Hai người cảm ơn Otomo rồi chào tạm biệt. Sau đó bắt taxi. Điểm đến là ngôi nhà ở địa chỉ kia.
“Cho tôi đến khu 24, phường 2, Zenibako.”
Akiba nói với tài xế.
“Anh chị từ Osaka đến à?”
“Không, chúng tôi từ Kobe đến.”
“Vậy à. Tiếng Osaka và tiếng Kobe khác nhau hả anh?”
“Khác nhau đấy.”
Trong lúc Akiba nói chuyện phiếm với tài xế thì Hiroko ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Ở đây nhiều dốc hay sao mà cô có cảm giác hơi giống Kobe. Trong lúc nghĩ đến điều đó, Hiroko thấy cực kỳ căng thẳng. Dù nói là sẽ gặp cô gái ấy nhưng cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tinh thần.
“Nè anh.”
“Hở?”
“Gặp thì em nên nói gì nhỉ?”
“Đúng vậy. Nói gì bây giờ nhỉ?”
Akiba hết sức ung dung. Trong lúc đó, chẳng mấy chốc chiếc xe đã gần đến đích.
“Khu này phải không?” tài xế hỏi.
“Ơ? Khu này phải không?” Akiba hỏi lại.
Hai người xuống xe ở đó. Xung quanh có rất ít nhà cửa, tính đi một vòng từ ngôi nhà gần nhất thì ngôi nhà đầu tiên họ gặp lại chính là ngôi nhà cần tìm. Không nghi ngờ gì nữa, trên tấm bảng tên để chữ “Fujii”. Ngôi nhà cũ, kiểu Âu, dễ thương đậm chất Hokkaido.
“Đúng là có thật.”
“Làm sao bây giờ?”
Cuối cùng Hiroko cũng không kiềm chế được tâm trạng xáo động.
“Chúng ta là khách du lịch mà. Khách du lịch thì không có gì phải xấu hổ hết.”
Nói đoạn Akiba mau mắn luồn qua cổng.
“Xin lỗi ạ!”
Một ông lão từ trong vườn đi ra. Akiba cúi gập người chào ông. Hiroko cũng lập tức khẽ cúi chào nhưng cô không trông thấy đối phương từ chỗ mình.
“Ông ơi, đây có phải nhà của Fujii Itsuki không ạ?”
“Đúng rồi.”
“Xin lỗi ông, Itsuki có ở nhà không ạ?”
“Nó không ở nhà đâu.”
“À, vậy ạ.”
“Anh là bạn nó à?”
“À không ạ, à ừm… phải ạ.”
“Tôi nghĩ nó sắp về đấy.”
“Cô ấy đi đâu vậy ạ?”
Vẻ mặt ông lão đột nhiên thay đổi.
“Chà. Mấy kẻ trong nhà chẳng nói gì cho tôi hết.”
“À, vậy ạ.”
“Chúng nó thích đi đâu thì đi. Tôi sẽ ở đây mãi cho mà xem.”
“Dạ?”
Hình như ông lão không trông thấy Akiba nữa. Akiba gọi giật ông lại khi thấy ông toan trở về vườn.
“Ông ơi!”
“?”
Ông lão ngoảnh lại.
“Nhà mình vẫn sống ở đây suốt hả ông?”
“Đúng thế.”
“Từ khi nào ạ…”
“Từ lâu lắm rồi.”
“Chừng hơn mười năm trước hả ông?”
“Trước đó nhiều nữa. Chắc là từ đầu thời Chiêu Hòa(1) đấy.”
(1). Tức là từ khoảng năm 1926, 1927.
“Lâu thế rồi cơ ạ!”
“Sao anh hỏi thế?”
“À không, tại nhà mình hoành tráng quá.”
“Anh là ai?”
“Dạ?”
Ông lão bất ngờ tỏ ra cảnh giác.
“Anh là nhân viên bất động sản hả?”
“Không ạ. Không phải đâu ông.”
“Là bạn của Abe Kasu hả?”
“Abe Kasu? Là gì thế ạ?”
“Không phải à?”
“…”
Ông lão tiếp tục lườm Akiba một lúc với vẻ mặt đáng sợ đoạn vừa lẩm bẩm vừa khuất dạng trong vườn. Akiba thở phào nhẹ nhõm.
“Ông lão ấy sao thế nhỉ?”
Akiba nói vậy rồi quay trở lại chỗ Hiroko.
“Có vẻ đúng là cô gái tên Fujii Itsuki ở đây thật đấy.”
“Em nghe thấy rồi.”
“Vậy à. Ông lão bảo cô ấy sẽ về ngay thôi, làm sao bây giờ? Chờ ở quanh đây nhé?”
Nhưng Hiroko chưa đủ dũng khí để gặp. Có điều, đã đến đây rồi cô không còn lý do rút lui.
Hai người đứng cạnh cổng một lúc chờ nhân vật chính trở về. Trong lúc ấy, Hiroko viết thư. Một phần cũng để sắp xếp lại tâm trạng. Giả sử nếu viết xong thư mà nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện thì cô sẽ nhét nó vào hòm thư rồi ra về.
Thân gửi Fujii Itsuki,
Tôi đã đến Otaru để gặp bạn, và để nói lời xin lỗi.
Tôi đang viết bức thư này ở trước cổng nhà bạn.
Fujii Itsuki mà tôi biết hình như không phải bạn.
Hôm nay đến đây, cuối cùng tôi cũng hiểu rõ mọi chuyện.
Fujii Itsuki bạn tôi là con trai. Và là người yêu tôi ngày xưa.
Gần đây. tình cờ tôi tìm thấy địa chỉ cũ của anh ấy. Tôi đã viết thư, dù biết sẽ không đến nơi, chính là bức thư đầu tiên ấy.
Hai năm trước anh ấy đã…
Hiroko dừng bút ở đó rồi gạch lia lịa để xóa phần “Hai năm trước anh ấy đã…” đi. Đoạn cô tiếp tục viết thư từ sau câu vừa xóa.
Tôi không biết hiện anh ấy đang làm gì ở đâu.
Nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ đến anh.
Nghĩ chắc anh ấy đang mạnh khỏe ở đâu đó nên tôi đã viết thư.
Thực sự sẽ tốt hơn nếu bức thư không đến đâu cả.
Tôi không ngờ nó lại đến chỗ bạn, một người trùng họ, trùng tên.
Tôi vô cùng xin lỗi vì đã làm phiền bạn.
Tôi hoàn toàn không có ác ý.
Tôi rất muốn gặp bạn nhưng chưa đủ dũng khí.
Mối quan hệ chỉ bằng thư từ.
Cho tôi được dùng thư từ để tạ lỗi.
Watanabe Hiroko
Cô ngẩng mặt lên thì trông thấy Akiba đang dòm vào.
Hiroko ngại ngùng giấu bức thư đi, gấp lại và nhét nó vào phong bì.
Nhìn ngó xung quanh nhưng không thấy bóng dáng nhân vật chính trở về.
“Đi thôi anh.”
Hiroko bảo.
“Không chờ nữa à?”
“Ừ.”
Hiroko nói và nhét thư vào hòm thư. Đúng lúc ấy, có tiếng xe máy từ đằng xa. Cô quay lại thì thấy anh đưa thư. Anh đưa thư vừa tiến lại gần vừa toe toét cười.
Hiroko tự nhiên cúi đầu chào.
“Đây, thư nè!”
“A…”
Anh đưa thư đưa thẳng thư cho Hiroko. Rồi anh quay lại liếc nhìn Akiba với vẻ nghi ngờ.
Đoạn vừa ngồi lên xe máy, anh ta bèn hét “À” như thể nhớ ra điều gì và quay lại.
“Này em ơi!”
Anh đưa thư gọi Hiroko.
“Dạ?”
“Mà thôi, để lần tới cũng được.”
Nói rồi anh đưa thư phóng đi.
“Nhầm em với ai chăng?” Akiba nói.
“Chà…”
“Người Otaru kỳ lạ thế nhỉ.”
Trên đường về, họ trông thấy một chiếc taxi đi ngược lên. Nhưng trong xe đã chở khách.
“Thị trấn nhỏ ấy mà. Đi tí là ra đến khu trung tâm thôi.”
Cực chẳng đã cả hai đành đi bộ.
“Nè.”
Akiba nói.
“Bức thư em viết lúc nãy…”
“Hả?”
“Sao em lại nói dối?”
“Hả?”
“Chuyện hắn mất rồi.”
“…”
“Em không viết đúng không?”
“…”
“Vì sao?”
“Vì sao nhỉ? Chuyện xui xẻo mà.”
“Chuyện xui xẻo à… Có lẽ vậy nhỉ.”
Hai người giật mình vì có tiếng còi xe từ đằng sau. Ngoảnh lại thi thấy một chiếc taxi trờ tới. Tài xế taxi ló khuôn mặt quen quen ra. Chính là chiếc taxi đã chở họ lên đây.
“Ồ, thật may mắn quá.”
Hai người lên taxi. Bác tài xế cũng tỏ vẻ vui mừng vì sự tình cờ ấy.
“Hai anh chị vẫy tay ở trên dốc đúng không? Vừa nãy thả khách xuống xong tôi bèn vội vàng quay đầu lại đấy.”
“Vậy ạ. Quý hóa quá.”
“Anh chị đi đâu?”
“Dạ? À, đi đâu bây giờ nhỉ?”
Hiroko chợt nhận ra ánh mắt bác tài xế đang nhìn mình qua gương chiếu hậu.
“?”
Thấy Hiroko đang nhìn lại mình, bác tài xế ngượng ngùng nói:
“À, trông quý khách có gí đó rất giống với cô bé vừa lên xe.”
“Ủa? Tôi á?”
Akiba giả vờ hỏi lại.
“Không phải. Cô ngồi bên cạnh anh.”
“Cô ấy á?”
“Giống lắm mà. Hai người là chị em với nhau à?” Hiroko xua tay.
“Không ạ, làm gì có chuyện đó. Lần đầu tiên tôi đến Otaru mà.”
“À, vậy à. Chắc là tình cờ giống thôi.”
Vừa nói tài xế vừa nhìn Hiroko thêm mấy lần nữa qua gương. Hiroko khó xử, gượng gạo cười. Hướng ánh mắt ra ngòai cửa sổ, bất chợt Hiroko hét to.
“À, cho tôi xuống đây một lát!”
Taxi đỗ lại trước một trường học.
“Sao vậy?”
“Trường cấp II này…”
Hai người xuống xe.
Cổng trường đề chữ “Trường cấp II Ironai thành phố Otaru”. Trường cấp II mà cô nhìn thấy trong album của anh đang nằm đó.
Sân vận động không có ai.
“Bây giờ chắc đang nghỉ xuân.”
“Đúng rồi.”
Sau đó hai người thám hiểm bên trong trường học. Tuy lần đầu tiên đến đây nhưng cấu trúc khu lớp học thì ở đâu cũng na ná nhau. Hai người đi bộ vòng quanh trường nhờ vào bản đồ ký ức của riêng mình.
“Ai đó phát hiện ra thì chúng ta sẽ bị la đấy.”
Vừa nói cả hai vừa thâm nhập vào bên trong khu lớp học. Hình như có ai đó trong phòng giáo viên. Hai người nhón chân đi qua. Hiroko muốn tìm phòng học của anh. Trong cuốn album ghi là lớp 9-2.
Phòng học đó nằm ở tầng ba, vị trí thứ hai tính từ trong ra.
Hai người thử bước vào lớp.
“Anh ấy đã học ở đây đấy nhỉ.”
“Học á? Hay toàn vẽ bậy vào sách giáo khoa thôi?”
“Cũng có thể lắm.”
Hiroko trả lời mà cảm thấy như đang ở đâu đó trên mây. Tâm trạng kỳ lạ cứ bủa vây lấy cô.
“Chỗ của anh ấy ở đâu nhỉ?”
Hiroko vừa nói vừa ngồi xuống một chỗ bên cạnh cửa sổ phòng học.
“Chắc là khoảng này?”
Hiroko nhìn quanh lớp học rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Em chẳng biết nơi này.”
Hiroko nói.
“Những nơi như thế này chắc chắn là có rất nhiều đúng không anh.”
“Đúng đấy.”
Akiba ngồi ở một chỗ chính giữa.
“Cô gái cùng tên ấy, là bạn học của hắn đấy nhỉ.”
“Dạ?”
“Thành phố này nhỏ thật. Không hẳn là không có sự trùng hợp đó.”
“Cũng phải.”
“…”
Akiba đột nhiên đập tay.
“Phải rồi! À, chắc chắn là phải rồi.”
“Cái gì phải?”
“Đến đây thì mọi ẩn số đã được giải đáp.”
“Cái gì cơ?”
“Ủa? Em vẫn chưa hiểu sao?”
“Lại là trò giải đố à?”
“Em đang nói gì thế, vì Hiroko ngố quá nên anh phải nghĩ giúp em còn gì.”
“Nào nào. Em mà ngố á?”
“Ngố mà. Sự ngố của em chính là chìa khóa của vụ việc này đấy.”
“Tức là sao?”
“Cuốn album ấy.”
“Album á?”
“Em tìm thấy địa chỉ kia từ trong album phải không?”
“Vâng.”
“Chẳng phải địa chỉ của cô gái ấy được viết trong đó hay sao?”
“…”
“Tức là cô gái ấy cũng tốt nghiệp trường này giống hắn đúng không?”
“…”
“Chắc chắn vì trùng tên nên Hiroko mới lỡ gửi nhầm thư phải không?”
Giả sử hai người cùng tốt nghiệp thì địa chỉ của cô ấy sẽ được ghi trong cuốn album. Nếu vậy thì khả nảng cô nhầm đó là địa chỉ của anh là có thật.
“Vậy ư?”
“Không nhầm được đâu.”
“Vậy thì, tất cả là do em hiểu lầm?”
Hiroko hơi lúng túng.
“Là như vậy đấy.”
Akiba cười tủm tỉm đi đến trước bảng đen, rồi anh vẽ một hình nhỏ. Là hình vẽ chiếc ô đôi. Bên dưới chiếc ô anh viết hai cái tên Fujii Itsuki.
“Tức là có hai người trùng tên trong cùng một trường học.”
“Đã vậy lại là con trai và con gái.”
“Chuyện hiếm hoi nhưng không phải không có.”
“Thật ha.”
“Biết đâu cô gái ấy lại chính là mối tình đầu của Itsuki thì sao nhỉ?”
“Hả?”
Trong một thoáng Hiroko như chợt nhớ ra điều gì đó. Cô lục lại ký ức nhưng đúng lúc ấy lại xuất hiện một kẻ phá đám.
“Các cô cậu làm gì ở đây?”
Thầy giáo trực đêm đang đứng trước cửa ra vào. Cả hai ù té chạy từ cửa đối diện. Rồi chạy ra hành lang, lao xuống cầu thang và phi ra khỏi khu lớp học.
Akiba nói trong lúc chạy trên sân vận động.
“Chúng ta đang làm gì ở cái xứ Otaru khỉ ho cò gáy này không biết.”
Ra khỏi trường, họ thấy bác tài xế taxi ban nãy đang cười và đợi hai người.
*
Từ bệnh viện về nhà, tôi phát hiện một bức thư gửi đến mình trong hòm thư. Một bức thư không có dấu cũng chẳng có tem, phong bì còn không dán. Ấy vậy mà mặt sau lại có tên Watanabe Hiroko hẳn hoi. Tôi mở ngay tại chỗ.
Thân gửi Fujii Itsuki,
Tôi đã đến Otaru để gặp bạn, và để nói lời xin lỗi.
Tôi đang viết bức thư này ở trước cổng nhà bạn.
Tôi choáng váng. Tưởng chừng tim phải vỡ tan vì sốc. Bất giác tôi nhìn ngó xung quanh. Không thấy bóng ai khả nghi.
“Itsuki.”
Ông gọi tôi từ trong vườn.
“Bạn cháu đến đấy.”
“Đứa nào ạ?”
“Người con trai và…”
“Con trai?”
“À không, hình như có cả người con gái đi cùng nữa thì phải.”
“Người con gái thế nào ạ?*
“Ông không nhìn rõ.”
“…”
Người con gái đó phải chăng là Watanabe Hiroko? Người đàn ông là tòng phạm? Phải chăng giả thuyết có nhiều thủ phạm là đúng?
“Nãy giờ họ còn chờ ở ngoài cổng. Chắc mỏi chân quá nên về rồi chăng?”
Tôi lên phòng trên tầng hai và đọc nốt phần còn lại của bức thư.
Fujii Itsuki mà tôi biết hình như không phải bạn.
Hôm nay đến đây, cuối cùng tôi cũng hiểu rõ mọi chuyện.
Fujii Itsuki bạn tôi là con trai. Và là người yêu tôi ngày xưa.
Gần đây, tình cờ tôi tìm thấy địa chỉ cũ của anh ấy. Tôi đã viết thư, dù biết sẽ không đến nơi, chính là bức thư đầu tiên ấy.
Trong lúc đọc, tôi nhận ra tâm trạng căng như dây đàn suốt mấy tuần vừa rồi, tức là từ khi nhận được bức thư đầu tiên cho đến lúc này, đang dịu đi trông thấy.
Tôi vô cùng xin lỗi vì đã làm phiền đến bạn.
Tôi hoàn toàn không có ác ý.
Tôi rất muốn gặp bạn nhưng chưa đủ dũng khí.
Mối quan hệ chỉ bằng thư từ.
Cho tôi được dùng thư từ để tạ lỗi.
(Gì thế này. Hóa ra là vậy.)
Rốt cuộc thì cả “giả thuyết người bệnh” của tôi lẫn “giả thuyết người đa nhân cách” của “bà chủ” đều kết thúc trong sự tưởng tượng phóng đại không cần thiết.
Biết là thế nhưng không hiểu cái kẻ Fujii Itsuki trùng họ tên mà cô ấy nhầm lẫn với tôi là ai vậy nhỉ?
Đúng giây khắc dấy lên nghi vấn đó trong đầu, tôi bỗng nhớ ra gương mặt của một thiếu niên. Chính là gương mặt của thiếu niên mà tôi bất chợt nhớ ra ở phòng chờ bệnh viện ban nãy. Cậu ta là bạn học cùng tôi thời cấp II, là nhân vật trùng họ tên duy nhất mà tôi biết. Trùng họ tên, đã vậy lại là nam và nữ. Trong thư Hiroko viết thế này.
Gần đây, tình cờ tôi tìm thấy địa chỉ cũ của anh ấy.
Tôi đã viết thư, dù biết sẽ không đến nơi, chính là bức thư đầu tiên ấy.
Tôi chú ý đến câu này. Theo tôi nhớ thì chắc chắn năm lớp Chín cậu ta đã chuyển trường đi đâu đó.
“Là cậu ta phải không nhỉ?”
Tuy nhiên không có chứng cứ rõ ràng. Tôi cắm bức thư vào khay đựng thư trên tường. Trong một thời gian ngắn cô ấy đã gửi tổng cộng sáu bức. Sáu bức thư chứa đựng tình cảm sâu sắc của Watanabe Hiroko đối với một người tên Fujii Itsuki khác.
Dĩ nhiên tôi không tài nào biết được rằng hai bức thư khác nét chữ là do người có tên Akiba viết, song giả dụ có biết chăng nữa cũng chẳng để làm gì.
Ngẫm lại thì cả Watanabe Hiroko lẫn anh chàng trùng họ tên kia đều không liên quan đến tôi. Hay tại vướng vào chuyện không liên quan này mà tôi khổ sở vì cảm cúm. Cứ nghĩ đến đó lại thấy mình thật ngớ ngẩn nhưng lạ là tôi không hề cảm thấy khó chịu.
Hình vẽ ô đôi để lại trong lớp 9-2 vẫn còn trên bảng cho đến hết kỳ nghỉ xuân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT