Giang Mộ Trì không nói gì, ngẩng đầu đối mặt với cô.
Một lát sau, Kiều Dư An mới đột ngột hiểu ra, tự dưng hỏi cái này vào thời điểm này làm gì, không phải là cô đã có câu trả lời chính xác về việc anh có thích cô hay không à? Hai người vốn đã không kết hôn giống như người bình thường, là kết hôn chớp nhoáng, không có cơ sở tình cảm làm nền móng, nên không thể động cái là nhắc tới chữ “thích” được. Bây giờ hỏi cái này không phải là tự rước lấy nhục à?
“Hihi, em nói bừa thôi, anh đừng để trong lòng, em cũng thấy mình nói hơi nhiều, em không nói nữa, không nói nữa.” Kiều Dư An cười xấu hổ, hỏi cái này thì làm sao mà Giang Mộ Trì đáp được cơ chứ, đúng là nói năng không suy nghĩ mà.
“Thích, nói nhiều tốt, náo nhiệt.” Giang Mộ Trì sửa lại tóc cho cô một chút. Có một chú chim nhỏ luôn ríu rít bên tai càng sinh động, có sức sống hơn, không giống trước kia khi anh về nhà, trong nhà chẳng có một tiếng động gì cả, yên tĩnh tới mực có thể nghe cả tiếng tim mình đập. Bây giờ về nhà lúc nào thì trong nhà cũng náo nhiệt, đấy là hương vị của nhân gian khói lửa, rất tuyệt.
“Thật sao?” Đôi mắt của Kiều Dư An sáng rực lên, cô còn tưởng Giang Mộ Trì sẽ ghét cô nữa đấy.
“Ừ, răng còn đau không?” Giang Mộ Trì đưa tay sờ khuôn mặt đang sưng vù lên của cô, mặt đã sưng như thế rồi mà vẫn cứ ríu ra ríu rít.
“Đau chứ.” Kiều Dư An bĩu môi, mặc dù vải ăn rất ngon nhưng mà đau răng thì cũng đau muốn chết, huhu.
“Vậy đừng nói chuyện nữa, ngủ tiếp một tí đi.” Giang Mộ Trì tắt đèn trong phòng bệnh, mở rèm cửa sổ ra, bên ngoài đã sáng dần lên rồi.
“Vậy được rồi.” Kiều Dư An ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đau răng nên nói chuyện cũng tốn sức vô cùng.
Truyền hết mấy bình nước biển thì cũng tới mười giờ trưa, răng của Kiều Dư An không còn đau nữa, cô phục hồi đầy thanh máu, nhưng mà mặt vẫn còn sưng, lúc đi ra khỏi bệnh viện còn cố ý dùng tóc che mặt lại, nhưng cuối cùng vẫn bị người khác bắt gặp.
Là Triệu Di, nhà cô kinh doanh dược phẩm nên khá quen thuộc với bệnh viện, hôm nay cô tới tìm viện trưởng nói chuyện hợp tác. Nhưng mà vừa xuống xe cô đã thấy Giang Mộ Trì, còn người bên cạnh đang che mặt kia không phải Kiều Dư An thì là ai.
“An An, sao em lại ở đây?” Mới sáng sớm đã xuất hiện ở bệnh viện.
“Chị dâu.” Kiều Dư An giật giật khóe môi cười xấu hổ, đúng thật là sợ gì gặp đó mà, vốn cô còn muốn giấu mọi người, giờ thì khỏi giấu được luôn rồi.
“Mặt của em sao thế?” Triệu Di đi tới vài bước vén tóc cô lên, nửa bên mặt sưng phù kia vô cùng thê thảm, khiến Triệu Di không nhịn được mà nhíu mày.
“Không sao cả, không sao cả, em chỉ không cẩn thận để bị nóng trong người thôi ạ.” Khuôn mặt đang sưng vù lại kết hợp với nụ cười vui vẻ thế này, thật sự là có hơi kinh hãi.
“Em không canh chừng cô ấy một lúc là cô ấy ăn hết một mớ vải, giờ bị đau răng nên tới đây tiêm ạ.” Giang Mộ Trì giải thích.
“Ra vậy, con nhóc này, sao cứ nhớ ăn không nhớ đánh vậy hả? Năm nào cũng vì ăn vải mà bị nóng trong người, năm kia là đau tai, năm ngoái là bị nhiệt miệng, năm nay thì mặt sưng vù lên thế kia, sao mà em ra ngoài gặp người khác được đây.” Triệu Di thở dài, mẹ Kiều mà biết được lại nổi trận lôi đình nữa, năm nào cũng nhắc mà không thấy con bé này nghe lời lấy một lần.
“Em không ra khỏi cửa gặp người khác, em ở trong nhà.” Kiều Dư An trốn phía sau Giang Mộ Trì, cái dáng vẻ đó đáng thương vô cùng.
“Vậy về nhà nhanh đi, nhớ ăn ít vải lại đấy.”
“Vâng ạ.” Kiều Dư An không dám nói trong nhà có cả một cây vải to, sợ bị đánh chết.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Giang Mộ Trì đưa Kiều Dư An về nhà, rất nhanh đã tới cửa nhà, “Nên dời cây vải tới nơi khác thôi, em mà ăn hết chỗ đó thì anh sợ không gánh nổi lửa giận của ba mẹ.” Giang Mộ Trì không biết cô nóng trong người lại nghiêm trọng đến thế, nếu biết thì đã không dời về đây trồng.
“Đừng mà, em hứa từ nay về sau sẽ ăn ít lại, mới trồng chưa bao lâu mà, anh đừng hành hạ người ta, cây cũng biết đau đấy nhé?” Kiều Dư An chắp tay trước ngực, xém xíu nữa là chắp tay lạy anh “Xin anh, xin anh, van anh đấy.”
“Cũng được, nhưng em phải học được cách tiết chế, nếu em bị nóng trong một lần nữa thì cái cây đó sẽ bị dời đi.” Giang Mộ Trì giỏi nhất trong khoản đặt điều kiện.
“Hừ, biết rồi ạ.” Vì để không dời cây đi, Kiều Dư An đành phải đồng ý điều kiện trước.
“Được, mấy ngày nay thì có thể hái những trái vải đã chín xuống để tặng cho bạn bè thân thích.”
“Vâng ạ, vâng ạ.” Kiều Dư An ủ rũ từ trên xe bước xuống, làm người đúng là không thể quá đắc ý được, hôm qua mới khoe khoang mà hôm nay đã phải biếu cho người ta ăn.
Xách theo túi thuốc về nhà, chị Triệu trông thấy chạy ra đón, “Phu nhân, sáng sớm không thấy cô và tiên sinh đâu cả, a, phu nhân xảy ra chuyện gì thế ạ?” Chị Triệu càng hoảng sợ hơn, sưng to thành như vậy sao giống như bị tát một cái vậy trời, không thể nào, sao mà tiên sinh lại đánh phu nhân được chứ.
“Em ăn vải nhiều nên bị nóng trong người, đau răng nên mặt sưng phù lên ạ.” Kiều Dư An thở dài ngồi lên ghế sô pha, “Chị Triệu, em muốn ăn mì hoành thánh, có không ạ?”
“Được rồi, để tôi đi làm, nóng trong người như thế này cũng nghiêm trọng quá rồi.” Chị Triệu nói thầm rồi đi vào bếp.
Kiều Dư An chạy vào phòng vệ sinh soi gương, không có cách nào nhìn nửa mặt bên kia được. Nếu như che bên mặt không sưng rồi nhìn vào gương thì chẳng khác gì một người mập cả, cô chụp một tấm ảnh rồi gửi vào nhóm chat cho tụi chị em.
Mấy người kia nhảy ra ngay, “Bà mẹ nó, chuyện gì xảy ra thế, năng lực photoshop của mày tốt đến thế à?”
“Không phải là mày bị bạo lực gia đình đấy chứ? Cái mặt sưng phù lên kìa.”
“Ha ha ha, không phải là đêm qua kích thích quá nên tự làm mình bị thương đấy chứ?”
Kiều Dư An: “Phi, đứng đắn một chút được không hả? Đây là do tao ăn vải rồi bị nóng trong người, vì thế nên mấy ngày nay không được ăn nữa, tụi mày muốn ăn vải thì tới nhà tao hái đi.”
“Ha ha ha ha ha, cười chết tao, tao không nhịn được, hôm qua có người nào đó còn khoe khoang sự sủng ái của tổng giám đốc Giang đối với mình nữa kìa, “bụi hồng ngựa ruổi, Phi cười nụ”, hôm nay lại muốn chia cho tụi tao phần sủng ái đó, tao cũng không muốn đi lắm, làm sao bây giờ.” Lâm Tự Cẩm không nhịn được, đang ở phòng làm việc mà cười ra tiếng.
“Vậy mày đừng tới, Tuyền Tuyền với Thanh Thanh tới thôi.” Kiều Dư An gửi một cái meme, Lâm Tự Cẩm cứ thích bắt nạt cô thôi, quá đáng, rất quá đáng.
“Sao lại thế được, chị em thật lòng mời, sao mà tao lại không tới được, chiều nay tan làm là tao phải đi, dù có trốn việc tao cũng phải đi, mày cứ yên tâm, chắc chắn tao sẽ là người đến đầu tiên.” Lâm Tự Cẩm đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy rồi.
“Không biết xấu hổ.”
Lâm Tự Cẩm: “Này gọi là vui quá hóa buồn, mặt sưng phù như cái mâm thế này, ưu điểm duy nhất của mày cũng mất rồi, làm sao bây giờ…” Khuôn mặt của Kiều Dư An ở Vân Thành được xem như là chim sa cá lặn, giờ sưng như đầu heo.
Kiều Dư An thở phì phò, “Mày câm miệng đi, tốt nhất là chiều nay đừng tới, tới là tao thả chó cắn đấy.”
“Hahaha, tao tới đây.”
Kiều Dư An bị cười nhạo một phen, ném điện thoại ra, lại đi soi gương tiếp. Chỉ là sưng lên thôi mà, cũng đâu có xấu xí lắm đâu, lúc nãy Giang Mộ Trì ở đây cũng quên hỏi anh thử xem có khó coi hay không rồi.
Cô là cô thích nhất gương mặt này, tự mình ngắm cũng thấy cảnh đẹp ý vui, tiếc là khi soi gương mới ngắm được, may là giờ đã có một Giang Mộ Trì, không cần soi gương cũng có thể ngắm được một gương mặt quá là đẹp.
Sờ mặt rồi ưu tư, bi thương một hồi, chị Triệu gọi cô xuống ăn mì hoành thánh, có ăn rồi thì quên thương mặt ngay.
Đến giữa trưa thì mặt cô cũng giảm sưng dần, hết buổi trưa thì không còn dấu hiệu sưng nữa, chỉ có dấu hồng hồng chút thôi.
Rửa mặt sạch sẽ, lúc quay lại thì nhận được cuộc gọi video WeChat của mẹ, chắc chắn là gọi tới nhìn mặt của cô, cũng may là mặt cô hết sưng rồi, cô ấn nút nhận, “Mẹ ơi, đau chết con rồi.” Trong bất kì hoàn cảnh nào thì nịnh nọt luôn có tác dụng [1], tóm lại cứ cướp lời nói trước là được.
[1] 千穿万穿,马屁不穿 (thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên): có thể đâm thủng ngàn vạn thứ chứ nhất định không thể đâm thủng mông ngựa. Tức là hành động “vuốt mông ngựa” (khen, nịnh nọt, tâng bốc) luôn có tác dụng.
“Để cho mẹ nhìn mặt thử xem.” Mẹ Kiều không để cho mình bị xoay mòng mòng được.
“Mẹ xem nè, con đã khỏe rồi, mẹ nhìn đi, không sao hết.” Kiều Dư An chu môi, nháy mắt, “Mẹ, mẹ có thấy con đáng yêu hơm?”
“Hừ, đáng yêu, đáng yêu tới mức muốn đánh luôn. Cả ngày cứ gây chuyện, A Trì ngày nào cũng bận rộn công việc, đã vậy mà còn bị con giày vò, đúng là làm chậm trễ thằng bé mà.” Mới sáng sớm đã tới bệnh viện, giờ cũng đã qua giữa trưa rồi, Giang Mộ Trì quản lý một công ty to như thế, chắc chắn là công việc chất cao như núi, thế mà mấy hôm nay Kiều Dư An cứ ba ngày là gây chuyện hai ngày, ngay cả mẹ Kiều còn nhìn không nổi nữa mà.
“Mẹ ơi, đâu phải con cố ý đâu, mẹ không thương con sao ạ? Răng con đau lắm.” Kiều Dư An cúi đầu, mẹ cũng không còn thương cô rồi, trái lại còn đi thương Giang Mộ Trì, Giang Mộ Trì đúng là biết tranh thủ tình cảm ghê.”Con đau không phải là do đáng đời à, rõ ràng biết mình không nên ăn nhiều mà còn ăn tới mức như vậy. A Trì cũng vậy, cưng chiều con quá mức rồi, mẹ tưởng sau khi con cưới chồng rồi thì sẽ thu liễm bớt lại, ai ngờ đâu lại càng trầm trọng thêm, con bớt bắt nạt A Trì lại cho mẹ, nếu không mẹ lột da con đó.”
Những nỗi lo lắng của mẹ Kiều khi Kiều Dư An kết hôn bây giờ không cái nào trở thành sự thật cả, Giang Mộ Trì quá nuông chiều Kiều Dư An rồi. Bây giờ mẹ Kiều lại thấy Kiều Dư An quá gây chuyện, sẽ làm chậm trễ công việc của Giang Mộ Trì, khiến cho nhà họ Giang không vui.
Kiều Dư An thở dài, “Mẹ, mẹ nói thật đi, con là được nhặt đúng không ạ, nếu không thì sao mà bất công vậy được.”
“Đương nhiên không phải là nhặt rồi, con gái xinh đẹp như thế thì sao mà nhặt được chứ.”
Đôi mắt của Kiều Dư An sáng rực lên, xem đi xem đi, mẹ vẫn là yêu mình nhất, tuy ngoài miệng luôn dạy dỗ mình nhưng trong lòng vẫn là yêu thương mình nhất. Khi cô đang chuẩn bị nói với mẹ vô vàn lời yêu thương thì lại bị câu tiếp theo của mẹ Kiều đập vỡ tưởng tượng tốt đẹp, “Là được công ty di động tặng kèm khi mẹ đi nạp tiền điện thoại đấy.”
Kiều Dư An: “Mèo méo meo???”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bị mẹ ghét bỏ một phen, chiều tới lại bị bọn chị em vơ vét gần hết vải trên cây, tới buổi tối Giang Mộ Trì về nhà thì thấy Kiều Dư An đang ngồi trên ghế sofa ngẩn người, cho dù anh về nhà cũng không nhìn thấy.
Giang Mộ Trì đi tới trước mặt cô quơ quơ tay, hất phần tóc bên má phải cô lên thì mới có động tĩnh, “Anh về rồi.”
“Không đau, đang ngẩn người thôi. Chán quá, không biết làm gì cả, còn tới mấy ngày nữa mới đi làm lại được, mà thật ra em thấy đi làm cũng chán cực kỳ.” Câu lạc bộ là do Kiều Dư An mở, bình thường việc cô làm cũng rất ít, mời người có chuyên môn quản lý, không phải là cô muốn kinh doanh về lĩnh vực đó mà do cô muốn làm một chuyện mình thích nhất. Cô thích chụp ảnh nên ba mẹ bèn lấy tiền cho cô mở một câu lạc bộ chụp ảnh, doanh thu cũng kha khá, đủ cho cô ăn nhậu chơi bời, cũng không xem là phá sản.
Nhưng cho dù chán vô cùng, song trải qua sự việc lần trước, chỉ sợ mấy người trong câu lạc bộ sẽ bàn tán xôn xao, cô cũng không biết phải đối mặt như thế nào.
“Cảm thấy chán sao? Vậy em thu dọn đồ đạc đi, mai dẫn em về quê chơi, bà nội nhớ em rồi.” Giang Mộ Trì đặt ly trà xuống, đúng lúc có cơ hội như vậy.
“Thật hay giả vậy?” Kiều Dư An ngồi thẳng dậy, đôi mặt sáng rực cả lên, “Nhưng không phải công việc của anh bận rộn lắm hay sao, lúc nãy mẹ mới gọi điện cho em, nói là em luôn gây phiền phức cho anh, khiến anh chậm trễ công việc.” Kiều Dư An ôm cái gối nắn qua nắn lại, thật ra cô đúng là một đứa chuyên gây phiền phức cho người khác mà.
“Biết mình phiền phức là tốt rồi, coi như là tự mình hiểu mình.” Giang Mộ Trì cười khẽ, khóe môi hơi cong lên.
“Em mặc kệ đấy, dù sao cũng cưới nhau rồi, em phiền phức thì anh cũng phải chịu trách nhiệm.” Kiều Dư An ngồi chồm hỗm bên cạnh Giang Mộ Trì, “Ai bảo trước khi kết hôn với em anh lại không cảnh giác cao độ cơ chứ.”
Giang Mộ Trì nắm lấy cổ tay đang làm loạn của cô, bốn mắt nhìn nhau, “Anh đâu có nói không chịu trách nhiệm, đúng không nào? Ở quê không khí trong lành, mùa này lại đúng vào mùa mưa nước nhiều, có thể đi câu cá.”
“Đi, vừa lúc phân tán sự chú ý của em khỏi cái cây vải kia, đi thôi đi thôi. Nhưng mà công việc của anh thì làm sao giờ?”
“Xử lý online.”
“Em đi thu dọn đồ đạc đây.” Với chuyện này là Kiều Dư An không bao giờ chán, chạy luôn nhanh hơn người khác, còn đâu vẻ khó chịu như lúc nãy nữa.
Giang Mộ Trì nhìn theo bóng lưng chạy như bay của cô, tiếng dép lê vang lên bịch bịch bịch, thoáng cười nhẹ, không biết tới chừng cô biết sự thật thì có đánh người không nhỉ?
Mất khoảng hai giờ, Kiều Dư An sắp xếp xong mọi thứ, quần áo đồ đạc này nọ, nghĩ tới việc về quê, dễ làm dơ quần áo nên cô đem theo những bộ quần áo rẻ mà chịu bẩn được. Nhưng tới khi sắp xếp quần áo cho Giang Mộ Trì mới khó khăn, tủ quần áo của anh từ đầu tới đuôi đều là âu phục, trừ quần áo thể thao để chạy bộ sáng ra thì không có bộ quần áo bình thường nào, xem ra phải dành thời gian đi dạo phố mua đồ cho anh rồi.
Nhưng lần này thì phải làm sao đây, cô không biết nên đành đến hỏi anh, “Không cần sắp xếp quần áo cho anh, ở nhà bà nội vẫn còn quần áo của anh, em sắp xếp đồ cho em là được rồi, chúng ta chỉ tới chơi hai ngày, không cần mang theo gì nhiều đâu.” Giang Mộ Trì chỉ sợ Kiều Dư An ở một ngày đã không chịu nổi mà đòi về thành phố thôi.
“Vậy được rồi, em chuẩn bị xong hết rồi, đúng rồi em có mang theo mấy dây buộc tóc, tóc dài quá, ra ngoài chơi rất phiền phức, cột lên thì tốt hơn.”
Cô vô cùng hào hứng, còn Giang Mộ Trì lại không đem theo cái gì cả, sáng hôm sau chỉ cầm theo cái laptop của mình rồi lên đường.
Trước khi ra cửa Kiều Dư An còn lưu luyến nhìn lại cây vải trong vườn, thở dài.
Giang Mộ Trì lườm cô, lắc đầu cười cười, ở nhà chỉ có thể nhìn mà không thể ăn lại càng khó chịu hơn.
Lái xe đến đập Vân Lĩnh, hôm nay thời tiết cũng khá đẹp, nhiều mây nhưng trời không mưa, chỉ có điều là mặt đất hơi ướt, có lẽ là hôm qua mưa to.
Chị Triệu sợ Kiều Dư An đi đường nhàm chán nên đã chuẩn bị cho cô một ít đồ ăn vặt. Kiều Dư An nghe nhạc, ăn vặt, ngắm cảnh, thỉnh thoảng ngẫu hứng thì tâm sự với Giang Mộ Trì, rất là thoải mái.
Lúc tới nơi thì Kiều Dư An cũng ăn lửng dạ rồi, lần đầu tiên tới đây thì cây sơn trà mới chỉ chuyển sang màu vàng thôi, bây giờ trên cây toàn là những quả sơn trà vàng óng, thỉnh thoảng còn có chim chóc bay tới ăn.
“Bà nội, lâu quá không gặp bà ạ!” Kiều Dư An muốn ở đây vui vẻ thì phải làm cho bà nội vui vẻ, vừa xuống xe là đã chạy ngay tới ôm bà nội.
“Ai u!!!, An An tới rồi, đi đường có mệt không con, mau vào nhà ngồi đi, bà nội cũng nhớ con lắm, bết con tới nên bà nội mua nhiều thức ăn lắm đấy.” Nãi nãi cười ha hả nắm tay Kiều Dư An đi vào nhà. Kiều Dư An mặc một chiếc quần dài màu đen, áo thun màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa, không trang điểm. Cô nghĩ dù sao thì ở đây cũng là nông thôn, không ai quan tâm nên chỉ thoa kem chống nắng. Cô ăn mặc như vậy làm bà nội càng thích hơn, vừa thấy là biết ngon ngoãn dịu dàng rồi.
“Cảm ơn bà nội ạ, con ở nhà chán quá nên tới tìm bà nội chơi ạ.”
“Đúng lúc mấy ngày nay cấy mạ, bà còn tưởng rằng con không tới chứ.”
“Cấy mạ?” Kiều Dư An ngơ ngác, cô biết đó là làm gì nhưng chưa làm bao giờ, Giang Mộ Trì cũng không nói với cô là phải cấy mạ…
“Đúng rồi, tới mùa lúa, vài mẫu ruộng nước cũng cần cấy mạ rồi, năm nay nhà chúng ta còn có thêm một trợ thủ nữa, ba mẹ chồng con đâu, vẫn chưa tới sao?” Bà nội vẫn chăm chú nói chuyện nên vẫn chưa phát hiện ra vẻ bất thường của Kiều Dư An.
“Con ngồi đây nhé, để bà xuống bếp xem thử cơm trưa xong chưa.” Bà nội xuống bếp thì Giang Mộ Trì mới cầm đồ đi vào, Kiều Dư An hùng hổ vọt tới, nắm cúc áo trước ngực anh, “Giang Mộ Trì, anh lừa em!”
Bày đặt nói gì mà về quê chơi, thật ra là lừa cô về quê làm việc, sao người này lại hư hỏng như vậy chứ? Lù khù vác cái lu mà chạy.
“Cũng không ngốc lắm, cuối cùng cũng phản ứng kịp rồi.” Giang Mộ Trì xoay người để đồ xuống, vẻ mặt tươi cười, để tùy cô nắm lấy áo anh.
“Anh thật quá đáng!” Kiều Dư An bặm môi trừng anh, bây giờ đang ở nhà bà nội, cô sợ ông bà nội nghe được rồi cho rằng cô vì về đây làm việc nên không vui, do vậy nên cô không dám nói chuyện lớn tiếng, khí thế yếu hơn một chút.
“Anh làm sao?” Giang Mộ Trì lại không cảm thấy mình làm vậy thì có chuyện gì, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Kiều Dư An, “Em mà còn làm vậy, lỡ bà nội thấy được lại tưởng là em muốn…” Giang Mộ Trì cúi đầu xuống nói bên tai cô: “Hôn anh đấy.”
Kiều Dư An nghe xong, lỗ tai nóng bừng, buông anh ra rồi lui về sau vài bước, “Phi, em không thèm đâu.”
Giang Mộ Trì nhăn mày, biểu hiện vẻ không thích, vươn tay véo mặt cô, “Đừng có treo cái từ “phi” trên miệng suốt ngày, con gái phải có dáng vẻ của con gái.”
“Bây giờ em đâu phải là con gái nữa, em là phụ nữ đã kết hôn rồi.” Kiều Dư An bĩu môi, lui về sau vài bước rồi ngồi lên ghế sofa. Lúc đầu cứ tưởng Giang Mộ Trì tốt bụng dẫn cô đi chơi chứ, thì ra là dỗ cô về đây cấy mạ, làm ô sin.
Không phải là cô nói không muốn làm, mà là do kết quả khác hoàn toàn với tưởng tượng của cô. Lúc đầu cô còn cảm thán Giang Mộ Trì quả là một anh chồng có trách nhiệm, giờ nhìn lại, đúng thật là kẻ lừa đảo, thánh lừa đảo! “Không phải em tự xưng mình là chị bé à? Sao bây giờ lại thành phụ nữ đã kết hôn rồi?” Giang Mộ Trì cũng không giận, ngồi vào bên cạnh cô, ngắt một trái nho, lột vỏ rồi đưa tới miệng cô, “Nếu em muốn quay về thì cứ nói với anh, sau khi ăn cơm trưa xong anh sẽ đưa em về.”
Kiều Dư An nhìn thoáng qua quả nho đã được lột vỏ, liếc nhìn Giang Mộ Trì, hé miệng cắn một cái, rất ngọt, “Em đâu nói là em muốn về nhà đâu, nhưng mà em không biết cấy mạ, trước kia em chưa học qua bao giờ.” Kiều Dư An sợ xấu mặt, sợ ông bà nội ghét mình, nghe bà nội nói thì ngay cả ba mẹ chồng của cô cũng sẽ tới, đến lúc đó làm trò cười cho mọi người thì sao đây.
“Chưa học bao giờ thì anh sẽ dạy em, vốn anh cũng không mong đợi gì vào việc em học rồi.” Giang Mộ Trì vừa một cho cô một quả nho nữa vừa giải thích: “Trước kia ông bà nội lớn lên ở đập Vân Lĩnh, sau khi lớn tuổi thì nói muốn quay về, bảo là lá rụng về cội, sau đó thấy đồng ruộng bỏ hoang thì bảo tiếc nên tự mình làm cỏ rồi trồng lúa nước luôn. Ở đây có vài mẫu thôi, đủ cho nhà chúng ta ăn, còn dư lại bao nhiêu thì biếu cho bạn bè thân thích, gạo nhà mình ăn là do ông bà nội tự tay trồng, năm nào cấy mạ cũng là do người một nhà cùng nhau làm. Ông nội nói là nhìn đắng cay nhớ ngọt bùi, chúng ta có những ngày tốt đẹp như bây giờ đều là nhờ những ngày khổ cực trước kia của ông cha.”
“Là do ông bà nội tự tay trồng sao ạ, hèn chi em thấy gạo nhà mình ngon hơn gạo nhà mẹ em nhiều.” Kiều Dư An thật đúng là không ngờ nhà họ Giang lại có truyền thống như vậy, đúng là một gia đình có gia phong nghiêm túc mà. Thời buổi bây giờ nào thiếu những cây lúa như thế này đâu chứ, đi mua còn sướng hơn tự mình trồng nhiều lần, với lại nhà họ Giang có tiền cũng không thấy tiêu xài hoang phí, đã thế lại còn về quê, về với nguồn cội, đúng là hiếm thấy…
“Tất nhiên rồi, cho nên không được tức giận rồi bỏ đi à nha?” Giang Mộ Trì nhắm cũng đút cô ăn bảy tám trái nho rồi, chắc cũng bớt giận nhỉ.
“Lúc nãy em đâu có giận đâu, do anh không báo em biết trước mà.” Kiều Dư An không chuẩn bị tốt mà thôi.
“Anh sợ nói cho em biết trước thì em sẽ không đi.”
“Có gì mà em không dám chứ, sức khỏe em tốt lắm, không phải là cấy mạ thôi sao, em không sợ. Ba mẹ cũng tới ạ?” Nói đến đây, Kiều Dư An đúng là muốn nhìn xem Giang Mộ Trì xuống ruộng cấy mạ sẽ có dáng vẻ như thế nào.
“Cũng tới, mà tới sau, sau khi ăn cơm xong thì chúng ta đi. Lúc đó em phải cẩn thận một chút, nếu ngã cả người đầy bùn thì em sẽ nổi tiếng trong thôn luôn đấy.” Giang Mộ Trì vuốt vuốt tóc cô, anh cũng đoán rằng Kiều Dư An sẽ đồng ý, tính cách của cô rất tốt, không hề giống với những cô gái trước kia anh từng gặp mặt, cô khiến anh cảm thấy thoải mái.
Cấy mạ không phải là công việc đơn giản, vừa mệt vừa dơ, nếu Kiều Dư An có thể kiên trì ở lại, Giang Mộ Trì sẽ thật sự đổi cách nhìn với cô. Một cô nhóc được nuông chiều từ nhỏ tới lớn mà còn có thể làm việc nhà nông, chỉ sợ không chỉ anh mà ba mẹ anh, ông bà nội anh cũng vô cùng thích ấy chứ.
Không kiên trì nổi cũng là bình thường, thật ra đây chỉ là làm cho vui, trong nhà cũng sẽ thuê người làm phụ, chỉ có gia đình họ thì không thể nào làm hết mấy mẩu ruộng đó được, đây chỉ là một hình thức làm cho biết vậy thôi.
“Vậy anh phải canh chừng em đấy, còn chuyện đi câu cá anh nói nữa nhé? Không được gạt em.” Tới cũng tới rồi, chuyện mình muốn làm cũng phải làm được.
“Được chứ, chờ lúa chín có thể vào ruộng bắt cá được, trong ruộng cũng nuôi cá, có nhiều cá chạch lắm.”
“Em biết cá rô đồng nè, em thấy trên TV rồi. Vậy anh có chịu không nào, cấy mạ trước, rồi sẽ dẫn em đi chơi, em sẽ không so đo.” Lúc tới cô thấy nước sông đã dâng lên nhiều rồi, có người đã thả lưới rồi, cô cũng muốn đi chơi.
“Được.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Kiều Dư An phủi tay đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài, bị Giang Mộ Trì túm cái tóc đuôi ngựa lại, “Xế chiều hôm nay đi, khoảng 5 6 giờ chiều gì đó.”
“Biết rồi ạ, đừng có túm tóc em, sẽ đứt đấy, anh không biết đâu, mỗi một sợi tóc của người trẻ bây giờ quý giá vô cùng.” Kiều Dư An hất tay Giang Mộ Trì ra rồi chạy ra ngoài.
Giang Mộ Trì ngồi một lúc, đoạn cũng cùng đi ra ngoài, Kiều Dư An đang ngồi trên ghế ở ngoài sân, cầm điện thoại không biết đang chụp cái gì.
“Sao anh lại đột nhiên ra đây, chim của em bị anh dọa bay hết rồi.” Kiều Dư An than thở, cô đang chụp ảnh mấy chú chim ăn sơn trà, Giang Mộ Trì vừa ra, chim chóc bị dọa sợ nên bay hết rồi.
“Chuẩn bị bay về nhanh thôi, chúng nó không sợ người, bây giờ có lẽ sơn trà ngọt rồi đấy, có muốn ăn không.” Giang Mộ Trì tới phòng bếp lấy rổ ra để hái sơn trà, cây sơn trà thấp, đứng dưới đất cũng hái được rồi.
Kiều Dư An để di động xuống rồi chạy tới, “Em ăn một trái, không chua thật đấy chứ?”
“Chín rồi sẽ không chua, em đừng luôn nghĩ nó chua thì nó sẽ không chua.”
Kiều Dư An lột vỏ rồi cẩn thận cắn một miếng, lần trước chua ê cả răng, cũng may bây giờ đúng là không chua thật, “Ngọt lắm, không tệ, không tệ, để em giúp anh.”
Khi ba Giang mẹ Giang tới thì hai người đã hái được một rổ sơn trà, khi bà nội kêu vào ăn cơm thì Kiều Dư An sờ bụng theo bản năng, ăn no mất rồi, trên đường đi toàn là ăn vặt, sau khi tới đây thì cũng ăn luôn miệng. Lúc ăn cơm thì cô ăn hơi ít, bà nội tưởng đâu thức ăn không hợp với khẩu vị của cô, muốn chuẩn bị thức ăn cho cô lần nữa thì bị Giang Mộ Trì ngăn cản, “Bà nội, từ sáng tới giờ cô ấy đã ăn rồi, nên no ăn không nổi nữa.”
“Đúng ạ, đúng ạ, bà nội với mọi người ăn đi ạ, con ăn no rồi.” Lúc này cô dựa vào Giang Mộ Trì mới cảm thấy có cảm giác an toàn được, cô không quen thuộc với ông bà nội lắm, bây giờ có một người đàn ông bên cạnh đúng là có cảm giác khác biệt hẳn.
Ăn cơm trưa nghỉ ngơi một hồi, cả nhà trang bị đầy đủ rồi cùng nhau đi tới ruộng, mang ủng, Kiều Dư An mặc quần áo cũ, chờ xíu nữa làm dơ thì ném đi cũng không tiếc.
Ông bà nội đi đằng trước, Kiều Dư An đi cùng với Giang Mộ Trì ở đằng sau, đi một lát đã tới con đường nhỏ bên bờ ruộng Giang Mộ Trì vươn tay để cho Kiều Dư An nắm chặt. Ba Giang mẹ Giang đi phía sau thấy thì đưa mắt ra hiệu với nhau, thậm chí nghĩ là thằng con nhà mình rốt cuộc cũng thông suốt rồi. Đúng là có vợ rồi thì khác hẳn mà, bây giờ cũng biết lo lắng quan tâm người ta, tươi cười cũng ngày càng nhiều hơn. Chọn cô con dâu này là quá chính xác rồi, sau này trong nhà hưởng phúc.
Kiều Dư An cũng không thấy có gì không đúng, cô níu lấy tay Giang Mộ Trì, hôm nay trời nhiều mây, giờ này trời nhiều mây nhất, thời tiết không quá nóng, vì vậy trên đồng đã có rất nhiều người rồi. Ông nội bà nội đi đằng trước, gặp được người quen trong thôn đều chào hỏi, người trong thôn thấy Kiều Dư An thì hỏi thăm một chút, hết lời khen ngợi với ông bà nội, “Cháu dâu của ông bà xinh đẹp thật, quá ư là xinh.”
Bà nội cười khiêm tốn nhưng có thể thấy bà đang vô cùng vui sướng, về dung mạo thì Kiều Dư An không hề thua bất kì ai cả.
Kiều Dư An lại không quen họ nên cũng chẳng biết nên nói gì cho tốt, đành phải cười theo, cười đến nỗi mặt muốn cứng lại luôn. Cuối cùng cũng tới thửa ruộng nhà mình, là một thửa ruộng hình vuông rất lớn, còn mạ thì buổi sáng đã được đưa lại đây.
Bà nội quay sang nhìn Kiều Dư An, “An An à, nếu con không biết làm như thế nào đừng xuống nhé, đi theo chơi một lúc là được rồi, cẩn thận một chút.”
Cô gái nhỏ trắng trẻo mềm mại như này, nghe nói là được ba mẹ cưng chiều từ nhỏ tới lớn, thoạt nhìn chắc là chưa xuống ruộng làm việc bao giờ…
“Không sao đâu bà nội, con sẽ đi theo A Trì, anh ấy sẽ dạy con ạ.”
Giang Mộ Trì nhìn cô một cái, đây là lần đầu tiên cô gọi anh là A Trì, trước kia cứ tức giận lên là Giang Mộ Trì mà kêu, còn nếu có gì cần anh giúp đỡ là chồng ơi chồng à, mà gọi chồng cũng là đãi ngộ hiếm khi có.
“Vậy được rồi, tụi con chơi đi.” Bà nội đi xa, Kiều Dư An đẩy Giang Mộ Trì, “Đi thôi, chúng ta đi.” Kiều Dư An bước xuống nước, ủng đã chìm gần một nửa, bùn lại còn rất mềm nên chìm thẳng xuống dưới, cũng may là Kiều Dư An níu lấy Giang Mộ Trì, nếu không thì chắc cô đặt mông rồi trên đất luôn rồi.
“Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, làm em sợ muốn chết.” Kiều Dư An vỗ vỗ ngực, thật sự là hơi sợ đấy…
“Gan của em có bao nhiêu đó thôi à?” Giang Mộ Trì nắm cổ tay của cô, bây giờ mới xuống nước mà đã như vậy rồi, làm sao chặp nữa cấy mạ đây…
“Anh để em nhìn thử một lát đã, dù sao em cũng là lần đầu tiên thử nghiệm mà, anh đừng có giục em ” Kiều Dư An dần buông tay của anh ra, tự mình cẩn thận từng chút đi tới chỗ để mạ, bùn dưới đất đúng thật là quá mềm, cô sợ mình lỡ đạp mạnh một cái là cắm đầu xuống ruộng luôn.
Lần đầu tiên cấy mạ Giang Mộ Trì cũng như cô vậy, nhưng mà trải qua rèn luyện nhiều năm rồi, anh đã quen từ lâu, bước vài bước đã tới bên cạnh Kiều Dư An, cầm một chút mạ, “Làm theo động tác của anh này.”
Hai người đi đến một cái góc nhỏ, những người khác cũng mặc kệ hai người, cho hai người không gian và thời gian đầy đủ.
“Cầm một cây mạ, nắm lấy đầu này, sau đó cắm cây mạ vào bùn rồi lấy tay ra là được.” Giang Mộ Trì cố ý thực hiện động tác chậm lại để cho cô nhìn rõ.
“Đơn giản như vậy à, anh nên nói sớm cho em biết chứ…” Kiều Dư An thở phào, còn tưởng rằng khó khăn lắm chứ, ai ngờ lại đơn giản như vậy.
Học theo dáng vẻ của Giang Mộ Trì, cắm xong một cây mạ, chỉ có điều lúc rút tay ra thì dính toàn là bùn, bàn tay trắng nõn giờ đây một nửa trắng như tuyết một nửa dính nước bùn.
“Em lợi hại không?” Kiều Dư An đắc ý nhướng mày, cái này có gì mà phải học chứ.
“Cũng rất có tài năng đấy.” Giang Mộ Trì gật đầu, động tác của cô ra dáng ra hình lắm.
Năng lực học tập thực hành của Kiều Dư An quả là mạnh, loáng một cái đã cấy xong bó mạ trên tay, “Giang Mộ Trì, anh tới cầm một chút nữa tới đây, em không muốn đi.”
“Vậy em đứng vững nhé, đừng để ngã.” Giang Mộ Trì đi về lấy, mới xoay người lấy mạ, phía sau đã vang lên tiếng kêu sợ hãi của Kiều Dư An: “Aaaaa…”
Vừa quay đầu lại, Kiều Dư An đã đặt mông ngồi bệch trên mặt đất, chiếc áo thun trắng dính đầy bùn.
Giang Mộ Trì: “…”
~~~~hết chương 18~~~~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Kiều Dư An: Phép thuật winx, enchantix, em bé bùn hiện thân!
Giang Mộ Trì: Tôi nuôi phải cô vợ như thế nào vậy, dính phải hàng pha ke hả???
Tác giả (cục cưng Điềm Nhu): Xin lỗi, hàng đã nhận không thể trả về!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT