“Hừ, nhìn cậu cũng không giống như người văn minh.” Kiều Thừa Tu nới lỏng cà vạt, nắm tay có hơi nhức mỏi, vừa rồi xuống tay vẫn còn quá nhẹ, nhưng mà chuyện này ít nhiều gì cũng nhờ Giang Mộ Trì, nếu không anh cũng không phát hiện được.

“Cũng như nhau thôi, anh vợ đánh người cũng rất tàn nhẫn.” Từ trước tới nay Giang Mộ Trì không thích đánh người, nhưng mà lúc nãy thấy Kiều Thừa Tu đánh người, anh cũng cảm thấy rất sảng khoái.

“Hừ, người như vậy, đánh chết cũng là vì cống hiến cho đời.” Kiều Thừa Tu sao mà không hiểu Giang Mộ Trì đang chê cười anh.

“Đánh chết thì làm bẩn tay mình, được rồi, mọi việc cũng giải quyết xong rồi, em đi đây, cũng phải đi làm nữa, vội lắm.” Giang Mộ Trì đứng lên.

“Giang Mộ Trì, nói thật, tôi rất hối hận, nếu mà cậu không đối xử tốt với An An thì chắc tôi không phát hiện được mất.” Kiều Thừa Tu đưa lưng về phía Giang Mộ Trì, đầu ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, một người đàn ông tâm tư thâm trầm như vậy nếu muốn làm chuyện gì đó với An An, chỉ sợ sẽ không có ai phát hiện ra.

Giang Mộ Trì nắm lấy tay cầm cửa, “Anh yên tâm, Quyển Quyển là vợ của em, em yêu thương cô ấy hơn bất kì ai khác.” Đây giống như là lập lời hứa bảo đảm trước mặt Kiều Thừa Tu.

Không đợi Kiều Thừa Tu nói gì, Giang Mộ Trì đã kéo cửa đi ra ngoài. Có một số việc không cần phải nói quá nhiều, việc nên hiểu đều đã hiểu, Giang Mộ Trì cũng khinh thường dùng những thủ đoạn không công khai, chẳng qua là anh đi với phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy thôi, có một số người, đáng để dùng thủ đoạn đặc thù để bị ép vào khuôn khổ.

Thế giới này ngày nào cũng chỉ có 24h, ngày đêm phân chia rõ ràng, có một số thứ đen tối cần Giang Mộ Trì xua đuổi thay Kiều Dư An.

Giang Mộ Trì ra khỏi tập đoàn Kiều thị, Kiều Thừa Tu bắt đầu tăng thêm nghiệp vụ cho bộ phận nhân sự, loại người như Vương Vũ Đức tuyệt đối không thể để lọt vào công ty một lần nữa, ảnh hưởng nghiêm trọng tới hình tượng công ty. Sau đó lại bảo người xóa bỏ một đoạn camera, tuyệt đối không thể để truyền ra ngoài, đặc biệt là đoạn camera ở trong phòng họp.

Tuy rằng Kiều Dư An hoàn toàn không phải là người như vậy, nhưng mà một truyền mười mười truyền trăm, tam nhân thành hổ [1], miệng nhiều người xói chảy vàng [2], ai biết người ngoài sẽ đồn đãi như thế nào, ngần ấy năm, thanh danh của An An không phải là do những người đó hủy hoại hay sao. Bây giờ việc của Vương Vĩ Đức đã bị nghị luận ồn ào huyên náo, ai cũng nói về gã với vẻ hả hê, không một ai đồng tình với gã cả.

[1] Tam nhân thành hổ (三人成虎): thành ngữ điển tích của Trung Quốc. Giải thích: tiếng đồn cứ lặp đi lặp lại có thể khiến người ta tin là thật. Xuất xứ: Hán. Lưu Hướng: Chiến quốc sách – Nguỵ sách nhị. (Nguồn: chuonghung.com) Các bạn có thể tìm hiểu điển tích này trên google nhé.

[2] Miệng nhiều người xói chảy vàng (众口铄金): nguyên chỉ dư luận có sức mạnh ghê gớm, sau nói trăm người ngàn ý, xấu tốt lẫn lộn.

Mọi người đều là người trưởng thành rồi, nên tự chịu trách nhiệm với việc mình làm ra, khi còn nhỏ còn có cha mẹ gánh thay, sau khi lớn lên cũng chỉ có bản thân tự gánh chịu gậu quả thôi.

Chuyện này xử lý rất nhanh gọn, Giang Mộ Trì vẫn giống như người không có việc gì, vẫn làm việc công tác như thường. Sau khi Vương Vĩ Đức tới đồn công an thì lại tới bệnh viện vì vết thương trên người, chuyện sau đó cũng không ai hỏi thăm nữa, nhưng mà vẫn còn một món quà lờn chờ Vương Vĩ Đức nữa.

Tên Vương Vĩ Đức này rất coi trọng mặt mũi, chuyện như vậy chắc chắn sẽ không nói với bạn bè thân thích, chỉ có thể chắp vá lung tung mượn một ít tiền chữa bệnh. Vốn là muốn đi chữa bệnh ngay, nhưng người của đồn công an nhìn, gã không đi được, mấy ngưòi phụ nữ kia thì vẫn còn chờ bên ngoài.

Nhưng gã không hề nghĩ tới rằng, mọi việc còn chưa kết thúc. Khó khăn lắm gã mới được băng bó xong, nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, mấy con đàn bà đó cũng thật tàn nhẫn, đá mấy cú vào ngực gã làm bây giờ vẫn còn đau ê ẩm.

Đang lúc xoa ngực, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, ba mẹ Vương Vĩ Đức chạy vào.

“Vĩ Đức, sao con lại biến thành như vậy hả?” Mẹ Vương nhìn Vương Vĩ Đức băng bó từ đầu tới chân, vừa buồn vừa bực.

“Ba mẹ, sao hai người tới đây? Không sao đâu, con không cẩn thận bị tai nạn xe cộ thôi, đây là tai nạn lao động, công ty sẽ ra tiền.” Vương Vĩ Đức vừa mở miệng đã lừa gạt người, sao gã dám nói ba mẹ sự thật được chứ.

“Thằng nghịch tử này, tới giờ này mà vẫn còn gạt tụi tao hả, tự mày nhìn xem đây là cái gì!” Ba Vương ném di động xuống giường, trên đó là một video, vừa khéo đó là chuyện phát sinh lúc nãy, video của mấy người phụ nữ kia, âm thanh rất rõ ràng.

“Sao, sao ba mẹ lại có mấy thứ này?” Vương Vĩ Đức xem mà kinh hãi.

“Vĩ Đức, sao con lại có thể như vậy chứ, sao con lại có thể làm ra những chuyện suy đồi đạo đức như vậy hả. Bây giờ họ hàng nhà mình đều nhận được một đoạn video như thế, điện thoại của mẹ và ba con bị gọi điện tới mức muốn nổ tung, con có nghĩ tới cảm nhận của ba mẹ không hả, con bảo sau này làm sao mà ba mẹ ngẩng đầu lên làm người đây?”

Mẹ Vương khóc lóc thảm thiết, cả nhà họ cả đời luôn chân chất thật thà, thế mà lại sinh ra một thằng nghịch tử như vậy, bây giờ ai cũng biết Vương Vĩ Đức một lúc bắt cá ba tay, còn bị người phát hiện, bị đánh cho một trận, sau này sao mà họ còn mặt mũi ra đường gặp người khác nữa!

Người ta nói nói con mất dạy là lỗi của cha, mẹ Vương khóc mà mắt sắp mù luôn rồi.

“Ba mẹ, ba mẹ nghe con giải thích, đây không phải là con.” Vương Vĩ Đức thích sỉ diện nhất, bây giờ mất hết rồi, bạn bè thân thích đều đã biết, làm sao sau này gã dám ra khỏi nhà nữa chứ?

“Mày đừng giảo biện nữa, tụi tao không tới mức ngay cả con trai ruột của mình cũng không nhận ra, tao và mẹ mày làm việc mệt sống mệt chết tạo điều kiện cho mày ăn học, mà mày báo đáp tụi tao như thế này à. Sau này tụi tao xem như không có đứa con trai như mày, xem như mày chết rồi, tránh việc thanh danh của nhà họ Vương tao bị một thằng con bất hiếu như mày đập nát.” Ba Vương làm việc chân chất cả đời, mệt chết mệt sống cũng chỉ do muốn người khác xem trọng mình, bây giờ vì thằng con trai này mà sau này không dám ngẩng đầu.

“Ba mẹ, ba mẹ đừng như vậy, đều là do người khác hãm hại con, bọn họ bắt nạt con, không phải sự thật.” Tới lúc này, một thằng đàn ông như Vương Vĩ Đức cuối cùng cũng không thể không rơi nước mắt, tất cả mọi người đều biết, sao mà sau này gã dám về nhà đây?

Tết năm ngoái gã thuê xe lái về nhà, được người trong thôn hâm mộ vô cùng, lòng kiêu ngạo của gã bành trướng tới cực đỉnh, thề là năm nay ăn tết nhất định phải thuê một chiếc xe tốt hơn nữa để lái về nhà. Bây giờ chỉ sợ là gã không dám về nhà nữa, về để bị người chỉ chỉ trỏ trỏ sao?

“Mày cũng đừng giảo biện, tao và mẹ mày không tin mày nữa đâu, sau này mày cũng đừng về nhà, tụi tao coi như không có đứa con như mày, sau này mày cách xa em trai mày ra, đừng có dạy hư nó.” Ba Vương kéo tay mẹ Vương đi về, mẹ Vương còn có chút không nỡ, nhưng bị cưỡng ép kéo đi.

Vương Vĩ Đức muốn động đậy nhưng không được, chỉ có thể nằm trên giường bệnh chảy nước mắt thống hận. Đúng vào lúc này, người của đồn công an đi vào, cầm một tờ đơn kiểm tra đo lường, “Vương Vĩ Đức, anh bị nghi ngờ có liên quan tới ma túy, phiền anh về đồn với chúng tôi một chuyến.”

Bí mật cuối cùng của gã, cũng không còn rồi.

Những chuyện tiếp theo, Giang Mộ Trì không hỏi thăm nữa, đối với anh, Vương Vĩ Đức đã không còn trong phạm vi quan tâm của anh từ sớm rồi. Anh vẫn cứ làm việc như bình thường, buổi chiều đi đón một khách hàng lớn tới từ nước ngoài, bàn bạc được kha khá rồi thì đưa người tới khách sạn, mời khách hàng ăn tối, cũng thông báo trước một tiếng cho Kiều Dư An.

Khi về nhà thì tài xế lái xe, Thiệu Tiêu cũng còn ở trên xe, bận rộn cả ngày cũng có hơi mỏi mệt, dựa vào ghế chợp mắt, đột nhiên xe ngừng lại.

“Tổng giám đốc Giang, hình như đằng trước xảy ra tai nạn giao thông, để tôi xuống xem thử.” Thiệu Tiêu xuống xe, rất nhiều xe đang dừng lại, ở đây là một ngã tư đường hơi cũ, vẫn luôn không được sửa chữa, thường xuyên xảy ra tai nạn giao thông.

Giang Mộ Trì chống khuỷu tay trên cửa sổ xe, tùy ý nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy một tiệm hoa tươi. Có một cặp người yêu đang mua hoa, chỉ là một bó hoa hồng nho nhỏ, hình như chỉ có chín đóa, nhưng cô gái nhỏ kia lại có vẻ rất vui, vô cùng thẹn thùng, cuối cùng hai người tay trong tay rời đi.

Thiệu Tiêu đã quay lại, “Tổng giám đốc Giang, đúng là đã xảy ra tai nạn giao thông, là một cặp người yêu cưỡi xe điện xảy ra sự cố ngoài ý muốn, nhưng mà đội mũ bảo hiểm nên không có vấn đề gì lớn, được xe cấp cứu chở đi rồi, đường sẽ được thông nhanh thôi ạ.”

“Ừ, hai người dừng xe bên đường một lát đi.” Giang Mộ Trì đẩy cửa xe đi xuống, đi về phía cửa hàng bán hoa kia, Thiệu Tiêu nhìn mà không hiểu gì.

“Chào mừng quý khách, anh đẹp trai muốn mua hoa gì ạ?”

Giang Mộ Trì dạo qua một vòng, tiệm bán hoa không lớn, nhưng mà được xử lý cũng không tệ lắm, “Có hoa hướng dương không?”

“Có ạ, gần đây hoa hướng dương được bán rất chạy, để tôi đi lấy cho anh.” Chủ tiệm vào bên trong phòng lấy ra một bó hoa hướng dương.

“Vì sao gần đây hoa hướng dương bán chạy thế?” Hình như những cặp yêu nhau thường chuộng hoa hồng hơn.

“Cái này hả, do gần đây có một video trên Douyin [3] bỗng nổi tiếng, nói về ý nghĩa của hoa hướng dương, gọi là “Trong mắt không có người khác, bốn phía đều là anh/em” [4], rất thích hợp để tặng cho bạn trai bạn gái, anh đẹp trai muốn mấy cây ạ?”

[3] Tên gọi Tik Tok phiên bản Trung Quốc.

[4] Mình lấy bản dịch câu này từ trang Ngôn từ mùa xuân.

“Chín cây đi.” Giang Mộ Trì gật đầu, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy ý nghĩa của loài hoa này, thảo nào bán chạy như thế.

Giang Mộ Trì chờ ở một bên, chủ tiệm nhanh nhẹn bó một bó hoa tươi. Bó hoa hướng dương hơi lớn, chỉ có mấy cây hoa với một ít hoa trang trí kèm theo nhưng thoạt nhìn cũng rất to.

“Được rồi, 199 tệ, anh trả bằng tiền mặt hay qua WeChat Alipay ạ?” Chủ tiệm đưa bó hoa qua.

“Alipay, mới chuyển qua rồi.” Giang Mộ Trì nhìn thoáng qua chủ tiệm.

“Được rồi, cảm ơn anh đẹp trai, hoan nghênh ghé thăm lần sau ạ.”

Thiệu Tiêu ngồi trên ghế lái phụ nhìn sếp Giang nhà mình ôm một bó hoa hướng dương đi tới, thật sự là rất không khoẻ. Không phải chứ, quan hệ của sếp với vợ mình đã tốt tới mức như thế rồi sao, tùy ý thấy một tiệm bán hoa là cũng phải mua ngay một bó hoa mang về?

“Đi thôi.” Giang Mộ Trì đặt bó hoa sang mộ bên, lấy điện thoại ra tải Douyin lần đầu tiên, tra câu nói kia trên Baidu cũng thấy thật. Nhưng suy nghĩ ban đầu khi mua hoa của anh không phải là câu nói kia, mà là anh cảm thấy Kiều Dư An giống như hoa hướng dương vậy, luôn luôn tràn ngập hy vọng, hoạt bát, lạc quan, tiến về phía trước, anh cũng hy vọng cô vĩnh viễn vui vẻ tràn ngập sức sống như ánh mặt trời.

Giang Mộ Trì về đến nhà, Kiều Dư An còn nằm lì trên sô pha chơi game, nhìn thấy anh ôm một bó hoa thì chạy tới, ngay cả dép cũng không mang, “A, hoa hướng dương, đây là tặng cho em sao?” Kiều Dư An cười cong mắt.

“Ừ, tặng cho em.” Giang Mộ Trì sờ đầu cô, đưa bó hoa cho cô, thì ra chỉ cần một bó hoa không tốn bao nhiêu tiền cũng có thể khiến cô vui vẻ tới vậy.

Kiều Dư An ôm hoa cười giống như một cô ngốc, hôn mặt Giang Mộ Trì hai cái, “Cảm ơn chồng!”

Tác giả có lời muốn nói:

“Trong mắt không có người khác, bốn phía đều là anh/em”, câu này là tôi tình cờ thấy trên Douyin, tìm tòi một chút thì phát hiện câu nói có nguồn gốc từ bài thơ “Trích dẫn những câu nói đầy cảm xúc” của tác giả Xuân Lỗi, mọi người có hứng thú thì có thể xem thử.

~~~~hết chương 35~~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play