Giữa tháng 7, Giang Nhiễm nhận được thư báo trúng tuyển của đại học Hoa Tây. Mà dưới huấn luyện ma quỷ của Dương Kế Trầm thì năng lực chơi đàn của cô cũng có chút tiến bộ, đương nhiên cả kỹ thuật hôn cũng tiến bộ theo.

Dù cô thi đỗ nơi nào thì Giang Mi cũng rất vui mừng. Giang Nhiễm lại nhân dịp gần đây tâm trạng của bà không tệ mà thử thăm dò, nói muốn đi chơi buổi tối với Quý Vân Tiên và các bạn học.

Lúc Giang Nhiễm nói lời này, Giang Mi đang quét tước dọn dẹp. Động tác trên tay của bà bỗng ngừng lại, sau đó nhìn Giang Nhiễm vài lần với ánh mắt có ý tứ sâu xa.

Giang Mi há miệng nhưng chợt không biết nói từ đâu. Bà muốn dặn dò rất nhiều, nhưng lại không thể nói toạc ra được. Giang Mi muốn cho một Giang Nhiễm một đường lui.

Con gái 17 – 18 tuổi bắt đầu biết yêu là chuyện rất bình thường, nhưng không phải cứ yêu là đúng, cũng không phải cứ dũng cảm tiến đến là hay. Giang Mi hi vọng cô có thể suy nghĩ và cân nhắc cho mình nhiều hơn. Dù bây giờ đã là thế kỉ 21, nhưng vẫn không nên vượt quá giới hạn của nhiều thứ.

Từ nhỏ đến giờ Giang Nhiễm luôn là một đứa bé ngoan, dù thỉnh thoảng có đùa nghịch hay ranh ma, nhưng vì hiểu chuyện nên làm việc gì cũng luôn có mức độ. Có điều tính tình của cô khá giống Trịnh Phong, đã xác định chuyện gì rồi thì sẽ không thay đổi bừa bãi.

Giang Mi đã hỏi Trịnh Phong mấy lần về Dương Kế Trầm kia, nói trắng ra thì là một tên tiểu lưu manh, cũng không còn cha mẹ, không có chỗ ở cố định, tính tình cao ngạo bậc nhất giống như Trịnh Phong năm đó vậy. Khi đàn ông quá tự phụ gặp phải khó khăn gì không giải quyết được, thì con người họ cũng sẽ thay đổi. Giang Nhiễm sao có thể áp chế một người như vậy đây?

Giang Mi đã bị thua thiệt vì chuyện này, nên cho tới giờ bà luôn không hi vọng Giang Nhiễm tiếp bước theo mình. Chọn người như vậy để sánh đôi một đời là một mạo hiểm cực lớn. Đua xe, nói dễ nghe một chút thì là nghề nghiệp kích thích và nở mày nở mặt, thu nhập cũng khá cao. Nhưng đồng thời tiền tài đầu tư vào đó cũng nhiều, hơn thế nữa là lấy cả tính mạng ra để đặt cược. Có vài tay đua không ngừng theo đuổi kích thích và mục tiêu mới, nên trên thế giới có cuộc đua tài nào cũng đều tham gia cả, có điều một vài cuộc đua trong đó là thật sự liều mạng.

Sau khi quen Trịnh Phong, Giang Mi cũng biết ít nhiều về phương diện này. Khi đó bà thường nghe Trịnh Phong nói ai chết rồi, ai tàn phế rồi, tình cảnh ở đó thế nào… Giang Mi nghe mà chỉ thấy run sợ trong lòng, nhưng vì Trịnh Phong thích nên bà mới có thể nhẫn rồi lại nhẫn. Thế nhưng mỗi ngày trái tim kia đều như bị treo cao, nhất là những lúc ông đi thi đấu.

Lời đến miệng rồi Giang Mi lại chỉ còn một câu: “Chú ý an toàn, về sớm một chút, đừng để mẹ lo.”

Giang Nhiễm vui ra mặt mà khoan khoái chạy lên lầu, có điều càng lên cao thì bước chân của cô càng chậm lại. Cô bỗng nhớ tới người đàn ông chờ Giang Mi ở cổng Nhị Tà kia.

Sau ngày đưa điện thoại ấy, hôm sau Giang Nhiễm lại lặng lẽ đi theo. Người đàn ông và chiếc xe kia vẫn xuất hiện ở đó, ngày qua ngày cứ kiên trì không ngừng như vậy.

Giang Nhiễm núp ở chỗ xa nên chỉ nhìn được mặt bên của người đàn ông. Người đó có dáng người cao lớn, Giang Nhiễm thậm chí còn tưởng tượng được cả thời trẻ oai hùng của ông.

Đến tận bây giờ Giang Mi vẫn chưa đề cập về người kia với cô.

Giang Nhiễm nhìn Giang Mi một cái, rồi giả vờ quên mất chuyện này mà đi vào phòng.



Chạng vạng tối hôm sau, Giang Nhiễm mặc quần bò và áo thun rồi ra cửa từ sớm, cô đi trên cả đoạn đường nhỏ mà nhảy nhót không thôi. Giang Mi đứng ở cửa sân nhìn theo Giang Nhiễm mà chỉ biết đỡ trán và thấy đau đầu vô cùng.

Càng đau đầu hơn là ngay lúc sau Trịnh Phong lại đến, người giúp việc đã quen thân với ông còn chào hỏi: “Bố Tiểu Nhiễm lại tới đấy à.”

Người ở đây đều biết Giang Nhiễm có một ông bố, duy chỉ có Giang Nhiễm không biết. Mà đây cũng là lần đầu tiên Giang Mi phí nhiều lời để giải thích và ém miệng từng người như thế.

Trịnh Phong chỉ vào giao lộ rồi hỏi: “Tối khuya thế này mà em để Tiểu Nhiễm ra ngoài chơi với thằng nhóc kia?”

Giang Mi nói: “Con bé lớn rồi, nó có quyền được lựa chọn.”

“Không phải, anh chỉ không yên tâm thôi.”

“Con bé sống an ổn 18 năm rồi, bây giờ không yên tâm có hơi muộn đấy.”

Trong khoảng thời gian này, dù Giang Mi không nói lời lạnh nhạt với ông nhưng câu chữ vẫn khó kiềm được chút châm chọc. Trịnh Phong cảm nhận được tất cả những cay đắng nội tâm này của bà, vì thế ông cũng không phản bác hay thanh minh điều gì. Những nén giận trong lòng Giang Mi vẫn phải tiêu tan mới được, dù sao bà cũng đã nhẫn nhịn lâu đến thế.

Trịnh Phong nói: “Lúc nào để anh với Tiểu Nhiễm ăn chung bữa cơm?”

Giang Mi đang đứng rửa nồi trong phòng bếp, tiếng nước ào ào kia nhấn chìm cả giọng nói của Trịnh Phong, thế là ông lại đến phía sau mà hỏi thêm lần nữa.

Giang Mi liếc mắt nhìn ông rồi nói: “Có gì nói sau, tìm cơ hội thích hợp đã.”

Trịnh Phong mừng rỡ rồi “ừ ừ” hai câu.

Hai bố con nhà này cười lên giống hệt nhau vậy.

Trịnh Phong nói: “Để anh rửa cho.”

Giang Mi không đồng ý, thế là tay hai người cứ đặt lên cùng một chỗ như thế. Sau đó bà mau chóng rút tay ra, còn Trịnh Phong lại cười cười.

Giang Mi lau tay vào tạp dề rồi hỏi: “Anh biết tối đến mấy đứa nó đi đâu không?”

“Anh đoán Tiểu Nhiễm đi theo xem thi đấu. Gần đây mấy thằng nhóc kia bận luyện tập, không rảnh để càn rỡ bên ngoài.”



Lúc Giang Nhiễm leo lên mô-tô của Dương Kế Trầm ở cổng Nhị Tà, thì Trịnh Phong cũng lái xe từ phía xa ra. Trịnh Phong nhìn thấy bóng lưng của họ, mà Giang Nhiễm không thấy bất cứ thứ gì, cả Dương Kế Trầm cũng thế.

Sau hơn nửa tháng luyện dương cầm, Dương Kế Trầm thấy cô đã mệt lử cả rồi, ban ngày luyện đàn, tối đến nghiên cứu bản nhạc và sách vở, thêm mấy ngày trước Giang Nhiễm còn đến kỳ nữa. Lúc thi đại học có mệt cô cũng chưa từng khóc bao giờ, nhưng lúc đó lại bật khóc một cách kì lạ.

Về sau Giang Nhiễm nghĩ lại mà chỉ thấy mất mặt không thôi, có trời mời biết vì sao lúc ấy cô lại khóc.

Có điều cô vừa khóc thì Dương Kế Trầm đã mềm lòng. Trong khoảng thời gian này anh cũng bận nên không thể đưa Giang Nhiễm ra ngoài chơi được, sau lại muốn cho cô thả lỏng và vui vẻ một chút, nên mới hỏi tối đến có theo anh ra ngoài tập xe không? Cô gái nhỏ nghe vậy thì gật đầu như gà con mổ thóc.

Trùng hợp là hôm sau lại có thư báo trúng tuyển, thế là cô lại có lý do quang minh chính đại không về nhà ngủ một đêm.

Sân tập luyện chính là trường đua thi đấu lần trước. Để tránh các đội xảy ra tranh chấp nên sân bãi được phân bổ theo thời gian, nếu huấn luyện viên có yêu cầu thì cũng có thể sắp xếp thi thử toàn diện.

Lần thi đấu này sẽ diễn ra vào tháng 8, Mặc Thành là chặng đầu tiên. CBSK năm 2007 đã thành công rực rỡ, thế nên quy mô trong năm 2008 này sẽ được mở rộng. Ngoài mấy đội lão làng như mấy người Trịnh Phong, thì nghe nói lần này còn có rất nhiều xí nghiệp xe nổi tiếng cũng dựng đội để tham dự. Bọn họ đều là người mới nên chắc chắn sẽ có thiên tài.

Lúc hai người đến thì trời vẫn chưa tối hẳn, khi ấy vài tia sáng mờ vẫn còn vạch ngang chân trời thành những đường vòng cung uốn lợn. Mây đen mỏng như lụa mọc thành phiến bay từ phía Đông tới bắt đầu bao phủ những tia sáng sau cùng. Trên đường đua và khán đài lờ mờ toàn người là người, những cái bóng đen kịt kia cũng dần bị kéo dài ra.

Dương Kế Trầm kéo tay Giang Nhiễm đi qua, Quý Vân Tiên đứng từ xa đã vẫy tay với bọn họ, sau đó chạy như điên tới chỗ Giang Nhiễm.

Đã nhiều ngày rồi hai cô không được gặp nhau.

Trước nay Dương Kế Trầm luôn là tiêu điểm trong đám người, bởi vậy chỉ mới đi vài bước mà Giang Nhiễm đã cảm nhận được những ánh mắt sáng rực bắn đến từ bốn phương tám hướng.

Giang Nhiễm ngẩng đầu lên thì đã đụng phải ánh mắt của Từ Chi Hạ. Cô ta luôn tỉnh táo, không kiêu ngạo mà cũng không tự ti. Kể cả ánh mắt giờ phút này đang nhìn cô cũng vậy, chỉ cần một ánh mắt đó thôi là lòng cả hai đều như hiểu rõ tất thảy.

Đây là lần đầu tiên Giang Nhiễm gặp lại Từ Chi Hạ sau ngày ấy. Giang Nhiễm chưa từng tức giận hay căm hận Từ Chi Hạ, bởi cô ta chỉ nói thứ mà bản thân cho là sự thật, tuy cũng có thêm mắm dặm muối chút ít.

Nhưng cô đã ở bên Dương Kế Trầm rồi, Từ Chi Hạ cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Hình như Từ Chi Hạ có điều muốn nói với Dương Kế Trầm, nhưng anh lại tránh đi và chỉ quay đầu sang nói đùa với Chu Thụ. Tất cả những cảnh này đều rơi vào trong mắt của Giang Nhiễm. Từ Chi Hạ cũng không tự chuốc nhục nữa, mà ngang ngạnh xoay lưng đi tới một bên khác và chuẩn bị luyện tập.

Từ Chi Hạ cũng tham dự CBSK lần này.

Không bao lâu sau nhóm người trông thấy Dương Kế Trầm thì cũng xông đến, tất cả đều nhiệt tình gọi chị dâu, như thể ai không hô sẽ bị xung quân ra biên cương vậy.

Tay Dương Kế Trầm đặt lên đầu cô: “Đã gặp những người này rồi, còn nhớ không?”

Đương nhiên là Giang Nhiễm nhớ, ngày đó cô khóc như đồ ngốc vậy.

Haiz, sao cô luôn làm ra chuyện mất mặt thế này.

Cô nghĩ đi nghĩ lại rồi vẫn cúi đầu xuống.

Một nhóm người cứ trêu ghẹo như thế, rồi chợt có người bật ra câu: “Anh thế này là trâu già gặm cỏ non đó! Quá cầm thú!”

Chu Thụ vỗ vỗ vào vai Trương Gia Khải rồi nói: “Cả vị này cũng cầm thú nữa.”

Nhóm người cười vang vài câu rồi cũng tản ra, Dương Kế Trầm sắp xếp vị trí cho hai cô gái nhỏ xong cũng thay quần áo, đội mũ bảo hiểm và tiến vào trường đua. Bánh xe vừa chuyển bánh thì trường đua đã dâng lên một tầng bụi mỏng. Tạch —— Đèn lớn trên trường đua bỗng mở lên, từng hạt bụi chìm nổi cũng dần sáng rõ trước luồng sáng này.

Giang Nhiễm cầm điện thoại chụp mấy bức ảnh. Tuy độ phân giải của điện thoại nắp gập thời ấy cũng chỉ đến thế, chụp ra chỉ thấy bóng người nhưng Giang Nhiễm vẫn thỏa mãn như cũ, bởi cô biết đâu là anh.

Quý Vân Tiên hôn gió với Trương Gia Khải, nhưng hôn xong thì lại “ai ôi” vài tiếng rồi co cẳng chạy về phía nhà vệ sinh.

Giang Nhiễm quan sát bốn phía, thật ra tối đến quanh trường đua này rất quanh quẽ. Chẳng qua lúc này có đội xe tập luyện ở đây, chứ thường thì trường đua vẫn luôn tràn ngập tàn khốc và gian khổ. Bầu trời đen kịt không thấy nổi một ánh sao, Giang Nhiễm còn đang nghĩ không biết có phải gần đây trời muốn mưa không.

Bỗng có người vỗ xuống vai cô.

Giang Nhiễm quay đầu nhìn về phía sau theo phản xạ có điều kiện, sau đó lại rụt cổ lại. Cô bỗng đứng lên khỏi chỗ và cảnh giác lùi về phía sau một bước, thậm chí còn lùi tới mức suýt ngã khỏi đài.

Lục Tiêu vuốt vuốt đầu âm dương của mình, trong miệng nhai kẹo cao su cũng không giấu được sự hôi thối kia của hắn.

Hắn giẫm một chân lên băng ghế màu cam rồi cúi người xuống, đôi mắt nhỏ cứ nhìn Giang Nhiễm chằm chằm: “Anh đây ngạc nhiên lắm đấy nhé, thằng nhóc Dương Kế Trầm kia thế mà lại làm tới với em.”

Hắn đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần: “Em gái nhỏ, em thích nó cái gì? Nó có gì anh đều có cả, có khi còn to hơn đấy. Có muốn nhào vào ngực anh đây sưởi ấm không?”

Lục Tiêu nói xong còn thổi khí tới chỗ Giang Nhiễm, mà cô lại chỉ thiếu chút nữa là nôn ọe ngay tại chỗ luôn rồi.

Giang Nhiễm cũng lười tranh luận với loại lưu manh này. Cô coi như đã hiểu gã tên Lục Tiêu này là thế nào, cũng như thấy được cái gì gọi là hạ lưu. Đầu tiên là tìm người phục kích Dương Kế Trầm, sau đó sai người theo dõi cô, tiếp đến là gây ra tai nạn giao thông. Ai biết trước kia hắn còn làm ra những chuyện hoang đường gì nữa?

Giang Nhiễm muốn đi nhưng lại bị Lục Tiêu kéo giật lại, cô mau chóng thấy buồn nôn rồi không nghĩ ngợi mà đã hất tay của hắn ra.

Lục Tiêu nhìn bàn tay mình rồi vui vẻ nói: “Da dẻ mượt mà ghê, nhìn dáng người này chắc ‘làm’ lên nhiều nước lắm nhỉ? Bảo sao Dương Kế Trầm mê muội em đến chết, chơi vui đấy.”

“Lục Tiêu!”

Đột nhiên bên trái truyền đến tiếng quát trầm thấp mà có lực. Vẻ mặt của Lục Tiêu cứng lại rõ ràng, sau đó hắn cười hềnh hệch lấy lòng: “Huấn luyện viên, sao hôm nay ông lại tới đây?”

Giang Mi nói không yên tâm nên bảo ông chạy tới, ai ngờ vừa đến đã thấy Lục Tiêu đang sỉ nhục Giang Nhiễm.

Trước đó Lục Tiêu nói gì làm gì, Trịnh Phong cũng mắt nhắm mắt mở, ông luôn một lòng nghĩ quý trọng nhân tài. Nhưng việc hắn làm ra hôm ngay ngày càng bẩn thỉu, rồi lúc nào đó tuyết càng lăn càng lớn cũng sẽ nện vào chính ông. Đúng là trong lòng Trịnh Phong có mong đợi với hắn, nhưng hiện giờ phần mong đợi ấy đã bị chà đạp mất rồi.

Hắn dám ức hiếp Giang Nhiễm! Ức hiếp con gái bảo bối ông hận không thể nâng trên lòng bàn tay mà dỗ dành, che chở!

Trịnh Phong trầm mặt rồi nhìn chằm chằm vào Lục Tiêu và gằn từng chữ: “Lục Tiêu, lần trước tôi đã cảnh báo cậu rồi. Nếu còn tái phạm nữa, tôi sẽ đá cậu ra khỏi Vân Phong. Trịnh Phong tôi luôn nói được làm được!”

Lục Tiêu theo ông lâu như thế nhưng cũng là lần đầu nghe được một lời thế này. Lòng hắn hơi hoảng hốt, có điều trên mặt vẫn cố giả vờ hi hi ha ha: “Biết rồi, huấn luyện viên Trịnh, chỉ đùa hai câu với cô bé thôi mà.”

Trịnh Phong: “Nói thêm câu nữa thì năm nay đừng tham gia CBSK! Ra khỏi Vân Phong rồi, về sau muốn kiếm cơm bằng nghề này cũng phải hỏi Trịnh Phong tôi có đồng ý hay không đấy!”

Lục Tiêu liếc mắt nhìn hai người mấy lần, sau đó khinh thường nói câu “biết rồi” và vung tay lên, thế là cả mấy tên lâu la phía trên cũng rời đi theo hắn.

Lục Tiêu đi được vài bước thì quay đầu nhìn lại, đầu lông mày của hắn nhăn vào, sau đó hỏi một người bên trên: “Nghe nói gần đây Trịnh Phong đang tìm người, tìm ai thế?”

“Em nghe nói là tìm tình nhân trước kia.”

“Tình nhân?” Lục Tiêu cười nhạo một tiếng: “Tao thấy là tình nhân đời trước mới đúng!”

Lục Tiêu rũ mắt xuống, ánh mắt cũng âm trầm mà nặng nề, bên môi là nụ cười mỉa mai vô cùng. Hắn liếc Trịnh Phong qua dư quang rồi hừ một tiếng trong miệng.

“Mẹ nó, bố mày khổ khổ sở sở nhiều năm mang về bao nhiêu giải, cuối cùng cũng không bằng một thằng Dương Kế Trầm, lão già khốn kiếp!”

Hết chương 55.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play