Thụy Vương Thế tử tỉnh lại, mọi người trong viện đều thở phào một hơi, nha hoàn bà vú cùng tùy tùng đều cảm thấy sinh mạng của bản thân đã được bảo đảm.
Không đúng sao, nếu là Thế tử có mệnh hệ gì ở quan dịch này, không chỉ Thụy Vương vì đau buồn sẽ giết hết những nô tài không chăm sóc tốt cho chủ nhân, vị Thái hậu ở trong cung cũng không biết sẽ nổi trận lôi đình ra sao. Cho nên Thế tử thoát khỏi cơn nguy hiểm, cho những người lấy sống để phục vụ chủ nhân như bọn họ mà nói, đây là chuyện vui lớn, vì thế khi làm việc cũng nhanh hơn rất nhiều.
Bọn họ chỉ hy vọng vị tiểu tổ tông này nhớ lần dạy dỗ này, lần sau đừng giày vò mọi người như vậy nữa, nhưng lần này thế tử bị một cơn bệnh nặng như vậy cũng coi như là đã chịu tội.
Phu thê Thụy Vương thật sự cao hứng, Thụy Vương tự mình phân phó cho người hầu làm một chút thức ăn dễ tiêu hóa cho nhi tử đã một ngày một đêm chưa ăn gì của ông, thấy Vương phi yêu thương lau mặt cho nhi tử đang mắc bệnh mà không có sức lực, trong lòng ông hết sức kiêu ngạo, nhìn cảnh vợ con tình cảm như vậy làm cho trong lòng nam nhân sinh ra cảm giác thỏa mãn.
Mà việc làm cho Thụy Vương càng cao hứng chính là, lần này nhi tử bị bệnh thành như vậy nhất định phải rất khó chịu, nhưng nó lại không giống như ngày xưa những lúc thế này nhất định nó sẽ phải ầm ĩ đến mức làm cho người không thể chịu nổi mới thôi, trừ lúc mới tỉnh lại có chút khác thường điều đầu tiên khi mở miệng lại là tìm Lộ Bình, những lúc khác lại chỉ lặng yên ngồi một chỗ, Thụy Vương cảm thấy có lẽ là do bị bệnh mà suy yếu không còn sức để làm ầm ĩ.
Chờ sau khi nhi tử ăn xong Thụy Vương lại dặn dò mấy câu, dẫn Vương phi cùng rời đi, để cho nhi tử có thời gian nghỉ ngơi.
Lúc đi ra khỏi phòng Thụy Vương phi liền đem việc sáng nay phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi tới thăm bệnh báo cho ông, trên mặt mang vẻ áy náy nói: “Cũng tại lúc ấy thiếp không chú ý đến Huyên Nhi, mới để cho lúc Huyên Nhi đột nhiên tỉnh lại đã đẩy ngã Thọ An quận chúa xuống đất, để cho quận chúa hôn mê tại chỗ, mặc dù người thiếp phái đi hỏi thăm về nói lại Khang Nghi muội muội không trách tội, nhưng để cho Thọ An quận chúa phải chịu đại kiếp này cũng là do Huyên Nhi nhà chúng ta không phải.” Nói xong lại thở dài.
Tâm tình tốt của Thụy Vương hơi giảm đi một chút, cau mày nói: “Khang Nghi muội ấy... Quên đi, muội ấy rốt cuộc cũng chỉ có một nữ như bảo bối như vậy, chờ sức khỏe của Huyên Nhi khá hơn một chút, dẫn nó đi thỉnh tội với tiểu cô nương nhà người ta đi.”
Đối với Thụy Vương mà nói, ông có mấy người tỷ muội nhưng không có một ai giống như Trưởng công chúa Khang Nghi. Bà là một người tỷ muội không có gì nổi bật mà cũng không có tham vọng nhất trong số các tỷ muội, so với Khang Bình trưởng công chúa được tôn vinh vô hạn mà nói thì còn kém xa, nhưng so với số phận của những tỷ muội khác lúc trước vì bị cuốn vào gió mưa tranh đoạt người thì chết, người thì bệnh, người thì bị giáng chức, ngược lại bà lại có thể bình an lớn lên, sau đó xuất cung lập gia đình, không hoàn toàn tốt cũng không hoàn toàn xấu.
Đương nhiên, thân thể của Trưởng công chúa Khang Nghi cũng không được khỏe mạnh, cho nên từ khi thành thân đến nay cũng chỉ sinh được một nữ như sức khỏe còn ốm yếu hơn cả bà, hơn nữa nghe nói lúc đó bà bị khó sinh, đại phu nói sau này bà không thể mang thai nữa, sợ rằng cuộc đời này của bà cũng chỉ có một đứa con gái này mà thôi.
Có thể thấy được Trưởng công chúa Khang Nghi cưng chiều nữ nhi ốm yếu này đến bực nào.
Nghĩ như vậy Thụy Vương cũng cảm thấy hơi chút có lỗi với người muội muội này, tiểu tử thối nhà hắn đã hại nữ nhi ốm yếu của nhà người ta suýt chút nữa thì không thở được, cũng không biết tình hình của đứa bé đó bây giờ như thế nào, liền dặn dò Thụy Vương phi đưa sang một phần lễ để tạ tội, “Bổn vương nhớ hình như có mấy người dưới tặng chúng ta mấy cây nhân sâm mấy trăm tuổi? Hãy lấy đưa qua đó đi.”
Thụy Vương phi nghe xong liền đáp ứng, bà không hề so đo ở những phương diện này tránh cho trượng phu không thích, nhưng bà đột nhiên liền nói, “Vương gia, ngài cũng biết tính khí Huyên Nhi, thiếp không phải nói nó không tốt, chẳng qua là do tuổi nó còn nhỏ, tính tình còn chưa ổn định, đến lúc đó nếu thấy Thọ An quận chúa... Nghe nói Thọ An quận chúa sáng nay sau khi bị ôm trở về, hơi thở mong manh, đã làm rất nhiều người sợ hãi.”
Trên mặt Thụy Vương hiện lên vẻ lúng túng, Vương phi nói kín đáo, nhưng làm sao ông có thể không biết tính khí nhi tử này của mình, hoàn toàn vì được sủng ái mà tính tình trở nên vặn vẹo, đến lúc đó nếu thấy tiểu cô nương nhà người ta, tính khí của nó lại nổi lên mà dọa Thọ An quận chúa đang bệnh tật thì làm sao bây giờ?
“Việc này... Khụ, bây giờ hoãn lại đã, đợi ngày mai Bổn vương có thời gian rảnh rỗi sẽ tự mình đi qua hỏi thăm một chút.”