Hiroko quen anh hồi còn học cao đẳng. Anh là viên một trường mỹ thuật ở thành phố Kobe, chuyên ngành Tranh sơn dầu, và là thành viên của câu lạc bộ leo núi. Hiroko học cao đẳng nên đi làm sớm hơn anh một năm, anh ra trường năm sau đó và trở thành thầy giáo dạy Mỹ thuật của một trường cấp II.

Đối với Hiroko, một người xuất thân từ Tokyo, thì anh là tất cả cuộc sống của cô ở Kobe. Những ngày cô trải qua cùng anh, những ngày cả hai luôn sóng đôi bên nhau, những ngày mà thi thoảng cô phải ở nhà một mình, những ngày vắng anh nhưng cô luôn nghĩ về anh, những ngày lại được ở bên anh, những ngày cô ước giá như thời gian ngừng trôi, rồi những ngày mãi mãi không có anh.

Sau khi anh mất trên núi, không còn lý do để ở lại Kobe nhưng Hiroko không có ý định trở về Tokyo. Gia đình khuyên về nhà song cô cũng chỉ ậm ừ và cứ thế tiếp tục cuộc sống một mình. Có điều, cô chẳng tìm được quyết tâm rõ ràng của bản thân khi làm vậy. Thi thoảng cô còn giật mình với cảm giác rằng mình vẫn ở đây. Và rồi lại trải qua những ngày chỉ đi lại giữa công ty và chung cư.

Đó là buổi chiều thứ Bảy, bốn ngày sau ngày giỗ lần chứ hai.

Hiroko về nhà, mở hòm thư và phát hiện một phong bì hình vuông lẫn trong mớ tờ rơi và thư quảng cáo. Mặt sau không đề tên người gửi. Cô mở ra thì thấy một lá thư bên trong. Khoảnh khắc mở lá thư gập làm tư đó ra, Hiroko cứ ngỡ nó chính là lá thư cô viết. Là lá thư vào đêm hôm giỗ anh. Nó đã được gửi đến nơi nào đó và giờ bị đem trả lại chăng? Nhưng lập tức cô nhận ra không phải. Chỉ là sự hiểu lầm trong tích tắc. Và rồi cùng lúc, tim Hiroko suýt nữa ngừng đập.

Thân gửi Watanabe Hiroko,

Tôi cũng khỏe.

Nhưng hơi cảm một chút.

Fujii Itsuki

Là thư trả lời của anh. Nhưng sao có chuyện đó được. Hay là trò đùa của ai? Lẽ nào ai đó đã đọc nó? Sao nó lại đến nơi được chứ? Vẫn không giữ được nhịp tim, Hiroko đọc đi đọc lại lá thư ngắn ngủi.

Dù là trò đùa của ai chăng nữa thì chắc chắn đây là thư trả lời cho lá thư cô viết. Hiroko thấy bản thân việc này đã là một điều kỳ diệu. Tuy không biết đây là sự ngẫu nhiên nào song Hiroko cảm nhận được hơi thở của anh trong sự ngẫu nhiên ấy.

(Đúng là thư của anh ấy rồi.)

Quyết định sẽ nghĩ như vậy, Hiroko đọc lại lá thư lần nữa.

Hiroko bỗng muốn cho Akiba xem lá thư đó.

Vừa về nhà chưa kịp cởi áo khoác, cô vội chạy đến chỗ Akiba.

Akiba đang làm việc tại một xưởng thủy tinh gần núi James. Khi Hiroko đến thì cánh thợ làm cùng đã ra về, ngoài Akiba chỉ còn phụ cả của anh là Suzumi ở lại dọn dẹp. Akiba đang nghêu ngao bài “Rặng san hô xanh” của Matsuda Seiko trong lúc xoay cái ống dài dùng để chế tác.

“Em đến không đúng lúc rồi Hiroko. Anh sắp về đây.”

Akiba nói với vẻ ngạc nhiên trước cuộc viếng thăm đột ngột của Hiroko nhưng sau đó Hiroko chờ mãi mà anh chưa xong việc.

Akiba tự xưng là nghệ nhân thủy tinh nhưng chỉ riêng việc hằng ngày làm ly hay lọ hoa đem bán buôn cho các đại lý đã khiến anh hầu như không còn thời gian cho những tác phẩm của mình.

“Chờ anh một lát nữa nhé, còn mười cái nữa thôi.”

Akiba nói với Hiroko trong lúc xoay chiếc ống dài gắn miếng thủy tinh nóng chảy trên đầu.

“Không sao đâu. Anh cứ từ từ làm đi.”

Để giết thời gian Hiroko ngắm chiếc cốc vừa hoàn thành. Một chiếc cốc bình thường không lấy gì làm đặc sắc.

“Anh vẫn làm rặt mấy thứ chán ngắt phải không?”

Akiba nói và làm luôn tay.

“Thời sinh viên thích thật đấy. Được tự do tạo ra những tác phẩm yêu thích.”

Hiroko biết tỏng anh từng than vãn rằng thời sinh viên chỉ quay cuồng với bài tập của thời sinh viên, nếu không thành thợ chuyên nghiệp thì chẳng thể nào làm ra được những tác phẩm yêu thích.

“Thầy ơi em xin phép về trước ạ.”

Suzumi đã xong xuôi chuẩn bị ra về từ bao giờ. “Ừ!”

“Chị Hiroko, em về trước nhé.”

“Em về cẩn thận.”

Suzumi vừa đi khỏi, Akiba bèn quay lại và ra dấu bằng một nụ cười.

“Sao thế?”

Hiroko nghiêng đầu làm ngơ. Song đó cũng là dấu hiệu của riêng hai người.

“Em có chuyện gì vui ư?”

“Dạ?”

“Nhìn mặt em thì biết.”

“Thế ạ?”

Như muốn đánh trống lảng, Hiroko đi vòng ra sau lưng Akiba, đoạn ngồi xuống chiếc ghế ở góc phòng.

“Anh đã đi viếng mộ đấy.”

“Lúc nửa đêm?”

“Ủa? Sao em biết?”

“Em nghe mấy đứa đàn em anh nói.”

“Ra là vậy à.”

“Thế nào ạ?”

“Viếng mộ hả?”

“Dạ.”

“Trả lời sao nhỉ? Nói là ‘tốt lắm’ thì cũng kỳ đúng không?”

“Công nhận. Phải đấy nhỉ.”

“Nhưng cũng có nhiều chuyện, chà, cũng nhiều chuyện đấy.”

Akiba tiếp tục công việc một lúc rồi như bận tâm điều gì, bèn ngoảnh lại nhìn Hiroko.

Hiroko nghiêng đầu. Akiba cười tủm tìm.

“Gì vậy?”

“Anh mới là người muốn hỏi câu đó. Em có chuyện gì hả?”

“Sao anh hỏi vậy?”

“Thì đã nói mặt em đang rất vui mà.”

“Thật ư?”

Akiba vừa gật đầu vừa tủm tỉm cười.

Đợi cho công việc của Akiba hòm hòm, Hiroko bèn cho anh xem lá thư đó.

“Em đã viết thư cho anh ấy. Và rồi nhận được thư trả lời.”

Có nghe vậy thì Akiba cũng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

“Nghĩa là sao?”

Hiroko giải thích ngọn ngành câu chuyện. Về cuốn album ảnh tốt nghiệp xem ở nhà anh, địa chỉ cũ tìm thấy trong đó, lá thư viết cho anh, và lá thư trả lời này.

“Kỳ lạ đúng không?”

“Hẳn là trò đùa của ai đó đây mà.”

“Chắc là vậy nhỉ.”

“Thật điên khùng. Có kẻ rảnh thật đấy.”

“Nhưng em cũng thấy vui vui.”

Hiroko nom có vẻ vui thật. Song Akiba lại tỏ vẻ không hài lòng.

“Nhưng sao em lại gửi lá thư kỳ cục ấy hả Hiroko?”

“Hả?”

“Có phải vì thế không?”

“?”

“Em vẫn chưa quên được hắn phải không?”

“Còn anh Akiba? Anh quên rồi sao?”

“Không phải thế. Vậy thì em định nghĩa thế nào về quan hệ giữa anh và em?”

“Ừm…”

“Nè, Hiroko!”

Akiba cố tình làm vẻ mặt nghiêm túc, xích lại gần Hiroko. Hiroko bất giác thốt lên khe khẽ.

“Á!”

“Á gì mà á!”

“Á, á!”

“Anh đang nói chuyện nghiêm chỉnh mà.”

“Nghiêm chỉnh mà em chẳng hiểu gì hết trơn!”

“Chỉ khi lúng túng em mới nói tiếng địa phương Kansai thôi nhỉ.”

Môi Akiba bất ngờ bắt lấy môi của Hiroko lúc này đang ngượng ngùng cười. Hiroko, tuy ngần ngại nhưng ngay lập tức đáp lại.

Trong quãng thời gian hai năm sau khi anh mất, tự lúc nào hai người đã rút ngắn khoảng cách còn chừng này. Song trong lúc anh liên tục hôn cô, đâu đó trong cô có cảm giác đây không phải là mình. Qua vai Akiba, cô trông thấy ánh lửa đỏ của lò nung. Chắc má mình nóng là vì nó đây mà, Hiroko lơ đãng nghĩ.

Kẻ phá bĩnh khoảng thời gian của hai người là phụ tá Suzumi. Quay lại lấy đồ bỏ quên và bắt gặp cảnh tượng bất ngờ, Suzumi đứng ngây như phỗng trước cửa ra vào.

“A… sao vậy. Có chuyện gì à?”

Akiba xẵng giọng.

“À, em quay lại lấy đồ bỏ quên…”

Tuy vậy mặt cô trông như không biết phải xử trí ra sao.

“Quên đồ gì?”

“Không… không sao ạ. Em xin phép.”

Suzumi cứ thế ra về.

“Hẳn là bị trông thấy rồi.”

“Làm sao bây giờ?”

“Thì đành chịu thôi. Đến nước này chuyện cũng đã rồi, chẳng phải bó tay hay sao?”

“Nguy quá. Phải bịt miệng Suzumi lại mới được.”

Akiba nói với Hiroko lúc này tiếp tục ậm ừ qua chuyện.

“Anh đã cầu xin hắn… Fujii ấy. Khi anh đến viếng mộ.”

Ánh mắt Akiba rất nghiêm túc.

“Rằng hãy cho anh cưới em.”

Hiroko không biết trả lời sao.

“Chẳng phải đã đến lúc em để hắn tự do rồi sao?”

“…”

“Em cũng phải tự do đi chứ.”

“…”

Hiroko không trả lời, mắt vẫn nhìn xuống lá thư.

Thân gửi Fujii Itsuki,

Bệnh cảm của bạn sao rồi?

Đừng quá sức và chóng khỏi bệnh nhé.

Watanabe Hiroko

Hiroko viết lá thư như trên rồi lại gửi đến địa chỉ ấy. Trong phong bì còn kèm cả thuốc cảm. Đối phương chắc hẳn sẽ ngạc nhiên lắm đây. Hiroko cười khoái chí trong lòng.

Vài hôm sau, thư hồi đáp đến.

Thân gửi Watanabe Hiroko,

Cảm ơn vì thuốc cảm của bạn.

Thật thất lễ, nhưng bạn là Watanabe nào vậy?

Nghĩ mãi mà tôi không nhớ ra.

Mong bạn cho tôi biết.

Fujii Itsuki

Cái kẻ mạo danh là Fujii Itsuki này còn ngang nhiên nài nỉ mình giới thiệu bản thân cơ đấy.

“Làm sao bây giờ nhỉ?”

Nói vậy nhưng Hiroko thấy trong lòng vui đến lạ. Cô đã có được người bạn qua thư mà cả hai đều không biết mặt nhau. Dù sao chăng nữa đó cũng là người do anh trên thiên đường mang đến cho cô. Chắc chắn đó là người tốt. Hiroko cảm tạ anh và thần linh về cuộc gặp gỡ lạ kỳ này.

Dù vậy, rốt cuộc đó là ngưòi như thế nào? Hiroko không sao đoán ra. Cô nhớ trong bộ phim truyền hình xem ngày xưa có câu chuyện người lạ mặt quen qua thư hóa ra lại là một cụ già. Đoạn cô thử mường tượng đủ kiểu gương mặt của chủ nhân bức thư. Trường hợp là ông già. Trường hợp là bà già. Là nhân viên công chức bình thường. Mà biết đâu lại là học sinh tiểu học cũng nên. Cái kiểu tưng tửng khi nhập vai Fujii Itsuki rồi giả bộ hỏi “Bạn là Watanabe nào vậy?” chứng tỏ người đó đang hào hứng với trò chơi này. Lứa tuổi thích những trò như vậy có lẽ là sinh viên. Ngộ nhỡ là một giáo sư đại học luống tuổi thì tuyệt đây, Hiroko đắm đuối trong trò chơi suy tưởng tự mình tạo ra.

Cô lại mang bức thư đến cho Akiba xem.

“Em đã gửi thuốc cảm gì đó cơ à? Xem ra Hiroko tinh tế quá nhỉ.”

Akiba nói, đoạn cười thật to và trả bức thư lại cho Hiroko. Hứng thú của anh chỉ dừng ở đó.

“Nè, em nên đáp lại thế nào bây giờ?”

“Hả? Đáp lại? Hiroko định viết nữa ư?”

“Vâng.”

“Có gì thú vị cơ chứ? Đúng là cả hai đều rảnh mà.”

Mượn trí thông minh của Akiba, Hiroko hoàn thành bức thư thứ ba. Nói đúng ra thì đây là bức thư Akiba viết.

Thân gửi Fujii Itsuki,

Bạn đã quên tôi rồi sao?

Bạn thật phũ phàng! Tôi buộc phải thất lễ khi nói vậy!

Tôi sẽ không cho bạn biết đến khi nào bạn nhớ ra!

Cơ mà tôi sẽ cho bạn gợi ý nhỏ thôi.

Tôi vẫn độc thân.

Watanabe Hiroko

Đọc xong, Hiroko nhăn mặt.

“Em sẽ không gửi thứ này đi đâu.”

“Em đừng lo. Kẻ đó đang đóng vai Fujii cơ mà. Với kẻ đóng giả Fujii thì chừng này là vừa khéo mà.”

Kể cả thế Hiroko cũng không thích gửi bức thư bất nhã này đi. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh ông giáo sư đại học luống tuổi tiu nghỉu khi đọc thư. Cố cất tạm thư vào phong bì rồi sau đó bí mật viết lại. Do cứ vô thức cho rằng đó là một giáo sư đại học luống tuổi nên bức thư có phần điềm đạm hơn.

Thân gửi Fujii Itsuki,

Bạn đã hết cảm chưa?

Hôm nay trên con đường dốc đi làm về, tôi đã trông thấy nụ hoa anh đào hé nở.

Ở đây mùa xuân sắp đến rồi.

Watanabe Hiroko

Có lẽ việc trao đổi thư từ thực sự sẽ bắt đầu từ đây. Hiroko tràn trề hy vọng. Lâu lắm rồi Hiroko mới thấy trong lòng hồi hộp đến vậy.

Ấy nhưng thư hồi đáp từ phía kia lại có nội dung không như Hiroko mong đợi.

Thân gửi Watanabe Hiroko,

Thực sự tôi không biết bạn là ai.

Dẫu sao thì tôi cũng chưa từng đến Kobe gì gì đó, cũng không có họ hàng hay người quen nào sống ở đó cả. Bạn biết tôi thật sao?

Fujii Itsuki

“Bức thư này có vẻ là thật đấy nhỉ?”

Akiba nói sau khi đọc xong thư.

“Thì đó.”

“Thế này là thế nào nhỉ?”

“Cơ mà nếu đúng thật thì phải làm sao?”

“Đúng thật là đúng thật cái gì mới được chứ.”

Nghe vặy Hiroko không biết phải đáp thế nào. Hẳn nhiên trong trường hợp là thật thì Hiroko cũng không mường tượng ra điều gì là thật.

Akiba đọc lại bức thư lần nữa. Và rồi anh nhận ra một điều.

“Kẻ này là con gái.”

“Hả?”

“Đây, em nhìn xem.”

Nói đoạn Akiba chỉ tay vào một dòng trong bức thư. Đó là câu “Bạn biết tôi thật sao?”

“Là ‘tôi’(1) đó”.

(1). Từ tiếng Nhật là “Atashi” – đại từ nhân xưng ngôi thứ nhất chủ yếu dành cho con gái.

“Đúng thế thật.”

“Có thể Fujii là con gái đấy. Tên Itsuki thì con gái cũng có mà đúng không?”

“Ừ.”

“Chuyện trở nên rắc rối rồi đây.”

“Ừ”

“Cô ta là người thế nào nhỉ?”

Vẫn nhìn bức thư, Akiba suy tư với nét mặt rất ư nghiêm trọng. Hiroko cũng thử suy nghĩ song không tìm ra manh mối nào. Akiba nhớ ra một điều then chốt.

“Nhưng tại sao bức thư này lại đến được chỗ kẻ đó?”

“Hả?”

“Em không thấy chuyện này lạ ư?”

“Ý anh là sao?”

“Thư của em đã đến tận nơi nên bên kia mới trả lời thư được thế này đúng không?”

“Vâng.”

“Nhưng em từng bảo không còn ai sống ở địa chỉ ấy nữa mà.”

“Vâng. Nghe nói làm đường quốc lộ nên không còn nữa…”

“Tức là kẻ này sống trên đường quốc lộ ư?”

“Làm gì có chuyện đó.”

“Đúng không?”

“Vâng.”

“Vậy thì là sao?”

“Vậy thì là sao?”

Bỗng nhiên Akiba bắt đầu suy luận.

“Giả dụ kẻ này sống ở giữa đường quốc lộ nhé.”

“Hả?”

“Giả dụ thôi mà. Kẻ đó dựng cột làm lều ở chính giữa dải phân cách để sống chẳng hạn.”

“Giả dụ thế?”

“Phải. Thực tế không thể có chuyện đó nhưng cứ giả dụ là thế đi.”

“Vâng.”

“Người đưa thư sẽ mang thư đến đúng địa chỉ. Cơ mà chắc chắn người đưa thư sẽ không giao thư cho kẻ đó đâu.”

“Đúng vậy.”

“Vì sao?”

“Hả?”

“Vì sao?”

“Vì không thể tự tiện sống trên đường quốc lộ được.”

“Không phải. Anh đã bảo giả dụ cơ mà.”

“?”

Hiroko không hiểu câu chuyện của Akiba cho lắm.

“Vậy thế này nhé. Giả sử không có đường quốc lộ nhé.”

“Không có đường quốc lộ ư? Anh chơi trò đố vui hả?”

“Sao cũng được. Đố vui cũng được. Không có đường quốc lộ nhé. Tức là vẫn có nhà của Fujii nhé. Sẽ có chủ nhân mới sống ở đó. Cứ cho là người đưa thư sẽ đến. Nếu vậy thì thư có đến được không?”

“Có. Vậy thì đến được.”

“…”

“Không đến được à?”

“Đến được hay không?”

“Vậy thì, không đến được.”

“Thật á?”

“À, vẫn đến được.”

“Hừm. Không đến được đâu.”

“Hả? Sao lại thế?”

Akiba kéo Hiroko lại đoạn tủm cười với vẻ đắc ý.

“Em không hiểu sao?”

“Vâng. Em không hiểu.”

“Làm sao mà đến được đúng không? Thì bởi khác tên chứ còn gì. Dù đúng địa chỉ nhưng khác tên thì thư cũng không đến được đâu.”

“Vậy à?”

“Đúng rồi còn gì. Kể cả đến địa chỉ đó nhưng lại chấy bảng tên khác thì người đưa thư cũng sẽ không nhét vào hòm thư đúng không?”

“Công nhận.”

“Kể cả nó nằm trên đường quốc lộ cũng vậy thôi.”

“Hả? Sao lại thế?”

“Dù nhà ở đâu chăng nữa nhưng chỉ cần tên không giống thì chắc chắn bức thư vĩnh viễn không thể đến tay kẻ này được. Giống như Asin đuổi rùa đó(2). Ví dụ có hơi khác nhỉ?”

(2). Nghịch lý Asin đuổi rùa của nhà triết học cổ Hy Lạp Zano: Trong một cuộc chạy đua, người chạy nhanh nhất không bao giờ bắt kịp kẻ chạy chậm nhất được ưu tiên đứng trước một khoảng nhất định. Bởi khi người đuổi theo đến được điểm mà kẻ bị đuổi bắt đầu chạy thì kẻ bị đuổi đã tiến thêm được một khoảng khác 0. Do vậy kẻ chạy chậm hơn luôn dẫn đầu.

“?”

“Tóm lại rốt cuộc kiểu gì thư cũng bị trả lại cho em đúng không?”

“Cơ mà cũng có trường hợp nhét nhầm vào hòm thư nữa chứ?”

“Đúng là có khả năng đó.”

“Đúng không?”

“Nhưng chẳng nhẽ người đưa thư nhầm những hai, ba lần vậy sao.”

“Thế à.”

“Nếu vậy thì…”

“…?”

“Chưa biết chừng kẻ này mang cái tên đó thật.”

“Hả?”

“Tức là kẻ này có thể tên là Fujii Itsuki thật.”

Đương nhiên Hiroko không tin vào câu chuyện ấy. Cô đồ rằng Akiba đang mải mê với mớ lý luận của mình và thiếu logic ở chỗ nào đó.

“Nhưng nếu là ngẫu nhiên thì kỳ diệu quá nhỉ.”

“Đúng đấy.”

“Cơ mà em có công nhận rằng chí ít cũng phải đúng họ Fujii thì thư mới đến được nơi không?”

“Ừm.”

Hiroko thử sắp xếp lại mọi chông tin trong cái đầu lúc này đã rối như tơ vò.

Nếu đúng như lời bà Ashiro nói thì địa chỉ đó chắc chắn đã thành đường quốc lộ. Vậy mà thư vẫn được chuyển tới đúng địa chỉ và có thư đáp lại hẳn hoi.

Kế cả đó là trò đùa của ai đi nữa thì theo lập luận của Akiba, người đó phải mang họ Fujii. Nhưng liệu có trùng hợp đến mức ở nơi mà nhà Fujii từng sống nay lại có người cũng tên Fujii đang sống không? Đã vậy còn trên mặt đường quốc lộ.

“Tóm lại nếu nghĩ một cách đơn giản thì chuyện này chẳng phải là không thể ư?”

“Đúng vậy. Nhưng thư từ vẫn đi lại đều đều cơ mà.”

“Nè.”

Hiroko nói.

“Đúng là anh ấy đang viết đấy.”

Akiba gần như lặng người nhìn Hiroko.

“Hiroko…”

“Thế chẳng hợp logic hay sao.”

“Làm sao mà gọi là logic được cơ chứ.”

“Nhưng em cứ mơ thế.”

“Chà, mơ thì mơ nhưng mà…”

“Thật mà.”

“Thật gì mà thật, Hiroko!”

Akiba hơi cáu. Hiroko co rúm người vì sợ mình đã nói gì động chạm đến anh.

“Được rồi, được rồi! Hiroko cứ nghĩ vậy đi. Anh sẽ cố gắng hết sức để làm sáng tỏ chân tướng sự việc.”

Nói đoạn Akiba tịch thu bức thư của Hiroko, bảo nó là vật chứng quan trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play