Móng tay hắn bấm mạnh một cái lòng bàn tay, rốt cuộc cũng đè nén được tâm trạng hưng phấn lúc này, cố duy trì vẻ mặt bình tĩnh.

Vừa vào khoang thuyền, Thụy Vương liền xoay người nhìn Vệ Huyên.

Bởi vì đột nhiên ông lại dừng bước xoay người lại, tiểu chính thái vẫn đang mải mê trong suy nghĩ của riêng mình nên không chú ý thiếu chút nữa đã đụng phải đùi của phụ thân, ông phải đưa tay kéo hắn lại giúp hắn ổn định thân thể.

Bàn tay Thụy Vương chuyển một cái liền đem nhi tử kéo đến tới trước mặt, nói với hắn: “Hôm nay bổn vương đã làm theo ý con, sau này con phải an phận lại cho Bổn vương, nếu không mối hôn ước này sẽ coi như không có, để cho sau này con muốn hối hận cũng không hối hận được!”

Những lời này cũng chỉ có thể hù dọa trẻ con, Vệ Huyên cũng không thèm để tâm nói: “Chỉ có kẻ tiểu nhân mới nói mà không giữ lời, chắc chắn phụ vương sẽ không làm chuyện bội bạc như vậy.”

Thụy Vương: “....” Đúng là một đứa trẻ lưu manh mà, không phải từ trước đến nay nó đều không thèm để ý đến những lời giảng bài của tiên sinh hay sao? Tại sao nó lại có thể hiểu đạo lý này?

Nhìn bộ dáng lưu manh của đứa con trai, Thụy Vương lại nhớ tới những chuyện quậy quá ầm ĩ thường ngày của hắn. Nếu không phải do vị đích phi quá cố của ông luôn không yên lòng vì đứa con trai này, thì ông cũng sẽ không thèm chú ý đến hắn, thì làm sao có chuyện ông lại để cho nó luôn kiêu căng tùy hứng như vậy, chỉ còn kém nước đứng trên đầu ông giương oai? Nhớ tới lúc trước đi cầu hôn, hết lần này đến lần khác ông bị Trưởng công chúa Khang Nghi uyển chuyển cự tuyệt, trong lòng Thụy Vương hết sức tức giận, cũng cảm thấy mất hết mặt mũi.

Kể từ sau khi Văn Đức đế lên ngôi, ông chưa từng bị ai làm mất mặt như vậy, mặc dù Khang Nghi là muội muội ruột của ông, nhưng hai người không đi lại nhiều, trong lòng Thụy Vương không có cái gọi là tình cảm huynh muội. Nếu không phải do đứa con trai này nhất quyết phải chọn Thọ An quận chúa làm thế tử phi thì ông đã sớm phất tay áo rời đi, làm gì có chuyện lại đi thăm dò ý kiến của một tiểu cô nương?

Vì đứa con trai trời đánh này mà mặt mũi của cái thân già ông đã mất hết.

“Hừ, Bổn vương không phải là loại tiểu nhân, nhưng mối hôn ước này chẳng qua chỉ là do Bổn vương tự quyết định cho con, nếu như Thái hậu không đồng ý, con muốn như thế nào?”

Vệ Huyên mím môi, trong con ngươi thoáng qua vẻ lạnh lẽo, trên mặt lại ngạo nghễ nói: “Hoàng tổ mẫu hiểu con nhất, nhất định người sẽ đồng ý.”

“Vậy sao, vậy con sẽ làm cách nào để thuyết phục người đồng ý?” Thụy Vương hứng thú hỏi, “Chẳng lẽ lại giống như trước kia đi đến trước mặt người lăn lộn ăn vạ?”

“Không nói cho người, con sẽ làm cho lão nhận gia người đồng ý là được.” Vệ Huyên hất cằm bày ra một dáng vẻ kiêu ngạo.

Thụy Vương đưa tay xoa xoa đầu hắn đến khi tóc của hắn đều rối tung, mới hừ một tiếng trở về phòng.

Vệ Huyên cũng không để ý phụ thân trút giận ở trên người hắn, hắn dẫn theo Lộ Bình trở về khoang thuyền của mình, đuổi hết nha hoàn bà tử hầu hạ ra ngoài, liền đi đến giường nhỏ bên cạnh cửa sổ ngồi xuống bắt đầu suy nghĩ cách.

Lộ Bình im lặng ngồi ở một bên, thấy chủ tử đang chăm chú suy nghĩ nên không dám quấy rầy, đem quyển sách vỡ lòng trước kia thế tử đã quăng cho hắn ra đọc. Lộ Bình đã bắt đầu nhận biết được mặt chữ, mặc dù không biết tại sao thế tử lại coi trọng mình như vậy, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu được đây chính là cơ hội của hắn, cho nên hắn nhất định phải biết nắm chặt lấy cơ hội này, phải một lòng một dạ đi theo thế tử.

Đọc sách một hồi lâu, Lộ Bình ngẩng đầu nhìn về phía đứa bé trai đang ngồi xếp bằng ở trên tháp, hắn phát hiện khuôn mặt dễ thương trắng trẻo như bạch ngọc của đứa bé trai hơi vặn vẹo, mặc dù không biết vì sao? Nhưng Lộ Bình lại phát hiện trong ánh mắt của Vệ Huyên có cái gì đó rất kỳ lạ, làm cho hắn không khỏi cảm thấy hơi lạnh sống lưng, trong nháy mắt đó dường như thở hắn cũng không dám thở mạnh.

Khoảng thời gian này, chỉ cần thế tử trở về từ chỗ của Thọ An quận chúa, hắn phát hiện thế tử luôn thích ngồi yên tĩnh một mình suy nghĩ. Hắn không biết thế tử tuổi vẫn còn nhỏ lại có thân phận tôn quý như vậy rốt cuộc là có vấn đề gì nan giải không thể xử lý, những lúc như vậy hắn luôn cảm thấy khuôn mặt thế tử luôn lộ ra dáng vẻ vặn vẹo có chút kinh người.

Lúc này, Vệ Huyên cuối cùng tỉnh lại từ trong suy nghĩ, hắn nhìn về phía Lộ Bình, nói: “Đi tìm ma ma mang một cái hộp có khóa tới đây.”

Lộ Bình liếc nhìn miếng ngọc bội trong tay hắn, hắn biết đây là miếng ngọc bội dùng để làm tín vật định ước, liền gật đầu một cái đi ra ngoài, một lát sau, trên tay cầm một chiếc hộp khắc hoa nạm vàng trở lại.

Vệ Huyên đem khối ngọc bội kia để vào trong hộp khóa lại, gọi An ma ma tới phân phó nói: “Đem vật này để cùng những vật mẫu phi đã để lại cho ta rồi cất cẩn thận.”

Sau khi An ma ma nghe xong, vội vàng thận trọng nhận lấy không dám chậm chạp.

Vệ Huyên sau khi phân phó xong, lại nắm chặt lòng bàn tay mình, thở dài một hơi, cố kiềm chế cảm giác điên cuồng trong ngực đang sắp tràn ra.

Hắn rốt cuộc cũng đã có thể để cho Khang Nghi cô cô quyết định giao A Uyển cho hắn, hắn tuyệt đối sẽ không để cho mối hôn ước này bị giải trừ!

Tuy hắn biết nếu bây giờ bản thân quá nóng lòng thì sẽ có thể đắc tội Khang Nghi cô cô, nhưng đối với hiểu biết của hắn đối với Khang Nghi cô cô, cho dù là cục diện bất lợi hơn nữa, bà cũng sẽ có cách thay đổi mối hôn sự này. Cho dù mối hôn sự này đã được định, với tính cách của Khang Nghi cô cô, bà sẽ không bế tắc quá lâu, ngược lại rất nhanh bà sẽ bắt đầu phân tích được thiệt hơn trong mối hôn sự này, hơn nữa bà sẽ dốc hết sức tính toán cho A Uyển, sẽ tính toán được con đường tốt nhất cho A Uyển.

Mà hắn, chắc chắn sẽ là người quan trọng nhất trong mưu đồ của Khang Nghi cô cô, nhưng hắn có lòng tin có thể làm cho Khang Nghi cô cô hoàn toàn hài lòng về hắn, hắn sẽ khiến bà thấy hắn mới là người thích hợp nhất dành cho A Uyển, mà không phải là Tĩnh Nam quận vương thế tử tương lai.

Kế tiếp, chỉ cần chờ hồi kinh.

Mọi việc đã xong, hắn nhìn ra mặt sông ngoài cửa, khuôn mặt lộ ra một nụ cười vặn vẹo đậm mùi máu tanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play