Lựa tới lựa lui, Huyết Hồ Điệp chỉ thấy có ba chiếc cà vạt vừa mắt cô. Hồ Điệp muốn lựa cà vạt cho Bạch Thiếu Huy nhiều hơn một chút, nhưng có vẻ như không được rồi.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
" Bướm nhỏ, vợ thấy chồng mặc có đẹp không? "
" Đẹp lắm. Anh thử bộ tiếp theo đi. "
Bạch Thiếu Huy gật đầu rồi vào phòng thay đồ thử tiếp.
Ở bên ngoài, Huyết Hồ Điệp lựa thêm cho Bạch Thiếu Huy một bộ đồ nữa để phù hợp cho việc đi chơi.
Cô lựa cho anh một chiếc áo thun màu trắng, vạt áo dài và nó có hơi rách, một chiếc quần jean màu đen, trên quần cũng được làm rách bài chỗ để tăng sự nam tính. Cuối cùng là chiếc áo khoác da màu đen.
Huyết Hồ Điệp không biết thường ngày Bạch Thiếu Huy có hay mặc hoặc thích phong cách này hay không, nhưng mà Hồ Điệp biết chắc chắn một điều rằng, anh rất hợp với phong cách này, mặc vào chắc hẳn rất đẹp. Mắt thẩm mĩ của Hồ Điệp rất tốt nên cô vô cùng chắc chắn.
Bạch Thiếu Huy thử xong hết. Bước ra, anh thấy Huyết Hồ Điệp đang cười, trên tay đang cầm một bộ quần áo.
Anh liền chạy tới, cúi thấp người xuống để đầu anh ngang với tai cô.
Thì thầm vào tai của Hồ Điệp:
" Vợ đang làm gì thế? "
" Ah! Em đang lựa thêm một bộ đồ nữa cho anh thôi. "
Huyết Hồ Điệp giật mình khi Thiếu Huy thì thầm vào tai cô.
" Đây này, anh mau thử đi. "
Hồ Điệp đưa bộ đồ cho Bạch Thiếu Huy.
Anh gật đầu, cầm lấy bộ đồ từ trên tay của Huyết Hồ Điệp rồi đi vào phòng thay đồ.
Hồ Điệp ngồi trước cửa phòng thay đồ chờ Bạch Thiếu Huy.
Một vài phút sau, anh bước ra.
Huyết Hồ Điệp mở to cả hai mắt ra, vừa ngỡ ngàng vừa mê mẩn nhìn anh. Đúng là những bộ đồ cô chọn cho anh, anh mặc hợp vô cùng. Thiếu Huy nhìn rất cuống hút.
Bộ mà Bạch Thiếu Huy mặc, làm anh toát lên đầy vẻ nam tính và hoang dã.
Thật mê người!
Huyết Hồ Điệp vì sức hút Bạch Thiếu Huy mà mê mẩn nhìn anh không chớp mắt.
" Bướm nhỏ, vợ sao thế? "
Bạch Thiếu Huy giơ tay trước mặt Huyết Hồ Điệp.
Lúc này cô mới hoàn hồn lại. Mị lực của Bạch Thiếu Huy thật không tầm thường.
" Đến khu vui chơi giải trí nhé! Chồng muốn đến đó! "
" Được, chúng ta đi thôi. "
" Ah! Vợ chờ một chút. "
Cô và Bạch Thiếu Huy vừa mới bước ra cửa hàng là anh đã kêu Hồ Điệp dừng lại.
Cô quay lại hỏi:
" Sao thế? "
" À thì...chồng muốn... "
" Muốn? Anh muốn gì à? "
" Chồng muốn đi vệ sinh... "
" A...vậy anh đi đi. Có cần em dẫn anh đi không? "
" Hả? "
Trời ạ, Hồ Điệp muốn theo Thiếu Huy tới nhà vệ sinh nam luôn à. Để làm gì thế, chẳng lẽ cô thật sự xem anh như con nít sao.
Mà khoan đã!
Hồ Điệp đúng là thật sự xem Thiếu Huy là trẻ con mà.
" Không, không cần đâu. Chồng tự đi được. "
" Vợ chờ chồng ở đây nhé. "
Bạch Thiếu Huy nói rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Anh vào nhà vệ sinh rồi đi xem hết từng phòng, đảm bảo không có ai, Thiếu Huy chọn bừa một phòng, khoá chốt lại.
Lấy điện thoại ra, anh liên lạc cho ai đó. Khuôn mặt Bạch Thiếu Huy lúc này, trông vô cùng nghiêm túc và lạnh lùng.
" Bao khu vui chơi giải trí hết cả ngày hôm nay cho tôi. "
" Vâng thưa thiếu gia. "
Người đó trả lời xong, Bạch Thiếu Huy liền cúp máy.
Người Thiếu Huy vừa gọi điện là trợ thủ của anh, Tiêu Chiến.
Anh đã theo Bạch Thiếu Huy vào lúc anh mười bảy tuổi mà bây giờ Tiêu Chiến đã hai mươi lăm tuổi rồi.
Tiêu Chiến là một sát thủ. Vào khi đó, anh đang bị một tổ chức khác truy bắt khiến anh bị thương nặng và ngất xỉu trong một con hẻm tăm tối, ít người qua lại. Nhưng may thay, Bạch Thiếu Huy đi ngang qua đó nên đã cứu anh.
Tuy vẫn còn phải diễn vai anh chàng 'ngốc nghếch' nhưng Thiếu Huy vẫn chăm sóc tốt cho anh, mặc dù thời gian Bạch Thiếu Huy ở đó rất ít.
Ban đầu, Tiêu Chiến vô cùng cảnh giác anh. Vì chẳng có một người nào tiếp cận Tiêu Chiến mà có ý định tốt lành cả.
Nhưng sau một thời gian Tiêu Chiến tiếp xúc với Bạch Thiếu Huy, anh nhận thấy Thiếu Huy là một vị lão đại tốt vô cùng.
[. . .]
Bạch Thiếu Huy cất điện thoại vào túi quần rồi vội vã bước nhanh ra ngoài. Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, Thiếu Huy đã thấy Huyết Hồ Điệp đang đứng trước cửa nhà vệ sinh chờ anh. Chẳng phải cô nói sẽ chờ anh ở đằng kia sao. Sao bây giờ lại đứng đây chờ anh rồi.
" Em sợ anh xảy ra chuyện gì nên em đứng đây chờ anh. Lỡ như anh có la lên thì em vẫn nghe thấy để xông vào giúp anh. "
Bạch Thiếu Huy nghe Hồ Điệp nói thế thì ngẩn người ra nhìn cô.
Cô nàng này đang lo lắng cho anh sao. Từ đó đến giờ, ngoài gia đình và thuộc hạ lúc nào cũng quan tâm anh, thì những người khác lúc nào cũng có ý định muốn giết anh.
Phụ nữ nếu tiếp cận Bạch Thiếu Huy thì chỉ muốn tiền và địa vị của anh. Huyết Hồ Điệp là người phụ nữ đầu tiên tỏ ra vẻ quan tâm, lo lắng cho anh mà không một chút giả tạo nào.
" Anh sao vậy? "
Cô giơ tay trước mặt Thiếu Huy.
Huyết Hồ Điêp thấy Bạch Thiếu Huy cứ đứng ngẩn người ra mãi thế thì không khỏi lo lắng.
Thiếu Huy bừng tỉnh, thoát khỏi những dòng suy nghĩ rồi nhìn cô nói:
" Không sao, chúng ta đi chơi tiếp thôi. "
[. . .]
Đến khu vui chơi, Huyết Hồ Điệp thấy hơi lạ vì chẳng có một bóng người nào. Bình thường nơi này phải đông lắm chứ, sao bây giờ lại vắng tanh thế này.
" Bướm nhỏ, đi chơi thôi. "
" Ừm. Anh muốn chơi gì trước? "
Bạch Thiếu Huy ngó xung quanh một lượt rồi giơ tay chỉ về phía tàu lượn siêu tốc.
Cô ngớ người ra, Hồ Điệp thật sự không thích chơi những trò chơi có cảm giác mạnh.
" Anh...thật sự muốn chơi sao? "
" Chồng muốn. "
Bạch Thiếu Guy gật gật đầu, nở một nụ cười tươi nhìn Huyết Hồ Điệp.
Cô thấy Thiếu Huy cười như thế, Hồ Điệp thật sự không nỡ dập tắt nụ cười của anh. Mặc dù sợ nhưng nếu chơi trò đó làm anh vui thì cô cũng vui.
" Vậy chúng ta cùng chơi nhé. "
Huyết Hồ Điệp kéo tay của Bạch Thiếu Huy chạy về phía khu tàu lượn siêu tốc.
Vì hôm nay, cả một khu công viên chẳng có ai, ngoại trừ cô, Bạch Thiếu Huy và các nhân viên ở đây nên cũng không tốn nhiều thời gian để chờ đợi mua vé.
Huyết Hồ Điệp cùng Bạch Thiếu Huy ngồi ngay toa đầu.
Đoàn tàu từ từ lăn bánh, Hồ Điệp thì đang vừa hồi hộp và sợ hãi lắm đây. Hai tay cô nắm chặt lấy thanh sắt phía trước. Cô đưa mắt sang Thiếu Huy, nhìn mặt anh hớn hở chưa kìa, cứ cười mãi thôi.
Thấy Bạch Thiếu Huy cười tươi như thế, đột nhiên Hồ Điệp cũng đã đỡ căng thẳng hơn.
Đoàn tàu lên đến điểm cao nhất, dừng vài giây rồi bắt đầu bổ ngào xuống. Huyết Hồ Điệp nhắm tít mắt lại, chẳng dám hó hé một lời nào. Bên cạnh thì Bạch Thiếu Huy đang cười toe toét, hưởng thụ từng cơn gió như đang xé vào không khí.
Những khúc cua gấp hay những khúc đoàn tàu lộn ngược, cô thật sự sợ đến mức muốn nôn nhưng Hồ Điệp phải kìm lại.
Mãi đến năm phút sau, trò chơi mới kết thúc. Huyết Hồ Điệp hai chân loạn choạng, chạy nhanh vào nhà vệ sinh để nôn, cô thật sự nhịn không nổi nữa rồi.
Thiếu Huy thấy Hồ Điệp vội vã chạy đi thì anh cũng chạy theo hỏi cô:
" Vợ chạy đi đâu thế? "
Hồ Điệp không trả lời mà tiếp tục chạy đến nhà vệ sinh. Cô ở trong nhà vệ sinh nôn đến tận mười phút. Bạch Thiếu Huy thì cứ đi qua đi lại, lo lắng cho cô.
Hồ Điệp vừa bước ra, anh đã nắm lấy tay cô, đỡ Huyết Hồ Điệp đến ghế ngồi.
" Bướm nhỏ, vợ có sao không? "
" Em không sao, chỉ là hơi chóng mặt xíu thôi. "
" Vợ không quen chơi những trò chơi cảm giác mạnh à? "
" Phải... "
" Sao vợ không nói cho chồng biết? "
" Em thấy anh thích chơi trò đó như vậy, nên em không muốn làm anh buồn. "
Nói xong, chưa kịp để cô trả lời, Thiếu Huy đã chạy đi mất.
Hồ Điệp nhìn theo bóng lưng anh khuất dần. Cô cũng ngồi yên chờ anh.
Dựa lưng vào thành ghế, ngửa mặt lên bầu trời xanh và nhắm mắt lại. Huyết Hồ Điệp đang cảm nhận từng cơn gió mát lạnh đang thổi nhè nhẹ qua người cô, cảm nhận tiếng chim hót líu lo trên bầu trời và trên hàng cây xanh như đang thì thầm vào tai của Hồ Điệp.
Ôi! Quả đúng là một khung cảnh thật êm đềm!
Một lát sau, Bạch Thiếu Huy chạy tới, trên tay anh cầm hai chai nước suối đã được làm lạnh.
" Để Bướm nhỏ chờ lâu rồi, của vợ đây. "
Thiếu Huy mở nắp chai rồi đưa chai nước cho Hồ Điệp.
" Cảm ơn anh. "
Cô uống vài ngụm nước rồi ngồi nghỉ thêm một lát nữa. Sau đó cùng anh tiếp tục đi chơi.
" Chồng muốn vào nhà ma. "
" Anh chắc chứ? Tiểu bạch thỏ, anh không sợ sao? "
" Chồng không sợ. Không lẽ vợ sợ à? "
" Em không sợ lắm, em chỉ lo cho anh thôi. "
Huyết Hồ Điệp nếu nói không sợ là nói dối. Trên đời này cô sợ nhất là ma và gián. Bạch Thiếu Huy tuy đã trưởng thành rồi nhưng tâm hồn anh thì vẫn là một đứa trẻ năm tuổi mà thôi. Hồ Điệp chỉ sợ Thiếu Huy sợ đến nỗi ngất luôn thì chắc cô chết mất.
" Chồng sẽ không sao đâu. Chúng ta mau vào thôi. "
Bạch Thiếu Huy kéo tay Huyết Hồ Điệp chạy vào căn nhà ma.
Vừa bước vào, cô đã muốn ngất luôn rồi. Nhưng lại nghĩ Thiếu Huy có thể còn sợ hơn cô, nên Hồ Điệp đã cố gắng bình tĩnh lại, nắm lấy tay anh mà đi trên con đường tăm tối của căn nhà ma.
Đi được một đoạn, một hình nộm đột nhiền từ trên trần nhà rơi xuống.
Con hình nộm đó nhìn mặt rất ghê. Một bên mắt thì bị rơi ra, mắt nó còn đang lủng lẳng trên khuôn mặt, còn bên còn lại thì chẳng có con mắt, chỉ có hốc mắt của nó thôi. Khuôn mặt thì bị bỏng, chảy đầy máu.
Nó đột nhiên rơi xuống, làm Huyết Hồ Điệp một phen sợ chết khiếp, tim cô như muốn ngừng đập rồi vậy. Còn Bạch Thiếu Huy thì bên cạnh cô la toáng lên, ôm chặt lấy tay Hồ Điệp, vì chiều cao cách biệt rất lớn nên anh hơi cúi người mà nép đầu vào ngực cô.
Xem ra anh cũng biết lợi dụng thời cơ quá chứ nhỉ.
" Chồng sợ. "
Hồ Điệp tuy có một chút ngại ngùng vì đầu anh đang nép vào ngực của mình, nhưng cô nghĩ chắc Thiếu Huy sợ quá thôi, dù gì anh cũng chỉ là một đứa trẻ trong thân xác của người lớn thôi mà.
" Không sao, có em ở đây. "
Huyết Hồ Điệp lấy tay còn lại vỗ nhẹ lên đầu anh.
Nói thật chứ cô nói vậy thôi, nhưng sự thật thì Hồ Điệp sợ muốn rớt tim ra ngoài luôn đây này.
Còn về Bạch Thiếu Huy, thật sự là anh chẳng sợ mấy thứ đồ chơi này đâu. Một phần là vì anh phải 'diễn' tốt vai 'đứa trẻ năm tuổi' chứ.
Đi trong căn nhà ma, anh đưa mắt đánh giá xung quanh. Nhìn giả quá đi, ma trời thì thấy luôn cả sợi dây đang treo lòng thòng. Những thứ này chẳng đáng để làm anh sợ. Nhưng vì muốn được ôm chặt và muốn được nép sát vào người của Huyết Hồ Điệp hơn nên Bạch Thiếu Huy mới tỏ ra vẻ sợ hãi. \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Mọi người nhớ like và đánh giá 5 sao cho mình nhé. Mình xin cảm ơn các bạn đã đọc truyện của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT