Nhan Thính Hoan không thấy thẹn, đừng hỏi chuyện dầu thuốc là chuyện gì, dù sao thì cô biết rõ Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc hiểu hết đấy, chẳng những hiểu, trêи mặt của hai người họ bây giờ nếu chỉ dùng một lời để diễn tả thì khó nói hết lắm.

Phùng Đường Đường lại không hiểu, lay lay Nhan Thính Hoan hỏi nguyên do, Nhan Thính Hoan thì đang suy nghĩ muốn pha trò, Phùng Đường Đường lại không phải loại người sẽ truy hỏi vấn đề cho đến cùng cho nên thấy Nhan Thính Hoan không nói gì, cô không tính tiếp tục, im lặng chấp nhận, tiếp tục không hiểu rõ chuyện gì.

"Lát nữa tôi phải đi rồi, trái cây còn rất nhiều, hai người có muốn ăn hay không?" Nguyễn Dạ Sênh hỏi.

Nhan Thính Hoan thì khoát khoát tay, còn Phùng Đường Đường vội vàng nói: "Em ăn."

Nguyễn Dạ Sênh biết rõ tính cách của cô.

Phùng Đường Đường rất tiết kiệm, lần này đến bệnh viện để chăm sóc Hề Mặc, cô vẫn cho rằng mình đang chăm sóc Nguyễn Nguyễn, nhất định là tự móc tiền túi ra để mua đống trái cây này, cho nên lúc rửa trái cây rồi cắt gọt đều rất trân trọng, đoán chừng là không đành lòng ăn trước đợi cho Nguyễn Nguyễn ăn xong rồi mới ăn, nếu như để cậu ấy ăn đồ ăn còn dư, mà còn phải đi rửa lại, không được như vậy đau lòng chết được. Nguyễn Dạ Sênh nghĩ vậy, ăn xong trái cây rồi sau đó dùng màng bao giữ trái cho trái cây được tươi sạch, tránh cho Phùng Đường Đường ăn đồ không tươi ngon.

Nguyễn Dạ Sênh nhìn Phùng Đường Đường đem chuyện bao lại trái cây nói: "Tôi giúp em bao lại, giữ cho nó còn tươi đấy."

Phùng Đường Đường thụ sủng nhược kinh: "Cám ơn Hề tỷ!"

Nhưng cô cũng không có lập tức ăn, bừng bừng hạnh phúc đem đồ ăn đến đưa đến trước mặt Hề Mặc, nói: "Nguyễn Nguyễn cái này rất ngon, cậu ăn thử xem, rất đắc đó, nếm thử đi, cũng rất ngọt, bây giờ cậu ăn nó là rất thích hợp."

"Vậy vừa rồi cậu đi đã ăn cái gì ở đó? Cũng ăn cái này sao?" Hề Mặc nhìn thoáng qua món bánh, rất đẹp, nhìn cũng rất ngon miệng, thụan miệng cô cô ấy.

Phùng Đường Đường cười nói: "Mình uống một ly trà sữa."

Nhan Thính Hoan híp mắt bổ sung thêm: "Là rẻ nhất đấy. Tôi mời cô ấy uống cái khác, cô ấy không muốn, còn nói là muốn tự mình mua uống."

Phùng Đường Đường tức đến mặt đỏ, nói: "Cô nói bậy, rẻ nhất là loại trà sữa khác, trà sữa tôi mua đắc hơn tận ba tệ!"

(~~hmmm 3 tệ là khoảng 10.000 vnđ thì phải… ed không chắc nữa chỉ nói cho mấy thím hình dung sơ sơ thôi)

Hề Mặc: "…"

Nhan Thính Hoan giang hai tay ra, vẻ mặt như "Các người thấy chưa tôi đâu có nói bậy đâu."

Nguyễn Dạ Sênh âm thầm trừng mắt liếc Nhan Thính Hoan, Nhan Thính Hoan rụt rụt cổ, biết là mình lắm miệng, không lên tiếng nữa.

Phùng Đường Đường nhìn Hề Mặc, lo lắng nói: "Nguyễn Nguyễn, cậu yên tâm đi, cái bánh này thật sự là rất đắc tiền. Tuy không phải loại đắc nhất, nhưng giá cả của nó cũng không hề rẻ, nằm trong nhóm đầu của bảng giá, chắc chắn là rất ngon."

Nhiều khi cô ấy suy nghĩ rất đơn giản, đắc tiền thì thường là đồ tốt, cô muốn dành những thứ tốt cho người bạn của mình cho nên cũng phải chọn loại đắc tiền, là bánh ngọt hay bất kể những thứ khác, cô cũng phải chọn loại đắc tiền.

"Cám ơn." Hề Mặc cười cười: "Cái này chắc chắn rất ngon." Nàng đem cái bánh kia chia ra làm hai, bản thân chỉ lấy một phần nhỏ, phần lớn còn lại tất cả đều đưa cho Phùng Đường Đường: "Bác sĩ nói, buổi tối mình không được ăn nhiều, mình ăn một ít như vậy là đủ rồi."

Phùng Đường Đường vừa tiếc nhưng cũng vừa vui mừng, tiếc là cái bánh ngon như vậy mà Nguyễn Nguyễn chỉ có thể ăn được một ít, nhưng vui mừng là vì cậu ấy thật sự thích cái bánh này, có thể ăn là vui rồi.

"Cậu vừa ăn cái bánh này, còn muốn ăn trái cây, ăn hết thật sao?" Hề Mặc nếm một miếng bánh ngọt, hỏi Phùng Đường Đường.

Phùng Đường Đường suy nghĩ một phen, nghiêm túc nói: "Bánh ngọt cũng không nhiều, chỉ có một phần, chắc là có thể ăn hết, trái cây thì chỉ có thể ăn một ít thôi."

Trong lời nói có chút tiết nuối. Cô cảm thấy thật là lãng phí nhưng ăn không hết thì không thể gượng ép được, mặc dù theo chủ nghĩ tiết kiệm, nhưng chuyện này thì cô cũng hiểu.

Phùng Đường Đường ăn bánh xong rồi ăn trái cây.

Nguyễn Dạ Sênh vẫn ngồi đó, không lên tiếng, nhìn vẻ mặt ngọt ngào, hạnh phúc của Phùng Đường Đường, trêи mặt tuy là không có cảm xúc gì, nhưng có thể nhìn thấy được ý cười từ trong mắt cô.

Hề Mặc ở bên cạnh quan sát thần sắc của Nguyễn Dạ Sênh, như đang suy nghĩ điều gì.

Ba mẹ Phùng Đường Đường đã ly dị, cô ấy theo sống với mẹ, có thể thấy cuộc sống lúc trước là vô cùng khó khăn cho nên bây giờ mới hình thành một thói quen tiết kiệm như vậy. Gia đình Nguyễn Dạ Sênh và gia đình của Phùng Đường Đường có quen biết từ rất sớm, khi mẹ của Phùng Đường Đường làm việc vất vả ở bên ngoài, lúc đó Phùng Đường Đường phải ở nhà một mình, mẹ của Nguyễn Dạ Sênh cảm thấy đứa nhỏ này thật đáng thương, vì vậy mà mỗi lần có dịp nghỉ phép trở về nhà đều gọi Phùng Đường Đường đến nhà dùng cơm, một năm rồi một năm, Nguyễn Dạ Sênh và Phùng Đường Đường trở thành bạn của nhau đã từ rất lâu.

Sau đó tình cảnh gia đình của Phùng Đường Đường dần dần chuyển biến tốt hơn, Phùng Đường Đường cũng bắt đầu tự mình đi làm, mọi thứ bây giờ đã không còn như những năm tháng đó nhưng thói quen tiết kiệm thì vẫn như vậy. Hơn nữa bây giờ cô ấy còn đang ở nhà cho thuê, mẹ của cô hiện giờ thì còn ở trong căn nhà cũ lúc trước, giờ cô nằm mơ cũng muốn đổi cho mẹ mình một căn nhà mới thật đẹp, thật rộng rãi.

Công ty của Hề Mặc đối với nhân viên rất tốt, tiền lương và phúc lợi đều rất rộng lượng, nhưng dù sao thì Phùng Đường Đường cũng chỉ là một chân trợ lý với lại vừa tới công ty chưa được bao lâu, mặc dù là đãi ngộ rất tốt nhưng cũng đều dựa vào từng cấp bậc, đương nhiên so ra thế nào thì côc ũng kém hơn những nhân viên khác. Bây giờ giá nhà đất thì cao ngất ngưỡng, tất đất tất vàng, tiềm tiết kiệm của Phùng Đường Đường là muốn mua cho mẹ mình một căn nhà lớn, nhưng chỉ dựa vào số tiền lương này, thật không biết đến lúc nào mới thực hiện được nguyên vọng.

Và những điều này Nguyễn Dạ Sênh điều biết.

Một người sống tiết kiệm như thế, chấp nhận uống một loại trà sữa rẻ nhất lại vì bạn mà chuẩn bị trái cây đắt tiền nhất, đi hết bao nhiêu con đường mua loại bánh đắt tiền nhất, cuối cùng đem chúng đến cho bạn.

Nguyễn Dạ Sênh chỉ vừa nghĩ đến, trong lòng vừa ngọt lại vừa đau. Đã rất nhiều lần cô tỏ ý nguyện muốn giúp đỡ Phùng Đường Đường, nhưng Phùng Đường Đường đều từ chối, Phùng Đường Đường không muốn dùng tiền của cô, Nguyễn Dạ Sênh cũng không nên ép buộc cô ấy điều gì, chỉ có thể âm thầm giúp đỡ, còn rất phải để ý để cô ấy không nhận ra.

Tuy còn rất nhiều chuyện Hề Mặc không biết rõ nhưng nhìn cái ánh mắt mà Nguyễn Dạ Sênh đang nhìn vêg Phùng Đường Đường hiện tại, có thể thấyNguyễn Dạ Sênh đối với Phùng Đường Đường thật sự rất tốt.

"Đường Đường." Hề Mặc gọi Phùng Đường Đường.

Phùng Đường Đường đang ăn trái cây, quay mặt lại.

Hề Mặc nói: "Cậu đoán xem Hề tỷ của cậu vừa rồi nói gì với mình?"

Nguyễn Dạ Sênh giật mình, vừa rồi rõ ràng cô không hề nói chuyện gì liên quan đến Phùng Đường Đường với Hề Mặc, không khỏi tò mò nhìn lại Hề Mặc.

Phùng Đường Đường cũng nhìn Hề Mặc, sau đó thật nhanh nhìn về phía Nguyễn Dạ Sênh, không tìm được manh mối gì từ trêи mặt của Nguyễn Dạ Sênh, không khỏi sợ hãi: "… Chẳng lẽ chị ấy muốn sa thải mình sao?"

Hề Mặc: "…"

Đầu óc của em rốt cuộc cũng chỉ có vậy thôi sao!

Ấn tượng của tôi trong lòng em cũng chỉ là loại như vậy à!

Hề Mặc nhẫn nhịn, trêи mặt cố gắng hiện lên sự ôn hòa: "Hề tỷ nói cậu hoàn thành rất tốt chức trách của mình, mọi chuyện giao cho cậu xử lí đều làm rất khá, đang chuẩn bị tăng lương cho cậu."

Nguyễn Dạ Sênh giờ mới hiểu được ý của Hề Mặc, ban đầu hơi bất ngờ, sau đó trêи môi khẽ cong lên nhưng không để lại dấu vết đang cười.

"Thật, thật sự!" Phùng Đường Đường không dám tin, ánh mắt mong đợi nhìn Nguyễn Dạ Sênh, tìm kiếm lời xác nhận từ "Hề tỷ" của cô.

Nguyễn Dạ Sênh mỉm cười nói: "Thật sự."

Phùng Đường Đường mừng muốn khóc, con người cô rất đơn giản, những người chỉ tốt với cô một chút thì cô đã ghi lòng tạc dạ, cảm thấy ngọt ngào rất lâu. Huống hồ gì bây giờ là được tăng lương, cô vừa đến công ty chưa lâu, không nghĩ nhanh như vậy đã được tăng lương, giờ phút này cô có cảm giác như mình đang bay, chỉ còn kém là bay đến tận mây xanh thôi.

Nhưng bình thường cô cũng là một người rất quy củ, biết là rất vui mừng và kϊƈɦ động nhưng cũng không thể không chừa mặt mũi mà đi hỏi được tăng bao nhiều, mặc dù là rất tò mò nhưng vẫn ngoan ngoãn đợi đến kỳ phát lương, lúc đó kiểm tra xem thì sẽ biết rõ.

Hề Mặc nói: "Hề tỷ không nói là cậu được tăng bao nhiêu, dù sao kết toán tiền lương tháng ngày cũng gần đến, lúc đó cậu kiểm tra thẻ của mình là được."

Phùng Đường Đường gật đầu như bằm tỏi, cảm động nói: "Mình cũng không biết phải cảm ơn Hề tỷ như thế nào mới tốt nữa!"

Nguyễn Dạ Sênh chỉ cười.

Nhan Thính Hoan dựa lên bàn, xem náo nhiệt thấy ngửi thấy mùi ngon: "Không biết cám ơn thế nào? Vậy cô ôm chị ấy một cái đi, ôm một cái chính là lời cảm ơn hiệu quá nhất."

Hề Mặc: "…"

Nguyễn Dạ Sênh: "…"

Phùng Đường Đường bị Nhan Thính Hoan khích tướng, lập tức đứng lên, cô cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Dạ Sênh, chỉ đang cẩn thận quan sát. Dù sao từng tuổi này rồi Hề tỷ lại rất không thích tiếp xúc cơ thể với người khác, cô lại chỉ là một trợ lí nhỏ nhoi, tuy nhiên bây giờ cô chỉ muốn ôm một cái để tỏ lời cảm ơn nhưng cũng không biết là Hề tỷ có đồng ý hay không.

Trong lòng Phùng Đường Đường đang nháo nhào, rất muốn hỏi là mình có thể ôm một chút hay không, lại nói không nên lời, ngồi không được, đứng không xong, khuôn mặt đỏ bừng.

Nguyễn Dạ Sênh nhìn về phía Hề Mặc, Hề Mặc im lặng gật đầu với cô.

Nguyễn Dạ Sênh lúc này mới tiến lên hai bước đi đến bên Phùng Đường Đường, giang hai tay, nói: "Không phải muốn ôm một chút để cảm ơn sao?"

Phùng Đường Đường nằm mơ rồi. Sau một hồi ngây người, cô mừng như điên tiến lên ôm lấy Nguyễn Dạ Sênh.

Phùng Đường Đường vừa ôm trong lòng như nghẹn ngào, không thể diễn đạt… đời này, vậy mà mình có cơ hội được ôm Hề tỷ! Trước kia cô giúp Hề tỷ chụp ảnh với fans hâm mộ, có khi fan cũng có được cơ hội ôm Hề Mặc, đều là những cái ôm lễ tiết. Nghệ sĩ cần có hình tượng, cho nên cần phải tương tác cùng với fan hâm mộ, kể cả những cái ôm lễ tiết, những điều này, với trợ lý họ đã sớm quen rồi, nhưng Phùng Đường Đường nhìn thấy fan có thể ôm Hề Mặc, trong lòng cực kỳ ngưỡng mộ. Nghệ sĩ ôm fan của mình, đó là cần thiết phải tương tác, ví dụ như để cảm tạ fan đã luon ủng hộ mình, tuy nhiên là trợ lí đi theo bên cạnh nghệ sĩ phần lớn mối quan hệ cũng chỉ là chủ và nhân viên, không hơn không kém.

Hôm nay tâm nguyện của Phùng Đường Đường đã được thỏa mãn, vui vẻ không thôi, đợi đến lúc mà Nguyễn Dạ Sênh buông cô ra, cô cười đến nỗi mặt mày như bóng bóng sắp nổ đến nơi.

Nhan Thính Hoan liếc nhìn, nói: "Ở đây đừng nói là chỉ còn mình tôi chưa được ôm nữ thần nha?" (~~bestfriend is real)

Cả phòng yên tĩnh.

Phùng Đường Đường còn đắm chìm trong hạnh phúc của cái ôm vừa rồi, rạo rực nói: "Mình không biết Nguyễn Nguyễn cậu có ôm qua Hề tỷ chưa, Nguyễn Nguyễn, cậu có ôm chưa?"

Hề Mặc: "…"

Nguyễn Dạ Sênh: "…"

Mắt thấy hai người không ai trả lời, Nhan Thính Hoan liền hiểu rõ chân tướng, tiếp tục liếc qua nói: "Quả nhiên là chỉ còn mình tôi là chưa được ôm nữ thần, tôi cũng muốn ôm, quá bất công mà."

Nguyễn Dạ Sênh lại nhìn về Hề Mặc.

Hề Mặc im lặng lắc đầu với cô.

Nguyễn Dạ Sênh cúi đầu nhìn đồng hồ, nói: "Bây giờ cũng không còn sớm nữa, tôi phải trở về, Đường Đường, em có muốn về cùng tôi không?"

Nhan Thính Hoan tức giận, hung hăng đâm một miếng trái cây cho vào miệng.

Phùng Đường Đường gật gật đầu, dọn dẹp một chút, chuẩn bị cùng Nguyễn Dạ Sênh quay trở lại khách sạn, cô lo lắng dặn dò Hề Mặc đủ điều, nói cái gì phải đợi bác sĩ xác nhận thật sự không sao rồi mới được xuất viện, lúc này mới theo Nguyễn Dạ sênh đi ra ngoài. Vừa đi đến cửa, Nguyễn Dạ Sênh quay đầu lại liếc nhìn Nhan Thính Hoan, Nhan Thính Hoan ngầm hiểu sau đó làm kí hiệu với cô, Nguyễn Dạ Sênh lúc này mới yên tâm rời đi rồi.

Trời cũng đã khuya, Hề Mặc thấy Nhan Thính Hoan không có ý định rời đi, hỏi: "Đêm nay cô định ngủ ở đâu? Sao không về khách sạn cùng họ."

Nhan Thính Hoan thuận miệng nói: "Tôi ngủ ở đây ah."

Hề Mặc: "…"

Nhan Thính Hoan đem cái ghế gấp di chuyển qua, sau đó mở nó ra thành một chiếc giường nhỏ, ngồi trêи đó, ủy khuất thút thít nói: "Làm sao vậy, tôi có lòng tốt ở lại đây với cô, vậy mà cô còn đuổi tôi đi ah, Nguyễn Nguyễn cô không phải như vậy, cô không có chút lương tâm nào sao?"

Bây giờ Hề Mặc cũng đã quen với điệu bộ cố ý ra vẻ của cô ấy, biết rõ nhưng cũng biết thật sự cô ấy có lòng tốt, có thể là sợ buổi tối mình lại phát sốt, bên cạnh nếu không có ai chăm sóc cũng bất tiện, trong lòng vẫn rất cảm kϊƈɦ nói: "Tôi chỉ sợ là cô ngủ như vậy sẽ không thoải mái, nếu như cô cảm thấy lo lắng, hay là cô cứ mướn phòng khách sạn gần bệnh viện đi, có chuyện gì thì tôi sẽ nhờ y tá gọi điện cho cô."

Nhan Thính Hoan quyết tâm cự tuyệt: "Không muốn, ngủ khách sạn tôi còn phải trả tiền phòng, tôi ở đây ngủ ở giường này nhưng là miễn phí."

Hề Mặc: "…"

Cô có thể tìm một cái lí do nào để cho tôi thật sự tin được hay không!

Tuy Hề Mặc không biết rõ về thân gia bối cảnh của Nhan Thính Hoan, nhưng qua mấy tháng tiếp xúc, nàng có thể nhìn ra Nhan Thính Hoan căn bản không thiếu tiền xài, thậm chí còn tiêu tiền như nước mà không cảm thấy đau lòng, đồ đạt trêи người Nhan Thính Hoan đều rất bắt mắt, trang phục, trang sức đều là một loại đẳng cấp khác so với người bình thường, bây giờ lại diện lí do là không nỡ dùng tiền, thật sự đúng là chuyện hài.

Hề Mặc làm biếng đôi co, nói sau thì cô ấy cũng đã quyết tâm ở lại, phần tâm ý này thật sự quá nặng rồi, chỉ đành phải chấp nhận nghe theo cô ấy thôi.

Gần mười một giờ, Hề Mặc đi tắm, dù sao thì trong người vẫn còn mang bệnh, rất nhanh sau đó nàng đã ngủ.

Vì để thông gió, cửa sổ phòng bệnh vẫn trong trạng thái nửa kép nửa mở, Nhan thoáng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sắc mặt còn tối hơn so với màn đêm, cuối cùng cô đóng cửa sổ lại, còn khóa chốt cửa sổ

Thấy Hề Mặc đã nhắm mắt ngủ, Nhan Thính Hoan rón rén đem cái giường gấp chuyển sang đặt sát bức tường bên cạnh cửa, ở vị trí này, nếu có người muốn mượn cửa sổ để quan sát bên trong hoặc là đẩy cửa phòng đi vào sẽ không thể nhìn thấy được, bởi vì góc khuất, chỗ này sẽ là chỗ khôngg bị phát hiện trước tiên. Cô khóa trái cửa phòng, sau đó tắt đèn rồi nằm trêи ghế gấp. Hề Mặc sợ cô buổi tối sẽ bị cảm lạnh nên chuẩn bị cho cô thêm một cái chăn.

Trong phòng một mảnh mờ mịt, trêи cửa phòng cũng chỉ có một lỗ nhỏ quan sát làm ánh sáng từ bên ngoài hành lang chiếu vào. Nhan Thính Hoan lục lọi trêи người, lấy ra một vật nhỏ, hình dáng vật kia thoạt nhìn rất giống một chiếc nhẫn, Nhan Thính Hoan mượn nguồn ánh sáng, đeo nó lên ngón tay, khẽ động, ở giữa vật kia đột nhiên bật lên một vật sắc bén, bén nhọn vô cùng, nhưng phải nhìn thật kỹ thì mới nhận ra, bởi vì nhìn sơ thì nó tựa hồ trong suốt, bên trong dường như chứa một loại chất lỏng.

Nhan Thính Hoan lại khẽ động, vật kia trở về nguyên trạng, trở về hình dáng của một chiếc nhẫn trơn láng, mượt mà. Cô nhìn thoáng qua cửa phòng, để tay vào bên trong chiếc chăn, hai mắt liền nhắm lại.

Kim đồng hồ treo tường từng chút một quay về phía bên trái. Hai giờ sáng, ngoại trừ đèn phòng trực thì hầu hết các đèn từ phòng bệnh đều đã tắt, giờ này là lúc mọi người ngủ say nhất.

Cánh cửa ở cuối hành lang vang lên tiếng động nhỏ, nó bị một bàn tay đẩy ra.

Có người đang đi qua cánh cửa này, dọc theo hành lang từ từ đi về phía trước, đương nhiên mỗi bước đi đều được khống chế lực đạo, cơ hồ không thể nghe thấy tiếng chân.

Ánh sáng chói mắt và lạnh lẽo nơi hành lang rơi xuống người này, tạo thành cái bóng dài dưới sàn bệnh viện.

Bước chân chậm rãi tới gần, cuối cùng dừng lại trước phòng bệnh của Hề Mặc.

Trong phòng, Nhan Thính Hoan đột nhiên mở mắt ra.

Bàn tay ở bên ngoài mở ra, từ từ đặt lên tay nắm cửa của phòng bệnh.

_____ hết chương 59 _____

Ed: … to be continute….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play