Hề Mặc yên lặng nhìn Nguyễn Dạ Sênh đem miếng lê trắng như tuyết kia từng chút từng chút ăn xong, trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Hề Mặc có thể nghe rõ âm thanh nhai nuốt thanh thúy vang lên.
Thịt lê mọng nước, sau khi ăn làm đôi môi càng thêm ánh nhuận vương lại chút nước và căng mọng, Nguyễn Dạ Sênh vô thức vươn đầu lưỡi ra, ɭϊếʍ lấy vị ngọt còn sót lại trêи môi.
Hề Mặc: "…"
Trêи mặt nàng thì không có gì bất kì phản ứng gì nhưng thực sự trong lòng đang muốn nhắc nhở Nguyễn Dạ Sênh làm như vậy là đã phá vỡ quy tắc của nàng rồi, nghĩ lại cũng may là màn vừa rồi chỉ có mình nàng thấy được, thật ra cũng không có gì to tát.
Nhưng mà suy xét kĩ càng, Nguyễn Dạ Sênh bình thường cũng không ý thức được sự yêu nghiệt của bản thân, hành động vừa rồi cũng là vô ý, nếu như sau này khi ăn trái cây, bên cạnh cô ấy có người khác, chẳng phải là sẽ để người khác thấy được sao?
Hề Mặc không khỏi nhíu mày.
Nguyễn Dạ Sênh lại chọn một quả tươi ngon mọng nước khác, hỏi Hề Mặc: "Cái này cô ăn được không?"
Hề Mặc nói: "Cô ăn đi, còn rất nhiều, cô tùy tiện chọn là được."
Nguyễn Dạ Sênh cắn một cái, cười nói: "Tôi không thể ăn hết chỗ này được, nhiều như vậy, chỉ có thể ăn giúp cô một ít thôi."
Ánh mắt Hề Mặc rơi xuống người cô, nhìn đến không chuyển mắt.
Nguyễn Dạ Sênh không hề biết Hề Mặc đang một mực đang nhìn cô, sau khi ăn xong trái cây, cúi đầu đi lấy khắn giấy lau miệng.
Hề Mặc nhìn nhìn, tự nhiên lại có cảm giác bản thân đúng là nhàm chán. Cho đến bây giờ, nàng cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày mình lại đi nhìn một người ăn trái cây mà còn nhìn lâu đến như vậy, trừ việc sợ bản thân rảnh rỗi đến sinh bệnh thì quả thật nàng không thể tìm được một lí do hợp lí nào khác.
Nguyễn Dạ Sênh nhìn xuống bàn, hỏi Hề Mặc cần ăn thêm nữa không, Hề Mặc lắc đầu, Nguyễn Dạ Sênh liền dùng màng bao bọc gói đĩa trái cây lại kĩ lưỡng, nói: "Đợi hai người kia trở về hỏi họ có ăn hay không, bao lại sẽ giữ cho chúng được tươi một thời gian, nếu như họ không ăn, đến khi tôi về sẽ mang chúng đi."
"Cô định lúc nào trở về?" Hề Mặc nhìn cô hỏi.
"Chắc là mười giờ."
Hề Mặc cầm điện thoại, mở ra liếc nhìn thời gian.
Chỉ còn có một tiếng.
Nguyễn Dạ Sênh suy nghĩ một lúc biểu hiện của nàng khi nhìn điện thoại, có lẽ đã đoán được tâm tư của nàng, nói: "Nếu cô muốn tôi ở lại với cô lâu hơn thì mười một giờ tôi về cũng được."
"… Không cần." Hề Mặc buồn bực trả lời: "Tôi cũng không phải là con nít, còn cần người khác ở cùng sao?" (~~ giữ giá… giữ giá đây mà >_
Nguyễn Dạ Sênh trừng mắt nhìn: "Người lớn cũng cần có người ở cùng ah, nếu như ở một mình rất cô đơn đấy."
"Tôi không cô đơn."
"Vậy bây giờ tôi đi nha."
Hề Mặc: "…"
Nguyễn Dạ Sênh vừa nói xong liền đứng lên, khóe mắt len lén liếc qua nhìn nàng.
Hề Mặc bắt đầu nôn nóng, lập tức liếc mắt trừng cô: "Ngồi xuống, không cho phép đi."
Trong lòng Nguyễn Dạ Sênh như nở hoa, nhưng trêи mặt lộ ra vẻ ủy khuất, làm ra bộ dáng tôi phải đi, tiếng lên rồi lui về sau hai bước, quay lại giương mắt lên dò xét Hề Mặc.
Hề Mặc đưa tay mở ra một góc chăn, sau đó nghiêng người bước ra, nhưng chỉ trong chốc lát, nàng lập tức ngồi lại tựa người lên đầu giường, đắp chăn lại hoàn hảo, ngữ khí trở lên nhu hòa hơn rất nhiều, nói: "Cô ngồi lại đi."
Nguyễn Dạ Sênh thuận theo ý nàng, ngoan ngoãn quay trở lại ngồi xuống, nhưng trong lời nói vẫn tiếp tục mang theo ủy khuất: "Không phải cô nói là cô không cần người ở cùng sao? Tôi ở đây chắc cũng là đồ trang trí sẽ làm cô chướng mắt, còn không bằng đi về là được."
Hề Mặc hỏi lại cô: "Không phải cô nói mười giờ trở về sao? Bây giờ chưa đến mười giờ, làm người phải giữ chữ tín, nói lúc nào về thì lúc đó về."
Nguyễn Dạ Sênh nghẹn cười gật đầu phụ họa: "Đúng, đúng, tôi sai rồi, mười giờ tôi mới đi."
Hề Mặc cường điệu nói: "Đây là vấn đề về nguyên tắc thủ tín, với việc tôi có cần cô ở cùng hay không, không có một chút quan hệ nào."
Nguyễn Dạ Sênh lại lần nữa ủng hộ quan điểm: "Đúng, đúng, làm người chính phải giữ chữ tín, đã hứa chuyện gì thì phải làm được. Cô yên tâm, nhất định đúng mười giờ tôi sẽ đi, nhiều hơn một giây cũng không được, ít hơn nửa giây cũng không tốt."
Hề Mặc: "…"
Nguyễn Dạ Sênh nhìn nàng, trong mắt tràn đầy gió xuân, hỏi nàng: "Trong phòng bệnh có cảm thấy nhạt nhẽo không? Muốn mở TV xem hay không?"
Nhiều khi mở TV cũng không phải là vì muốn xem, mà chỉ là muốn tình cảnh hiện tại thêm sinh động mà thôi, Hề Mặc nói: "Mở cũng được."
Nguyễn Dạ Sênh bắt đầu tìm điều khiển từ xa, mở TV.
Nhiều lúc, một người muốn mở TV ra xem thì ở một bộ phim nhìn thấy một nhân vật nữ chính là một tiểu hoa đán nào đó, thay đổi một bộ phim truyền hình khác, vẫn là tiểu hoa kia. Từ trước đến nay, Hề Mặc là một diễn viên điện ảnh, không giống với những tiểu hoa nổi tiếng ở trêи truyền hình, theo lý sẽ rất ít khi xuất hiện trêи TV, nhưng hình tượng ở trước công chúng của nàng và những tác động tích cực của việc quảng cáo thương hiệu nên nàng rất được ưu ái, phần lớn đều đại ngôn, trêи thực tế một số quảng cáo tầm cỡ, tốn rất nhiều chi phí nhưng các nhãn hàng vẫn quyết tâm đầu tư thực hiện, cho nên nhiều khi họ xem, xem đến một quảng cáo nào đó có người phát ngôn là Hề Mặc, khi đổi một kênh khác, đổi một quảng cáo khác, vẫn là Hề Mặc.
Nguyễn Dạ Sênh đổi đến một kênh chiếu chương trình tạp kĩ, hiện tại chính là khung giờ vàng dành cho quảng cáo.
Quảng cáo sau thay quảng cáo trước, qua một hồi, chuyển đến một nhóm quảng cáo ô tô, theo ký hiệu của chiếc xe này chính là phát ngôn của Hề Mặc, hiện tại là rất nhiều hình ảnh quay cận cảnh Hề Mặc, dung mạo và khí chất của nàng đúng là không không thể chê vào đâu được.
Nguyễn Dạ Sênh quay lại xem quảng cáo, cảm thấy rất hứng thú.
Quảng cáo ô tô của Hề Mặc kết thúc, lập tức phát đến quảng cáo ô tô khác của Trầm Khinh Biệt.
Hề Mặc: "…"
Cái đài này rốt cuộc là muốn gì!
Càng quá đáng hơn chính là giữa hai cômg ty ô tô mà Hề Mặc làm đại ngôn và cái công ty ô tô đang quảng cáo là đối thủ cạnh tranh với nhau rất kịch liệt với, mà chuyện này đối với nhà đài là chuyện rất thường xuyên và vô cùng bình thường.
Cái người thức thời Nguyễn Dạ Sênh quay lại nhìn xem nàng: "Có cần đổi đài không?"
Hề Mặc cố gắng nói ra vài chữ: "… Không cần, cứ xem cái đài này."
Xem, phải xem, xem coi cái đài này có thể bài trò đến mức nào.
Sau khi một loạt quảng cáo oanh tạc, cuối cùng thì đài này bắt đầu chiếu chương trình thực tế, chương trình này hiện tại là do Dương Phỉ một tay làm nên, ngoại trừ Dương Phỉ, còn có một số khác mời khác, các khách mời, mỗi người đều có một nhân viên quay phim theo sát. Dương Phỉ làm người rất trượng nghĩa, một trong những ca sĩ tham gia chương trình, khi đó rất ít được biết đến, sau khi được Dương Phỉ mời tham gia chương trình, nâng dỡ hắn, kết quả ca sĩ vô danh này chưa đến nửa năm bổng chốc trở nên có tiếng, lột xác trở thành một ca sĩ gạo cội.
Vì vậy, những khách mời của chương trình thực tế này đều là những minh tinh quen thuộc với khán giả. Hiện tại, chương trình này đã phát được một khoảng thời gian rồi, lần này là chiếu tiếp theo những tập đã phát trước đó, khách mời đều đã được giới thiệu ở kỳ gần nhất, tập hiện tại của chương trình, sau khi quảng cáo là hình ảnh của bãi bùn, vừa vặn trêи màn hình cắt ra nhiều khung hình, các khách mời được chia làm hai đội, tiến hành chơi trò trơi trêи bãi bùn này.
Bãi bùn khiến đường đi khá hẹp, người chơi không cẩn thận sẽ rất dễ té xuống.
Hai đội chơi phải hoàn thành nhiệm vụ được giao, đồng thời các thành viên trong tổ phải chú ý để không rơi xuống bãi bùn, nếu không sẽ bị loại.
Mọi người đùa giỡn rất vui bên cạnh bãi bùn, trêи màn hình toàn là ha ha ha ha ha, trong đó có một khách mời che mặt lại đứng cười vô cùng dè dặt, máy quay bắt đầu quay cận cảnh vị khách mời này, hậu kỳ xử lí đánh lên hai má cô hai cái má hồng kết hợp tạo nên hiệu ứng hoạt hình rất đáng yêu.
Dương Phỉ hét lớn: "Bây giờ đội đỏ chỉ còn lại một mình Khanh Khanh!"
Hề Mặc: "…"
Vị khách mời đang che mặt kia thả tay ra, cái người kia quả thật là Trầm Khinh Biệt. Bây giờ đội đỏ duy nhất chỉ còn cô là người sống sót, đối mặt với sự tấn công của đội bên kia, vừa lui về phía sau vừa chắp tay trước ngực, cầu xin: "Cầu xin các người, tha cho tôi đi."
Nguyễn Dạ Sênh yên lặng liếc nhìn nàng một cái, lấy điều khiển từ xa đưa tới cho nàng.
Hề Mặc đem điều khiển từ xa để qua một bên, sắc mặt hiện tại khó có từ nào để diễn tả, nói: "Tôi không cần đổi đài."
Dương phỉ nói: "Chúng ta như vậy mà đi tấn công một cô gái chân yếu tay mềm thật cũng không bằng ah, tôi đề nghị là đội cử ra một thành viên, quyết đấu cùng Khanh Khanh, ai rơi xuống bùn trước, người đó sẽ thua."
Bên trong đó có người cố ý hét lên: "Đội trưởng là thương hoa tiếc ngọc nên thiên vị rồi! Tôi làm chứng, hôm nay đội trưởng thiên vị Khanh Khanh tỷ rất nhiều lần, nếu không thì Khanh Khanh tỷ như thế nào lại sống sót cuối cùng đây! Vậy phái đội trưởng đến quyết đấu cùng Khanh Khanh tỷ a!"
Những người khác tất cả đều cười đến lộn gan lộn ruột, Dương Phỉ nhìn về phía Trầm Khinh Biệt, hai người hiện lên chung trêи chung một khung hình, hậu kỳ xử lí đặc biệt lãng mạng làm cho cả màn hình toàn là bong bóng màu hồng.
Không cần phải nói, vì hiệu quả của chương trình, đây cũng đồng thời là vì chiến thuyền của hai người Dương Phỉ và Trầm Khinh Biệt.
Hai người cứ như vậy ở trong phòng bệnh xem vị khách mời Trầm Khinh Biệt, xem đến trong mắt đầy thú vị, Nguyễn Dạ Sênh nhẹ nhàng phốc cười ra tiếng, sau đó cô quay lại liếc nhìn, thấy Hề Mặc bưng lấy khuôn mặt nhìn mình, lập tức che miệng lại không dám cười nữa, nhưng con mắt thì vẫn chớp chớp nheo nheo cong lại như trăng lưỡi liềm.
Hề Mặc nói: "Chương trình hay không?"
Nguyễn Dạ Sênh đảo mắt, vòng vo, nói: "Chương trình có Dương Phỉ luôn luôn là không chê được."
Cô tránh nặng tìm nhẹ, vẫn không nhắc đến Trầm Khinh Biệt.
Không nghĩ đến một lát sau khi Hề Mặc chắm chú xem TV rồi luận sự nói: "Trầm Khinh Biệt vẫn rất tài năng."
Mắt Nguyễn Dạ Sênh bật sáng lên, nói: "Không phải là cô không thích cô ấy sao?"
Hề Mặc hừ lạnh nói: "Tôi không thích nhiều người. Không thích, cũng không có nghĩa là phủ nhận ưu điểm của họ."
Nguyễn Dạ Sênh không có xương sống giống như thổ địa, nằm sấp lên mép giường, chống cằm lên nhìn nàng nói: "Cô không thích nhiều người, như vậy cô thích hay không thích tôi?"
Hề Mặc: "…"
"Nếu tôi không thích, cô nghĩ là cô có cơ hội để nằm lên trêи giường tôi sao?" Hề Mặc nghiêng mặt liếc nhìn cô.
Nguyễn Dạ Sênh "à" với một ý nghĩa sâu sắc: "Cô không nói là không thích tôi, cho nên chính là cô thích tôi?"
Hề Mặc: "…"
Dừng một lát, Hề Mặc nói: "Ai nói với cô là trêи đời này cứ không phải đen thì là trắng? Logic của cô lấy ở đâu ra vậy? Tôi nói 'không thích' là ở bên trong từ 'thích' còn cô nói 'thích' là ở bên trong từ 'thích' căn bản là cả hai không cùng một nghĩa với từ 'thích' kia."
Nguyễn Dạ Sênh ra vẻ cực kỳ là vô tội: "Không có, ý tôi nói từ 'thích' chính là chỉ cái 'thích' của bạn bè, còn " cô nói 'thích' là ở bên trong từ 'thích' " thì cô đã hiểu lầm rồi, nó không giống với ý kia của từ 'thích', ý nghĩa của nó chỉ là 'thích' thôi?"
Hề Mặc: "…"
Trong TV, cuối cùng Trầm Khinh Biệt cũng đẩy được Dương Phỉ xuống bãi bùn, trêи mặt Dương Phỉ dính toàn bùn đất, thành viên trong đội đứng trêи bờ ôm bụng cười đến chết đi sống lại.