Chương 150 —— dư vị

Trầm Khinh Biệt, nói nhẹ thì là người có tấm lòng rộng lớn, nói nặng thì là một người vô tâm, trước đó nói mấy chuyện không đâu với Úc An, nói đến hăng say, hăng say đến mức quên mất câu chất vấn Úc An tại sao vứt bỏ cô lúc đầu.

Úc An vừa nhắc lại, đột nhiên cô mới nhớ ra, tâm trạng vừa được Úc An làm dịu đi giờ lại có đôi chút tức giận, nói: "Chuyện này còn phải hỏi em có ý gì sao? A Úc, giờ em đã nhìn ra, trong lòng chị vốn không hề có em."

Úc An: "..."

Nàng lập tức nghĩ đến hai vấn đề.

Cái gì...... Cái gì gọi là, trong lòng mình vốn không hề có em ấy?"

Lẽ nào.... Khanh Khanh hy vọng trong lòng mình có em ấy?

Đáy lòng bình lặng của Úc An bị câu nói của Trầm Khinh Biệt làm cho dao động.

Nàng gia nhập giới giải trí đã lâu, lại còn là người ở phía sau sân khấu, với những mối quan hệ phức tạp của tư bản, nàng phải am hiểu cái gọi là nghệ thuật ngôn từ. Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, trong lòng nàng phải tường tận.

Úc An lòng có càn khôn, đối mặt với những vấn đề công việc, nàng luôn phải suy tính kỹ càng, người khác nghĩ trước một bước, nàng phải nghĩ trước mười bước, đặt ở mặt công việc thì đây đương nhiên là một loại năng lực hơn người.

Nhưng đặt ở mặt tình cảm, là một thứ rất phiền phức.

Là vì phải nghĩ tới nghĩ lui, nên rất hay nghĩ nhiều.

Lúc này, đại diện Úc nghe Trầm Khinh Biệt nói chuyện như đang oán trách mình, biết hai nghi vấn vừa rồi của mình dù thế nào cũng không thể hỏi ra, tránh làm cho Trầm Khinh Biệt lại nổi giận.

Nghe giọng điệu của đồ ngốc này trong điện thoại, rõ ràng đang không được vui, lại mang theo chút hờn dỗi, không chừng lúc này miệng đồ ngốc còn đang dẩu lên.

Úc An chỉ tưởng tượng thôi, trong lòng có cũng có tê dại.

Nếu không thể hỏi, vậy cứ trực tiếp trả lời, Úc An cân nhắc một hồi, tay bám vào thành ban công lạnh lẽo, dường như đang run lên, nàng nhẹ nhàng nói: "Khanh Khanh, trong lòng chị.... đương nhiên có em."

Trầm Khinh Biệt không hiểu được ẩn ý của câu này, tưởng rằng Úc An chỉ đang trả lời câu chất vấn của mình, lẩm bẩm nói: "Chị đừng hòng dỗ em, nếu như trong lòng chị thật sự có em, vậy tại sao vừa rồi không hiểu được ý của em?"

Lúc này Úc An có chút sốt sắn, vội nói: "Khanh Khanh, chị hiểu, chị hiểu mà."

"Chị hiểu thật sao?" Cái mà Trầm Khinh Biệt hiểu, vốn không hề giống cái nàng hiểu.

"Chị hiểu thật mà." Úc An nôn nóng, chỉ hận không thể moi tim moi phổi mình ra để cho đồ ngốc này xem, đáng tiếc là, lúc này hai người đang ở cách xa nhau, nàng có moi cũng vô dụng.

Úc An lại nói: "Thật ra chị đã hiểu từ nhiều ngày trước, nhưng chị không nói với em, chị sợ... em không hiểu ý chị."

Trầm Khinh Biệt nghe xong không hiểu gì cả, gì mà đã hiểu ra từ nhiều ngày trước, cô mơ hồ, chỉ trả lời nửa câu sau của Úc An: "Em rất thông minh, sao lại không hiểu ý của chị chứ. Lời của chị em hiểu hết đó, chỉ có chị vừa rồi không hiểu ý em, còn hỏi ngược lại em."

Úc An vui mừng không tả được, nụ cười trên mặt khó giấu đi, không biết là do bị lạnh hay là do quá kích động, giọng nói có gì đó run run: "Khanh Khanh, nên là em hiểu chị đúng không?

"Em đương nhiên hiểu chị." Trầm Khinh Biệt càng nghe càng kỳ lạ: "Chúng ta là chị em thân nhất, cũng đã hôn nhau luôn rồi, sao không hiểu chị chứ?"

Úc An: "..."

Nét vui mừng trên mặt cô lập tức bị gió lạnh ngoài ban công và lời nói của Trầm Khinh Biệt thô bạo tấn công, vỡ tan tành.

... Đồ ngốc này.

Sau một phen tự đa tình của mình, lập tức cảm thấy xấu hổ, như bị đông cứng tại ban công, nàng thấp giọng lạnh lùng nói: "... Em hiểu cái gì."

Trầm Khinh Biệt oan ức: "Chị... tự nhiên chị hung dữ với em."

"Chị không hung dữ với em." Úc An lại mềm lòng,vội nói: "Xin lỗi, là chị không đúng."

"Hừ, tha thứ cho chị." Trầm Khinh Biệt lẩm bẩm: "Chị nói tới nói lui, nhưng trước sau vẫn chưa trả lời vấn đề của em, xem ra chị vẫn chưa hiểu. Em là hỏi chị, tại sao chị vứt bỏ em, rồi lại cần cái tên công tử bột Lâm Thuấn Phong đó? Em nhiều tiền hơn cậu ta, cũng nổi tiếng hơn cậu ta nhiều, chị dẫn dắt em không nhiều tiền hơn khi dẫn dắt cậu ta sao? Chị bỏ em, cả ngày đi cùng công tử bột đó, không thèm đến chỗ của em nữa."

Biểu cảm của Úc An càng thêm vỡ nát "..."

Thì ra "vứt bỏ em ấy" là có ý này.

Úc An cố nuốt xuống bụm máu gần như sắp thổ ra, cố gắng làm cho giọng nói mình trở nên bình tĩnh hơn: "Chị không vứt bỏ em. Khanh Khanh, chị là người đại diện của em, không phải trợ lý bên cạnh em, hơn nữa nghệ sĩ mà chị phải dẫn dắt không phải chỉ có mỗi mình em, không thể ngày nào cũng ở cạnh em."

Tuy rằng nàng rất muốn được như vậy.

Úc An nói tiếp: "Hơn nữa chị đã từng nói với em nhưng em vẫn không hiểu rõ, thu nhập hiện giờ của chị đến từ cổ phần trong công ty, cho dù chị không dẫn dắt em hay là Lâm Thuấn Phong mà được sắp xếp cho người khác, thì tài nguyên mà các em nhận được, chị vẫn có thể từ trung gian nhận tiền từ cổ phần. Dẫn dắt các em nhiều hay ít cũng không ảnh hưởng đến việc kiếm tiền của chị, em nói chuyện thu nhập của mình vào chuyện này vốn đã bất hợp lý."

Trầm Khinh Biệt lại oan ức: "Chị... tự nhiên chị nghiêm túc như vậy làm gì chứ."

Úc An: "..."

Giọng nói Úc An mềm nhẹ lại: "Chị chỉ muốn giải thích rõ với em, em không thể cứ mơ hồ như vậy."

.... Rồi dễ bị lừa.

"Chuyện thu nhập của em nói cũng không có gì sai." Trầm Khinh Biệt nói: "Chị dẫn dắt em nhiều, em có thể chia doanh thu cho chị nhiều hơn, em nổi tiếng như vậy còn kiếm được nhiều tiền, không phải chị cũng sẽ nhận được nhiều hơn từ em sao?"

"Doanh thu muốn chia là chia như vậy sao?" Lúc này Úc An thật sự nghiêm túc: "Không được nói lung tung."

"Em tình nguyện." Trầm Khinh Biệt không hề che giấu ý nghĩ của mình.

"Không được ở trước mặt người khác nói chuyện phân chia doanh thu, đặc biệt là ở trước mặt người đại diện." Úc An rầu rĩ, nghĩ đến hiện giờ chỉ có một mình Trầm Khinh Biệt ở đoàn phim, càng thấy không yên tâm, nói: "Người đại diện là dựa vào nghệ sĩ kiếm tiền, em nói việc chia doanh thu dễ dàng như vậy sẽ chỉ làm cho người đại diện nghĩ rằng em là người ngây thơ, là người dễ bị tính kế, tuy em có vị thế ở giới giải trí, họ không công khai gây khó dễ cho em mà sẽ ngầm giở trò sau lưng. Khanh Khanh, đừng bao giờ thể hiện sự nhượng bộ của em đối với người khác một cách dễ dàng."

"Em cũng không cho người khác, em chỉ nhượng bộ với chị. Mà chị lại không phải người khác, ở trước mặt người khác em sẽ không bao giờ nói như vậy, em không ngốc." Trầm Khinh Biệt nói: "Chỉ có chị là người đại diện của em, sau này cũng sẽ như vậy, vậy làm sao có người đại diện khác ngầm ngáng chân em, em không hề cần họ."

Úc An ngẩn người, tay cầm điện thoại như ngưng đọng tại đó.

Trầm Khinh Biệt dùng tiền tài dụ hoặc nàng: "A Úc, chị dẫn dắt em nhiều một chút, em sẽ làm cho chị kiếm được càng nhiều tiền."

Giọng điệu này giống như đang nói, chị dành thời gian cho em nhiều một chút, em sẽ bao nuôi chị.

Và quả thực Úc An bị cô mê hoặc, như cả kinh nói: "Chị có tiền, không cần tiền của em."

"Vậythì chị muốn gì?" Trầm Khinh Biệt ủ rủ.

Cô cảm thấy rất tiếc, tiếc là năng lực làm việc của A Úc quá giỏi, có quá nhiều tiền, nếu như A Úc không có tiền, không chắc A Úc sẽ không bị tiền của cô dụ hoặc.

Trầm Khinh Biệt đành phải thương lượng, hỏi: "Vậy thì phải thế nào chị mới dành nhiều thời gian dẫn dắt em?"

"Chị muốn......" Úc An muốn nói lại thôi.

"Chị muốn gì?"

"Chị muốn em...." Úc An nói.

"Muốn em gì hả?" Trầm Khinh Biệt tiếp tục hỏi.

Úc An: "..."

...Quên đi.

"Ở em không có gì để chị muốn hết." Úc An dứt khoác đổi đề tài, an ủi Trầm Khinh Biệt, nói: "Về chuyện của Lâm Thuấn Phong, em không cần quá để ý, hiện tại cậu ta đang trong giai đoạn phát triển, hơn nửa đang có phong độ tốt, sau này có thể tạo được giá trị cao, bây giờ chị dẫn dắt cậu ta một đoạn thời gian để trải đường, đối với công ty, với chị hay với cậu ta, tất cả đều có lợi. Đợi đến khi cậu ta có thể vững vàng, chị cũng sẽ không phải nhọc lòng thêm nữa, sẽ phân người khác đi theo cậu ta."

Trầm Khinh Biệt trong lòng hiểu rõ, không mặn không nhạt nói: "Vậy em cũng chỉ có thể chúc cho công tử bột sớm ngày nổi danh, như vậy chị không cần phải quan tâm đến cậu ta nữa."

"Được rồi, đừng cáu gắt nữa." Úc An dỗ dành cô, nói: "Sau khi chị xong việc bên đây, sẽ nhanh chóng đến chỗ của em, chẳng phải em còn phải quay show thực tế hay sao."

Nghe Úc An nhắc đến show thực tế, Trầm Khinh Biệt nghĩ đến có thể được gặp Úc An, tâm trạng rất tốt, nói: "Em cần phải đi ngủ một giấc thật ngon đây, không nói với chị nữa. Chị bận việc xong thì nghỉ ngơi sớm."

Trước kia nói chuyện, lúc nào cũng như đảo đậu, đảo đến tai Úc An thấy phiền, lần này hiếm khi lại chủ động nói muốn ngắt máy, Úc An lại cảm thấy có chút luyến tiếc, nhưng vẫn dịu dàng nói: "Được, em ngủ đi, ngủ ngon."

"Ngủ ngon, ba ba."

"Sóng sóng cái gì?" Úc An bị gió lạnh làm cho đông cứng, không thích ứng kịp.

Trầm Khinh Biệt hì hì cười, nói: "Giống như fans buổi tối thường chúc em ngủ ngon, kèm một cái ba ba, ý chính là hôn một cái."

Hai cánh môi của cô chạm vào nhau, rồi thả ra, phát ra một tiếng "ba".

Mềm nhẹ.

"Ah, là cái đó." Trời lạnh, mặt Úc An lại hơi nóng lên.

Trong lòng nổi lên đều là ba ba.

Không phải, đều là bong bóng màu hồng.

Đến khi Úc An cất điện thoại, từ ban công đi vào, vì ở bên ngoài nhiễm lạnh nên khi đi vào phòng, nhiệt độ ấm từ máy sưởi làm người nàng như nổi hết cả da gà, nhưng nàng đang còn chìn đắm trong cuộc hội thoại với Trầm Khinh Biêt nên không cảm giác được gì, bên môi vẫn giữ nụ cười.

Lâm Thuấn Phong vội chào hỏi, nói: "Chị Úc An, ở ngoài trời lạnh như vậy, sao chị không mặc áo khoác mà ra ngoài rồi? Đừng để cho bị cảm."

Nụ cười bên môi Úc An lập tức ngưng lại.

"Tôi không lạnh." Nét mặt nàng bình tĩnh lại như ngày thường, nhìn Lâm Thuấn Phong, nghiêm nghị nói: "Trước đó những chuyện tôi nói với cậu, cậu nhớ chứ?"

"Dạ nhớ, chị Úc An."

Úc An dặn dò cậu ta: "Tài nguyên này có được không hề dễ, cậu phải biết quý trọng. Khả năng bộ phim này hot là rất cao, mà nhân vật của cậu lại rất có tiền năng, phải nắm chắc tốt cơ hội, đừng để đến lúc nhập đoàn mà chưa chuẩn bị gì làm chậm trễ tiến độ quay. Trước tôi đã sắp xếp cho cậu những khóa học diễn, phải nghiêm túc học theo sự chỉ dẫn của giáo viên."

"Cảm ơn chị Úc An." Lâm Thuấn Phong vui mừng: "Nói vậy là, nhân vật của em xem như đã định rồi?"

Úc An không trả lời ngay, chỉ nói: "Tự mình biết là được, không được nói ra ngoài. Trước khi cậu chưa chính thức nhập đoàn, tất cả đều không coi là chắc chắn."

"Em biết rồi, chị Úc An." Lâm Thuấn Phong liên tục nói.

"Cậu nghỉ ngơi đi." Úc An nhàn nhạt nói: "Ngày mai phải đi sớm."

Lâm Thuấn Phong nói thêm vài câu với nàng, sau đó rời đi.

Úc An trở lại phòng, chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại mình hồi lâu, nhìn nhìn rồi cười cười, lát sau mới cất đi, đi vào phòng tắm.

Nguyễn Dạ Sênh dọn dẹp xong, tắm xong, nhìn cánh cửa phòng của Hề Mặc dưới ánh đèn, gõ cửa, đứng chờ.

Hề Mặc mặc áo ngủ, nhanh chóng đi ra mở cửa, thấy Nguyễn Dạ Sênh. Có lẽ vì xấu hổ khi nhớ lại cảnh tượng ăn cherry mà ánh mắt nàng vẫn còn ẩn ẩn đôi chút mất tự nhiên, nhất thời không lên tiếng.

"Không có gì cả, mình chỉ lại đây chúc ngủ ngon thôi." Bên tai Nguyễn Dạ Sênh cũng nóng lên, nói.

"Mình biết." Hề Mặc đáp.

"Vậy... ngủ ngon." Nguyễn Dạ Sênh cắn môi: "Hề Mặc."

"Ngủ ngon, Dạ Sênh." Hai chữ Dạ Sênh mà Hề Mặc nói, vừa êm ái vừa nhẹ nhàng.

Nguyễn Dạ Sênh hết sức e thẹn quay đi, về lại phòng mình, giây phút cửa phòng đóng lại, cô như bổ nhào xuống giường, cô lật người trên chiếc chăn mềm mại, nhìn lên trần nhà, gợn sóng trong mắt lay động như sắp tràn ra.

Cô đưa tay bắt lấy cái gối mềm mại đến, nằm thằng thóm, nâng tay vuốt ve lên môi của mình.

Nơi đó như còn đọng lại hơi thở của Hề Mặc.

Mang theo vệt nước ngọt lành của cherry.

Và cả hương vị... của Hề Mặc.

Nguyễn Dạ Sênh vuốt ve môi mình, tựa như còn chìm trong dư vị ban nãy, lát sau, cô ôm lấy chiếc gối, mãnh liệt đặt xuống vài cái hôn, mặt đã đỏ lịm hết rồi, cô chôn mặt sâu xuống gối.

Hôm nay, cô phải chính thức tuyên bố, cô đã mất nụ hôn đầu rồi.

Cô đơn phương nhận định rằng, nụ hôn đầu của cô đã trao cho Hề Mặc.

Nguyễn Dạ Sênh hưng phấn lăn vài vòng trên giường, càng nghĩ càng thấy mình đúng là không biết xấu hổ, nhưng vẫn không thể không chế mà trộm vui vẻ vì điều đó, giơ chân trên giường lắc qua lắc lại.

Dù sao Hề Mặc cũng chẳng biết, cứ để cho cô một mình nghĩ như vậy, cô hứa, chỉ như vậy tối hôm nay thôi.

Cũng đã sắp 12 giờ, nhóm "Chị em Thượng Hải tương thân tương ái" lại có tin nhắn, Nguyễn Dạ Sênh tiện tay cầm điện thoại lên nhìn, Lâm Đinh Sương gửi đến một bức hình, chụp trái cây buổi tối cô ăn, là những lát cam vàng tươi.

Lâm Đinh Sương: "Thời gian để ăn khuya."

Lâm Đinh Sương rất thích chia sẻ những chi tiết hằng ngày của cuộc sống, dù không ai để ý cô nhưng vẫn thường xuyên gửi một ít hình lên đây để tự thưởng cho mình. Đương nhiên, không thể nào không có ai để ý đến cô, vẫn còn đó Lâm Đinh Vũ sẽ mãi mãi ở sau những bức hình của cô mà đáp lời.

Lâm Đinh Vũ: "Ăn ngon."

Thôi Gia Ngư cũng gửi đến một bức hình, lại là một ly mì ăn liền: "Tôi cũng ăn khuya."

Lâm Đinh Sương: "Gia Gia, sao chị lại ăn mì gói nữa rồi, không phải buổi chiều vừa mới ăn sao?"

Thôi Gia Ngư: "Tôi chết đói đến nơi rồi, xem tài liệu đến tay chân rã rời, cho nên ăn thêm một ly."

Lâm Đinh Vũ: "Ăn nhiều mì gói sẽ ảnh hưởng đến làn da, sau đó sẽ ế mốc ế meo."

Thôi Gia Ngư: "Hừ, tôi ế kệ tôi, ai cần chị lo."

Nguyễn Dạ Sênh: "Tối nay tôi cũng ăn khuya."

Lâm Đinh Vũ cười hỏi: "Rất hiếm khi nha, nữ minh tinh có dáng người tốt như Nguyễn Nguyễn đây cũng ăn khuya nữa sao?"

Nguyễn Dạ Sênh: "Ăn một ít trái cây."

Lâm Đinh Sương: "Nguyễn Nguyễn, chị ăn gì vậy?"

Nguyễn Dạ Sênh ghé người vào chiếc gối, cười gõ chữ: "Cherry, rất ngọt, rất mềm, ăn rất ngon."

Theo sau tin nhắn của cô là tin nhắn của Hề Mặc hiện lên: "..."

Nguyễn Dạ Sênh nhìn thấy dấu ba chấm của Hề Mặc, cười đến hai mắt đều cong lên.

Hề Mặc: "... Tôi cũng ăn khuya."

Thôi Gia Ngư khinh hãi: "Nữ thần, chị cũng ăn khuya nữa sao???"

Lâm Đinh Vũ: "Sao em không khinh hãi là nữ thần của em cũng ăn cơm?"

Thôi Gia Ngư: "... Chị biến đi."

Nguyễn Dạ Sênh biết nhưng vẫn hỏi: "Cậu ăn gì vậy?"

Hề Mặc tựa vào đầu giường, một tay chạm môi mình, nhẹ xoa xoa, một tay gõ chữ: "Mình cũng ăn cherry."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play