Vì hôn sự của Mạnh Hân, trái ngược với A Uyển lãnh đạm với mọi chuyện khác, đối với chuyện này vô cùng chú ý.
Vệ Huyên cho dù là tức muốn chết, cũng không có cách nào khác liền sai người trông chừng phủ Định Quốc Công, tính toán nếu có thể, mình cũng thêm sức lực thúc đẩy hôn sự này, tránh cho A Uyển tiếp tục thấp thỏm.
Nhưng không ngờ tới đầu tháng chín, đột nhiên nghe nói phủ Định Quốc Công mời quan mối đến phủ Trưởng Công chúa Khang Bình cầu hôn cho Tam thiếu gia của phủ Định Quốc Công, Trưởng Công chúa Khang Bình cũng không làm bộ làm tịch, đồng ý ngay tại chỗ.
A Uyển trợn mắt há hốc mồm.
Cái này thật sự là không hề đoán trước.
Phủ Định Quốc Công dám mời quan mối đi phủ Trưởng Công chúa Khang Bình vậy là đã truyền lời thành công, cho phép chuyện này.

Nhưng bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nàng không biết? Rõ ràng lúc trước khi lão phu nhân Uy Viễn Hầu đích thân đi phủ Định Quốc Công nhắc chuyện này, còn bị khéo léo từ chối, Trưởng Công chúa Khang Bình liên tiếp sai người đi lại dò hỏi, phủ Định Quốc Công đều nói có thế nào đi nữa cũng không có dự định kết thân.
Sự việc sau đó, A Uyển cũng nghe mẹ Công chúa nói qua tâm sự của lão phu nhân Định Quốc Công, lão nhân gia chỉ là không vui Trưởng Công chúa Khang Bình đang xáo trộn hết lần này đến lần khác giữa hai đứa cháu của mình, sợ phá hủy tình cảm của Đại phòng Nhị phòng, tuy là có chút cố chấp, nhưng cũng điều dễ hiểu.

Nhưng lúc nhắc tới ở bãi săn thú Thẩm Khánh có ơn cứu mạng đối với Mạnh Hân, thái độ của Trưởng Công chúa Khang Bình cũng đã nói qua, định phủ Định Quốc Công coi như là có bậc thang đi xuống, cũng không cần ồn ào quá cứng ngắc.
Chỉ là loại chuyện này thật sự là ông nói cái lý của ông, bà nói cái lý của bà, nhưng không ngờ, bận rộn mười ngày, chuyện này lại định ra như vậy.
Vẫn là Vệ Huyên hôm qua trở về giải thích nghi hoặc cho nàng.
Vệ Huyên nâng tay để A Uyển thay quần áo cho hắn, dùng giọng nói nhẹ nhàng nói với nàng nói: “Hoàng thượng quả nhiên là có ý tuyển Phò mã cho Tam Công chúa, cũng nhắm trúng Thẩm Khánh, trước đó liền kêu lão Định Quốc Công đi nói chuyện.

Lão Định Quốc Công tuy rằng vài năm nay nhàn phú ở nhà, nhưng phủ Định Quốc Công nhiều thế hệ có con cháu trấn thủ Tây Bắc, không chỉ có trung thành và tận tâm, hơn nữa vô cùng thức thời, Hoàng thượng đối với lão Định Quốc Công cũng là cho vài phần mặt mũi, có khi không có việc gì, cũng sẽ tuyên ông vào cung nói chuyện.”
Chờ A Uyển hầu hạ hắn thay một bộ áo dài màu đỏ sẫm năm con dơi nâng hoa Thọ Đoàn, Vệ Huyên nắm tay nàng ngồi vào giường đất, sau khi nha hoàn dâng trà, uống ngụm trà rồi tiếp tục nói: “Sau đó liền nghe nói Hoàng thượng trước mặt lão Định Quốc Công khen Thẩm Khánh, sau đó liền nhắc tới chuyện mấy vị Công chúa trong cung.

Lão Định Quốc Công sống đến tuổi này rồi, đương nhiên là có thể nghiền ngẫm một phần thánh ý, còn chưa để Hoàng thượng nói cái gì, liền nói ra với Hoàng thượng chuyện cô mẫu Khang Bình đích thân mời lão phu nhân Uy Viễn Hầu đến phủ giúp đỡ làm mai.”
A Uyển kinh hãi, “Cho nên nói lão Định Quốc Công cũng không muốn để con cháu làm Phò mã, cho nên liền thuận theo lời dì mà nói? Ông sẽ không sợ chuyện này không có tin chính xác, nếu sau dì đổi ý, không nghĩ kết thân, đến lúc đó chẳng phải là làm Hoàng thượng mất mặt?”

Dù sao khi Trưởng Công chúa Khang Bình mời lão phu nhân Uy Viễn Hầu đi truyền lời, lão phu nhân Định Quốc Công từ chối rõ ràng như vậy, nếu là người bình thường đã sớm dừng lại.

Nếu Trưởng Công chúa Khang Bình thật sự dừng lại, về sau khi Hoàng thượng biết, tất nhiên sẽ không vui với cách làm của lão Định Quốc Công, không chừng sẽ tức giận.

Mặc dù người người đều biết đức hạnh của Tam Công chúa, nhưng đó vẫn là hoàng nữ, Hoàng thượng sủng ái như vậy, không phải để người khác ghét bỏ.
Vệ Huyên lúc này cười nói: “Lão nhân kia giảo hoạt, làm sao có thể nói suông nói mạnh miệng? Sợ là chính ông ta đã quyết định chủ ý hay, ta còn nghe nói vài ngày trước đó, ông ta sai Đại lão gia của phủ Định Quốc Công mời Mạnh Phò mã đi xem kịch, sợ là khi đó đã cố ý, mà Hoàng thượng nhắc chuyện này, nhưng là cho phủ Định Quốc Công một lý do hành sự.”
Tam Công chúa năm đó liên tục phá hủy mấy chuyện hôn sự của Mạnh Phong, khiến Trưởng Công chúa Khang Bình vô cùng tức giận, tuy rằng mọi người ngoài miệng không nói, nhưng nơi kinh thành lớn như vậy, ai mà không hiểu rõ tâm tư của Tam Công chúa? Cho nên ngoại trừ mấy người thích mưu kế trèo lên cao, sợ là không có nhà nào người ta nguyện ý để cô con dâu mà trong lòng có nam nhân khác vào cửa, cho dù là Công chúa cũng phải suy nghĩ vài phần.
Công chúa cũng không giống với con gái của những nhà khác, đó là con dâu không thể mắng không được lập quy tắc, hơn nữa lại có phủ Công chúa của mình, căn bản sẽ không ở bên cạnh mẹ chồng theo phép tắc hiếu thuận, nếu trong lòng nàng có người khác, không chừng ngày nào đó liền cho đứa nhỏ nhà mình đội nón xanh, ai dám? Đừng nói, chuyện Công chúa lén nuôi trai lơ ở triều Đại Hạ cũng không phải không có loại ví dụ này, cho nên càng phải cẩn thận.
Mà phủ Định Quốc Công hẳn là cũng có lo lắng như vậy, cho nên tình nguyện nuốt xuống không cam lòng đồng ý hôn sự của Trưởng Công chúa Khang Bình, cũng không thể để Tam Công chúa thanh danh như đống hỗn độn gả qua đây.
Vì thế, phủ Định Quốc Công còn trước đó hai ngày cũng định ra hôn sự của trưởng tôn Thẩm Bàn, chính là cháu gái nhà mẹ đẻ của Đại phu nhân.

Cũng không biết có phải sợ Hoàng đế gặp được Thẩm Khánh hay không, liền chủ ý đánh tới tương lai phải làm theo thứ tự đặt trên người trưởng tôn, cho nên phủ Định Quốc Công liền một hơi định hôn sự cho hai cháu trai.
Sau khi A Uyển thăm dò tình hình bên đó, không khỏi âm thầm vui mừng, chỉ là cao hứng một lát lại có chút khó hiểu nói: “Vị kia Thẩm Tam công tử, hắn.

.

.

.

.

.” Nàng nhìn Vệ Huyên, muốn nói lại thôi.
Vệ Huyên quay đầu, không nhìn nàng.
A Uyển thấy đành chịu, nhưng trong lòng cũng biết mình nếu tiếp tục hỏi, vậy thì thật hoang đường.

Lúc này coi trọng đính ước lệnh mai mối của cha mẹ, có những vị hôn phu hôn thê đã định hôn rồi, chuyện mãi đến đêm động phòng hoa chúc mới có thể nhìn thấy dung nhan thật của nhau cũng có.

Cho nên, Thẩm Khánh chỉ sợ cũng vì việc hôn nhân này là trưởng bối quyết định cũng không dị nghị, nếu hỏi hắn có thích Mạnh Hân không, vậy thật sự buồn cười .
A Uyển không khỏi có chút ảm đạm.
Mạnh Hân đã chịu ảnh hưởng của Mạnh Vân và nàng, trong lòng không thích nam nhân có thông phòng, khó khăn lắm mới gặp được một Thẩm Khánh giữ mình trong sạch, rốt cục đồng ý rồi hôn sự này.

A Uyển hy vọng Mạnh Hân sau này gả qua đó có thể vợ chồng tương đắc, đương nhiên cũng hy vọng Thẩm Khánh có tình ý với Mạnh Hân, nhưng trong lòng cũng hiểu được cũng không chân thật.
May mắn, lúc ấy ở săn thú mùa thu, Thẩm Khánh đã cứu Mạnh Hân kinh mã, coi như là đã gặp qua.
Vệ Huyên thấy nàng ngồi đó, dáng vẻ rầu rĩ không vui, buồn bực nói: “Làm sao vậy? Có phải bụng không thoải mái không?” Nói xong, liền lấy tay ôm lấy A Uyển, chìa tay thăm dò trong y phục của nàng, cách chiếc áo hơi mỏng xoa xoa cái bụng bằng phẳng của nàng.
Kinh nguyệt của A Uyển mấy ngày hôm trước mới vừa chấm dứt, mỗi lần kinh nguyệt đến đều sẽ có chút đau đớn, may mắn những năm gần đây vẫn cẩn thận điều dưỡng thân thể, kinh nguyệt cũng đến đúng hạn, chính là không thể tránh né phải chịu đựng nỗi đau bụng kinh.
Thành thân một năm, hai người thường xuyên ở cùng một chỗ, chưa bao giờ phân giường ngủ, Vệ Huyên rõ như lòng bàn tay với kinh nguyệt của nàng, cũng biết nàng chuyện đau bụng kinh, mỗi lần kinh nguyệt đến đến khi đều phải căn dặn nha hoàn đun nước đường đỏ cho nàng, hơn nữa cẩn thận giữ ấm cho nàng, nuôi nàng đến mức vô cùng mỏng manh.
“Của thiếp.

.

.

.

.

.

đã sớm kết thúc rồi, làm sao mà có thể đau?” A Uyển có chút xấu hổ.
Vệ Huyên lại không để ý nàng, ôm nàng trong lòng, trong tay cầm một quyển sách để xem.

A Uyển nhìn kỹ đi, phát hiện là một cuốn sách binh pháp do một danh tướng của triều đại cũ viết với một số trang sách đã ngả vàng, trong lòng không khỏi có chút hoài nghi.
Bụng tuy rằng không có gì khác thường, nhưng được bàn tay to của hắn ấm áp đặt ở chỗ đó rất thoải mái, A Uyển liền dựa vào hắn, vừa cuộn guồng chỉ vừa cùng hắn tán gẫu nhà, nói xong, liền nói đến hôn lễ của Tứ Công chúa đầu tháng mười.
Hoàng gia chọn Phò mã cho Tứ Công chúa là Nghi Xuyên nhân sĩ, là vọng tộc ở địa phương, hiện giờ học ở Quốc Tử Giám, tuy rằng gia thế ở kinh thành không hiển hách, nhưng Tứ Công chúa cũng không phải con gái Hoàng thượng thương nhất, lại không giống đích trưởng nữ Trưởng Công chúa Thanh Ninh, hơn nữa khi đó, Hoàng thượng chỉ là muốn răn đe nhỏ Trịnh Quý phi và Tam Công chúa, cũng không có cẩn thận chọn lựa cho Tứ Công chúa, vậy mới vừa tuyển cá nhân như vậy.
Hai người nói Phò mã phủ Tứ Công cùng với phủ Công chúa xây dựng nơi ở để kịp công việc, còn khi nói đến hôn lễ, Vệ Huyên và A Uyển là đường huynh tẩu tử, không thiếu được phải đi chúc mừng một phen.
“Sợ đến lúc đó thời tiết lạnh, nàng cáo ốm ở nhà đi.” Vệ Huyên lãnh đạm nói.
A Uyển bất giác buồn cười, “Nếu truyền ra ngoài, điều này giống cái gì? Không chừng nói thiếp làm bộ làm tịch ra vẻ ta đây .”
“Nàng vốn cơ thể không tốt, không đi thì sao?” Vệ Huyên vẫn không muốn để nàng qua đó, trong lòng chán ghét Tứ Công chúa vô cùng.
Phàm là đời trước là người đã từng cho A Uyển nếm mùi đau khổ, mặc dù đời này bọn họ cũng chưa làm gì, Vệ Huyên vẫn thấy chán ghét vô cùng, không muốn A Uyển quá thân thiết với bọn họ, thậm chí chuyện này lại càng không nguyện ý để A Uyển lộ diện.

Tựa như Vệ Châu của phủ Tĩnh Nam Quận vương, Vệ Huyên không thích nàng, vài lần khi nàng tới tìm A Uyển, lạnh nhạt đối đãi, dọa nàng sợ tới mức không dám đến tìm A Uyển.
A Uyển không chịu nổi kiên trì của hắn, chỉ đánh mơ hồ lên tiếng, quyết định chờ khi Tứ Công chúa lấy chồng nói sau.
Nhưng chưa nghĩ đến, ngày Tứ Công chúa lấy chồng, bầu trời tuyết rơi tung bay, cả kinh thành đều trở nên rét lạnh không thôi, ở thời tiết này, A Uyển cũng có chút không muốn ra cửa.
“Được rồi, thời tiết không tốt, nàng cũng đừng ra ngoài, để phụ vương cùng mẫu phi đi, tránh cho nàng lại bị bệnh.” Vệ Huyên giữ nàng ở nhà.
A Uyển quấn áo lông cáo, nói: “Thiếp đã rất lâu không sinh bệnh, so với hai năm trước khỏe mạnh không ít, loại thời tiết này cho dù ra ngoài cũng không có việc gì.”
Vệ Huyên nhíu mày không nói.
Cũng không biết hắn nói với Thụy Vương phi thế nào, Thụy Vương phi đích thân nắm tay nàng, dặn dò nàng ở nhà nghỉ ngơi, hôn lễ của Tứ Công chúa không cần đi, để bà đi một chuyến là được.

Dù sao tất cả mọi người đều biết tình hình của nàng, cũng không ai trách tội.
Thụy Vương phi ngôn từ thân thiết, khiến A Uyển nói không nên lời phản bác.
Sau khi Thụy Vương phi rời đi, A Uyển không nhịn được nhìn về phía Vệ Huyên, đã thấy hắn nhìn mình lộ ra một vẻ cười quanh co, làm cho lòng nàng nhảy lên đánh nhanh mấy cái.
Nàng giống như càng ngày càng không thể từ chối nụ cười hắn.
Hôn sự của Tứ Công chúa A Uyển chung quy dưới sự kiên trì khó hiểu của Vệ Huyên đã không đi, nhưng vợ chồng Thụy vương đều qua, Vệ Huyên bởi vì Hoàng thượng cũng đi một chuyến, chỉ là sau khi hắn dự xong lễ, cũng không ở lại chỗ ăn tiệc cưới liền về phủ trước.
A Uyển bị hành động khinh suất hắn làm cho trợn mắt há mồm, lo lắng nói: “Chàng cũng có quá qua quýt không? Cẩn thận sau khi Hoàng thượng biết phải sẽ giận dữ với chàng, nói huynh trưởng chàng làm không tròn trách nhiệm.”
Vệ Huyên cởϊ áσ choàng lông màu đen, bản thân sau khi làm ấm người liền ngồi lên giường đất sát gần nàng ôm vào trong ngực, nói: “Không sao, hoàng bá phụ hàng ngày xử lý nhiều việc cũng không thời gian chú ý chút chuyện nhỏ của ta.”
Thấy bộ dáng hắn không muốn nói nhiều, A Uyển chỉ đành từ bỏ, liền hỏi chuyện hôn sự của Tứ Công chúa.
Vệ Huyên ngắn gọn nói, sau đó thấp giọng nói với A Uyển vài vị Hoàng tử cùng đi xem lễ, khi nói đến Ngũ Hoàng tử, cười nhạo nói: “Tam Hoàng tử còn đang dưỡng thương, Tam Hoàng tử phi có thai không tiện qua đây.

Ngũ Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử phi có đến, nhưng thoạt nhìn thần sắc vị Ngũ Hoàng tử không tốt.

.

.

.

.

.”
Nói tới đây, hắn liền nghĩ đến chuyện mấy ngày trước nhờ Mạnh Phong điều tra được, con ngươi đen trong mát phản chiếu như ánh sáng ngọc lưu ly, càng nhiều thì chính là che lấp.
Nếu là không có tự mình trải qua của kiếp trước, chỉ sợ hắn cũng sẽ giống những người đó, coi Tam Hoàng tử thành kình địch lớn nhất của Thái tử, coi Trịnh Quý phi là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.

Nhưng không biết bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn (*), tất cả bọn họ chẳng qua đều là một quân cờ trong cuộc đua quyền lực của người khác.
(*) bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn: tham lợi trước mắt, quên họa sau lưng.
Nhắm mắt lại, chuyện cưỡi ngựa xem hoa kiếp trước hiện lên ở trong đầu, cuối cùng dừng lại ở thân ảnh của Cửu Hoàng tử.
Hắn có một mẫu phi giỏi về nhẫn nhục chịu đựng và có trí tuệ, nhỏ giọng thấp bé nhưng lại âm thầm phối hợp với mẫu tộc ngoài kinh thành, sinh ra ở thời cơ thích hợp nhất, có một lợi thế về tuổi tác mà các Hoàng tử khác không có, đợi khi phe cánh của hắn lớn mạnh, Hoàng đế đã già, các Hoàng tử lớn tuổi bởi vì Đế vương nghi kỵ, chết chóc giam cầm, thậm chí bị đối thủ đạp xuống ngựa, sau cùng rốt cục lôi hắn hiện ra.
Cho nên, nếu như hắn đoán không sai, sau cùng hẳn là hắn đã ngồi trên cái vị trí kia.
Nghĩ đến liền thấy tạo hóa trêu ngươi, giống như mọi người phía trước đều là để cho hắn đi lên vị kia mà cho trải đường cho hắn.
“A Huyên, chàng làm sao vậy?” A Uyển quay đầu nhìn hắn, thấy hắn nhắm mắt lại, lông mi dài giống hai cái bàn chải, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, là công tử quý tộc trong kinh thành có dáng vẻ đặc biệt, lộ ra một loại cao quý thanh tao khiến người ta ngẩng đầu nhìn lên, cho người ta một loại cảm giác đẹp bạch ngọc không tỳ vết.
Thật sự rất đẹp.
A Uyển không nhịn được chìa tay sờ mặt hắn.
Vệ Huyên mở to mắt, nhìn nàng cười nói: “Không có gì, ta chỉ là đang nghĩ, bà mối trong kinh thành gần đây sắp gãy chân rồi, nhiều con cháu đến tuổi nhà người ta lần lượt đính hôn.”
A Uyển cũng không phải đứa ngốc, vừa nghĩ liền hiểu được, hiểu rõ nói: “Là vì hôn sự của Tam Công chúa? Bọn họ như vậy không sợ Hoàng thượng biết thì tức giận sao?”
Sau khi Tam Công chúa từ Tiểu Phật đường của Thái hậu đi ra, lại bắt đầu sôi nổi, còn những triều thần huân quý này phỏng đoán được tâm tư của Hoàng đế, trong lòng đều nói thầm.

Cho nên cả tháng chín, bà mối trong kinh thành đều vô cùng bận rộn.
“Này có cái gì?” Vệ Huyên không cho là đúng nói: “Pháp bất trách chúng*, cho dù là Hoàng thượng, cũng không thể tùy tâm mà muốn làm việc, huống hồ cái loại đức hạnh này của Tam Công chúa, không ai muốn hầu hạ tôn đại phật này, trong lòng ông tức giận, cũng không thể cáu giận tất cả mọi người.” Nói xong, hắn nở nụ cười, “Sang năm chính là xuân khuê, nói vậy sẽ có rất nhiều học tử khắp nơi vào kinh đi thi, đến lúc đó thanh niên tài năng tuấn tuấn tú rất nhiều.”
*Hành vi cho dù chịu pháp luật trừng phạt nhưng nhiều người làm thì cũng không thể trừng phạt.
Nhìn hắn vẻ mặt cười xấu xa, A Uyển cũng không nhịn được buồn cười.
Lúc hai người thân mật nói chuyện, Lộ Vân cách mành bên ngoài gọi lớn, nói là phủ Công chúa sai người đây.
A Uyển vừa nghe, lập tức vội nói: “Có phải mẹ ta thấy ta không tham gia hôn lễ, tưởng rằng ta bị bệnh?” Chỉ sợ mẹ nàng sẽ lo lắng.
“Không có gì không có gì!” Vệ Huyên sợ nàng lo âu tổn thương, vội hỏi, “Lúc ấy ta nhìn thấy cô mẫu, nói với bà tình hình của nàng rồi, hẳn là có việc khác.”
A Uyển đứng dậy, sau đó khoác một chiếc áo choàng lụa gấm màu xám hình chim hạc, đi ra phòng ngoài, liền thấy đang Dư ma ma vẻ mặt tươi cười đang nói chuyện với Thanh Nhã, trong lòng cũng thả lỏng vài phần, hỏi: “Ma ma sao đến đây? Là chỗ mẫu thân có chuyện gì sao?”
Dư ma ma cười ha hả nói: “Nô tỳ cũng là có chút nóng vội, muốn nói một tiếng trước với Quận chúa, Công chúa sai nô tỳ qua nói cho người, Mạnh thiếu phu nhân có thai.”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play