Thấy trong mắt Ngũ hoàng tử không hề che giấu ác ý, A Uyển hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh.
Ngũ hoàng tử mang theo kia mấy nam hài vào trong đình ngồi xuống, trò chuyện cùng các tiểu cô nương đang ở trong đình, phong tư thanh nhã làm mê đắm đám tiểu cô nương kia làm các tiểu cô nương không nhịn được tranh nhau cùng hắn nói chuyện. Hắn vốn có dáng dấp tuấn tú nhã nhặn, lại là con người có nội hàm, mới nói mấy câu đã dễ dàng khảm vào trong lòng người khác, chọc đến lòng người đều ngứa, ngay cả Mạnh Tự cũng không nhịn được nghiêng đầu nghe hắn nói.
A Uyển không nhịn được liền mà tán thưởng kỹ năng nói chuyện của Ngũ hoàng tử, thật là biết ăn nói, tuổi nhỏ như vậy đã có thể nói được như thế, sau này lớn lên nhất định bất phàm.
Chỉ có Nhị công chúa cùng Tứ công chúa mắt lạnh nhìn đám tiểu cô nương này bị Ngũ hoàng tử câu dẫn đến tâm tư thấp thỏm, trong lòng có chút khinh thường, Tứ công chúa đặc biệt nhìn A Uyển một chút, thấy nàng chẳng qua là lặng yên ngồi ở một chỗ, cũng không thấy bị Ngũ hoàng tử ảnh hưởng, không nhịn được nhíu chân mày lại.
Ngũ hoàng tử không tiện ở lâu, ngồi một hồi liền cáo từ rời đi thấy hắn phải rời đi, mọi người cũng lộ ra điểm lưu luyến không rời.
A Uyển thấy Mạnh Tự bộ dáng không lỡ, không nhịn được buồn cười nói: "Thế nào, không lỡ như vậy sao?"
Mạnh Tự bĩu môi, "Mới không phải đâu." Nàng tiến đến A Uyển nhỏ giọng bên tai nói: "Muội đây là muốn dò xét tin tức từ chỗ từ Ngũ hoàng tử, nghe kỹ một chút xem hắn có thể tiết lộ những gì, rất nhiều tin đồn chính là xuất phát từ những câu chuyện mọi người nói thường ngày, hắn là hoàng tử trong cung, lại là một nam tử, chuyện biết chắc cũng tương đối nhiều."
A Uyển bật cười, nàng còn tưởng rằng tiểu cô nương này cũng bị Ngũ hoàng tử làm mê mẩn đâu, không nhịn được buồn cười nói: "Vậy từ những lời của hắn nói muội đã tìm ra được gì chưa?"
"Cái gì cũng không có." Mạnh Tự tiếc nuối nói, "Chẳng qua dù gì muội cũng biết hắn là người rất biết lừa gạt các tiểu cô nương, tỷ nhìn những cô nương kia đi gương mặt cô nương nào cũng đỏ, so ra muội không bằng đâu."
Nàng đưa ra một bàn tay nhỏ bé trắng nõn lên, coi như là chỉ chỉ mấy tiểu cô nương gia đình huân quý đang ở trong đình vẫn còn đang nhìn theo phương hướng Ngũ hoàng tử vừa đi.
A Uyển không nhịn được mỉm cười, thật ra thì những tiểu cô nương này mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng từ sớm đã được gia tộc dạy dỗ nên hiểu thân phận khác nhau, được sánh cùng với hoàng tử đại biểu cho cái gì. Ngũ hoàng tử còn là con của quý phi, thân phận tôn quý, dáng dấp cũng rất tuấn tú, nếu như có thể nắm tâm của hắn, có cùng với hắn một đoạn tình cảm thanh mai trúc mã, tương lai trở thành hoàng tử phi của hắn, có thể nói là một loại vinh dự vô cùng.
Thời đại này đại đa số nữ tử, đối với chuyện nam cưới nữ gả được coi là chuyện đương nhiên, tương lai sau khi lớn lên sẽ tìm được một người người lang quân tôn quý mà lại tuấn tú như ý, Ngũ hoàng tử là người đáp ứng được cả hai mong ước đó.
Ngũ hoàng tử đi, Mạnh Tự cùng Tứ công chúa không thèm nói nhiều nửa câu, A Uyển rất ít vào cung, cũng nói với các nàng không được vài câu, ngồi một lúc, cảm thấy nghỉ ngơi đủ rồi, liền tiếp tục đi dạo ngự hoa viên.
Hiện tại thời tiết rất đẹp, A Uyển khó có dịp vào cung, Mạnh Tự dĩ nhiên là muốn chiếu cố nàng, nàng cho là ra ngoài nhiều đi dạo nhiều một chút sẽ tốt đối với thân thể của nàng, cho nên rất hăng hái tiếp tục đi dạo ngự hoa viên, thêm nữa là ngự hoa viên hôm nay nơi nơi đều là hoa, hoàn cảnh cũng quả thật không tệ, A Uyển cũng khó tới hăng hái, Mạnh Tự càng tích cực.
Không chỉ có các nàng, cũng có rất nhiều tiểu cô nương không thể ngồi yên ở bữa tiệc nên cũng chạy tới chơi, thường xuyên có thể bắt gặp một số tiểu thư gia đình huân quý đi dạo ngự hoa viên, khiến cho nhân khí ở ngự hoa viên hôm nay thật thịnh vượng.
Đi một hồi, A Uyển đột nhiên níu Mạnh Tự đang đi phía trước lại, Mạnh Tự không kịp chuẩn tinh thần bị thiếu chút nữa ngã về phía trước, không hiểu được liền quay đầu nhìn về phía A Uyển. A Uyển ý bảo đám người Ngũ công chúa bên cạnh không lên tiếng, sau đó hất cằm lên, dùng ngón tay chỉ trước mặt.
Phía trước có cái gì?
Mạnh Tự đi phía trước quay mặt nhìn một chút, vẫn thấy không hiểu, cho đến khi phát hiện trong bụi hoa rậm rạp lộ ra một góc vải, tiểu cô nương nhất thời hiểu. Nàng là người có gan lớn, liền lập tức vén tay áo lên, đang chuẩn bị bẻ một cành hoa nhỏ thọt người đang núp ở bên trong, đột nhiên từ đàng xa truyền tới một trận ồn ào.
Rất nhanh liền thấy mấy nam hài nghịch ngợm đang đùa giỡn vọt tới hướng này, hết sức mạo hiểm.
A Uyển trước tiên liền lôi kéo Mạnh Tự nhích về một bụi hoa ngọc lan cao lớn ở bên cạnh, chẳng qua lúc nàng thấy đám nam hài đang đùa giỡn kia đang lao về hướng bản thân, liền hiểu, lập tức liền xoay người chạy, không cho bọn hắn có cơ hội tới gần người.
Hoa ngọc lan mọc bên cạnh bích hồ ở ngự hoa viên, nước trong hồ lành lạnh, trong hồ còn trồng những bông hoa súng lớn, có thể thấy được những chú các đủ màu sắc đang nhàn nhã bơi qua bơi lại trong hồ. Nhưng A Uyển lại đặc biệt chọn phương hướng cách xa hồ mà chạy, mặc dù chạy không bao xa liền bị đuổi kịp, nhưng cũng cách bờ hồ một khoảng cách coi như là xa.
Mặc dù hiện tại thời tiết ấm lên một ít, nhưng vẫn mang theo hơi hướng lạnh lẽo của mùa xuân, nếu như rơi xuống nước, tự bản thân nàng biết thân thể nhỏ bé của nàng có thể không chịu nổi giày vò.
"Các ngươi muốn làm gì?"
Mạnh Tự rốt cuộc phát hiện điểm không đúng, nhất thời nổi giận, vén tay áo lên liền xông lại.
Mấy nam hài tầm tám chín tuổi kia cười hì hì xông lại, nhìn bộ dáng giống như là đang gây lộn, lén lút vây quanh A Uyển không dấu vết đem đẩy về hướng bờ hồ, lúc A Uyển thiết chút nữa ngã nhào, liền được người trong bóng tối kéo một cái, còn chưa phản ứng kịp, liền thấy nam hài lúc trước đẩy mình một cái đột nhiên té ngã, sau đó những nam hài khác cũng ngã theo.
A Uyển mới đầu còn có chút kinh ngạc, đúng lúc tình cờ cúi đầu, mới phát hiện nguyên nhân khiến cho bọn họ ngã xuống, căn bản là do một nam hài cùng với bọn họ giả vờ đùa giỡn liền âm thầm dùng sức ra tay, thần không biết quỷ không hay liền khiến cho bọn họ té ngã, động tác mờ ám láy cá bực này làm thật thuần thục.
A Uyển theo bản năng nhìn, rất nhanh thấy rõ ràng nam hài không dấu vết dùng một động tác nhỏ hại đồng bạn té chính là một người dáng dấp rất bình thường. Khi hắn không dấu vết nhìn nàng một cái lúc, nàng phát hiện ánh mắt của hắn hẹp dài, nhìn có chút tà khí, khi trưởng bối nhìn sẽ cảm thấy đây không phải là một đứa bé ngoan. Nam hài kia lúc đồng bạn của hắn té ngã cũng rất nhanh liền ngã theo, rất chật vật ngã xuống trên người một người trong số đám bạn kia, dường như cũng là bị người khác đẩy té ngã, ngã thật là tự nhiên.
"Vệ Quyết, ngươi đè chết ta, cút đứng lên!"
"A a a, thật xin lỗi, đường ca, đệ không phải cố ý."
Nam hài được kêu là Vệ Quyết kia vội vàng bò dậy, thấp giọng nói: "Đường ca, Thọ An quận chúa thật cơ trí, chúng ta mau chạy mau đi, tránh cho nàng thấy rõ bộ dáng của chúng ta."
Một đám nam hài không có thể nhân cơ hội đem người đụng xuống hồ, dĩ nhiên là phải thừa dịp đối phương không thấy rõ bản thân mà chạy, vì vậy đợi đến lúc Mạnh Tự xông lại, liền vội vàng bò dậy chạy mất như một làn khói, coi như là bị nhìn thấy được, cũng có thể nói là lúc trước đang đùa giỡn nên không chú ý, cũng không phải cố ý —— ngay cả cớ để biện hộ cũng nghĩ xong.
Mạnh Tự khẩn trương chạy tới kéo A Uyển, hỏi: "Có sao không?"
A Uyển lắc đầu, đang chuẩn bị nói, đột nhiên nghe được xa xa truyền tới một tiếng "Ôi!" Mạnh Tự vừa nghe tiếng kêu, cho là đám nam hài vừa nãy đùa giỡn quay lại, vội vàng lôi kéo A Uyển như trước, vòng qua đám kia tìm một cây hoa ngọc lan lớn hơn ngồi xuống, đi được một đoạn đường, rất nhanh liền thấy dưới một bụi hoa bên đường nhỏ, một đám con trai đang đánh nhau.
Một người trong đó mặc một bộ quần áo màu đỏ là nổi bật nhất, đang đánh một nam hài cao hơn hắn. Lúc đem hắn đánh té xuống đất, lại nhào qua đạp lên người hắn, rồi tiếp tục đánh nam hài tầm mười một tuổi bên cạnh. Đám nam tử xoay qua đánh nhau thành một đoàn, ngươi đánh ta một quyền, ta đá ngươi một cước, dây dưa chung một chỗ.
Đây rõ ràng là kéo bè kéo lũ đánh nhau đi!
Đám cô nương nghe được tiếng động chạy tới xem xét cũng bị dọa tới hai mắt trợn to, có chút không dám tin, cho đến khi thấy rõ mặt nam hài bị áp trên mặt đất đánh, mới có người kêu: "Không được đánh!"
Đám nam hài căn bản không có ai để ý đám tiểu cô nương vây xem, đánh nhau đang nhiệt huyết đây, ai còn để ý các nàng!
A Uyển đứng cách một khoảng quan sát, cũng không sợ hãi giống đám người chung quanh, nàng nhìn chằm chằm vẻ mặt hung thần tàn bạo của Vệ Huyên, thấy hắn giơ nắm đấm đánh Ngũ hoàng tử chứ không có bị đánh, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm. Xoay chuyển ánh mắt, lại chuyển đến trên người nam hài đã để cho nàng khắc sâu ấn tượng lúc trước, chỉ thấy hắn người một quyền ta một cước đánh nhau, mặc dù đánh cũng rất náo nhiệt, nhưng nhìn thế nào cũng có cảm giác hắn thừa nước đục thả câu, người chung quanh đều bị hấp dẫn lực chú ý, nên cũng không có chú ý tới tiểu động tác của hắn.
Tiểu tử này rốt cuộc thuộc bên nào?
Rất nhanh liền có người tới ngăn cản bọn họ, mà người ngăn cản chính là mấy thị vệ được thái tử dẫn theo tới.
Bọn thị vệ dễ dàng đem đám nam hài đang hung hăng đánh nhau tách ra, lúc này bọn họ đã mặt mũi bầm dập, người người đều tả tơi, chỉ có Vệ Huyên cùng Ngũ hoàng tử nhìn là coi như không tệ, nhưng nhìn bộ dáng Ngũ hoàng tử thỉnh thoảng cau mày, có thể biết những chỗ khác trên thân thể hắn nhất định bị đánh rất đau.
"Các ngươi đang làm gì?" Thái tử mang một dáng vẻ hoàn toàn khác bộ dáng ôn như nhã nhặn lúc trước, thần sắc lạnh lùng, không giận tự uy.
Không người nào trả lời hắn.
"Có cần cô mời Hoàng thượng tới thưởng thức “anh tư” của các ngươi một chút không?"
Vệ Huyên lập tức nói: "Thái tử ca ca, chẳng qua là bọn đệ đang luận bàn một chút thôi."
Nghe nói như vậy, những nam hài kia đều dùng một loại ánh mắt khiếp sợ nhìn hắn, có thể là không ngờ hắn lại có thể hèn hạ vô sỉ đến như vậy, đổi trắng thay đen, nói láo không chớp mắt.
Nhưng mà đám nam hài cùng phe với Vệ Huyên phản ứng rất nhanh, rối rít phụ họa lời của hắn.
"Chính là như vậy, như vậy đấy! Chúng ta thấy thời tiết hôm nay tốt, cho nên cùng nhau so tài công phu một chút."
"Đúng vậy, bình thường không phải cũng như vậy sao?"
"Thái tử điện hạ, chúng ta thật sự là đang so tài."
"Tinh lực hôm nay thịnh vượng, cần phải phát tiết một chút."
Nghe được mấy lời phụ họa của đám người này, Ngũ Hoàng tử giận dữ cực kỳ, cả giận nói: "Nói bậy, rõ ràng là ngươi mang người tới chặn chúng ta ở chỗ này!"
Bởi vì quá kích động nên động đến bả vai bị Vệ Huyên lén lút đánh vào, hắn âm thầm hít một hơi, đau đến mức toát ra mồ hôi lạnh, nhưng vẫn kiên định nói với Thái tử: "Thái tử điện hạ, huynh cũng không thể bao che người này, hắn đã sớm dẫn theo người đến chỗ này đặc biệt chặn ta, không nói hai lời đã đánh tới!"
Vệ Huyên liếc hắn, dùng giọng điệu khinh thường nói: "Vậy ngươi nói xem, tại sao ta chặn ngươi ở chỗ này?"
"Ta..." Ngũ Hoàng tử cứng họng, căn bản không thể nói ra lý do, đồng thời trong lòng thầm hận, có phải tên Vệ Huyên này biết chuyện lúc nãy hắn muốn nhằm vào Quận chúa Thọ An rồi hay không? Tuyệt đối không thể nào! Ánh mắt hắn khẽ đảo, nhìn về phía mấy bé trai lúc trước hắn sai đi chặn A Uyển, bọn họ cũng cúi đầu xuống, chỉ thấy Vệ Giác bình thường vừa láu lỉnh lại thâm sâu, là tâm phúc của hắn đang nháy mắt với hắn, trong lòng bất giác chột dạ.
Vệ Huyên cười rất rực rỡ: "Cho nên, Ngũ hoàng huynh à, thật ra thì chúng ta chỉ đang luận bàn thôi, phải không?"
Ngũ Hoàng tử có khổ nhưng không nói ra được, nhìn Vệ Huyên hận đến cắn răng nghiến lợi, sau khi nghiến răng đến mức đau đớn không chịu nổi nữa, mới nhẫn nhịn nói: "Đúng, chẳng qua bọn đệ đang so tài thôi."
Sau khi Thái tử nghe xong, thần sắc lạnh lùng mới hoãn hòa một chút, bật cười nói: "Cô biết tinh lực bọn đệ tràn đầy, nhưng hôm nay là tiết hoa triêu, hoàng tổ mẫu đang tổ chức buổi tiệc ngắm hoa, khắp nơi trong Ngự hoa viên đều là các cô nương gia đang đi ngắm hoa, các đệ hành động như vậy hù doạ các nàng thì làm sao đây?"
Vệ Huyên không để ý nói: "Biết sao được, đệ ngứa tay mà."
Ngũ Hoàng tử lại cắn răng nghiến lợi một trận, còn phải nặn ra nụ cười phụ họa khi Vệ Huyên nhìn đến.
Thái tử không thấy sự khác thường của Ngũ Hoàng tử, tiếp tục nói: "Nếu là so tài thì cô sẽ không bẩm báo việc này lên phụ hoàng nữa, các ngươi lui xuống thu thập lại, xử lý thương thế một chút đi."
Những nam hài sưng mặt sưng mũi kia rối rít hành lễ với Thái tử, Ngũ Hoàng tử lại hỏi: "Tại sao Thái tử ca ca cũng đến đây? Không phải huynh hầu hạ bên người phụ hoàng sao?"
Vừa nói xong, trong lòng hắn lại hoài nghi thật ra thì Thái tử là do Vệ Huyên kêu tới, nếu như là Tam Hoàng tử đến đây thì căn bản không cho Vệ Huyên cơ hội để phách lối.
Thái tử lại cười nói: "Bên cạnh Phụ hoàng đã có mấy người Tam hoàng đệ phụng bồi rồi, lúc nãy cô cảm thấy hơi khó thở, phụ hoàng để cho cô đi thiền điện nghỉ ngơi một chút, nhưng không ngờ lại gặp các ngươi đang so tài ở đây."
Nghe Thái tử nói "so tài", da mặt Ngũ Hoàng tử lại căng ra, chỉ cảm thấy hai chữ này rõ ràng là đang châm chọc hắn, sau này còn có ai dám nói với hắn hai từ “so tài” này nữa, xem xem hắn xử lý người đó như thế nào.
Rất nhanh Ngũ Hoàng tử đã dẫn đám bé trai sưng mặt sưng mũi do hắn cầm đầu đi, một đám bé trai khác do Vệ Huyên cầm đầu sau khi được Vệ Huyên ra hiệu cũng đi theo, chỉ còn Vệ Huyên lưu lại. Hắn nhìn về phía A Uyển một cái, sau khi xác nhận nàng không sao mới ngẩng đầu lên nói với Thái tử: "Nếu thân thể Thái tử ca ca khó chịu thì đi nghỉ ngơi trước đi."
Thái tử thấp giọng cười yếu ớt, vỗ đầu hắn một cái, lại xoay người nói mấy câu trấn an với đám quý nữ bị kinh động, sau đó liền dẫn cung nhân rời đi.
Chờ sau khi Thái tử rời đi, những cô nương khác thấy nơi này không còn chuyện gì nữa cũng theo sát rời đi, chỉ sợ còn ở nơi đó sẽ bị Vệ Huyên để mắt tới. Lúc trước thấy bộ dạng hung ác của hắn khi đánh Ngũ Hoàng tử, có thể nói là đã khắc sâu ấn tượng trong lòng các nàng.
Ngay cả Hoàng tử cũng dám đánh, còn có chuyện gì hắn không dám làm? Quả nhiên là một tên Hỗn Thế Ma Vương, đơn giản là vô pháp vô thiên.
Chờ khi các nàng đi cách ra một khoảng, quay đầu lại liền thấy bé trai mặc y phục màu đỏ thẫm đang đi về phía đám người Ngũ Công chúa, sau đó đứng trước mặt một tiểu cô nương có sắc da tái nhợt, khi nhận ra đó là Quận chúa Thọ An, trong lòng mọi người hiện lên một ý nghĩ "Quả nhiên như vậy".
Mạnh Tự còn duy trì thần sắc giật mình, Ngũ Công chúa và mấy cô nương đi cùng lúc thấy Vệ Huyên tới cũng có chút sợ hãi, cho đến khi hắn cười hì hì kéo tay A Uyển thì đều hơi sững sờ.
"Nàng không sao chứ?" Vệ Huyên hỏi.
A Uyển lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Tại sao đệ lại ở chỗ này?"
Lúc trước khi yến tiệc bắt đầu thì thấy hắn đi theo bên cạnh Hoàng đế, nàng còn cảm thấy hôm nay hắn thật ngoan, không ngờ thế mà lại chạy đến nơi này đánh nhau, nên nói là do tinh lực con trai tràn đầy, hay là nói hắn quậy phá không chịu nổi đây?
"Bên kia quá nhàm chán cho nên ta đến đây." Cặp mắt hắn sáng lạn trong suốt, ẩn chứa sắc thái vui mừng, dường như cả khuôn mặt đang sáng lên vậy, chói mắt đến mức không tưởng tượng nổi, ngay cả mấy tiểu cô nương vốn đang sợ hắn cũng không nhịn được len lén nhìn hắn.
Trong lòng A Uyển có nghi vấn, nhưng vì đám Ngũ Công chúa đều ở đây, cho nên cũng khó mà hỏi cái gì, bèn nói với hắn: "Đệ không bị thương đấy chứ? Không cần đi bôi chút thuốc sao?"
Vệ Huyên vốn muốn nói không bị, nhưng chớp mắt một cái lại nói: "Không có gì đáng ngại, chẳng qua là bị thương một chút ngoài da thôi. Mấy người đang muốn đi dạo Ngự hoa viên sao? Ta dẫn nàng đi."
Vừa nói xong liền kéo A Uyển đi đến bờ hồ bên kia, khi thấy bóng trăng khuyết dưới mặt hồ trong suốt, ánh mắt hắn lại trở nên u ám.
Lúc này, Mạnh Tự đã theo đến, lấy lòng nói: "Huyên biểu ca, mấy người thật sự đang luận bàn sao? Nhưng dáng vẻ đánh nhau thật là lợi hại nha."
Mặc dù Mạnh Tự thiếu đầu óc nhưng nàng cũng không đần đến mức tin tưởng mấy bé trai đánh nhau lúc nãy là đang luận bàn.
Không chỉ có Mạnh Tự không tin, lúc nãy phàm là người có thể nhìn thấy cũng đều không tin. Chẳng qua là không tin cũng không có cách nào, bởi vì Thái tử đã xem như đang luận bàn rồi, ngay cả Ngũ Hoàng tử cũng chính miệng thừa nhận, Vệ Huyên lại là một Hỗn Thế Ma Vương không thể chọc nổi, cũng sẽ không có ai lấy việc này ra mà nhiều chuyện, tránh bị Vệ Huyên trả thù.
Chẳng qua là, trải qua chuyện này, rốt cuộc đã cho đám quý nữ được nuôi dưỡng trong khuê các kia thấy được Thế tử Thụy Vương hung tàn như thế nào, lại phối hợp với những lời đồn đãi kia, nhất thời liền muốn cách xa hắn chín mươi dặm, dù cho hắn là Thế tử Thụy Vương tôn quý, nhận được sự sủng ái của Hoàng đế và Thái hậu, nhưng cũng không thể khiến người ta yêu thích cho được, càng không có gan nổi lên ý niệm gì.
"Dĩ nhiên, không phải Vệ Chung đã nói rồi sao?" Hắn như cười như không liếc nhìn Mạnh Tự.
Mạnh Tự cứng họng, gãi gãi mặt, quyết định chờ sau khi trở về liền nói chuyện này cho Nhị tỷ tỷ nghe, để nàng phân tích một chút.
Tiếp theo, Vệ Huyên rất hăng hái phụng bồi A Uyển đi dạo Ngự hoa viên, cho đến khi nàng mệt mỏi thì rất quan tâm dìu nàng đến đình nghỉ chân bên cạnh nghỉ ngơi, rất chiếu cố cho nàng, khiến cho mấy tiểu cô nương vốn có hơi sợ hãi vì bộ dạng tàn bạo của hắn khi trước nhất thời lại tò mò, không sợ hãi như ban nãy nữa.
Vệ Huyên ở bên này đang tăng cảm cảm giác tồn trước trước mặt ở A Uyển, ở phía khác của Ngự hoa viên, Hoàng đế đang phụng bồi Thái hậu cùng ngồi ở vị trí cao nhất trong tiệc rượu, trước mặt trống đi một chỗ, là vì những quý nữ kia đang thi triển tài nghệ cầm kỳ thư họa. Khi đang thưởng thức thì có cung nhân bẩm báo chuyện lúc nãy cho Đại tổng quản Thái cực điện Dương Khánh bên người Hoàng đế, Dương Khánh lại nhỏ giọng nói với Văn Đức Đế.
Mặt Văn Đức Đế không đổi sắc, chẳng qua chỉ khoát tay một cái.
Dương Khánh thấy vậy thì cũng không nói nhiều nữa.
Nhưng mà một màn này vẫn bị Thái hậu đang xem những quý nữ kia biểu diễn tài nghệ phát hiện, nhất thời nhìn sang bèn thấp giọng dò hỏi: "Hoàng thượng, có chuyện gì sao?"
Văn Đức Đế bưng chén trà Dương Khánh trình lên nhấp một hơi rồi nói: "Không có chuyện gì, chẳng qua là Huyên nhi với Chung nhi lại đánh nhau thôi."
Hắn ra vẻ rất quen thuộc với chuyện này, cảm thấy mấy đứa bé đó tinh lực thịnh vượng, loại chuyện đánh nhau là chuyện thường, căn bản không để ở trong lòng. Nhưng Thái hậu vừa nghe thì chân mày liền nhíu lại, nói: "Thế có bị thương không? Ngũ Hoàng tử còn lớn hơn Huyên nhi ba tuổi đấy."
Trong lòng bà rốt cuộc vẫn lo lắng Vệ Huyên bị thua thiệt. Hai đứa đều là cháu trai, nhưng dĩ nhiên là Thái hậu tương đối thiên về Vệ Huyên.
Sau khi Văn Đức Đế nghe xong không khỏi bật cười: "Mẫu hậu yên tâm, một năm qua kỹ xảo đánh nhau của Huyên nhi tăng vọt, cho tới bây giờ chưa từng thua, đoán chừng chắc là Chung nhi chịu thiệt mới đúng."
Thái hậu nhớ tới chuyện trước kia Vệ Huyên đánh nhau thì cũng yên lòng. Chờ sau khi tiệc ngắm hoa kết thúc, Thái tử nghỉ ngơi đủ rồi và cả đám hài tử kia đều trở về.
Khi thấy đám nhóc kia mặc dù đã bôi thuốc nhưng vẫn sưng mặt sưng mũi trở về, rất nhiều người đều không nhịn được mà thầm hít một hơi tại chỗ, bởi vì Hoàng đế và Thái hậu vẫn còn ở đây nên cũng không dám lộ ra thần sắc gì, chẳng qua chỉ lo lắng nhìn, sợ là hài tử của nhà mình có chuyện, chọc Hoàng đế không vui. Hoàng đế nhìn tình hình này thì tất tự nhiên phải hỏi thăm, nghe được đám bé trai này thống nhất nói dối chẳng qua là mọi người đang cùng nhau so tài, lại có Thái tử ở bên cạnh giải thích, đương nhiên không truy cứu cái gì, cho qua việc này. Vệ Huyên vẫn luôn treo nụ cười trên mặt, bộ dạng vạn sự đều không bận tâm, liếc thấy Ngũ Hoàng tử vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn cắn răng nghiến lợi, Tam Hoàng tử cũng không nhịn được hơi nhíu mày lại.