Đầu tháng 9, người nhà họ Quý đến, Quý Vân Tiên đi Úc theo như kế hoạch ban đầu.
Ngày Quý Vân Tiên đi, mặt trời ở Chiết Châu thật chói chang. Cô ấy bước xuống lầu với vẻ mặt mờ mịt, trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, còn Giang Nhiễm nhẹ nhàng nắm lấy tay của Quý Vân Tiên.
Cô ấy nói một câu mà lần nào Giang Nhiễm nghĩ lại cũng thấy sợ.
Quý Vân Tiên nhìn Giang Nhiễm rồi bình tĩnh nói: “Tao lại cô độc rồi, có lẽ về sau cũng luôn cô độc thế này. Tiểu Nhiễm, tao không biết bây giờ tao đứng ở đây còn có ý nghĩa gì nữa.”
Cô ấy không biết giờ phút này bản thân còn hít thở, trái tim còn đập, và mọi hành động của bản thân còn ý nghĩa gì nữa.
Quý Vân Tiên không đợi Giang Nhiễm nói gì mà lại cười. Cô ấy nói: “Tao đi đây, sang bên kia sẽ liên lạc với mày.”
Cô ấy ôm Giang Nhiễm, dùng sức mà ôm lấy, sau đó hít sâu một hơi và lên xe.
Giang Nhiễm nhìn chiếc xe kia lái ra khỏi tiểu khu và biến mất trên đường. Mặt trời chói mắt chiếu xuống khiến cả người khó chịu, mà Giang Nhiễm cũng ngơ ngẩn. Cô đứng ở đó một lúc, rồi cũng không biết nên làm gì tiếp.
Theo thời gian, bọn họ vẫn tiếp tục bước về phía trước, còn Trương Gia Khải sẽ mãi mãi lưu lại sân bay đó. Tất cả hơi thở và nụ cười của anh ấy, đều lưu lại nơi đó.
Giang Nhiễm nhìn quanh tiểu khu một vòng, sau đó đút hai tay vào túi áo khoác mỏng và chậm rãi trở về.
Trời Thu ngày càng rõ nét, Giang Nhiễm bắt đầu cuộc sống năm 2 đại học. Chương trình học đã ít hơn năm nhất một nửa, cũng bỏ cả tự học buổi tối.
Tháng 10 Dương Kế Trầm đi Tây Ban Nha một chuyến, Giang Nhiễm có gọi video để trò chuyện với anh mấy lần, cô còn đùa bảo anh dẫn thêm một con trâu về.
Dương Kế Trầm nói: “Mang cho em roi trâu thì sao?”
Anh không thay đổi chút nào, cách nói chuyện vẫn biếng nhác như vậy, thỉnh thoảng lại độc miệng và thích trêu cô.
Trêu đùa qua đi, có thế nào Giang Nhiễm cũng sẽ thất vọng và thể hiện nhung nhớ, rồi chỉ hận không thể lôi anh ra từ màn hình.
Dương Kế Trầm lại không bỏ qua cơ hội trêu cô nào, mỗi lúc như thế anh sẽ cười hỏi: “Bây giờ hối hận rồi?”
Hối hận vì ủng hộ anh vô điều kiện, vì để anh đi, sau đó một mình chờ đợi và nhung nhớ đau khổ nơi đó.
Nhưng Giang Nhiễm thường thản nhiên và dịu dàng nói: “Có gì mà hối hận, còn anh nhớ chú ý an toàn đấy.”
Anh có vài cuộc thi ở nước ngoài, mỗi khi thi gì Dương Kế Trầm đều nói trước với cô, như vậy Giang Nhiễm sẽ mở máy tính xem tường thuật trực tiếp, chỉ là lần nào cũng luôn lo lắng thấp thỏm mà thôi.
Núi cao còn có núi cao hơn, anh thi đấu bên ngoài không phải đánh đâu thắng đó, thỉnh thoảng thành tích cũng không quá lý tưởng. Nhưng Giang Nhiễm thấy cũng không có gì, càng khó có được là trạng thái của Dương Kế Trầm khá tốt, mỗi khi như vậy, anh vẫn rất bình tâm.
Anh nói với Giang Nhiễm: “Chẳng qua là mấy cuộc thi nhỏ thôi, coi đó là luyện tập, chỉ có luyện tập nhiều mới biết mình thuộc trình độ nào, về sau có thể đạt được thứ hạng nào.”
Anh nói về sau là MotoGP.
…
Giang Nhiễm dùng nửa học kỳ này để thi bằng lái, cũng để thi cả bằng dương cầm cấp 6. May là cô đã qua được, cô giáo khó tính kia cũng công nhận cô bằng một chữ “ừm”.
Ngày nghỉ tết nguyên đán xảy ra chút chuyện không may.
Mấy người Từ Đan muốn lái xe đi du lịch khắp Chiết Châu, mà trong số họ lại chỉ có Giang Nhiễm có bằng lái. Đi thì đi thôi, nhưng lính mới ra đường lại thành Giang Nhiễm đâm vào xe phía trước.
Giang Nhiễm không biết Dương Kế Trầm chạy từ Bắc Thành về vì muốn cho mình niềm vui bất ngờ, mà anh thì vừa về đến nơi đã nhận được điện thoại của cô gái nhỏ.
Cô yếu ớt nói: “A Trầm, em đâm xe rồi.”
Dương Kế Trầm vừa về đến cửa nhà, lúc nghe cô nói vậy thì cuống lên: “Bị thương không? Đâm ở đâu? Có nghiêm trọng không?”
Giang Nhiễm nhìn thoáng qua chú cảnh sát đang cười nói với mấy người Từ Đan: “Người vẫn ổn nhưng xe hỏng rồi, xe của người khác cũng hỏng.”
Dương Kế Trầm đưa tay đỡ trán rồi có chút dở khóc dở cười. Anh nói: “Con gái như em đúng là không lái xe được. Đang ở đâu, anh đi đón bọn em.”
“Cục cảnh sát… Đón? Anh về rồi à?”
Dương Kế Trầm thả hành lí vào rồi lại quay đi: “Lúc đầu định về hưởng phúc, ai biết phải chùi mông sạch sẽ trước thì mới được hưởng phúc đây. Anh nói này, lần trước là ngộ độc thức ăn, lần này là đâm xe, lần sau còn cho anh bất ngờ gì nữa?”
Giang Nhiễm hưng phấn như nước ngọt vọt ga, cô đứng lên rồi cũng không sợ lạnh mà đi đến cổng cục cảnh sát nhìn quanh, như thể một giây sau anh sẽ xuất hiện vậy.
Cô nói: “Sao tự nhiên anh lại về, anh có nói gì với em đâu. Về rồi còn đi nữa không?”
“Nhớ em nên về. Về rồi không đi nữa, trở mặt với huấn luyện viên rồi.”
“Hả? Anh…”
Anh cười: “Huấn luyện viên nói anh không có chí, chỉ lo chuyện yêu đương vớ vẩn.”
Giang Nhiễm thở nhẹ ra, anh lại nói lung tung với cô.
Dương Kế Trầm châm thuốc trong gió rét, sau đó tiện tay bắt taxi.
…
Giang Nhiễm đứng ở cổng như hòn vọng phu, cuối cùng trong đêm đen như mực, phía xa chỉ có mấy tia sáng nhàn nhạt cũng dần xuất hiện bóng đàn ông đi tới, ánh sáng bạc màu kia cũng dần phác họa bóng dáng anh.
Giang Nhiễm đã không gặp anh nửa năm rồi.
Chớp mắt một cái đã là nửa năm, dù bọn thường gọi video, nhưng kiểu sờ không tới với không được đó vẫn mang tới cảm giác thật xa lạ. Anh bước tới từng bước một, mà Giang Nhiễm lại dần dần thấy thỏa mãn hơn.
Trong video không nhìn ra gì cả, nhưng đặt trước mắt thì mọi biển đối của anh đều thật rõ ràng.
Giang Nhiễm gặp anh lúc trên người anh vẫn còn hơi thở thiếu niên, khi ấy là đan xen giữa thiếu niên và đàn ông, cảm giác không biết trời cao đất dày là gì cũng được anh phát huy vô cùng tinh tế. Nào giống như hiện tại, gương mặt đã dần góc cạnh hơn, có chút lạnh lẽo cứng rắn, lại tản ra hơi thở gợi cảm và cương nghị của đàn ông. Mặt mày anh cũng sắc bén hơn lúc trước, đôi con ngươi phản ánh cả thế giới rộng lớn kia ngày càng đen thẫm, trầm ổn. Có điều, khi trông thấy cô, đôi con ngươi ấy sẽ lại nổi lên một chút không đứng đắn.
Giang Nhiễm sững sờ đứng nơi đó, cũng trông thấy gương mặt anh ngày một rõ ràng hơn.
Dương Kế Trầm mặc khá ít, chỉ có một áo khoác và một áo len màu đen. Anh không dừng lại mà đi thẳng tới cổng, sau đó nắm tay dắt người vào trong.
Hơi lạnh trên người anh truyền sang cho Giang Nhiễm, cô hơi run lên, nhưng huyết dịch cả người như đang sôi trào. Cô còn ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người anh nữa.
Dương Kế Trầm ôm eo Giang Nhiễm rồi lần tay xuống bóp mông cô: “Đi, đi chùi mông cho em nào.”
Giang Nhiễm đỏ mặt, giống như cô thường bất giác đỏ mặt thời hai người mới quen kia, khi ấy tim sẽ đập rộn lên và xấu hổ vô cùng. Về sau ở bên anh rồi, hai người dần có tiếp xúc da thịt và phát sinh quan hệ, thế nên cô cũng dần buông lỏng.
Mãi cho đến khi Dương Kế Trầm xử lý đâu vào đấy, ửng đỏ trên mặt cô vẫn còn chưa tan đi, cảm giác bị anh bóp mông như vẫn còn đó, vừa đau lại vừa hơi ngưa ngứa.
Mấy người Từ Đan chuồn đi rất nhanh, Từ Đan nói: “Đội ơn ân cứu mạng của ông chủ Dương, chúc hai người có đêm xuân tươi đẹp, bái bai.”
Hai người đứng ở cổng cục cảnh sát mà nhìn ba cô gái biến mất trong màn đêm.
Giang Nhiễm chợt không biết nói gì như đang gặp bạn trên mạng, rõ ràng rất quen thuộc nhưng lại hơi ngượng ngùng.
Dương Kế Trầm ôm vai cô rồi nói: “Thất thần cái gì, không định có đêm xuân với anh à?”
Trong mắt anh mang theo ý cười, rồi cứ nhìn Giang Nhiễm chăm chú như vậy.
Giang Nhiễm: “…”
“Em đỏ mặt cái gì?”
Nụ cười của anh càng sâu.
Giang Nhiễm đẩy anh và muốn rụt đầu vào trong khăn quàng cổ, nhưng cô còn chưa động tay thì anh đã cúi đầu hôn xuống.
Môi mỏng dán vào rồi nhẹ nhàng mút thỏa thích, hàm răng lại lướt qua bờ môi của cô từng chút từng chút một, tiếp sau đó anh đã đứng thẳng lên.
Tim Giang Nhiễm bỗng nảy lên một cái.
Dương Kế Trầm nắm chặt tay của cô rồi nhét vào trong túi áo khoác như không có việc gì, anh vừa đi vừa nói: “Bạn cùng phòng em vui hơn rồi nhỉ, thoát khỏi bóng ma thất tình rồi à?”
9 – 10 giờ đêm là lúc các hàng quán náo nhiệt nhất, phố lớn ngõ ngỏ đều bốc khói nghi ngút. Dưới bóng đèn vàng, tốp năm tốp ba người đi tới, hai người rẽ ra khỏi cục cảnh sát chính là một cảnh tượng an nhàn như vậy.
Giang Nhiễm chậm rãi đi theo anh, trái tim cuồng loạn ban đầu của cô đã dần bình tĩnh lại, sau đó cũng dần quen thuộc người này hơn, vẻ lạ lẫm kia đã chợt biến mất.
Nụ hôn này thật thần kỳ.
Giang Nhiễm cuốn chặt khăn quàng cổ rồi nói: “Không ổn thì vẫn phải nhìn về phía trước chứ, Từ Đan nói hận là không tránh khỏi, khổ cũng không tránh thoát, nhưng chị ấy còn muốn sống, còn muốn sống thì phải nhìn về phía trước.”
Lúc Giang Nhiễm nói lời này thì bên miệng còn phả ra hơi khói, giọng cô rất nhẹ, trong lời nói lại như có hàm ý.
Dương Kế Trầm và cô đứng chờ ở vạch qua đường, đang là đèn đỏ.
Anh nhìn trái nhìn phải một chút, rồi hỏi như thuận miệng: “Quý Vân Tiên có liên lạc với em không?”
“Mười ngày nửa tháng lại nói chuyện một lần, có nhiều lúc nó không trả lời tin nhắn của em, càng không hay online.”
“Em ấy thế nào?”
“Không ổn lắm.”
Đèn xanh, anh dắt tay cô qua đường.
Dương Kế Trầm: “Không ổn chỗ nào?”
“Vẫn như cũ, tóm lại là không ổn lắm. Không ai biết cần bao nhiêu thời gian. A Trầm…”
“Ừm?”
“Anh thì sao?”
Giang Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, Dương Kế Trầm liếc qua. Khi ánh mắt hai người giao nhau, anh cười nhàn nhạt: “Thiếu đi người nói chuyện, thường khá trống trải.”
Dương Kế Trầm buông tay cô ra rồi tìm thuốc theo thói quen. Anh dùng một tay chắn gió và một tay châm thuốc, mãi cho tới khi rít vào một hơi thì lông mày mới giãn ra.
Lần này Giang Nhiễm cũng không ngăn anh, cô xoa xoa hai lòng bàn tay, nhưng vừa xoa được hai cái thì anh đã tiếp tục đưa tay dắt tay cô.
Hai người đứng chờ xe ở ven đường.
Giang Nhiễm thở dài và nhìn bầu trời đêm đen kịt cô nói: “Hi vọng ông trời có thể công bằng một chút.”
Cô nói với vẻ thành kính.
Dương Kế Trầm nói: “Sẽ, ông trời sẽ công bằng.”
Anh nói rất chắc chắn.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Giang Nhiễm đã quá lâu không gặp anh, cũng muốn nói chuyện vui vẻ với anh một chút. Cô hít sâu một hơi rồi cười tươi.
“A Trầm.”
“Ừm?”
“Em nuôi chó đấy.”
…
Con gái thường có tình cảm với chó mèo, sau khi Quý Vân Tiên đi, Giang Nhiễm ở đó một mình sẽ hơi sợ. Cũng vì Lâm Vân hay xem phim kinh dị, kiểu gì cũng sẽ có cương thi trong hành lang, mặt quỷ ngoài cửa sổ, hay u linh trong ngăn tủ.
Mà càng nghĩ về chuyện này lại càng sợ, trốn trong chăn không dám lên tiếng đến khi ngạt thở, tới cả đi vệ sinh cũng phải chú ý cẩn thận như 007.
Có lúc Giang Nhiễm thấy mình sắp tâm thần phân liệt rồi. Lúc đi dạo phố vào vài ngày trước với mấy người Từ Đan, cô ngẫu nhiên thấy cửa tiệm thú cưng và gặp một chú Poodle màu nâu nhạt quá đáng yêu. Nó còn ghé vào cửa sổ rồi vẫy đuôi với Giang Nhiễm.
Lần đầu tiên Giang Nhiễm dùng thẻ của Dương Kế Trầm là để mua chú chó kia về.
Nuôi tới giờ chưa được một tuần, nhưng đó cũng là một chú chó ngoan.
Giang Nhiễm nhờ tài xế taxi quay đầu, lúc tới nơi thì chủ tiệm thú cưng đang sắp đóng cửa, thế là Giang Nhiễm nhận cún con về.
Cô vốn định gửi nuôi mấy ngày, nhưng không ngờ bản thân lại thành sát thủ trên đường nên đi được một nửa thì phải trở về.
Giang Nhiễm ôm nó rồi yêu thích không buông tay: “Con nhìn đi, nhìn đi này. Dương Dương, đây là bố con, ngừi mùi xem có phải không?”
Lúc ngồi trên taxi, cún con luôn muốn bò lên người của Dương Kế Trầm, Dương Kế Trầm thấy đau đầu vô cùng.
Giang Nhiễm nói: “Dương Dương nhận ra anh đấy, em cho nó ngửi áo của anh nên bây giờ không lạ, nếu không nó sẽ sủa.”
“Tên là gì? Dương… Dương?”
“Đúng vậy, chó nhà họ Dương nên gọi là Dương Dương. Vừa hay vừa dễ nhớ, nó nghe cũng hiểu.”
Dương Kế Trầm cười: “Em còn chưa sang tên mà chó đã có họ trước rồi?”
Không nhắc đến còn đỡ, nhắc tới chuyện này Giang Nhiễm cũng muốn nói, nhưng lại không biết phải mở miệng ra sao.
Lễ đính hôn của họ hoãn lại vì chuyện của Trương Gia Khải, cho tới giờ Dương Kế Trầm cũng chưa từng nhắc lại. Giang Mi bên kia càng không vội, bà luôn nói cô còn nhỏ, thời gian còn dài.
Giang Nhiễm cũng thấy mình còn trẻ, vội cái gì. Nhưng tự cô lại cũng sốt ruột, nếu như có thể, cô muốn đi đăng ký với anh luôn.
Từ Đan nói cô thế này là không cứu nổi nữa rồi, đã yêu quá sâu.
Anh luôn bận thi đấu và huấn luyện, tuy việc của Trương Gia Khải cũng đã qua nửa năm, nhưng dù thế nào thì đó vẫn là một việc bất ngờ. Giang Nhiễm không muốn gia tăng gánh nặng cho anh, cô hi vọng họ đính hôn và kết hôn vào khoảng thời gian anh vui vẻ và thả lỏng nhất, chứ không phải lúc giấu những tâm tư nặng nề như vậy trong lòng.
Giang Nhiễm nghĩ như vậy nên lại quên đi, sau đó ôm chó mà dựa vào ngực anh.
…
Mọi thứ trong nhà vẫn như trước, Dương Kế Trầm về chỉ cất mỗi hành lí rồi lại vội đi nên chưa nhìn kĩ, lúc này anh mới thư thư thái thái nằm trên sofa, gân cốt trên người cũng đều buông lỏng.
Cún con chạy loạn trong nhà mà nghe cái này một chút nghe cái kia một chút, nhưng rồi vẫn luôn quẩn quanh bên chân Giang Nhiễm.
Giang Nhiễm bận làm nước ép trái cây và nấu nước pha trà trong bếp.
“Dương Dương! Không được nghịch! Ngoan!” Giang Nhiễm vừa ép nước vừa huấn luyện chó.
Dương Kế Trầm nằm, anh đưa hai tay lên gối sau đầu, ánh mắt lại quẩn quanh giữa một người một chó kia, khóe miệng cũng cong lên.
Không bao lâu sau, Giang Nhiễm đã bưng nước táo và trà nóng tới. TV LCD trong phòng khách đang chiếu bộ phim gia đình, Giang Nhiễm để trà cho Dương Kế Trầm rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
Dương Kế Trầm ngồi dậy, anh chống đầu gối trái lên rồi đặt cánh tay trêu đầu gối, sau đó thổi nguội và uống một ngụm trà nóng. Anh không khát nên uống mấy ngụm đã bỏ xuống. Lúc nhìn ra phía trước thì lời thoại trên TV chẳng có nổi một câu hay ho, anh nghe cũng không lọt tai.
Giang Nhiễm lại rất khát, cô uống ực ực ực cạn sạch một hơi nước trái cây, sau đó cầm cốc thủy tinh hỏi: “Xe kia làm sao bây giờ?”
“Đem đi sửa.”
“Xe mới mà bị em biến thành như thế.”
Dương Kế Trầm thuận tay ôm chặt cô: “Xe là thứ yếu, người mới quan trọng. Em nói xem em thế nào, đầu óc này đã không dùng được rồi, chẳng may va chạm bị làm sao thật, thì nửa đời sau anh phải chăm sóc đứa ngốc à? Em có biết đứa ngốc là như thế nào không?”
Lại cay độc với cô.
Giang Nhiễm tức giận nói: “Em biết chứ, giống anh ấy.”
“Ngốc mà được như anh, thì chắc đàn ông trên cả thế giới này đều muốn ngốc hết.”
“Anh tự luyến!”
Cười cười nói nói một lúc, rồi mặt hai người đã sát lại một chỗ. Ánh mắt của Dương Kế Trầm rơi xuống môi cô, khóe miệng anh giương lên nụ cười nhẹ, sau đó đã rút cốc thủy tinh trong tay cô ra và đặt xuống một bên.
Hô hấp của Giang Nhiễm dần chậm hơn, càng là khắc chế từng li từng tí.
Cô vẫn còn căng thẳng, nhưng căng thẳng này cũng mau chóng bốc cháy.
Dương Kế Trầm ôm sát Giang Nhiễm rồi cúi đầu hôn cô. Cô bỗng buông lỏng toàn thân, sau đó tự nhiên ôm lấy cổ anh, cũng chủ động đáp lại anh.
Củi khô bén lửa, chẳng biết Giang Nhiễm đã bị đặt dưới thân người kia từ lúc nào, mười đầu ngón tay của hai người họ cũng siết chặt, rồi hôn càng nồng nhiệt và triền miên hơn.
Cách anh kéo quần áo hơi bạo lực, Giang Nhiễm lại nằm đó như cá ướp muối bị lột da một cách thành thạo. Trong màn đêm yên tĩnh chỉ có tiếng mở khóa thắt lưng vang lên.
Giang Nhiễm thấy lạnh nên tiện tay cầm gối ôm qua, nhưng thật ra là muốn che chắn gì đó.
Đáy lòng cô chợt có cảm giác ngây ngô khó nói thành lời.
Dương Kế Trầm luôn có thể nhìn thấu cô, anh ném gối ôm đi rồi cúi người nhìn cô mà cười nói: “Xấu hổ?”
Giang Nhiễm quay đầu đi, bên tai đã đỏ bừng.
Dương Kế Trầm nắm chặt hai cổ tay của Giang Nhiễm, sau đó đè xuống sofa mà hôn lên tầng tấc trên cổ cô.
“Nhớ anh không?” Anh khàn giọng hỏi.
Giang Nhiễm mở mắt ra chỉ thấy được trần nhà trắng bóng và vầng sáng chao đảo. Cô hơi co ro, nhưng những nơi bị anh hôn lại như lửa đốt.
Cô nói “có”.
Nửa năm này trôi qua rất nhanh, nhưng cũng rất vất vả.
Cô đi học và tan học một mình, sau đó nói rõ tình huống với phụ đạo viên nên mới được miễn tự học buổi tối. Có điều nếu có lớp hoặc chuyện khác thì cô vẫn sẽ tới, dù sao về đến nhà cũng chỉ lẻ loi một mình.
Không phải thấy cô đơn bao nhiêu, mà là hơi không quen. Cô hi vọng anh có thể ở bên, như vậy làm gì cũng sẽ có động lực hơn.
Trương Gia Khải qua đời, trạng thái của Quý Vân Tiên không tốt, cô cũng lo lắng sợ hãi. Dương Kế Trầm bôn ba và thi đấu ở nước ngoài, cô lại càng lo lắng và sợ hãi. Sau đó thêm chút chuyện rườm rà ở trường, tâm trạng nói xấu không xấu, mà nói tốt cũng không tốt, nhưng vẫn luôn trập trùng lên xuống như thế.
Đêm đến Giang Nhiễm nằm một mình trên giường sẽ thường nghĩ lung tung, lại luôn có cảm giác rất không thực.
“Shh…”
Lần này không còn không thực nữa rồi…
Giang Nhiễm đau tới nhíu mày, giống như lần đầu tiên vậy.
Quả nhiên, đến cả cơ thể cũng lạ lẫm với anh.
Nhưng rất nhanh sau đó đã không còn xa lạ nữa, mà là nhiệt liệt hoan nghênh giống như đã lâu không gặp.
Cún con ngồi vẫy đuôi một bên mà nhìn bọn họ. Giang Nhiễm nghiêng đầu thì thấy đôi mắt to ngập nước kia, cô xấu hổ vô cùng nên nhỏ giọng đuổi nó đi.
Dương Kế Trầm bất mãn gia tăng cường độ: “Chuyên tâm một chút.”
“Gâu gâu!” Cún con sủa to.
Dương Kế Trầm liếm liếm răng rồi liếc qua cún con kia, sau đó anh ôm Giang Nhiễm về phòng ngủ và đóng cửa phòng “rầm” một cái.
Bên trong truyền đến đoạn đối thoại.
“Nuôi chó gì không biết, không tinh mắt gì cả.”
“Nó còn nhỏ…”
“Nhỏ cái con khỉ, có nhỏ như nơi này của em không, hửm?”
“Dương Kế Trầm!”
…
Tết nguyên đán được nghỉ ba ngày, trưa ngày nghỉ thứ ba Dương Kế Trầm lại phải đi, có lẽ 7 – 8 giờ tối sẽ tới KTX ở Bắc Thành.
Thời gian 2 – 3 ngày này thoáng cái đã bay mất, thật giống với hình dung của câu nói: Giống như mơ, ngắn ngủi mà không chân thật.
Hai người cũng không làm việc gì đặc biệt, thậm chí còn không ra ngoài dạo phố, trừ xuống nhà mua thức ăn và hoa quả.
Ngày đầu tiên xem TV, nấu cơm, làm tình. Ngày thứ hai xem TV, nấu cơm, làm tình. Ngày thứ ba, làm tình.
Ngày đầu tiên Giang Nhiễm thấy cũng không tệ lắm, ngày thứ hai vẫn ổn, ngày thứ ba cô đã không đứng thẳng được nữa rồi.
Lúc đi học, Giang Nhiễm ngồi thế nào cũng thấy mỏi, cô đưa tay ra sau đấm đấm một chút. Từ Đan nói: “Lượng của nửa năm rót vào người em, sao em tải được đây, bảo đàn ông nhà em tiết chế chút. Chăm sóc sức khỏe phụ nữ cho bạn và tôi, quý trọng sinh mạng, rời xa dục vọng.”
Cách nói chuyện của cô ấy còn lợi hại hơn so với một năm trước.
Thi cuối kỳ xong, mấy cô gái ăn bữa cơm chia tay năm 2009, sau đó phát biểu tổng kết và kiểm điểm sâu sắc.
Muốn tìm bạn trai vẫn không tìm được, muốn thoát khỏi đau khổ vì thất tình vẫn không thoát được, muốn đính hôn vẫn chưa đính hôn được, nhưng muốn gặp thần tượng… thì lại gặp được rồi…
Chỉ có Lâm Vân là hoàn thành được tâm nguyện.
2010 cố gắng không ngừng, giấc mơ sẽ thành sự thật, chỉ cần thật cố gắng.
Trước hôm Giang Nhiễm định về Mặc Thành một ngày thì nhận được một cuộc điện thoại lạ, là từ bệnh viện.
Giang Nhiễm nghe xong thì vội vàng chạy tới. Cô không nghĩ được gì cả, nhưng lại như nghĩ ra rất nhiều, nhiều chuyện cũng dần được sâu chuỗi.
Giang Nhiễm lười xếp hàng mà bò một mạch lên khu nội trú ở tầng 10, lúc đi vào phòng bệnh thì hốc mắt đã ửng đỏ.
Tống Dật Thịnh đang nằm vắt chân gặm táo trên giường.
Cậu nói: “Ha ha, Tiểu Nhiễm, cậu đến rồi à. Cũng do bọn họ gọi điện lung tung, thật ra không sao đâu.”
Giang Nhiễm vừa bỏ túi xuống đã hai tay chống nạnh, sau đó đỡ trán và bắt đầu thẩm vấn.
Giang Nhiễm nhìn cậu, một lúc lâu sau cô gật đầu nhẹ.
Tống Dật Thịnh: “Đừng nói việc này cho anh tôi, nếu không tôi mách chuyện cậu đọc truyện H cho anh ấy biết đó.”
Giang Nhiễm mím môi: “Bệnh này… có nghiêm trọng không?”
“Không nghiêm trọng.” Tống Dật Thịnh: “Nếu nghiêm trọng thật, thì tôi phải mang vẻ hoàng tử nhỏ u buồn chứ không phải như bây giờ. Chỉ là… Tiểu Nhiễm, bệnh này khó mà nói chắc được, chẳng may tôi sẽ đột nhiên hức —— về trời, nhưng nói không chừng tôi sẽ sống lâu trăm tuổi.”
“Vậy sao hôm nay cậu lại…”
Tống Dật Thịnh gãi đầu: “Đợt trước thức đêm ôn tập suốt nên mệt tới hôn mê bất tỉnh, thế là lại đi gặp Diêm Vương một vòng. Đây là lần thứ 3 tôi gặp ông ấy đấy, ông ấy còn hẹn tôi lần sau xuống uống trà.”
“Tống Dật Thịnh…”
“Tôi không sao thật đấy, cậu đừng nói với những người khác.”
Giang Nhiễm thở dài, rồi chợt thấy mọi thứ như được phủ thêm lớp bụi màu xám tro.
Sau khi nằm viện ba ngày, Giang Nhiễm đón cậu xuất viện, chuyện này cũng chỉ có hai người họ biết.
Lúc đến dưới lầu KTX, Giang Nhiễm mua hai củ khoai lang nướng. Cậu một củ, tôi một củ, nhưng mới từ năm ngoái tới nay mà đã cảnh còn người mất.
Tống Dật Thịnh gặm hai miếng rồi nói: “Ăn nhiều món đồ chơi này sẽ “thả bom”, cậu vẫn nên ăn ít chút.”
Giang Nhiễm nói: “Bản lĩnh nói bậy của cậu thì lại giống Dương Kế Trầm lắm.”
Hai người đều thích trịnh trọng nói lời trêu chọc.
Tống Dật Thịnh: “Nếu tôi giống anh ấy thì tốt rồi, nếu giống anh ấy thì tốt.”
“Hâm mộ gì ở anh ấy? Cũng vì bệnh này à?” Giang Nhiễm cười nhẹ: “Mỗi người đều khác nhau, không cần phải hâm mộ người khác, cậu cũng rất tốt. Cậu không biết có bao nhiêu bạn học nam trong lớp cũng hâm mộ cậu đấy.”
“Cậu làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng cậu nói không biết có bao nhiêu bạn học nam trong lớp thích tôi.”
“…”
“Có điều cậu nói cũng đúng, không cần hâm mộ người khác.”
Giang Nhiễm nhìn bầu trời quang đãng, rồi chợt nhớ tới tấm thẻ ngân hàng Tống Dật Thịnh để trên bàn trang điểm. Cô hỏi: “Tiền kia… là bố cậu để lại cho cậu đi khám à?”
“Khám bệnh gì, đâu phải mỗi lần nằm viện đều không tự lo được. Cho cũng là cho không, tôi cần số tiền đó làm gì?”
“Không nói cho Dương Kế Trầm thật à? Thật ra anh ấy không ghét cậu, chỉ luôn khúc mắc vài việc thôi.”
“Đừng nói, tránh để anh ấy phiền lòng.”
Giang Nhiễm cười: “Tôi thật sự không hiểu được cậu, sao cậu lại vô dục vô cầu thế?”
Tống Dật Thịnh ăn khoai lang nóng rồi lạc quan nói: “Cậu cũng biết đấy, tôi rất sùng bái anh ấy, tôi cũng rất hâm mộ anh ấy, tôi càng muốn ngày nào đó về trời có thể được đầu thai tốt đẹp. Tiểu Nhiễm, tôi không thích mắc nợ người khác. Tôi luôn thấy mình gánh nợ trên vai, thế nên bây giờ đều là báo ứng, tôi phải trả nợ.”
Cậu dừng một chút rồi nói tiếp: “Tôi muốn lại có người nhà… Thật ra ở một mình rất cô đơn.”
Cảm ơn cậu có thể thẳng thắn tới bên cạnh Dương Kế Trầm như thế, để anh không phải cô đơn một mình.
Tống ngốc nghếch: “Hai chúng ta như nhau cả! Có hai củ khoai thôi mà, cảm ơn cái gì! Này, cho tôi mượn truyện kia của cậu để đọc đi!”
“Tôi không đọc mấy thứ kia.”
“Thôi đi, tôi thấy cậu đọc trên lớp với Trương Giai Giai rồi, cái gì mà bắp đùi với luồn vào.”
“Đấy là truyện ngôn tình.”
“Thế mà cũng có cảm giác lắm!”
…
Tống Dật Thịnh đi theo Giang Nhiễm về Mặc Thành, nói hay thì là hộ tống cô về nhà, nhưng thật ra là muốn tham gia náo nhiệt và ăn Tết cùng với mọi người.
Ăn ý ở điểm tất cả mọi người đều tụ họp ở Mặc Thành. Giang Nhiễm không bỏ căn nhà cũ kia, ở đó còn có mấy người nhà bà Tôn, dù sao cũng là nơi cô đã sống từ nhỏ cho tới lớn.
Mấy người Chu Thụ không có chỗ ở, nhưng lại không muốn ở khách sạn, sau đó phải xin nửa ngày Dương Kế Trầm mới đồng ý cho họ ở ngôi nhà kia.
Ngày giao thừa hôm đó tiếng pháo nổ không dứt, Giang Mi làm cả bàn đồ ăn, nhóm người đã ngồi vào chỗ, nhưng Giang Nhiễm lại đứng ở cửa nhìn quanh.
Dương Kế Trầm châm thuốc đưa lên miệng, sau đó đi đến bên cạnh cô hỏi: “Vẫn chưa tới?”
“Ừm, không biết có phải… Đến rồi, đến rồi, Vân Tiên!” Giang Nhiễm chạy ra ngoài.
Dương Kế Trầm tựa trên trụ đá mà cười cười, sau lại rít hết hơi thuốc này tới hơi thuốc khác. Cách đó không xa là cảnh hai cô gái nhỏ ôm nhau trong gió lạnh thấu xương, vừa tình cảm lại tha thiết vô cùng.
Trịnh Phong cố tình mua bàn tròn lớn vì bữa cơm này, mọi người ngồi quây quần ăn cơm với nhau náo nhiệt vô cùng.
Chu Thụ luôn là người nói nhiều nhất, uống say rồi lại nói càng nhiều: “Huấn luyện viên, cảm ơn ngài, đặc biệt cảm ơn ngài, chén này kính ngài!”
“À được!”
Hạ Quần cũng kính rượu.
Chu Thụ nói: “Con rể huấn luyện viên, chén ngày kính anh, cũng đặc biệt cảm ơn anh.”
Dương Kế Trầm lười biếng dựa vào ghế rồi cười nói: “Có bệnh à?”
Chu Thụ: “Em nói này con rể huấn luyện viên, lúc nào anh mới chính thức thành con rể huấn luyện viên thế!”
Giang Nhiễm đang nói chuyện với Quý Vân Tiên, khi nghe được đề tài này thì cũng bất giác dựng thẳng tai lên, sau đó giả vờ bình tĩnh nhìn Dương Kế Trầm.
Dương Kế Trầm kéo tay cô đặt lên đùi mình, anh nói: “Gấp cái gì, muốn giục cũng không đến lượt cậu.”
“Ô hay! Sao em lại không giục được! Gần sang năm mới rồi không giục thì lúc nào giục! Lúc này nên giục cưới là đúng rồi! Đây là điều cần thiết khi ăn Tết!”
Tất cả đều nở nụ cười.
Trịnh Phong nói: “Được rồi, hai tháng nữa Dương Kế Trầm sẽ bắt đầu thi MotoGP, bây giờ đừng phân tâm vội. Tôi cũng muốn giục hai cậu đấy, hai cậu cũng để ý mà tìm bạn gái đi. Sự nghiệp đi lên rồi, không cần gia đình nữa à?”
Chu Thụ: “Mấy người đều có đôi rồi bắt nạt tôi với Hạ Quần, hu hu hu hu, Quần Quần, Tiểu Quần Quần…”
Tống Dật Thịnh muốn uống rượu nhưng lại bị ánh mắt của Giang Nhiễm dọa sợ. Cô đang nói cho cậu biết: Cậu còn định uống rượu? Cậu không được uống.
Tống Dật Thịnh đành phải thôi, sau đó bưng nước trái cây lên uống. Nhưng cậu vừa uống được một ngụm thì đã nghe thấy cô gái bên cạnh nói: “Cậu mù à? Đây là cốc của tôi.”
Tống Dật Thịnh mau chóng bỏ xuống: “Bà cô, cầm nhầm cầm nhầm thôi, để tôi lấy cốc khác cho ngài.”
Quý Vân Tiên: “Không cần, tôi không uống.”
Tống Dật Thịnh cười một tiếng: “Lỗi của tôi, lỗi của tôi, nếu không ngài lại vẽ mặt hổ cho tôi đi?”
“Ai thèm.” Quý Vân Tiên hừ một tiếng rồi quay đầu sang chỗ khác.
Trên bàn cơm rất ồn ào, mỗi người đàn ông uống nhiều rồi đều bắt đầu nói nhiều. Trịnh Phong vậy mà còn khóc lóc, Giang Mi tặng ngay cho ông mấy cái nhìn coi thường.
Giang Nhiễm vẫn luôn khống chế chén rượu của Dương Kế Trầm. Anh không phải người thích uống rượu, nhưng vì tâm sự và nói vài chuyện thi đấu với bọn họ nên mới uống.
Pháo hoa bên ngoài “ùm ùm” rung động, ăn uống cũng đã gần xong, Giang Nhiễm dồn đồ ăn rồi để lại chút đồ nhắm cho họ lai rai.
Giang Nhiễm để túi khăn giấy mới lên bàn, lúc xoay người muốn đi thì bị Dương Kế Trầm kéo tay lại.
Một tay khác của anh vẫn đang cầm thuốc lá và tì ở một bên, anh xoa nắn ngón tay của cô: “Em đi đâu thế?”
Tiếng hỏi nhẹ nhàng, nhàn nhạt và bình thường nhất lại khiến Giang Nhiễm rung động một cách khó hiểu.
Giang Nhiễm nói: “Mua pháo hoa cho Vân Tiên rồi còn gì, em đi lấy cho nó chơi.”
Dương Kế Trầm gật đầu rồi vỗ vỗ mông cô: “Đi đi.”
Giang Nhiễm: “Hút ít thôi, em pha trà cho mọi người tỉnh rượu.”
“Ừm.”
Giang Nhiễm đi vài bước về phía trước rồi quay đầu, Dương Kế Trầm đang ngồi nghiêng và nhàn tàn dựa vào nơi ấy. Một tay anh cầm điếu thuốc, một tay xoay bật lửa, ống tay áo len kéo lên lộ ra gân mạch nhô lên trên cánh tay tràn đầy sức mạnh của đàn ông. Không biết Trịnh Phong nói gì mà khóe miệng anh ngậm ý cười. Lúc này trên người anh đã không còn hơi thở thiếu niên, mà lại tỏa ra cảm giác ổn trọng và vững vàng. Chỉ là vẻ vô lại và kiệt ngạo trời sinh không bị trói buộc e là đời này sẽ không đổi được.
…
Quý Vân Tiên tựa trên bức tường cũ, giữa ngón tay mảnh khảnh kẹp một điếu thuốc lá, nhưng cô ấy vừa đưa lên miệng thì đã bị chặn lại.
Tống Dật Thịnh đưa một lon nước trái cây cho cô ấy: “Này, đền cho cậu.”
“Tôi không uống.”
“Ra nước ngoài đúng là khác hẳn nhỉ, còn học được cách hút thuốc, con gái ở nước ngoài đều hút thuốc à?”
“Liên quan gì đến cậu.”
Tống Dật Thịnh đưa tay cướp thuốc lá của cô ấy: “Được rồi, con gái con lứa mà hút thuốc cái gì, miệng hôi răng vàng, còn bị ung thư phổi nữa.”
Quý Vân Tiên bực bội gãi đầu: “Liên quan gì đến cậu? Cậu là ai? Cậu có bệnh đúng không?”
“Tính lại đanh đá thêm rồi nhỉ.” Tống Dật Thịnh giẫm tắt thuốc của Quý Vân Tiên rồi nhìn xuống cô ấy từ trên cao: “Tính có đanh đá cũng không sao, nhưng không được học thói xấu. Những thứ này không có tác dụng gì với cậu, không bằng ăn thêm mấy viên kẹo. Cái gì mà ni-cô-tin giải ưu giải sâu, chỉ là thứ đồ chơi gây nghiện mà thôi.”
“Sao sức tay của cậu khỏe thế, tim tôi có bệnh, cậu đừng làm tôi sợ.”
“Tôi thấy cậu đúng là có bệnh đấy, bị sợ chết cũng đáng đời!”
“Cái miệng này của cậu đúng là không tha ai nhỉ… Được rồi được rồi, ai bảo tôi tốt tính cơ chứ.” Tống Dật Thịnh xoa đầu cô ấy: “Uống nước trái cây đi, chúng ta không cãi nhau nữa, được không?”
Quý Vân Tiên giật mình, rồi mặt lạnh nhận lấy.
Tống Dật Thịnh cũng hơi nghiêng người dựa vào tường, sau đó ngước mắt ngắm trăng. Cậu nói: “Thật ra tôi bị bệnh tim, khi đó bị cậu đuổi ở phòng học suýt chút nữa đã về trời, may mà tôi khống chế kịp thời, nếu không thì cậu đuổi được tôi chắc? Trước kia từng có một thiên thần nói, tôi thế nhưng trời sinh là kiện tướng thể thao, nếu không phải vì bệnh này thì không đến lượt Diêu Minh hay Trần Tường đâu (1). Tôi cũng có thể mang hào quang về cho đất nước.”
(1) Diêu Minh (Yao Ming; sinh ngày 12 tháng 9 năm 1980) là một cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp đã giải nghệ từng chơi cho đội tuyển Houston Rockets của National Basketball Association (NBA). Anh là một trong những cầu thủ có chiều cao cao nhất chơi cho NBA, 2.29 m
– Trần Tường (Chén Xiáng), tên tiếng Anh là Sean Chen, sinh ngày 13/12/1989 tại Thiên Thủy, Cam Túc, Trung Quốc là một ca sĩ kiêm diễn viên Trung Quốc đại lục. Anh nổi tiếng với vai trò một ca sĩ và trở thành một đại diện sáng giá của lớp thần tượng đại lục mới qua vai nam chính Đơn Hàn Phi trong bộ phim thần tượng Runaway Sweetheart – một phiên bản làm lại từ bộ phim truyền hình Nhật Bản “Hanazakari no Kimitachi e” sản xuất năm 2011.
Quý Vân Tiên cười nói: “Cậu nói vớ va vớ vẩn.”
“Cười rồi à? Cười là được rồi. Vui lên đi thôi, ăn Tết luôn tốt đẹp, đúng không?”
“Tốt cái con khỉ…”
…
Nhóm người đón giao thừa tới tận hừng đông, sau nửa đêm còn đánh mạt chược. Tuy họ không quá quan trọng thắng thua, nhưng Chu Thụ vẫn thua sạch sành sanh.
Anh ấy kêu ầm lên: “Tiểu Nhiễm, em chẳng thú vị gì cả, lần đầu chúng ta chơi mạt chược, em có thế này đâu! Khi ấy khách khí bao nhiêu, còn muốn trả lại tiền cho anh, bây giờ lại ra tay hung ác thế.”
Giang Nhiễm cười: “Anh Chu Thụ, nay đã khác xưa rồi.”
“Cái gì mà nay đã khác xưa, hai người đánh bài phu thê mới đúng!”
Dương Kế Trầm: “Mắt nào của cậu thấy đánh bài phu thê?”
Bốn người Chu Thụ, Hạ Quần, Giang Nhiễm và Tống Dật Thịnh đánh bài, còn Quý Vân Tiên ngồi cạnh cắn hạt dưa. Hai ông bà đã lên lầu, hình như Giang Mi đang xem TV, còn Trịnh Phong có lẽ đã ngủ từ sớm.
Chu Thụ vỗ bàn đứng dậy: “Hai người mẹ nó thế này mà không gọi là đánh bài phu thê?”
Dương Kế Trầm ngồi trên ghế, Giang Nhiễm ngồi trên đùi anh. Anh ôm cô, cô đánh bài, thỉnh thoảng còn nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Dương Kế Trầm nhướng mày rồi hỏi những người khác: “Phải không?”
Tống Dật Thịnh: “Ha ha, đương nhiên không phải! Sao lại phải được chứ.”
Hạ Quần: “Không phải.”
Quý Vân Tiên: “Không phải.”
Chu Thụ: “Được, mấy người! Không được, ông đây muốn vùng lên! Muốn vùng dậy làm cách mạng!”
Chu Thụ ném áo khoác rồi vén tay lên xào bài: “Nào nào, lại chơi tiếp!”
Dương Kế Trầm ôm lấy cô bằng một tay, sau đó lấy thuốc trên bàn, nhưng bừa động đến đã bị Giang Nhiễm đánh vào tay.
Giang Nhiễm: “Đã là điếu thứ mấy trong tối nay rồi, người đầy mùi thuốc.”
Dương Kế Trầm cười rồi hít hà: “Mùi nồng lắm à? Sao anh không ngửi thấy?”
“Nghiện thuốc.”
Dương Kế Trầm ôm chặt Giang Nhiễm, cằm cũng đặt ở hõm cổ của cô. Anh nhẹ nhàng ngửi hương vị trên người cô rồi khàn khàn nói: “Người em thơm quá.”
Giang Nhiễm bị ngứa nên uốn người rồi bật cười: “Đừng…”
Đuôi mắt của Dương Kế Trầm hơi nhướng lên, sau đó anh tách ra và nhìn gáy cô. Tóc cô nhuộm đã phai màu nhưng vẫn đẹp như cũ, tóc màu nâu vàng được Giang Nhiễm búi tròn ở phía sau, có vài sợi tóc rơi xuống phần cổ trắng nõn làm hơi thở thiếu nữ càng thêm nổi bật.
“Ù rồi ù rồi!” Giang Nhiễm ngả một dây bài, sau đó quay đầu nhìn Dương Kế Trầm cười khiến mắt cong thành mảnh trăng non: “Em lại thắng rồi!”
Dương Kế Trầm: “Được đấy, với vận may này của Giang sư phó thì xem ra năm 2010 sẽ tốt lắm.”
Giang Nhiễm không cần quá nhiều mà chỉ chơi thật tâm. Cô không mê đánh bài, cũng chỉ chơi vài ván vào dịp Tết thế này, thế nên thỉnh thoảng thắng mấy lần như thế đúng là rất có ý nghĩa.
Dương Kế Trầm vô cùng kiên nhẫn ôm cô cả một đêm.
Sau khi đốt pháo vào hừng đông xong, tất cả cũng giải tán. Tống Dật Thịnh ở lại nhà Giang Nhiễm, mấy người Chu Thụ ngủ ở chỗ của Dương Kế Trầm, còn Quý Vân Tiên có nói thế nào cũng không chịu ở lại mà quay trở về.
Giang Nhiễm cất tiền thắng được vào trong bao lì xì, sau đó vào phòng tắm rửa mặt, quả nhiên lúc trở ra đã có người nằm trên giường cô rồi.
Lần này về Mặc Thành, Dương Kế Trầm không phải nhảy cửa sổ lần nào, mà đều quang minh chính đại đi vào từ cửa chính. Anh cũng chưa từng ngủ lại nhà cô, tuy có mấy lần triền miên, nhưng đều là anh dụ dỗ cô sang bên kia.
Giang Nhiễm vừa lau mặt vừa đi tới: “Sao lại sang nữa?”
Dương Kế Trầm ngồi dậy rồi gập đùi phải lại mà kéo người qua.
“Đợi chút… Em còn chưa thoa xong.”
Dương Kế Trầm đè đầu cô lại rồi hôn lên.
Sau khi vội vàng xong việc, hào hứng của anh lại tăng vọt. Không cần quá nhiều thời gian, mà cứ vài lần như thế là xong.
Giang Nhiễm mặc quần áo giữ nhiệt rồi bò vào ổ chăn. Cô dựa trong ngực Dương Kế Trầm rồi đấm vào ngực anh: “Cầm thú, bại hoại, sắc lang.”
Dương Kế Trầm cũng mặc cô đánh mắng, anh muốn hút thuốc nhưng nghĩ cô chắc chắn sẽ không cho, nên cuối cùng đổi thành uống ngụm nước.
Anh nói: “Anh ngủ ở chỗ em, Chu Thụ ngủ sẽ ngáy, ồn không ngủ nổi.”
“Chỗ em bên này là gì? Khách sạn à? Hay là tiệm mát-xa?”
Khóe miệng Dương Kế Trầm cong lên: “Tiệm mát-xa đi, nghe hình dung này chính xác hơn chút. Hoặc là tiệm mát-xa chân cũng được.”
“Anh còn đi tiệm mát-xa chân rồi?” Giang Nhiễm thuận lời anh mà truy hỏi.
“Đúng là anh đi rồi.”
Giang Nhiễm đẩy anh rồi dịch sang bên cạnh một chút, nhưng lại bị Dương Kế Trầm kéo về.
Anh lười biếng nói: “Khi ấy mới quen mấy người Chu Thụ, uống nhiều quá không có việc gì làm. Lúc đi trên đường về thấy tiệm mát-xa chân, trong đó còn có có một dàn mấy cô ai, ai đi vào mấy cô ấy cũng gọi “ba ba”. Anh thấy lời quá nên đi vào.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó mấy cô gái kia đều vây quanh, hỏi anh muốn cô nào mát-xa chân cho, anh mới chỉ một cô.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau… mát-xa thôi, kĩ thuật đúng là không tệ.”
Giang Nhiễm sững ra, lúc này mới kịp nhận ra là anh đang trêu mình.
Dương Kế Trầm gõ vào trán cô rồi cười không ngừng: “Sao em dễ bị lừa thế?”
“Anh đáng ghét! Tránh ra!”
Dương Kế Trầm bóp mông cô: “Đương nhiên kĩ thuật của Giang sư phó vẫn thoải mái nhất.”
Giang Nhiễm xoay lưng lại không để ý đến anh, Dương Kế Trầm tựa lưng vào giường một lúc, sau đó cũng nằm xuống và ôm lấy cô từ phía sau.
Sáng sớm mùa Đông trong lành mà đơn bạc, ánh sáng nhạt xuyên thấu qua rèm cửa, trong không khí là những hạt bụi nhỏ lơ lửng.
Không rõ tại sao, Dương Kế Trầm chợt nói thật nhỏ: “Đợi anh thêm chút nữa, nhanh thôi.”
…
Mùa xuân này tuyết rơi không nhiều, nếu muốn làm cầu tuyết thì còn phải gom một lúc lâu. Tuyết rơi lưa thưa khiến hiên nhà luôn ướt sũng, lúc tuyết tan cũng là lúc lạnh nhất, thậm chí là ướt lạnh ngấm vào tận xương tủy.
Gần đây nổi lên Thêu Chữ Thập (2), Giang Nhiễm thêu cả một mùa Đông, cuối cùng lúc tuyết tan thì bị nẻ.
(2) Thêu Chữ Thập: hay còn gọi là X-stitch là phương pháp thêu trên những loại vải thô có chia các ô đều để các mũi khâu có thể thành hình chữ thập một cách đều đặn. Có hai loại vải chính dùng để thêu Cross-Stitch là vải Aida và vải Evenweave (vải thô). Vải Aida là loại vải chính dùng để thêu Cross-Stitch.
Đầu ngón tay trỏ của cô đã đỏ lên rồi nứt ra một chút, vừa ngứa lại vừa đau. Giang Mi bôi thuốc mỡ cho Giang Nhiễm, còn Trịnh Phong tịch thu Thêu Chữ Thập, Dương Kế Trầm mua cho cô một đôi găng tay siêu dày, một ngày phải đeo 24 giờ, không được cởi ra.
Thế là Giang Nhiễm bỗng trở thành đại hiệp cụt một tay, tay phải của cô luôn bị bọc trong găng tay, chỉ trông thấy ngón tay cái. Kể cả khi oẳn tù tì cũng chỉ ra đấm được, giống như tay Doraemon vậy.
Giang Nhiễm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, mới nẻ tay mà cả nhà đã vây quanh, nếu là thiếu tay gãy chân không biết sẽ thế nào nữa.
Dương Kế Trầm và Quý Vân Tiên lần lượt rời khỏi Mặc Thành, Giang Nhiễm lại tới sân bay tiễn người với bàn tay cực gây chú ý.
Ngay cả Quý Vân Tiên cũng cười nói: “Tiểu Nhiễm, nhìn mày thế này buồn cười quá.”
Đeo găng tay giống nữ chính trong phim Hàn, trên mu bàn tay còn có hình gấu bông nho nhỏ màu xanh.
Dường như Giang Nhiễm không thấy cô ấy cười trong kỳ nghỉ này. Tâm trạng của Quý Vân Tiên rất tệ, có thế nào cũng không cười nổi, dù có bất kỳ thứ gì tốt đẹp bày ra trước mặt, cô ấy cũng chẳng hề hay biết, tâm tư càng như không đặt ở đây.
Hiếm lắm Quý Vân Tiên mới cười.
Giang Nhiễm lại thấy lần bị nẻ này cũng đáng giá.
Quý Vân Tiên không ở lại nhà họ Quý lâu, mà tập trung tinh thần rồi về Úc.
Cô ấy nói: “Tao đi đây.”
Bây giờ Giang Nhiễm rất sợ nghe thấy ba chữ này, cô không nhịn được mà gọi Quý Vân Tiên lại.
Quý Vân Tiên biết cô muốn gì, cô ấy nói: “Tao không ổn, không ổn chút nào, sang bên kia sẽ không vui, sẽ ngủ không ngon. Tiểu Nhiễm, mọi thứ đều không ổn.”
“Vậy… mày đi thăm Gia Khải chưa?”
Tới sát Tết Quý Vân Tiên mới về đến Mặc Thành, cô không biết cô ấy có qua Chiết Châu thăm Trương Gia Khải không.
Quý Vân Tiên ngẩng đầu nhìn Giang Nhiễm, sau đó lại cúi đầu xuống: “Đi rồi.”
Cô ấy đi rồi.
Giang Nhiễm nhẹ nhàng nói: “Vân Tiên, chúng ta đều phải tiến về phía trước, mày cũng phải tiến về phía trước. Đoạn đường phía trước còn rất dài, chỉ có chính mày mới vượt qua được thôi. Tin tao đi, rồi có một ngày mọi chuyện sẽ lại như xưa.”
“Vậy cần bao lâu? Tao không biết cần bao lâu nên mới khó chịu, cũng không nhìn thấy chút điểm đích nào.”
“Vậy chúng ta đánh cược đi, tao cược hai năm. Vân Tiên, chúng ta cược hai năm đi, đợi tới lúc chúng ta tốt nghiệp xem chuyện này thế nào?”
“Hai năm… Được…”
Giang Nhiễm lấy một phong kẹo bạc hà cho cô ấy: “Cuộc sống mới nên là kẹo và hoa tươi, không phải rượu và thuốc lá.”
Quý Vân Tiên rũ mắt xuống rồi “ừm”.
“Mau vào đi, sang bên kia nhớ gửi tin nhắn cho tao.”
“Được.”
…
Tháng 4 của Chiết Châu mưa nhiều, mưa dầm rả rích vài ngày mới quang đãng.
Mỗi ngày của Giang Nhiễm vẫn lặp đi lặp lại như vậy, là một sinh viên rất bình thường, lên lớp – ăn cơm – đi ngủ – dắt chó đi dạo.
Nhưng đầu tháng 4, Dương Kế Trầm bắt đầu thi MotoGP, chặng đầu tiên là Qatar.
Anh bận rất nhiều việc, khi bận rồi cũng không có thời gian quan tâm tới cô. Mà Giang Nhiễm cũng không nghĩ nhiều, cô chỉ lo lắng, có lẽ chuyện của Trương Gia Khải để lại ảnh hưởng quá lớn, nên mỗi lần thấy anh trên đường đua cô sẽ lại lo lắng như vậy.
Rất nhiều thứ đều xảy ra trong nháy mắt, phát sinh rồi sẽ không vãn hồi được nữa.
Lần thi đấu này diễn ra từ tháng 4 tới tháng 11, 7 tháng ròng rã với 18 chặng.
Giang Nhiễm đã thể nghiệm cô đơn từ mùa Đông tới mùa Xuân, tới mùa Hè rồi lại đến mùa Thu. Nghỉ hè ở nhà 2 tháng, Trịnh Phong định đưa cô ra nước ngoài xem thi đấu, nhưng nghĩ đi đã thấy rất phiền rồi, cô cũng không muốn làm Dương Kế Trầm phân tâm.
Thành tích trước mắt của anh khá ổn định, tuy thứ hạng thì bình thường. Nhưng nghe Trịnh Phong nói như thế là đủ rồi, nếu có thể ổn định tới chặng cuối thì tổng điểm tích lũy sẽ không quá kém, hẳn là sẽ có thứ hạng. Tóm lại, trừ anh ra thì cái danh “tay đua vô địch Trung Quốc” không thể là của ai khác.
Tháng 9 khai giảng năm 3 đại học, chương trình học của Giang Nhiễm ngày càng ít đi, quả là xứng với cái danh không có việc gì để làm.
Luyện dương cầm trong chương trình bằng hai thêm hai tháng nữa, Giang Nhiễm nhận được một tin tốt vào cuối tháng 10.
Lúc cô giáo khó tính kia gọi điện đến, Giang Nhiễm đang nằm cắt móng tay trên giường. Cún con lại ngậm bóng chạy khắp nơi, Giang Nhiễm bảo nó ngoan một chút rồi ngồi cắt ở bên cạnh, rồi tiếng điện thoại bỗng vang lên.
Cô giáo khó tính nói: “Giang Nhiễm đấy à? Chỗ cô có một suất, muốn thử không?”
Vậy là Giang Nhiễm được sắp xếp đi Úc vào tháng 11 như thế, buổi diễn tấu cũng đang chờ cô.
Giang Nhiễm chỉ thiếu nước ôm Từ Đan khóc mà thôi.
Hai năm này, đầu ngón tay cô đã sắp đứt mất, thế này cũng coi như đạt được gì đó rồi.
Giang Nhiễm là người rất dễ thỏa mãn, cô thấy có lẽ đây là khoảnh khắc huy hoàng nhất trong cuộc đời mình. Có điều cô cũng không vướng bận quá nhiều, mà chỉ cần như thế là đủ rồi.
Đêm đó Giang Nhiễm kể tin tốt này cho Dương Kế Trầm nghe.
Dương Kế Trầm vừa kết thúc vòng đua ở Bồ Đào Nha, anh đang chờ lấy vé máy bay ở phòng chờ sân bay. Cô gái nhỏ ở đầu bên kia điện thoại lại hưng phấn thật lâu, giọng cũng rất kích động, cô cứ lặp đi lặp lại là nằm mơ cũng không nghĩ đến.
Dương Kế Trầm nói: “Đúng vậy, đúng là nằm mơ cũng không nghĩ đến.”
Giang Nhiễm kể xong những vui sướng của mình rồi hỏi: “Chặng cuối của anh là ngày bao nhiêu?”
“Ngày 7 tháng 11.”
“Cô giáo nói phải tập duyệt trước một tuần, buổi diễn tấu sẽ diễn ra vào giữa tháng 11. Cũng may bố đưa em đi làm hộ chiếu trong kì nghỉ Đông rồi, lúc đầu ông ấy định đưa em đi xem anh thi đấu, bây giờ buổi diễn tấu lại thành bàn đạp.”
Giang Nhiễm nằm hình chữ đại (大) trên giường, cún con lại nhảy lên liếm tay cô. Giang Nhiễm cười ha ha rồi trở mình: “Dương Dương, ngứa, ngoan, xuống dưới đi.”
Dương Kế Trầm vắt chân sang rồi nắm phong kẹo cao su trong tay, anh cười nói: “Ngày mùng 7 đến xem thi đấu không?”
“Em cũng không biết có được ra ngoài không, nếu được thì em sẽ đi. A Trầm, lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau.”
“Gấp cái gì, nhiều nhất là nửa tháng nữa thôi. Nếu thật sự không chờ được thì thi xong anh đi tìm em, sau đó về nước với em.”
“Được…” Giang Nhiễm sờ cún con: “Sau khi về thì sao? Anh lại đi huấn luyện tiếp à?”
Dương Kế Trầm gấp giấy gói thành hình vuông nhỏ rồi biếng nhác nói: “Không đi, anh ở nhà luyện chó giúp vợ.”
“Anh lại nói bậy.”
“Sao lại nói bậy, phải dạy dỗ con chó kia một chút, không nên nhìn thì đừng nhìn loạn, làm chó cũng phải thức thời.”
Anh vừa dứt lời thì có hai ba người bước vào phòng chờ máy bay. Dương Kế Trầm ngước mắt rồi không nhanh không chậm bổ sung: “Làm người cũng phải thức thời.”
“Gọi điện với bạn gái à?” Một người hỏi.
Dương Kế Trầm hơi nhíu mày ra hiệu.
Giang Nhiễm nghe được tiếng nên hỏi: “Anh đang ở đâu thế?”
“Sân bay.”
“Hôm nay bay sang à?”
“Phải.”
Giang Nhiễm: “Có mệt không? Ngủ trên máy bay một lúc đi, sang tới nơi báo với em một tiếng.”
“Được, đi ngủ sớm chút, đừng Thêu Thập Tự gì nữa, nghe lời.”
Giang Nhiễm “vâng”, sau đó đưa mắt nhìn khung hoa phú quý thêu thập tự treo trên tường.
…
Dương Kế Trầm cúp điện thoại xong thì nói chuyện với người bên cạnh vài câu.
Người bên cạnh nói: “Yang, kết thúc chặng sau cùng về nghỉ ngơi cho tốt, tới lúc đó có muốn mở tiệc ăn mừng không?”
Tưởng Long ngồi một bên khác nghe vậy thì liếc mắt qua chỗ bọn họ, rồi còn cười một tiếng mỉa mai.
Nụ cười này khiến không khí trong phong chờ máy bay trở nên kì lạ.
“Yang, tôi thấy trận này có thể nổi danh với F1 luôn đấy (3), không phải ai cũng có năng lực như thế đâu.”
(3) F1(Formula One): Công Thức 1 còn gọi là Thể thức 1 hay F1, là một môn thể thao tốc độ chuyên về đua ô tôbánh hở cao nhất theo định nghĩa của Liên đoàn Ô tô Quốc tế (Fédération Internationale de l’Automobile hay FIA), cơ quan quản lý thế giới về thể thao mô tô. “Công thức” trong tên gọi là để chỉ một loạt quy định mà tất cả người và xe tham gia phải tuân thủ. Mùa giải vô địch thế giới F1 bao gồm một chuỗi các cuộc đua, được biết đến với tên Grands Prix, thường được tổ chức tại những đường đua được xây dựng riêng, cũng có một số ít trường hợp là trên những con đường trong thành phố, cuộc đua nổi tiếng nhất trong số đó là Monaco Gran Prix ở Monte Carlo. Kết quả của mỗi cuộc đua được tổng hợp lại để xác định hai Nhà vô địch Thế giới hàng năm, một dành cho tay đua và một dành cho đội đua.
Dương Kế Trầm mở vỏ kẹo cao su ra rồi lại gấp vào lần nữa, sau đó cười nói: “Có tiền có thể xui ma khiến quỷ.”
Tưởng Long nghe xong thì xù lông, cậu ta ném món đồ trong tay rồi giận đùng đùng: “Con mẹ nó anh nói ai?”
Dương Kế Trầm nhàn nhạt nhìn cậu ta mà như cười như không.
Tưởng Long cười lạnh một tiếng rồi đứng lên, dáng vẻ tự đắc của thiếu niên quá bốc đồng, hơn nữa cũng lộ ra vẻ ngu xuẩn.
Dương Kế Trầm nhìn dáng vẻ này của cậu ta thì nhớ tới mình trước kia, nhớ xem trước kia mình có từng cuồng ngạo như vậy không? Chắc là có đi, nhưng không khoe khoang và cố tình sinh sự như thế này.
Tưởng Long: “Anh tưởng mình giỏi lắm đấy à? Đến đây không phải còn bị người ta bỏ xa một khoảng hay sao.”
Dương Kế Trầm đưa tay bóp hình vuông nhỏ bằng giấy kia rồi ném vào thùng rác với đường cong xinh đẹp mà chuẩn xác.
“Có thể bỏ xa cậu một đoạn là được rồi.” Dương Kế Trầm nói.
Các tay đua nước ngoài nhiều như mây, Dương Kế Trầm lại may mắn được chạy cùng đội với vua MotoGP – Rossi (4). Bọn họ đều là tay đua đại diện của đội Yamaha, cũng coi như đồng môn, chỉ là khác quốc tịch. Mỗi cá nhân mang về một vinh quang khác nhau, thứ hạng cũng xếp lần lượt, nhưng chỉ cần như vậy cũng đã có lợi cho Yamaha rồi.
(4) Valentino Rossi (sinh ngày 16/2/1979 tại Urbino, Italy), là tay đua xe môtô chuyên nghiệp người Italy, với biệt danh là “The Doctor”. Anh từng vô địch đua xe ở nhiều phân khúc xe khác nhau (125cc, 250cc, 500cc). Hiện nay anh đang giữ kỷ lục 9 lần vô địch giải đấu Motor Grand Prix thế giới. Anh được coi là tay đua motor vĩ đại nhất mọi thời đại.
Tiếc là năm nay Rossi bị thương ở đường đua Mugello (5). Anh ấy là quán quân ở hai chặng trước, chung cuộc đứng thứ 3. Trước đó anh ấy từng 9 lần vô địch MotoGP thế giới, nếu không có lần bị thương này và đạt 10 lần vô địch liên tiếp có lẽ sẽ càng kích động lòng người hơn.
(5) Mugello:là một đường đua ở Scarperia e San Piero, Tuscany, Ý, đường đua này có chiều dài 5.245 km.
Những lão tướng MotoGP kia đều có kinh nghiệm hơn Dương Kế Trầm, thực lực cũng cao hơn một bậc. Đúng là Trung Quốc chưa sánh bằng nước ngoài trong phương diện xe đua này, nhưng mấy năm gần đây cũng coi như cũng phát triển nhanh, về sau chắc hẳn sẽ có đất đặt chân.
Lúc đầu vốn chỉ có một mình Dương Kế Trầm được tham gia thi đấu, anh được Yamaha tài trợ đi thi, còn Tưởng Long đi được là vì Thịnh Đàm phí bao công sức.
Vào mùa hè Trương Gia Khải qua đời đó, Tưởng Long cũng được mời sang Nhật huấn luyện. Thịnh Đàm không thiếu nhất là tiền, anh ta lấy danh nghĩa công ty rồi tài trợ 2 ngàn vạn cho Tưởng Long tham gia vào MotoGP.
Nói cách khác thì người có chút manh nha đều bị hấp dẫn bởi danh hiệu tay đua vô địch Trung Quốc này.
Tưởng Long thấy buồn cười: “Bỏ xa tôi thì thế nào, chưa đến phút cuối thì ai biết kết quả chung cuộc sẽ ra sao?”
“Đúng đấy, chưa đến phút cuối sẽ không biết kết quả thế nào.” Dương Kế Trầm cười nói: “Dù sao ý trời cũng khó đoán.”
Hết chương 92.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT