- Tôi hiểu rất rõ AZ, dự án này cứ cho tôi một đêm thôi, sáng hôm sau tôi sẽ hoàn thành.
Tĩnh Húc im lặng nhìn hắn nghi ngờ, tuy rằng bằng cấp của Phúc Tử Minh thật sự khiến người khác ấn tượng, nhưng tự tin tới mức này không phải là quá ngông cuồng rồi sao?
Mấy đồng nghiệp bên cạnh cũng bắt đầu dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn. Cũng chỉ là một nhân viên mới, vậy mà dám tự tin mình có thể hoàn thành một bản kế hoạch chỉ trong một đêm như vậy.
Tĩnh Húc dùng bàn tay xoa bóp hai thái dương, một tay phẩy nhẹ một cái.
- Đây không phải chuyện đùa đâu, AZ rất khó tính.
Phúc Tử Minh bị khước từ cũng không tỏ ra ngạc nhiên gì, hắn vẫn đứng yên một chỗ nhìn anh.
- Nhưng cứ để như vậy cũng không có cách giải quyết. Anh cứ để tôi thử, sáng mai tôi mang bản thảo tới cho anh duyệt.
Tĩnh Húc ngẩng đầu nhìn, người đàn ông trước mặt này thật sự có một loại bá khí rất lạ. Ánh mắt của hắn ngông cuồng nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy cái gì đó rất... tin tưởng.
Đúng vậy, là tin tưởng chăng?
Tĩnh Húc thở dài.
- Thôi được rồi, hãy làm thử cho tôi xem.
Dù sao những điều hắn nói cũng đúng, cứ để yên như vậy cũng không có cách giải quyết, thôi thì đánh cược một lần biết đâu kỳ tích sẽ xuất hiện?
Phúc Tử Minh gật đầu quay người trở lại chỗ ngồi, khi đi qua những đồng nghiệp kia đều len lén liếc nhìn hắn, sau đó tụ nhau lại bắt đầu bàn tán xì xào.
Phúc Tử Minh mở tập văn kiện bắt đầu làm việc, hắn không quan tâm những người xung quanh đang nói gì, thứ hắn muốn chính là vị trí mà không ai có thể chạm tới.
Có thể là dùng thủ đoạn, nhưng đây là con đường nhanh nhất để dẫn tới đích của hắn. Phúc Tử Minh không chịu được chuyện từng bước đi lên, hắn cần một bước đột phá, và đây chính là cơ hội.
Buổi tối mọi người đều trở về, Phúc Tử Minh ở lại tăng ca. Để hoàn thành bản kế hoạch này, có lẽ đêm nay sẽ phải thâu đêm. Tĩnh Húc lại gần hắn, khẽ nhíu mày.
- Thế nào rồi?
Phúc Tử Minh ngẩng đầu nhìn anh ta cười.
- Không sao, tôi vẫn đang chuẩn bị.
Tĩnh Húc nhìn vào màn hình máy tính, những thống kê, thông số đều rất chi tiết, bản thảo được trình bày rất rõ ràng. Tĩnh Húc không khỏi kinh ngạc.
- Cậu... thật sự đã tự mình làm được điều này sao?
Phúc Tử Minh bất đắc dĩ cười, anh chàng trưởng phòng này thật sự là bị dọa tới nói năng lú lẫn rồi.
Trình độ thật sự rất khác so với nhân viên trong phòng anh, ý tưởng cũng rất độc đáo. Tĩnh Húc ngồi phịch xuống ghế, trăn trối nhìn hắn.
- Cậu, rốt cuộc là ai chứ?
Phúc Tử Minh quay đầu, không ngạo mạn, không lúng túng. Trong ánh mắt hắn đơn giản chỉ là sự bình tĩnh, bình tĩnh tới tuyệt đối. Phúc Tử Minh khẽ nhếch miệng cười.
- Tôi là Phúc Tử Minh.
Tĩnh Húc nhất thời không nói được câu gì, người đàn ông ngồi trước mặt anh đây thật sự không tầm thường. Thậm chí, ở trên người hắn còn tỏa ra một loại khí chất khiến người khác bị đẩy lui.
Cái gã Phúc Tử Minh này,
Rốt cuộc hắn là ai?
.
Lục Hạo Hiên đứng ở trước cổng công ty BH, nhìn đồng hồ đeo tay thấy cũng đã bảy giờ tối rồi. Trong tòa nhà điện đã bắt đầu tắt dần, cậu lục tìm trong túi quần lấy được điện thoại ra gọi cho Phúc Tử Minh. Chỉ sau một hồi chuông, đầu dây bên kia đã nhấc máy.
- Tôi đây.
Lục Hạo Hiên ngập ngừng.
- Bao giờ anh tan làm?
Phúc Tử Minh ậm ừ một chút, bên kia đầu dây điện thoại Lục Hạo Hiên vẫn nghe được tiếng bàn phím máy tính lạch cạch.
- Chắc là sẽ khá muộn, cũng có khi là phải thâu đêm. Mọi người ở nhà cứ ăn cơm đi.
Hạo Hiên lo lắng.
- Công việc bận mãi như vậy ư?
Phúc Tử Minh khẽ cười.
- Tôi đang phải hòan thành một dự án rất quan trọng.
Lục Hạo Hiên im lặng, rất muốn khuyên hắn một câu đừng làm việc quá sức nhưng nghĩ lại là bản thân hắn đang không ngừng nỗ lực như vậy, cậu xem ra vẫn là không nên ngăn cản hắn thì hơn. Cho nên suy đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng lại đổi thành một câu quan tâm hắn.
- Anh ăn cơm chưa?
Phúc Tử Minh dừng lại một chút, sau đó bật cười.
- Tôi ăn cơm rồi.
Lục Hạo Hiên lại im lặng, rõ ràng là nói dối. Cậu đứng ở đây chờ hắn tan làm từ buổi chiều không hề nhìn thấy hắn ra ngoài mua đồ ăn, trong công ty lại không hỗ trợ xuất ăn tối.
Lục Hạo Hiên mím môi, dặn dò hắn một tiếng.
- Anh cố gắng lên nhé.
Phúc Tử Minh dù biết người kia không nhìn thấy vẫn theo bản năng gật đầu.
- Tôi biết rồi.
Lục Hạo Hiên tắt máy, ngẩng đầu nhìn tòa nhà một lần nữa. Điện trong tòa nhà đã tắt gần hết, chỉ có một căn phòng trên tầng ba vẫn còn sáng đèn. Cậu xoay người bước về phía cửa hàng bách hóa gần đó, Hạo Hiên mua coffee và bánh.
Lại gần phía cửa công ty, một bảo vệ nhìn thấy cậu đi tới liền chạy ra.
- Xin lỗi, đã hết giờ làm việc rồi.
Hạo Hiên thấy ông chạy tới, vội giơ túi nilon lên giải thích.
- Không phải, cháu muốn gửi đồ ăn cho người thân ở bên trong. Có thể giúp cháu chuyển cho anh ấy được không ạ?
Người bảo vệ nhìn túi nilon trên tay Hạo Hiên, sau đó ngó vào.
- Cho tôi kiểm tra nào?
Hạo Hiên cho ông xem, bên trong quả thật chỉ có coffee và bánh. Người bảo vệ ngẩng đầu nhìn cậu.
- Gửi cho ai?
Lục Hạo Hiên trả lời.
- Phúc Tử Minh ở phòng chiến lược.
Người bảo vệ đồng ý, Hạo Hiên cúi đầu cám ơn nhìn theo bóng ông đi vào bên trong tòa nhà.
Phúc Tử Minh đang làm việc, hắn đã nói trưởng phòng Tĩnh về trước đi, không cần ở lại nhưng anh ta lo lắng không chịu về. Bảo vệ gõ cửa phòng, ló đầu vào trong nhìn.
- Ở đây có ai là Phúc Tử Minh?
Phúc Tử Minh ngẩng đầu nhìn ông, nhất thời vẫn chưa biết là chuyện gì.
- Tôi đây.
Bác bảo vệ xách túi nilon vào, nhìn hắn nói.
- Có người gửi đồ cho cậu.
Phúc Tử Minh khẽ nhíu mày.
- Gửi cho tôi? Ai vậy?
Bác bảo vệ mang túi nilon tới đặt ở trên bàn của hắn, Phúc Tử Minh nhìn vào bên trong, là coffee và bánh. Bác bảo vệ cười tới cong cả đuôi mắt.
- Là một cậu thiếu niên, chắc chỉ là sinh viên đại học thôi. Tôi thấy cậu ấy đứng ở ngoài cổng cả buổi chiều, sau khi nghe điện thoại thì liền chạy đi mua đồ ăn gửi vào.
Phúc Tử Minh ngẩn người, đột nhiên đứng bật dậy chạy tới bên cửa sổ nhìn xuống dưới. Qua lớp kính dày trong suốt nhìn xuống ven đường bên dưới, bóng lưng thiếu niên đang đứng nhìn ra lòng đường, xe bus vừa kịp giờ đi tới, thiếu nhiên theo một người nữa bước lên xe.
Bất chợt trong lòng một dòng nước ấm chảy tới, xe bus đã chạy được một đoạn xa, Phúc Tử Minh vẫn ngẩn người nhìn theo hướng chiếc xe đang dần mất dạng.
Lục Hạo Hiên đứng ở trên xe bus, dòng người đông đúc trên xe xô đẩy vào người cậu. Trong túi vang lên tiếng chuông điện thoại, cậu nén lại tiếng ồn ào xung quanh mà bắt máy.
- Tôi đây.
Phúc Tử Minh ở bên kia đầu dây, loáng thoáng vẫn nghe được tiếng ồn ào trên xe bus. Hắn hơi dừng lại, giữa những phân vân không biết phải nói gì, hỏi.
- Cậu đang về à?
Hạo Hiên hơi cúi đầu, cậu gửi đồ ăn cho Tử Minh, tất nhiên hắn biết cậu đã tới công ty hắn. Cũng lường trước được hắn sẽ gọi lại cho cậu, Hạo Hiên mỉm cười.
- Ừ.
Lại một khoảng lặng nữa tràn tới, Phúc Tử Minh bỗng nhiên trở nên lúng túng. Vừa rồi nhìn thấy bóng cậu khuất xa, chỉ nghĩ tới ngay lập tức gọi điện cho cậu, tới khi đầu dây bên kia bắt máy, nhất thời lại không biết phải nói gì.
Chỉ là, trong khoảnh khắc vừa chợt thoáng qua đó, hắn rất muốn được nghe thấy giọng nói của cậu.
Hạo Hiên thấy Phúc Tử Minh thật lâu không nói gì, cậu khẽ nhíu mày gọi.
- Phúc Tử Minh?
Hắn vội ậm ờ, giống như mới sực tỉnh. Hạo Hiên hỏi lại hắn.
- Có chuyện gì vậy?
Phúc Tử Minh lắc đầu.
- Không có gì, cậu về cẩn thận.
Lục Hạo Hiên gật đầu.
- Ừ.
Trước khi hai người ngắt máy, Phúc Tử Minh gọi một tiếng.
- Hạo Hiên!
Lục Hạo Hiên trả lời.
- Hửm?
Phúc Tử Minh nói.
- Cám ơn cậu.
Điện thoại đã ngắt kết nối từ lâu, Lục Hạo Hiên vẫn như người mất hồn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Mặc cho đám đông xung quanh xô đẩy vào người mình, mặc cho những thanh âm ồn ào trên xe bus, cậu không nghe thấy bất kỳ thứ gì cả, trong lòng cậu yên tĩnh tới lạ lùng.
Giống như một ngọn gió thoảng qua, nhẹ nhàng thôi nhưng để lại vô vàn rung động.
Cám ơn cậu.
Thanh âm trầm trầm đầy từ tính của hắn vẫn còn thoang thoảng bên tai, Lục Hạo Hiên vô thức mỉm cười. Không chỉ đơn giản là một lời cám ơn, trong thanh âm của Kim TaeHyung chứa đựng cả những ôn nhu dịu dàng.
Có phải cậu đang hoang tưởng hay không, nhưng trong giọng nói của hắn dành cho cậu có gì đó đã khác hơn trước rất nhiều.
Phải chăng giống như những rung động đơn thuần hắn làm cho cậu trước kia, Hạo Hiên, cũng đang từng bước đặt chân vào trái tim hắn.
Phúc Tử Minh tắt máy, bỗng nhiên trong lòng lắng xuống một khoảng lặng. Trưởng phòng Tĩnh nhìn coffee và bánh trên bàn hắn, hỏi.
- Ai thế?
Phúc Tử Minh mỉm cười nói.
- Vợ tôi.
Tĩnh Húc bật cười.
- Vợ cậu chu đáo thật đấy.
Phúc Tử Minh hơi cúi đầu cười, ở trong ánh mắt chẳng hiểu nổi là tự hào hay hạnh phúc nữa, giống như trong lòng chính mình cũng thừa nhận mà gật đầu.
- Đúng vậy, cậu ấy rất tốt.
Tĩnh Húc bất đắc dĩ cười, cái này không phải vợ hát chồng khen hay sao.
- Tới đây ăn đi, chắc cậu cũng đói rồi.
Phúc Tử Minh gật đầu đi lại gần bàn, mang đồ trong túi nilon bày ra.
- Anh cũng ăn cùng tôi đi.
Tĩnh Húc cũng không khách sáo, cầm lấy bánh xé vỏ bắt đầu ăn.
- Liệu trong đêm nay sẽ hoàn thành được chứ?
Phúc Tử Minh nhấp một ngụm coffee.
- Tôi đang cố gắng.
Tĩnh Húc thở dài.
- Cần phải mang cho Chủ tịch thông qua trước, nếu được xét duyệt tôi sẽ để cậu làm người thuyết trình.
Phúc Tử Minh nhìn anh.
- Thật chứ?
Tĩnh Húc gật đầu.
- Tất nhiên, cậu là người đã làm bản dự án này mà.
Phúc Tử Minh không nói gì, uống thêm một ngụm coffee. Vậy là chỉ cần được chủ tịch thông qua, hắn hoàn toàn có cơ hội để chứng minh được năng lực của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT