Phúc Tử Minh nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của người kia nằm ở trên giường, trong lòng tự nhiên lại cảm thấy không nỡ. Tuy rằng trước giờ chưa bao giờ cảm thấy thương cảm với cậu, nhưng dù sao cậu ấy trở nên như thế này cũng chính là vì hắn. Ban đầu chỉ định chọc tức người ta, không ngờ lại làm cho người ta bị ốm.
Lục Hạo Hiên ở trong cơn mê man hừ một tiếng, lông mày khó khăn nhíu chặt lại, mồ hôi lạnh trên trán đổ ra một tầng. Phúc Tử Minh nhìn cậu, tự nhiên lại giơ tay ra dùng ngón trỏ ấn vào chân mày của Hạo Hiên, lông mày cậu liền dãn ra. Lục Hạo Hiên trở mình vùi đầu vào gối, yên bình chìm vào giấc ngủ.
Phúc Tử Minh quay người đứng dậy rời khỏi phòng, chỉ là không muốn ở thêm với cậu nữa. Không phải vì cảm giác ghét bỏ giống như mọi khi, mà là khi đầu ngón tay chạm vào chân mày người kia truyền tới một cảm giác thật lạ. Một cảm giác gì đó chạy thẳng tới tận tim.
Buổi sáng Lục Hạo Hiên tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, toàn thân ê ẩm. Cậu mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là trần nhà.
Trần nhà?
Đây là...
Lục Hạo Hiên giật mình ngồi dậy, một vật thể trên trán rơi xuống. Cậu thần người, là một chiếc khăn tay, vẫn còn lưu lại hơi ấm.
Quay đầu nhìn xung quanh phòng một lượt cậu mới nhận ra, đây là phòng ngủ của Phúc Tử Minh. Hắn không có ở trong phòng, chỉ còn lại thoang thoảng trong không khí mùi thảo mộc nhàn nhạt.
Hạo Hiên xỏ dép bước xuống lầu, người cậu vẫn còn hơi choáng váng. Trên bàn phòng bếp đậy lồng bàn, Hạo Hiên bước tới mở ra xem, bên trong là một tô cháo trứng và một tờ giấy nhắn.
Tôi đã gọi tới trường xin nghỉ cho cậu rồi, cứ ăn cháo, uống thuốc rồi ngủ một giấc. Không cần tới trường.
Lục Hạo Hiên mím môi, ngay cả nét chữ cũng đẹp như vậy, ông trời đúng là ưu ái hắn quá rồi. Liếc mắt nhìn thấy bên cạnh một vỉ thuốc và cốc nước lọc, Lục Hạo Hiên tự nhiên khẽ cười.
Cái con người xấu xa đó, hóa ra cũng không đến nỗi tệ.
Đặt mảnh giấy xuống mặt bàn, Hạo Hiên kéo ghế ngồi xuống. Cháo trứng mới nấu xong còn nóng, chắc là Phúc Tử Minh cũng chỉ mới rời đi thôi. Múc một thìa cho vào miệng, vị cháo tràn vào đầu lưỡi.
Hạo Hiên vốn không ngủ nhiều, ăn cháo uống thuốc xong cũng chỉ ngủ được hơn một tiếng rồi tỉnh dậy. Cậu nhìn đồng hồ, trời vẫn còn sớm lắm. Đột nhiên lại nghĩ tới Phúc Tử Minh, hắn tự nhiên tốt như vậy cậu cũng nên trả ơn hắn một chút.
Nghĩ tới đó Hạo Hiên quyết định đi mua một ít đồ nấu bữa trưa cho hắn. Mẹ Phúc nói Phúc Tử Minh không ăn cơm của công ty, cậu bây giờ nấu cơm cho hắn. Làm một vài món đơn giản xong nhìn đồng hồ cũng gần tới giờ nghỉ trưa rồi, Hạo Hiên ra ngoài bắt một chiếc xe chạy tới trụ sở chính tập đoàn BT.
Nhân viên quầy lễ tân nhanh chóng nhận ra cậu, Hạo Hiên chỉ cười với họ rồi chào hỏi vài câu sau đó tự mình đi vào thang máy. Nhân viên quầy lễ tân nhìn theo bóng lưng cậu khuất sau cánh cửa liền nhỏ to thì thầm.
- Là vợ của tổng giám đốc.
Một người tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Không ngờ là một người con trai.
- Nhưng mà nhìn cậu ấy dễ thương thật ấy.
Một cô gái phấn khích, gò má ngượng ngùng hồng hào. Lại có người đồng tình.
- Đúng vậy, cậu ấy nói chuyện thật thân thiện.
Đám nhân viên xì xầm bàn tán với nhau, trong khi đó Hạo Hiên đã đi tới được văn phòng của tổng giám đốc. Lần này cậu rút kinh nghiệm gõ cửa trước. Hình như chỉ có một mình Phúc Tử Minh ở bên trong, hắn rất nhanh liền trả lời.
- Vào đi.
Lục Hạo Hiện đẩy cửa bước vào. Phúc Tử Minh ngẩng đầu nhìn thấy cậu liền ngạc nhiên.
- Cậu tới đây làm gì?
Lục Hạo Hiên bước tới, vui vẻ mang hộp cơm đặt lên trên bàn.
- Mang cơm tới cho anh, là tự tay tôi làm đấy.
Phúc Tử Minh nhìn từng món đang được Lục Hạo Hiên sắp ra, lông mày hơi nhíu lại.
- Định ám sát tôi sao?
Hạo Hiên hơi khựng lại một chút, nhớ tới một trứng cuộn tương ớt trước đây làm cho Phúc Tử Minh ăn liền cười trừ.
- Không có, lần này là làm thật. Ăn rất ngon.
Phúc Tử Minh liếc một cái, sau đó cúi đầu ký vào văn kiện trước mắt, lạnh nhạt buông một tiếng.
- Tôi không ăn, mang về đi.
Lục Hạo Hiên ngẩn người, hoang mang hỏi.
- Anh không tin sao? Vậy tôi ăn một miếng cho anh xem.
Nói xong cậu liền cầm một miếng bánh bao cho vào miệng, rất nhanh gọn nhai nhai rồi nuốt xuống.
- Anh xem, không có lừa anh.
Phúc Tử Minh ngẩng đầu, nhìn bộ dạng ngốc nghếch vừa rồi của Hạo Hiên liền tỏ ra xem thường chép miệng một cái hất hất mặt về phía cửa.
- Được rồi, tôi tin cậu không lừa tôi. Nhưng tôi không ăn, cậu mau mang đi đi.
Lục Hạo Hiên ngây người, nhìn Phúc Tử Minh hỏi.
- Tại sao vậy?
Phúc Tử Minh tiếp tục cúi đầu xem một văn kiện khác, trả lời.
- Tôi có hẹn ăn trưa với người khác rồi.
Lục Hạo Hiên im lặng, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng nhìn thấy hôm trước ở trong quán ăn, tự nhiên trong lòng trĩu nặng xuống cậu lẩm bẩm.
- Là Du Tư Truy sao?
Phúc Tử Minh ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt kia của Lục Hạo Hiên, tự nhiên lại muốn lảng tránh đi, cho nên tiếp tục cúi đầu giả như đang phê duyệt văn kiện.
- Không phải chuyện của cậu.
Lục Hạo Hiên mím môi, sau một hồi im lặng mới chợt cất tiếng.
- Anh... thật quá đáng. Đi ăn với cậu ta thì đã sao, cơm tôi chuẩn bị hết một buổi sáng anh ngay cả một miếng cũng không đụng?
Phúc Tử Minh ngẩng đầu, ánh mắt lừ với cậu một cái.
- Tôi không ăn là không ăn, cậu nhiều chuyện như vậy để làm gì?.
Lục Hạo Hiên tức giận.
- Anh lúc nào cũng vì Du Tư Truy mà bất chấp tất cả, chẳng thèm quan tâm tới những người xung quanh. Ngay cả mẹ lo lắng cho anh như vậy anh cũng chẳng màng. Du Tư Truy thì có gì hay chứ, hai người cứ tiếp tục như vậy thì sẽ có kết quả sao?
RẦM.
Phúc Tử Minh giận dữ đập bàn một cái quát.
- Im ngay!
Hắn đứng bật dậy, ngay cả văn kiện trên tay cũng đẩy xuống đất.
- Cậu thì biết gì chứ? Kẻ vì tiền mà bán rẻ cả bản thân như cậu thì hiểu gì về tình yêu chứ? Lại dám ở đây nói tới chuyện này với tôi?
Lục Hạo Hiên tức giận, ngay cả vành mắt cũng nóng lên.
- Anh... nói gì chứ? Đừng có lúc nào cũng đem tiền ra so sánh với tôi.
Phúc Tử Minh nhìn thẳng cậu.
- Còn không phải sao? Kẻ nghèo hèn thấp kém, chỉ biết đến tiền như cậu có phải sẵn sàng lên giường với bất kỳ ai quăng tiền cho cậu không? Thế thì làm sao hiểu được tình yêu là gì chứ?
Lục Hạo Hiên ngẩn người nhìn Phúc Tử Minh, những lời hắn nói dội thẳng vào đầu cậu. Những lời miệt thị coi thường. Lục Hạo Hiên rũ mi lặng lẽ cúi đầu, tóc mái che đi cả nửa khuôn mặt bước lùi lại hai bước lầm bầm.
- Im đi.
Phúc Tử Minh nhìn bờ vai người kia khẽ run rẩy, bỗng nhiên sực tỉnh. Hắn dường như đã nói nặng lời quá rồi, đang lưỡng lự muốn giơ tay ra chạm vào vai cậu thì Lục Hạo Hiên đã ngẩng đầu, vành mắt hoe đỏ. Cậu cắn răng gằn mạnh từng tiếng.
- Ai nói tôi như vậy cũng được, nhưng anh không được quyền nói tôi như thế.
Hạo Hiên mím chặt môi ngăn lại nhưng hồi run rẩy, nước mắt một giọt rồi một giọt lăn dài trên gò má, rơi xuống sàn liền vỡ vụn, cậu vừa tức giận vừa uất ức bật khóc.
- Anh thì hiểu cái gì chứ? Anh đã từng đi ngủ vào lúc mười hai giờ đêm và tỉnh dậy vào ba giờ sáng chưa? Anh đã từng chen lấn ở khu chợ trung tâm cả tiếng đồng hồ để giành mua được đồ giảm giá chưa? Anh đã từng ở giữa trời nóng tới ba mươi chín độ mặc bộ đồ con thú nhảy múa để kiếm tiền chưa? Phúc Tử Minh, kẻ mới sinh ra đã ngậm thìa vàng, dẫm đạp lên nhung lụa mà lớn như anh thì biết gì chứ? Tư cách gì sỉ nhục chúng tôi? Phải, tôi nghèo hèn, tôi thấp kém. Nhưng anh đã từng sống một cuộc sống nghèo hèn như chúng tôi chưa?
Loại người như hắn, từ nhỏ đã là thiếu gia nhà giàu một ngón tay không chạm nước thì làm sao hiểu được cuộc sống khó khăn mà hằng ngày cậu phải bươn trải chứ?
Cậu ham tiền, đúng. Nhưng phải thử sống những ngày đói tới không có cơm mà ăn mới hiểu được xã hội này khắc nghiệt như thế nào.
Phúc Tử Minh nhìn người kia đã khóc tới thương tâm, mặt mũi đều tèm lem nước mắt. Hắn biết mình thực sự đã quá đáng rồi, vừa rồi chỉ là vì nhất thời nóng nảy mà làm tổn thương cậu, giơ tay ra muốn chạm vào cậu một chút nhưng hắn lại chần chừ, cuối cùng lại đành thu tay lại.
Giữa lúc hai người bọn họ đang như vậy, cửa phòng đột ngột mở ra. Mẹ Phúc xách theo hộp cơm mang vào, bà không biết hôm nay Lục Hạo Hiên sẽ mang cơm tới cho Phúc Tử Minh nên theo thói quen mọi khi mang cơm tới cho hắn. Vừa bước vào đã nhìn thấy Lục Hạo Hiên một bên tức tưởi khóc, mẹ Phúc vội vàng chạy tới ôm lấy bả vai cậu.
- Hạo Hiên, chuyện gì vậy?
Lục Hạo Hiên ngẩng đầu nhìn thấy bà, vội vàng lau nước mắt đi lắc đầu.
- Không ạ.
Mẹ Phúc gắt.
- Không gì mà không. Không có gì tại sao lại khóc?
Sau đó mẹ Phúc liền ngẩng đầu nhìn Phúc Tử Minh quát.
- Phúc Tử Minh! Con lại làm gì thằng bé?
Phúc Tử Minh liếc nhìn Lục Hạo Hiên, ấp úng.
- Con...
Rõ ràng là không có chối, mẹ Phúc khẳng định được thủ phạm là Phúc Tử Minh liền sấn tới mắng cho hắn một trận. Phúc Tử Minh cả quá trình đều không biện minh một câu, liếc mắt nhìn Lục Hạo Hiên đang lặng lẽ ra khỏi phòng.
Mẹ Phúc thấy vậy liền chạy theo an ủi cậu vài câu. Phúc Hạo Hiên cũng không nói gì nhiều, chỉ gượng gạo cười nói muốn về nhà mẹ đẻ mấy ngày. Sự tình ra như thế mẹ Phúc cũng không dám giữ liền để cho cậu về nhà ngoại vài ngày cho khây khỏa.
Buổi tối hôm đó Phúc Tử Minh trở về lại bị lão mẹ giáo huấn thêm cho một hồi nữa. Mẹ Phúc một bên ngồi ôm trán khóc lóc.
- Cái thân tôi lại sinh ra một đứa con mới kết hôn được mấy ngày đã khi dễ vợ như thế này.
Phúc Tử Minh thở dài.
- Mẹ à, mẹ đừng khóc nữa.
Người ta thường nói vũ khí lợi hại nhất chính là nước mắt đàn bà quả không sai. Phúc Tử Minh nhìn thấy mẹ hắn than khóc cả ngày cũng không dám làm bà giận thêm nữa. Mẹ Phúc như trước giở chiêu bài tuyệt thực không thèm ăn uống, đóng chặt cửa khóc trong phòng.
- Phúc Tử Minh, anh còn không đưa được Hạo Hiên về nhà tôi chết cho anh xem.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT