Sáng hôm sau.

Tiếng rì rào của sóng biển đều đặn vỗ bờ. Những con chim hải âu biển bay lượn kiếm ăn.

Diệp Thiên Kì bị đánh thức bởi mùi thơm của thức ăn sộc vào mũi. Trước mắt cô là bếp lửa cháy hồng. Tôm cua chín đỏ trên bếp lửa tỏa ra mùi hương vô cùng hấp dẫn.

"Thấy cô cựa quậy Thẩm Đông Phong nhìn cô nói:

"Tỉnh rồi à! Tôi vừa nướng mấy con tôm tôi bắt được ở bờ biển"

"Ừm! Sao anh không gọi tôi dậy".

"Hôm qua là em đã cứu tôi, tôi nợ em một mạng. Cảm ơn"

'Đó là tự nguyện thôi!"

"Được thôi! Cô ăn mấy thứ này trước, không biết họ có tìm thấy chúng ta không?"

"Hôm qua tôi đã thử tìm quanh đây nhưng không thấy Lục Từ cùng Ái Nhã đâu cả".

"Chạy ven khu vực của tàu ta giao dịch có nhiều hòn đảo vô danh. Chạy quanh khu vực là các dòng biển vậy nên chắc chắn chýng ta sẽ dạt vào cùng một nơi chỉ không biết nơi đâu".

"Sao anh biết rõ vậy"

"Tới đây đương nhiên phải tìm hiểu rồi! Biết người biết ta trăm trận trăm thắng"

"Anh đang tự vả đó!"

Thẩm Đông Phong chỉ mỉm cười.

"Anh cũng biết cười sao Thẩm lão đại"

Anh không trả lời câu hỏi của cô chỉ bóc vỏ tôm đưa tới trước mặt cô.

"Cô ăn được hải sản chứ? Chắc không bị dị ứng đâu nhỉ?".

"Tôi không kén ăn"

Ăn xong cô cảm thấy khát nước nhưng xem ra ở đây không hề có nguồn nước ngọt nào.

Thẩm Đông Phong đứng lên chỉ lên cây dừa bên kia chỗ họ ngồi. Những quả dừa treo lủng lẳng.

Vấn đề nước uống đã được giải quyết nhưng lại vướng phải khó khăn tiếp theo làm sao để hái quả dừa vì cây dừa quá cao.

Thẩm Đông Phong cầm con dao găm của mình nhanh tay phì lên.

Diệp Thiên Kì chỉ kịp nghe tiếng xoẹt một cái quả dừa đã tơi xuống trước mặt cô.

Cô quay sang chắp tay nói.

"Lợi hại, lợi hại"

Anh đúng là khiến cô phải chắp tay bái phục.

Cùng lúc đó phía thủ hạ của Thiên Nhẫn và Hải Vương đang đứng ngồi không yên trên đống lửa.

Phong vô cùng lo lắng. Trách mình thất trách vâng lời anh rời đi trước.

Sau khi anh đi ra lệnh cho chiến tàu SBN-X quay lại nhưng đã không thấy hai người họ đâu. Anh đã cho người tìm kiếm suốt một đêm nhưng đều bặt vô âm tín.

Thủ hạ của họ đã lặn xuống dưới đáy đại dương nơi con tàu chìm nhưng không phát hiện thi thể hai người họ.

Xem ra khả năng họ đã nhảy ra khỏi tàu là rất cao. Hải Vương cũng đã tới đây. Cuối cùng mới biết có hai người của Hải Vương đã tới đây sau đó cũng mất liên lạc.

Vân vẫn đang khẩn trương từng giây từng phút để tìm kiếm tín hiệu.

Sina cho người lặn xuống một lần nữa xác nhận.

"Đội trưởng trên cửa kho chứa hàng có vết sùng và vết cạy mở. Chắc chắn là của 001. Cửa đã được mở trước khi tàu chìm"

"Mở rộng phạm vi tìm kiếm. Huy động thêm lực lượng cho tôi. Anphal rút về căn cứ còn điều Black tới đây cho tôi"

"Rõ"

"Tìm được rồi! Tín hiệu cuối cùng của lão đại cách đây 8 hải lí đi về phía Đông" Vân hét lớn.

Nhận được tia hi vọng Phong lập tức cho người chuyển khu vực theo hướng đó mà tìm kiếm.

Thẩm Đông Phong cùng Diệp Thiên Kì vẫn cố gắng kết nối với Ái Nhã nhưng vẫn không có tín hiệu.

Hòn đảo nhìn bên ngoài có vẻ yên tĩnh nhưng chắc chắn bên trong nó không hề như thế. Nhưng bên bờ biển không có gì nhiều để duy trì sự sống.

Dọc bên bờ chỉ có những cây dừa đứng trơ trọi một mình. Thẩm Đông Phong cầm dao khắc lên thân cây kí hiệu của Thiên Nhẫn.

"Anh làm thế để làm gì thế"

"Kí hiệu. Lục Từ sẽ tìm thấy chúng ta nếu hai người lệch nhau. Còn nếu thủ hạ có tìm tới sẽ lần theo mà tìm ra".

"Đúng là cẩn thận"

"Chúng ta sẽ dọc theo đường bờ biển cứ cách 10m sẽ để lại một kí hiệu. Tôi sẽ chịu trách nhiệm về việc đó, còn em tiếp tục dò tìm tín hiệu".

Hai người đã đi rất xa nơi hồi sáng nhưng vẫn bặt âm vô tín. Trên bãi cát dọc bờ biển không hề có dấu hiệu từng có người đi qua.

Hai người đi tới mức mệt lả cuối cùng không còn sức lực nữa.

"Cứ tình hình này cũng không có lợi cho chúng ta. Hai chúng ta vào rừng tìm thứ gì đó có thể lót dạ trước rồi tính sau cũng chưa muộn".

Ái Nhã cũng đồng tình với Thẩm Đông Phong. Diệp Thiên Kì phát hiện anh thật sự mang trong mình dòng máu của người đứng đầu. Chưa bao giờ thấy vẻ mặt anh sợ hãi cho dù hôm qua khi ở trên tàu nước đã ngập tới cổ.

Lúc này cũng vậy anh cũng không hề mảy may sợ hãi. Vẫn luôn bình tĩnh đứng vững từ từ gỡ rối nút thắt của khó khăn.

"Hòn đảo rộng lớn như thế này đúng là muốn tìm một người thật không hề dễ"

"Đúng là không thể không thừa nhận điều đó. Tôi cũng không nghĩ sẽ rộng tới vậy đâu"

Ngồi xuống tảng đá bên cạnh tóc cô bị gió tung bay tới rối bù. Ngồi nghỉ một lát rồi đi tiếp.

Hai người rẽ ngang đi vào sâu trong khu rừng. Đúng là vô cùng khác lạ so với bên ngoài của nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play