Sủng Thê Như Mệnh

Chương 12: chương 9


5 tháng

trướctiếp

Thụy Vương sải bước đi vào, những tùy tùng của ông đều có thể nhìn thấy gân xanh trên trán ông nhảy thình thịch, khuôn mặt anh tuấn nhăn nhó, có thể thấy được tâm tình của ông lúc này thật sự không vui.

Thụy Vương phi theo sát phía sau, phía sau còn có một đám nha hoàn đi theo, người nào người nấy đều hết sức nghe lời, mặc dù đã cố gắng hết sức che giấu vẻ mặt của bản thân, những vẫn không giấu được vẻ mặt có chút trắng bệch và sợ hãi của bọn họ, hiển nhiên là trong lòng vẫn còn hết sức sợ hãi đối với việc vừa rồi Thụy Vương thế tử đột nhiên mất tích.

Kể từ lúc sáng sớm phát hiện thế tử không ở trong phòng, An ma ma và những nô tỳ khác đều bị dọa đến hồn phi phách tán, chuyện lớn như này thật sự là không giấu giếm được, không còn cách nào khác đành phải nhắm mắt bẩm báo lại với Thụy Vương. Hoàn toàn có thể đoán trước được, Thụy Vương đã nổi trận lôi đình, sai mọi người mau đi tìm, thật may là rất nhanh sau đó Trưởng công chúa Khang Nghi đã phái người tới nói thế tử đang ở chỗ bà, mới không làm cho toàn bộ mọi người trong viện huyên náo đến người ngã ngựa đổ.

Mặc dù không biết một đứa trẻ đang bị bệnh lại làm thế nào trốn tránh được tầm mắt của mọi người mà chạy đến viện cách vách, nhưng đã tìm được người là tốt rồi, những việc khác chờ sau khi tìm thấy người rồi Thụy Vương phi mới nghiêm nghị xử trí những hạ nhân phục vụ không chu toàn đó sau, rồi bà vội vội vàng vàng đi đón người cùng Thụy Vương.

Lúc bọn họ đi tới nơi, người thị vệ canh cửa và ma ma đã được phân phó từ sớm, sau khi hành lễ liền dẫn đường cho bọn họ.

Thụy Vương đến một sương phòng mới vừa đi vào liền nhìn thấy đứa con trai đang bị bệnh mà vẫn hùng hổ không an phận giờ phút này lại đang ngoan ngoãn ngồi trên giường cho nô tỳ hầu hạ dùng bữa, phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi ngồi ở bên cạnh, còn có một tiểu cô nướng khả ái, nhưng dáng vóc khóe mắt đuôi mày đều mang vẻ yếu ớt nhát gan, không cần phải hỏi, tiểu cô nương kia chắc chắn là con gái độc nhất của Trưởng công chúa Khang Nghi Thọ An quận chúa.

Với thân phận của Thụy Vương, tất nhiên ông sẽ không chú ý nhiều tới hậu duệ của một công chúa thường xuyên không ở kinh thành, đây là lần đầu tiên ông gặp Thọ An quận chúa, liếc nhìn nàng một cái rồi liền dời tầm mắt, đôi mắt theo sự tức giận trừng về phía đứa con trai đang ngồi trên giường.

Nhưng ông chưa kịp mở miệng mắng hắn càn quấy, đứa con trai này đã lên tiếng:

“Phụ vương, con tới để xin lỗi biểu tỷ.”

Thụy Vương nghe xong cơn tức nghẹn lại ở ngực, ông không ngờ tới đứa con trai này lại nghiêm túc như vậy. Ông nhìn kỹ Vệ Huyên, phát hiện sắc mặt hắn vẫn tái nhợt, nhưng tinh thần đã khá hơn nhiều, nhìn hắn cũng không giống dáng vẻ như người tối hôm qua vừa bị bệnh mê man đến không biết gì. Thụy Vương cảm thấy cơn giận này không nuốt trôi được ông luôn cảm thấy đứa con trai này không thể nào biết điều như vậy, việc này không hợp lý.

Phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi thấy phu thê Thụy Vương đi vào cũng vội vàng đứng dậy hành lễ.

Thấy trưởng bối đứng ở ngoài cửa như vậy, A Uyển tất nhiên không thể như những đứa trẻ vô tư bình thường cái gì cũng không biết, liền để cho cha mẹ ôm xuống giường, tự mình hành lễ, dùng một âm thanh mềm mại của trẻ con nói: “Ra mắt Thất cữu cữu, thất cữu mẫu.”

Những đứa bé gái dễ thương mũm mĩm xưa nay luôn lấy được lòng yêu thích của mọi người, Thụy Vương thấy nàng có dáng vẻ giống như một ông cụ non rất thú vị, liền quên luôn đứa con trai đang làm cho ông bực bội, cười nói với A Uyển: “Con là Thọ An đúng không? Chuyện ngày hôm qua là lỗi của Huyên Nhi, đã để cho còn phải chịu ủy khuất.” Dứt lời sờ trên người mình một cái, mới phát hiện ra do mình đi quá mau, quên mất việc phải mang lễ vật, liền lấy xuống một miếng ngọc bội đeo trên người đưa cho cháu ngoại làm lễ ra mắt.

A Uyển nhìn về phía công chúa mẫu thân, thấy bà gật đầu mới nhận lấy: “Cảm ơn Thất cữu cữu.”

Thụy Vương sờ đầu nàng một cái, nói nàng rất ngoan, liền nói với Trưởng công chúa Khang Nghi: “Khang Nghi, hôm nay đã quấy rầy muội, Huyên Nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, mong muội thông cảm cho.”

Thụy Vương lời nói này hết sức lưu loát, dường như những lời này đã lập lại vô số lần. Nhưng suy nghĩ kỹ một chút thấy cũng đúng, có đứa con trai mạnh mẽ như thế, mặc dù có Thái hậu và hoàng đế bảo bọc, nhưng nếu đắc tội một số con cháu có thân phận cao quý, làm một người phụ thân như ông chắc dù thế nào cũng phải có ý đi xin lỗi? Cho nên những lời như vậy Thụy Vương nói đã quen, nhưng nội dung đều ngàn lần như một, tuy nhiên lại không có bao nhiêu thật tâm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp