Hôm sau, trời chưa sáng, A Uyển và Vệ Huyên đã rời giường.
A Uyển ngáp một cái, quay đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, trời vẫn còn tối, mắt cũng không mở nổi, chưa ngủ đủ nên cũng cảm thấy hơi đau đầu.
Từ khi còn nhỏ, vì sức khỏe nàng đã không tốt, một ngày phải ngủ nhiều hơn người khác một, hai tiếng, hơn nữa Trưởng Công chúa Khang Nghi thương nàng, vì thế lúc thỉnh an buổi sáng, đa phần sẽ để nàng ngủ đủ mới thôi.
Vì vậy, đã tạo thành đồng hồ sinh học cố định cho nàng, thỉnh thoảng có thay đổi, thật sự là không quen.
Nhưng mà, có không quen thì nàng cũng không thể tùy hứng, nên vẫn bò dậy.
“Đau đầu à? Rất khó chịu sao?”
Vệ Huyên đưa tay xoa nhẹ huyệt Thái Dương của nàng, muốn giảm bớt đau đớn cho nàng.
Hắn nhìn sắc trời bên ngoài, đúng là rất sớm, ít nhất là sớm hơn thời gian A Uyển thức dậy bình thường —— thằng nhãi này nhớ rất rõ thời gian làm việc và nghỉ ngơi của A Uyển, tiện để hắn rình coi.
Nhưng hôm nay phải vào cung, cũng không thể làm gì.
“Không sao, chờ một chút là ổn.”
A Uyển nhắm mắt lại, sau khi Thanh Nhã bưng tới thuốc tới, uống được nửa ly, rốt cuộc cũng lên tinh thần.
Vệ Huyên yên lặng nhìn nàng, muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ nói:
“Nếu sau này không có chuyện gì, không cần tiến cung.”
Nắm bàn tay nàng hơi lạnh, trong lòng đã có chủ ý.
Lúc này A Uyển đã tỉnh táo hơn, cùng hắn ngồi vào bàn ăn sáng, An ma ma thấy thế, vội chỉ huy hạ nhân dọn đồ ăn lên.
Khi trên bàn đã có đầy đủ bữa sáng, A Uyển cười nói: “Như vậy không được, sau này có thời gian thì nên thường xuyên tiến cung thỉnh an Hoàng tổ mẫu.”
Trước kia nàng chưa gả cho Vệ Huyên thì không sao, khi đó chỉ là cháu ngoại không có quan hệ huyết thống với Thái Hậu thôi, bây giờ đã gả cho Vệ Huyên rồi, Thái Hậu là tổ mẫu ruột, phải làm đủ lễ nghĩa.
Bây giờ Vệ Huyên đã lớn, không thể tự do ra vào hậu cung thường xuyên như trước, Thái Hậu cũng không thường triệu hắn đến cung Nhân Thọ.
Như vậy thì tức phụ phải thỉnh an lão nhân gia thay trượng phu, cũng coi như là có mặt, tránh cho ít gặp, tình cảm sẽ phai nhạt.
Nếu là gia đình bình thường, tình cảm phai nhạt thì thôi, nhưng Thái Hậu thì khác, ai cũng nguyện ý giảm mấy năm tuổi thọ, chường mặt đi nịnh hót, để có thể lộ mặt trước Thái Hậu, nàng không thể tỏ ra quá thanh cao.
Trong lòng có vài suy nghĩ, rất nhanh A Uyển liền có chủ ý.
Sắc mặt Vệ Huyên hơi âm trầm, cầm tay nàng không buông, vẫn là A Uyển vỗ về hắn, còn tự tay gắp cho hắn một cái bánh rán hành xốp giòn để dời sự chú ý của hắn.
Sau khi ăn xong, hai người cùng nhau ra khỏi Tùy Phong Viện, tiến cung cùng phu thê Thụy Vương và hai tỷ đệ Vệ Cẩn, Vệ Trác.
Tới cung, Thụy Vương và Vệ Huyên đi thượng triều, A Uyển và Thụy Vương phi, tỷ đệ Vệ Trác cùng tới cung Nhân Thọ thỉnh an Thái hậu.
Vệ Trác tuổi còn nhỏ, lại còn là tôn tử của Thái hậu, Thụy Vương phi cũng thường xuyên dẫn hắn tiến cung thỉnh an Thái hậu, tuy không được sủng ái bằng Vệ Huyên, nhưng cũng là tôn tử, Thái hậu cũng thích.
Trước khi Vệ Huyên rời đi, liếc nhìn A Uyển, tiếc là A Uyển đang nói chuyện với Vệ Cẩn, không hề thấy ánh mắt hắn, khiến trong lòng hắn hơi buồn bực.
Có lẽ là vì thần thái của Vệ Huyên, Thụy Vương cũng nhân cơ hội liếc nhìn, thấy A Uyển dịu dàng cúi đầu nói chuyện với trưởng nữ, trong lòng Thụy Vương không khỏi bùi ngùi, cảm thấy thật sự có lỗi với nàng, con trai của mình lại bất lực, khiến nàng gả tới đây phải sống thủ thân —— Thụy Vương cũng biết chuyện tấm khăn còn nguyên hôm qua, sợ là chuyện này sẽ bị người khác biết, ông đã hạ lệnh cho ma ma im miệng.
Cho nên, vẫn phải nhanh chóng chữa khỏi bệnh kín của con trai.
Tới cung Nhân Thọ, thấy trong chính điện cung Nhân Thọ không chỉ có Hoàng hậu, Trịnh Quý phi, Minh phi, mà còn có Thái tử phi ôm Hoàng trưởng tôn, Mạc Như, Tam Công chúa, Tứ Công chúa đang vây quanh Thái Hậu trò chuyện.
Hôm nay là ngày Thế tử phi Thụy Vương A Uyển tiến cung thỉnh an Thái Hậu, ai cũng biết, đương nhiên phải nể mặt tới đây.
Còn bây giờ Tam Công chúa và Tứ Công chúa đang ở cung Nhân Thọ, Thái Hậu nghĩ rằng dù sao thì Vệ Huyên cũng là huynh trưởng của các nàng, nên cũng gọi các nàng tới đây.
Lúc thấy Thụy Vương phi dẫn A Uyển tiến vào, mọi người trong điện đều hướng mắt về đây, như xem trên người A Uyển có gì rơi xuống không.
Mặc dù trước kia đã biết nàng đính hôn với Vệ Huyên từ nhỏ, nhưng phần mọi người đều cảm thấy hôn sự này rất mông lung, nhất là tính cách của Vệ Huyên, Thái hậu còn thương yêu như vậy, đương nhiên sẽ không thích để Vệ Huyên cưới một cô nương gầy yếu, khó sinh con.
Nhưng không ngờ cuối cùng hôn sự này vẫn diễn ra tốt đẹp.
Nhưng thật ra có những suy nghĩ ác độc, nghĩ một người ngang ngược, bá đạo, một người gầy yếu, đoản mệnh, đúng là xứng đôi.
A Uyển rất bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn thoáng lại, nhanh chóng nắm bắt được tình huống trong điện, sau đó nhìn ra ánh mắt lạnh lùng, chán ghét của Tam Công chúa, chỉ liếc nhìn nàng ta rồi dời mắt, nhưng lại khiến Tam Công chúa giận đến ngực đau.
“Ai da, là Thế tử phi Thụy Vương tới thỉnh an mẫu hậu.”
Minh phi cười nói, giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn thoáng qua Trịnh Quý phi và Tam Công chúa, sau đó như nhớ ra chuyện gì buồn cười, lấy khăn che miệng.
Sắc mặt Tam Công chúa xanh mét, ánh mắt bất thiện nhìn nàng ta.
Trịnh Quý phi làm như không thấy, trên mặt nở nụ cười khéo léo, bất động như núi, trong lòng lại cười nhạo người này thật ngu ngốc, bị người ta coi như thế thân mà cũng không biết, trong lòng rất khinh thường, loại người này cũng không làm trò được lâu nữa đâu.
Khi mọi người đều không nói gì, Minh phi liền mạo muội lên tiếng, sau đó cũng không nói gì nữa, tuy Hoàng hậu không vui nhưng cũng không trách cứ, có thể thấy được bây giờ ở chỗ Thái hậu, Minh phi còn có tiếng nói hơn Trịnh Quý phi.
Thụy Vương phi làm như không nhận ra, dẫn con dâu và các con tiến lên thỉnh an Thái hậu.
“Thọ An lại đây để ai gia xem nào!”
Thái Hậu mở miệng nói.
A Uyển vẫn giữ nụ cười khéo léo, tiến lên một bước, bị Thái Hậu kéo tay xem xét, sau đó liền nhìn nàng cười nói: “Trông có sức sống hơn trước kia nhiều, rất tốt, rất tốt! Sau này sống thật tốt với Huyên Nhi, tính tình hắn ngoan cố còn bá đạo, không thích nghe người khác khuyên, ngươi sẽ vất vả một chút, nếu hắn có gì không đúng, cứ khuyên nhủ hắn……”
Thái Hậu như một tổ mẫu bình thường quan tâm tôn nhi, lải nhải không ngừng.
Bộ dạng này trong mắt người khác, không thể không cảm khái Thái Hậu thật sự rất thương Thế tử Thụy Vương, thực sự coi hắn là tròng mắt bà, không ai có thể vượt qua hắn.
Chỉ có A Uyển bị Thái Hậu kéo tay, mới thấy rõ, cẩn thận phát hiện lúc Thái hậu đang nói, ánh mắt bắt đầu có chút biến hóa, sống lưng hơi lạnh, cảm thấy mấy lời này của Thái hậu có gì đó không đúng.
May mắn thay, lúc này Minh phi lại không chịu cô đơn mà muốn tìm cảm giác tồn tại, nàng hờn dỗi nói: “Xem mẫu hậu nói gì này, Thế tử phi mới vào cửa, bây giờ ngài lại nói mấy này, không phải sẽ tạo ra khoảng cách giữa nàng ấy và Thế tử sao? Đến lúc đó Thế tử sẽ giận ngài đó.”
Thái hậu hoàn hồn, ánh mắt có chút thay đổi, phát hiện mình hơi lải nhải, cũng không để tâm tới lời Minh phi nói, ngược lại nói: “Ai gia đang mong chúng sẽ sống tốt, với tính tình của Huyên Nhi, thật sự cần có tức phụ tới khuyên nhủ hắn một chút.”
Sau khi Hoàng hậu nghe xong, thầm bĩu môi.
Lúc trước Thế tử Thụy Vương định ngày cưới quận chúa Thọ An, Thái hậu không vui, còn triệu Thụy Vương tiến cung mắng mỏ một trận.
Nhưng Thụy Vương là con trai út của Thái hậu, trước giờ Thái hậu luôn thương hắn, nên chỉ cần dỗ dành vài câu thì Thái hậu cũng nhanh chóng nguôi ngoai.
Sau đó Thụy Vương còn nói với tính của Vệ Huyên, cần có tức phụ khuyên nhủ, thân sớm cũng tốt, tính cách mới ổn trọng hơn, không biết Thái hậu nghĩ gì, cũng không tức giận nữa.
Trong lòng Thái hậu vốn không vui, bây giờ lại có thể nói ra những lời này, khiến trong lòng Hoàng hậu thấy bất bình, đều là cháu trai, Thái hậu lại yêu thương Vệ Huyên hết mực, cái Hoàng tử khác chỉ có thể nhường đường cho hắn.
May thay, con trai của mình là Thái tử, Thái hậu cũng kiêng dè, nên cũng đối xử tốt hơn các Hoàng tử khác.
Nhưng dù là vậy, trong lòng Hoàng hậu vẫn hơi hậm hực, gần đây Tam Hoàng tử ban sai liên tục Hoàng đế khen ngợi, còn Thái tử thì lại bị Tam Hoàng tử chèn ép, nếu Thái tử phi không khuyên thì Hoàng hậu đã gấp đến mức suýt ngất.
Lúc Thái hậu định kéo tay A Uyển tiếp tục thao thao bất tuyệt thì Vệ Trác lên sàn.
Vệ Trác là một cậu bé ngốc bạch ngọt, sau khi gọi một tiếng “Hoàng tổ mẫu”, liền lập tức quấn lấy Thái hậu nói chuyện.
Đây là một đứa nhóc sáu, bảy tuổi, được nuôi đến trắng nõn, sạch sẽ, còn hơi mũm mĩm, dáng vẻ nhỏ nhắn, dễ thương ấy rất dễ làm tan chảy trái tim một lão nương trung niên, Thái hậu cũng không khỏi bị hắn chọc cười.
Vệ Trác quấn lấy Thái hậu nói chuyện, thỉnh thoảng lại bớt thời giờ liếc nhìn A Uyển, hôm qua đại ca đã giao phó cho hắn, lúc vào cung, chỉ cần gặp tình huống không ổn thì bảo vệ đại tẩu, đừng để nàng mệt.
Hoàng tổ mẫu ngồi kéo đại tẩu nói chuyện, đứng lâu rồi cũng sẽ mệt.
Cũng may có Vệ Trác ngắt lời, nếu không chắc Thái Hậu sẽ bắt đầu bắt bẻ A Uyển.
Dù sao ở trong lòng bà, A Uyển thật sự không phải là một cô nương khỏe mạnh, tư chất cũng không quá xuất chúng, không xứng với Vệ Huyên, nếu lúc trước Vệ Huyên không sống chết muốn A Uyển làm Thế tử phi hắn, lôi cả thần phật ra nói thì Thái Hậu cũng sẽ không đồng ý.
Đứa trẻ mà bà yêu thương, đương nhiên là muốn cho hắn những điều tốt đẹp nhất trên đời, nhưng A Uyển lại yếu ớt, là trưởng bối thì sẽ không thích con cháu cưới kiểu cô nương gầy yếu này.
Có Vệ Trác chen ngang, đề tài cũng nhanh chóng xa tận chân trời, A Uyển cũng nhân cơ hội ngồi cạnh Thái tử phi, tò mò quan sát Hoàng trưởng tôn đang ngồi yên tĩnh trong lòng Thái tử phi.
Trong tay bé cầm một con hổ bông, đôi mắt to, da trắng môi hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn, đúng là một đứa bé đáng yêu.
Đúng như dự đoán của A Uyển lúc trước, gen của cha mẹ không tồi, sau này Hoàng trưởng tôn lớn lên cũng sẽ không tệ.
Sau mấy tháng, bé trông còn đáng yêu hơn, đồng thời cũng có thể thấy bé rất giống Thái tử, nhưng tính cách lại yên tĩnh giống Mạnh Vân.
Nghĩ đến việc Trưởng Công chúa Khang Bình lén oán giận với mẫu thân, lo sau này tính tình Hoàng trưởng tôn sẽ giống hệt con gái, khiến bà sầu bạc cả tóc, khiến A Uyển không nhịn được mím môi cười.
“Nhị biểu tỷ, Hoàng trưởng tôn gọi cha mẹ được chưa?”
A Uyển lắc lắc bàn tay mũm mĩm của tiểu gia hỏa, bé bình tĩnh nhìn nàng, sau đó ném con hổ bông vào mặt nàng.
A Uyển: “……” Đúng là hung tàn!
“Chưa đâu, nhưng sẽ phát ra một vài thanh âm kỳ lạ, không biết bé nói gì.”
Mạnh Vân vỗ tay con trai, đặt con hổ bông sang một bên, thấy bé cứ nhìn sang, nhưng cũng không đưa cho bé, đây là sự trừng phạt vì vừa rồi bé đã ném hổ bông vào người khác.
A Uyển thấy đùa bé rất vui, liền cầm hổ bông trêu bé, tiểu gia hỏa rướn người, bắt đầu vươn tay ra lấy.
A Uyển đặt sang bên này, bé cũng vươn tay sang, đặt sang bên kia, hắn liền vươn tay tới.
Trong lúc một lớn một nhỏ đang chơi đùa rất vui, Thái hậu bên kia đã buông tha cho Vệ Trác, hơn nữa trên mặt còn lộ ra vẻ mệt mỏi.
Mọi người thức thời đứng dậy, hành lễ cáo từ Thái hậu.
A Uyển tiến hành lễ với Thái hậu, chu đáo nói: “Hoàng tổ mẫu nghỉ ngơi đi ạ, hôm khác cháu dâu và phu quân sẽ tiến cung thỉnh an ngài.”
Nghe được lời này, Thái hậu nở nụ cười, nụ cười này càng làm hiện rõ các nếp nhăn trên mặt.
Thái hậu đã già rồi.
Lúc A Uyển nhận ra sự thật này, rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác khác thường vừa rồi từ đâu mà đến.
Một khi già rồi, không giữ được tinh thần, lại sống ở nơi này, cho dù có thoải mái thì cũng không tránh khỏi trong lòng sẽ có áp lực, thậm chí tinh thần sẽ có vấn đề.
Hơn nữa Thái hậu có thể leo lên vị trí này, nâng con trai lên Hoàng vị, chắc chắn lúc trước cũng đã làm rất nhiều chuyện, nếu suy nghĩ nhiều, sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến tinh thần.
A Uyển thân thiết nói với mấy câu Thái hậu, nhưng câu nào cũng đánh trúng tâm tư của Thái hậu, sau khi nàng và Thụy Vương phi rời đi, trong lòng Thái hậu cũng thấy vừa lòng với nàng.
“Hừ, lại là một kẻ nịnh nọt!”
Tam Công chúa đứng ở hành lang thông với cửa cung cung Nhân Thọ, ánh mắt u ám nhìn đoàn người Hoàng hậu rời đi, ánh mắt nàng đảo qua Hoàng hậu, Thái tử phi, Thụy Vương phi, Minh phi, cuối cùng dừng ở A Uyển.
Kể từ khi nghe tin Mạnh Phong đính hôn, bây giờ người nàng hận nhất không phải là A Uyển, mà là cô nương Liễu gia đính hôn với Mạnh Phong.
Nhưng bây giờ nàng ở trong cung, bị giữ ở cung Nhân Thọ, cũng không thể làm gì, chỉ có thể đè nén hận ý trong lòng.
Nhưng, trong lòng nàng vẫn ghét A Uyển nhất, không phải vì Mạnh Phong đối tốt với nàng ta, còn vì nàng ta là Thế tử phi của Vệ Huyên.
“Tam tỷ tỷ, ngài cần phải về rồi.”
Tứ Công chúa cúi đầu, nhỏ giọng nói, làm như không nghe thấy lời nàng nói.
Tam Công chúa phớt lờ nàng ta, ánh mắt nhìn đám người Hoàng hậu rời đi, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng, mới quay lại nhìn, liếc nhìn Tứ Công chúa đầy khinh thường, liền để cung nữ đỡ tay trở về thiên điện cung Nhân Thọ.
Tứ Công chúa thấy nàng rời đi, lúng túng cắn môi dưới, mí mắt rũ mắt che dấu ánh mắt đầy hận ý, cũng đi theo sau.
Trần Quý nhân dựa vào Trịnh Quý phi, từ nhỏ đã để con gái Tứ Công chúa chơi với Tam Công chúa, dần dà, Tứ Công chúa cũng trở thành tuỳ tùng của Tam Công chúa.
Lúc này Tam Công chúa bị Thái Hậu giữ ở Nhân Thọ Cung chép kinh thư, nàng ta không thích ở một mình, muốn có người ở cùng, Trần Quý nhân rất biết điều đưa Tứ Công chúa tới.
Tứ Công chúa và Tam Công chúa là tỷ muội bằng tuổi, năm nay các nàng đã mười sáu tuổi, đã đến tuổi làm mai, theo quy củ, lúc này Hoàng hậu sẽ phải để ý để tìm phò mã cho các nàng.
Nhưng ai biết rằng vì Tam Công chúa quấn quýt si mê Mạnh Phong không buông, tùy hứng chạy đến trước mặt Hoàng đế nói, nếu không phải người nàng thích, nàng chắc chắn sẽ không gả.
Cũng vì lần đó nàng làm loạn, phụ hoàng các nàng cũng bực mình, nên cũng chưa đề cập tới của các nàng hôn sự.
Tứ Công chúa đáng thương bị Tam Công chúa liên lụy, không chỉ tới tuổi kết hôn mà không thể đính hôn, còn phải dọn đến cung Nhân Thọ vì Tam Công chúa, ngày nào cũng ăn chay chép kinh thư, sao trong lòng lại không oán hận chứ?
Nhưng dù có oán hận thế nào thì mẫu phi của mình cũng chỉ là một Quý nhân, hơn nữa còn dựa vào Trịnh Quý phi, được Trịnh Quý phi đề bạt lên, Tứ Công chúa cũng chỉ có thể làm tuỳ tùng của Tam Công chúa, cam chịu chấp nhận làm mọi việc.
Nàng chỉ hy vọng sự kiên nhẫn của mình có thể mang lại nhiều lợi ích cho mẫu phi và đệ đệ Cửu Hoàng tử..