Chương 146 —— Bồi thường

Nghe được tin toàn bộ quà mà cô tặng cho Hề Mặc thời đại học đều không có ở phòng chứa quà, ban đầu Nguyễn Dạ Sênh sửng sốt, sau đó trong lòng thoáng nổi lên một cảm giác vô cùng thất vọng.

Trước đó cô còn mang đầy lòng mong chờ, cảm thấy quà của mình chắc chắn nằm ở đây, thậm chí còn muốn theo mọi người tìm chúng từ trong đống quà này. Tất cả cũng bởi vì sự mong chờ, cô tràn ngập nhiệt tình, cho dù phải tìm thư cả một buổi cũng không thấy mệt mỏi.

Không ngờ đều là công dã tràng.

Hy vọng bao nhiêu, thất vọng bấy nhiêu, Nguyễn Dạ Sênh đứng ở kia, khẽ thở dài.

Hề Mặc ủ rủ, không nói chuyện.

Nguyễn Dạ Sênh nhìn nàng đi qua.

Khi vừa đến trước cửa, nàng nhìn thấy Hề Mặc buồn bã đứng cạnh đống quà, không hiểu sao lòng cô có chút chua xót. Vì biết Hề Mặc không ngủ lại chạy sang đây để tìm quà, cuối cùng lại tốn công vô ích, hiếm khi cô nhìn thấy một Hề Mặc mang nét ưu sầu như thế, càng nhìn càng đau lòng.

Lúc Hề Mặc mở hộp quà cuối cùng, ngay khi chắc chắn rằng quà của cô không có ở đây, nàng đã rất buồn.

Nguyễn Dạ Sênh không ở đây để chứng kiến nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng được tâm trạng của Hề Mặc khi đó.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Dạ Sênh đau lòng vì Hề Mặc đã sớm xóa đi cảm giác thất vọng ấy, cô đi đến trước Hề Mặc, nhẹ nhàng nói: "Không tìm được thì không tìm được, không sao cả, thật ra cũng không có thứ gì là quan trọng."

Hề Mặc nâng mắt nhìn, nàng có thể cảm nhận được giọng nói Nguyễn Dạ Sênh mang theo sự an ủi.

Rõ ràng chính bản thân Nguyễn Dạ Sênh cũng hạ cảm xúc vì chuyện này, nhưng vẫn đến an ủi nàng.

Hề Mặc nghiêm túc nói: "Mình thấy nó rất quan trọng."

Nguyễn Dạ Sênh ngơ ngác.

Cô như được Hề Mặc vuốt lông, từ sự nghiêm túc này của Hề Mặc, cô được an ủi đôi chút, tâm trạng cũng thoải mái hơn. Những món quà bị lạc mất đương nhiên chúng có ý nghĩa rất lớn đối với Nguyễn Dạ Sênh nhưng với nàng lại càng quan trọng hơn, nói đúng hơn thì đó là thái độ của Hề Mặc đối với những món quà của cô.

Hiện tại Hề Mặc để tâm đến những món quà này như vậy, lẽ nào còn chưa đủ?

Cho dù có thật sự tìm không thấy, cũng không phải cưỡng cầu, có được phần tâm ý này của Hề Mặc, cô cảm thấy đã đủ rồi.

"Mình thấy rất vui." Nguyễn Dạ Sênh tiếp lời Hề Mặc, ánh mắt hiện lên ý cười.

Hề Mặc nhíu mày: "Quà một món cũng chưa tìm ra, vẫn vui?"

Nguyễn Dạ Sênh cười nói: "Cậu coi trọng chúng, đương nhiên mình rất vui. Dù sao mình tặng quà cho cậu cũng không phải vì lợi ích chúng mang lại cho cậu, cậu đâu thiếu thứ gì. Tặng cậu quà sinh nhật chỉ là một cách để thể hiện thành ý, mình muốn chúc cậu sinh nhật vui vẻ, hy vọng cậu có thể nhìn thấy được thành ý của mình, biết được thành ý của mình."

Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, mang theo ấm áp như sưởi ấm lòng người: "Bây giờ tuy không tìm được quà của mình nhưng cậu vì nó mà cả buổi tối không ngủ, lại chạy đến đây tìm, điều này chứng minh cậu đã nhìn thấy được thành ý của mình, biết được thành ý của mình, và hơn nữa còn quý trọng thành ý của mình. Cho dù không tìm thấy, thành ý của mình cũng đã được truyền đạt đến cậu, mình đã rất thỏa mãn."

Hề Mặc không đoán được cô sẽ nói những lời này, nhất thời bối rối, gò má cũng ửng hồng.

"Được rồi." Nguyễn Dạ Sênh chấp tay sau lưng, nghiêng người về trước, đến gần dỗ dành nàng: "Đừng không vui nữa."

Hàng mi xinh đẹp của Hề Mặc cau lại, ánh mắt lơ đãng nhìn về hướng khác: "...Mình không có."

Chu Văn Hứa đứng thẳng người, lấy điện thoại ra, vừa nhìn hai người các cô vừa bình tĩnh post weibo.

@ Thổ khẩu văn ngôn ngọ: "Ship đúng rồi."

Anh ta chỉ là một cư dân mạng bình thường, mà internet như đại dương rộng lớn, anh ta chỉ là bọt biển ở đại dương. Nhưng anh ta thường ship CP, cho nên có được một nhóm nhỏ người theo dõi.

Chu Văn Hứa có 1500 fans, trong đó hết 1000 fans là anh ta mua, anh ta mua chỉ vì muốn weibo của mình nhìn cho giống như một tài khoản được nhiều sự chú ý thôi.

Anh ta không biết cách dựng thuyền, chỉ biết "ship CP" một cách đơn thuần, cho nên không có nhiều fans. 500 fans còn lại, một nửa là tài khoản ảo do weibo lâu lâu đưa tới, một nửa là bạn bè cùng chung chí hướng mà anh ta quen biết được khi đu CP, tuy không nhiều nhưng quan hệ rất tốt.

Ở bên đây, Nguyễn Dạ Sênh nhìn thấy Hề Mặc tuy không vui mấy nhưng miệng vẫn cố tỏ ra ngoan cố, lòng cũng mềm đi, nói: "Chuyện này nếu muốn giải quyết thật ra cũng đơn giản, sau này mình tặng lại bốn món quà cho cậu không phải là được rồi sao? Chỉ là thời gian qua lâu rồi, nếu muốn tặng những món quà giống lúc trước e là rất khó nhưng mình sẽ cố gắng tìm lại, nếu như không tìm ra vậy thì dùng những món gần giống vậy thay thế."

Hề Mặc lắc lắc đầu.

Nguyễn Dạ Sênh cố tình tỏ ra đáng thương cho nàng xem: "Cậu không muốn sau này mình tặng qua cho cậu sao?"

Hề Mặc lập tức nói: "...Muốn."

Nguyễn Dạ Sênh khẽ cười.

Hề Mặc lại nói: "Nhưng mình cũng muốn quà trước đây."

Nguyễn Dạ Sênh không chạm đến, cách khoảng không chỉ lên mũi nàng, nói: "Có phải chứng ám ảnh cưỡng chế của cậu lại bộc phát rồi không? Vậy phải làm sao, làm sao thì cậu mới thoải mái trở lại?"

Hề Mặc thầm nghĩ, lúc này Nguyễn Dạ Sênh nói chuyện cùng nàng như thế, thật ra rất thoải mái.

Ngoài miệng lại nhàn nhạt nói: "Chứng cưỡng chế của mình không hề nghiêm trọng như lời cậu nói. Có thể tìm đều đã tìm, nếu thật không ở đây cũng không còn cách nào khác."

Nguyễn Dạ Sênh thấy cảm xúc của nàng đã dịu lại, không còn vẻ mặt trầm trọng như trước đó, chí ít nhìn qua đã rất bình tĩnh, lúc này cô mới yên tâm, nói: "Nếu cậu có thể nghĩ như vậy, vậy thì tốt rồi."

Một dòng weibo "Ship đúng rồi" của Chu Văn Hứa post lên không lâu, nhận được hơn mười lượt like của bạn bè, những người này thật ra không biết ý nghĩa thật sự bài post này của anh ra nhưng vẫn like, like chứng minh là đã đọc.

Có người bình luận hỏi anh ta: "Ship đến gì rồi?"

Chu Văn Hứa từ từ trả lời anh ta: "CP Đặng Định."

Người kia không hiểu gì: "Là cái gì?"

Tuy Đình vẫn chưa lên sóng, trước mắt chỉ có một vài người xem được tương tác giữa Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc trong buổi livestream tiệc đóng máy hôm đó, hơn nữa còn có một ít hậu trường, nhìn thấy mối quan hệ giữa Đặng Tuy và Định Ách rất đáng để hồi tưởng, ship đến nổi CP chủ tớ lạnh nhạt như thời tiết Bắc cực cũng trở nên ấm áp.

Chưa nghe đến CP Đặng Định, thật ra cũng là chuyện bình thường.

Nhưng phía dưới có một người gọi là "Cây tùng và lá thông" trả lời người bạn hỏi chuyện kia: "Là nữ chính và nữ phụ của một bộ phim truyền hình chưa lên sóng, vừa đóng máy thôi, sau này chiếu bạn sẽ biết."

Người bạn kia trả lời: "Wow wow, nữ chính và nữ phụ, vậy là CP bách hợp rồi, rất hiếm đó. Làm phiền vị tiểu tỷ tỷ này chỉ đường cho tôi, là bộ phim nào thế? Tôi đi tìm hiểu trước."

@ Cây tùng và lá thông: "Tôi không phải tiểu tỷ tỷ."

Anh bạn kia trả lời: "Vậy là tiểu ca ca ha."

@ Cây tùng và lá thông: "Là đại ca ca."

Anh bạn: "..."

@ Cây tùng và lá thông: "Tên phim là Tuy Đình."

Anh bạn kia nói với anh ta một tiếng cảm ơn rồi không nói gì nữa, có lẽ cảm thấy thần kinh của "Cây tùng và lá thông" có chút vấn đề.

Chu Văn Hứa lại chủ động trả lời "Cây tùng và lá thông", ngữ khí trông rất quen thuộc, như là bạn bè tốt trong đời thực: "Xem ra cậu đang nghỉ ngơi ở nhà, còn nghỉ ngơi rất thoải mái, biết lên mạng trò chuyện cùng người khác nữa."

@ Cây tùng và lá thông: "Cũng không phải nghỉ ngơi, còn đang bận một vài chuyện."

@ Thổ khẩu văn ngôn ngọ: "Vậy khi nào rảnh, gọi điện cho mấy anh em khác cùng hẹn nhau ăn một bữa?"

@Cây tùng và lá thông: "Qua thêm vài ngày nữa, mấy hôm nay vẫn còn việc. Đến khi đó tôi gọi cho cậu."

@ Thổ khẩu văn ngôn ngọ: "Không thành vấn đề."

@ Cây tùng và lá thông: "Cậu ship Định Ách và Đặng Tuy?"

@ Thổ khẩu văn ngôn ngọ: "Đúng vậy, tôi nói với cậu, hai người họ là thật đó. Không phải bình thường cậu có cơ hội tiếp xúc rất nhiều sao, chẳng lẽ không nhận ra?"

@ Cây tùng và lá thông: "Tôi không hiểu những chuyện đó, nhưng Định Ách và Đặng Tuy thật sự là chủ tớ tình thâm."

Nguyễn Dạ Sênh đối diện với Hề Mặc, tâm trạng Hề Mặc tốt hơn không ít, nói: "Vẫn còn thư, không nên trì hoãn thêm, quà đã không có, giá nào cũng phải tìm được thư."

Nguyễn Dạ Sênh xem đồng hồ, cô và Hề Mặc đã tắm rửa xong từ sớm, bây giờ còn kha khá thời gian.

Cô biết, bằng tính cách của Hề Mặc, nếu như đã tìm không được quà còn tìm không được thư, trong lòng sẽ rất khó chịu, nói: "Được rồi,vậy thì tìm thư một chút, nhưng không được tìm đến quá muộn, ít nhất đến 11 giờ phải quay về nghỉ ngơi."

Hề Mặc gật gật đầu.

Nguyễn Dạ Sênh thấy lúc nàng gật đầu, trông có gì đó rất nghe lời, nhịn không được bật cười.

Chu Văn Hứa kết thúc cuộc trò chuyện cùng "Cây tùng và lá thông", anh ta nghe thấy hai người muốn tìm thư, đi đến nói với Hề Mặc: "Tôi đi gọi thêm người đến, nhiều người tìm sẽ nhanh hơn một chút, em nói cho chúng tôi biết đặc điểm của mấy lá thư, khoảng 10h rưỡi có lẽ sẽ tìm hết, tìm ra sớm một chút để em khỏi phải thương nhớ, Chính miệng em nói là không vội, buổi tối không cần tìm, cuối cùng cả tối lại chạy sang đây, tự mình vả mặt mình."

Hề Mặc: "..."

Chu Văn Hứa quay lại, nói với Nguyễn Dạ Sênh: "May mà tôi đi kiểm tra buổi tối, nhìn thấy phòng quà sáng đèn, đi vào thì thấy Hề Mặc ở đây mở quà tìm cho nên đến giúp đỡ, nếu không một mình em ấy tìm không biết tìm đến khi nào."

"Cảm ơn anh Nhị." Nguyễn Dạ Sênh nói.

Chu Văn Hứa nói: "Nguyễn tiểu thư, thật ra Hề Mặc cũng là sợ em mệt, trước đó mới nói là buổi tối không được tìm. Nếu tìm buổi tối thế nào em cũng sẽ sang đây, vậy thì em không thể nghỉ ngơi được, cho nên ngoài miệng em ấy mới bảo không cần, rồi lại trộm đi tìm quà, còn không muốn để cho em phát hiện. Làm vậy cũng là sợ em đến đây, ảnh hưởng thời gian em nghỉ ngơi."

Nguyễn Dạ Sênh liếc nhìn Chu Văn Hứa, miệng tươi cười: "Tôi biết."

Hề Mặc: "..."

Chu Văn Hứa, anh có thể bớt suy diễn khi nói chuyện được không?

Tôi mượn anh nói sao.

Sau khi Chu Văn Hứa suy diễn xong, đi ra khỏi phòng quà.

Để lại Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc đứng tại chỗ hai người, hai người nhìn nhau, Nguyễn Dạ Sênh không nói gì, chỉ dùng đôi mắt óng ánh quấn lấy Hề Mặc.

Hề Mặc bị ánh mắt này của cô làm cho mất tự nhiên, nàng hạ mắt, liếc qua liếc lại dưới sàn nhà. Đến khi nàng liếc nhìn đến không xa, có một hộp quà đang mở ra, nàng bị hấp dẫn nên đi qua, đi đến bên cạnh hộp quà, lấy món đồ bên trong ra.

Nó trông như một quyển sổ dày dùng để vẽ nhưng trang bìa là lớp trong suốt, chỉ cần nhìn bên ngoài là có thể nhìn thấy chiếc lá được dán trên trang giấy đầu tiên. Hề Mặc lật xem những trang sau, hết một quyển sổ, mỗi tờ đều dán lá cây, màu sắc và hình dạng mỗi loại đều khác nhau.

Quyển tiêu bản lá cây này là do Chu Văn Hứa mở ra khi tìm qua, trước đó nàng không chú ý đến, lúc này nhìn thấy, nàng thầm đặt nó lên bàn.

Nguyễn Dạ Sênh để ý đến hành động này của Hề Mặc, đi qua hỏi nàng: "Cậu muốn giữ quyển tiêu bản lá cây này sao?"

Trước đây cô đã biết Hề Mặc rất hứng thú với tiêu bản lá cây, nếu như fans tặng những món đồ thủ công có tiêu bản lá cây, Hề Mặc sẽ giữ riêng nó. Căn phòng của Hề Mặc ở gia viên Hề gia cũng trưng bày vài khung ảnh chứa tiêu bản lá cây.

"Ừm, lát nữa tìm thư xong, mình mang nó về, đặt cùng với những tiêu bản trước đây." Hề Mặc nhìn chiếc lá ở trang đầu kia, ánh mắt có vẻ phức tạp.

"Bây giờ cậu có rất nhiều tiêu bản lá cây phải không?" Nguyễn Dạ Sênh tò mò, hỏi nàng.

Trên đời có rất nhiều người thích sưu tầm những thứ mà mình yêu thích, đây là chuyện thường thấy, nhưng thật sự Nguyễn Dạ Sênh cũng không ngờ được, là Hề Mặc lại thích sưu tầm lá cây.

"Cũng không bao nhiêu."

Nguyễn Dạ Sênh cười nói: "Mình không nghĩ là cậu lại thích lá cây như vậy. Nếu như biết được từ thời đại học, lúc chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu sẽ tặng cho cậu một quyển tiêu bản lá cây."

Hề Mặc muốn nói lại thôi: "Thật ra..."

"Thật ra cái gì?" Nguyễn Dạ Sênh hỏi.

"Thật ra cũng không phải mình thích lá cây." Giọng nói Hề Mặc rất nhỏ: "Chỉ là nhìn thấy, nên muốn giữ thôi."

Nguyễn Dạ Sênh nghĩ kỹ lại, cảm thấy lời của nàng có gì đó kỳ lạ, nói: "Cậu không phải vì thích lại thu giữ tiêu bản lá cây, chẳng lẽ là vì ám ảnh cưỡng chế, nhìn thấy lá cây xuất hiện trước mắt cậu, cậu không phân loại chúng nó thì sẽ không thoải mái?"

Hề Mặc: "..."

Nét mặt nàng đầy ai oán, nhìn Nguyễn Dạ Sênh: "Trong mắt cậu, chứng ám ảnh cưỡng chế của mình nghiêm trọng đến vậy sao?"

Nguyễn Dạ Sênh đem ngón trỏ và ngón cái tụm vào nhau, cười đưa tay ra: "Chỉ một chút vậy thôi."

Hề Mặc không nói tiếp, Nguyễn Dạ Sênh nhìn nhìn biểu cảm của nàng, cảm thấy nguyên nhân cũng không đơn giản là vì chứng ám ảnh cưỡng chế, hẳn là một nguyên nhân sâu xa nào đó nhưng dường như Hề Mặc không muốn nói ra.

"Mình xem thử tiêu bản này là ai tặng, lại may mắn như thế, còn được cậu giữ riêng." Nguyễn Dạ Sênh đau xót như mất mùa, cầm lấy hộp quà đựng tiêu bản lá cây, nói: "Quà của mình còn không đến được tay cậu."

Hề Mặc: "..."

Nguyễn Dạ Sênh nhìn hết trong ngoài hộp quà, không có card cũng không có chữ ký người gửi, lúc mang đến đây, bên trong cũng chỉ có mỗi quyển tiêu bản, không biết là fan nào tặng.

Cô nhớ tới lúc trước ở Hoành Điếm, có một lần fans đến thăm ban, Hề Mặc cũng nhận được một quyển tiêu bản lá cây, lúc ấy cũng như bây giờ, không biết người tặng, trông khá thần bí.

Nếu là fan, khi tặng quà cho thần tượng, họ thường sẽ để lại chữ ký cùng với một vài lời chúc mà? Nhưng tặng quà theo kiểu này, ngoài quà ra thì không có bất kỳ tin nhắn gì lưu lại, Nguyễn Dạ Sênh so sánh một chút, cảm thấy chuyện này rất hiếm gặp.

Hai quyển tiêu bản lá cây không có nhiều khác biệt, chẳng lẽ do cùng một fan tặng?

Nguyễn Dạ Sênh trả lại hộp quà, lại thấy mình nghĩ quá nhiều, chỉ là một món quà mà người khác tặng Hề Mặc mà thôi, có thể là cô đã quá nhạy cảm.

Rất nhanh Chu Văn Hứa gọi nhóm bảo vệ cùng người làm đến, Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc đi đến phòng thư, cả nhóm người ở phòng cất thư tiếp tục tìm thư của Nguyễn Dạ Sênh.

Lúc này mọi người dốc hết sức tìm kiếm, hiệu suất rất cao, cuối cùng đúng như lời Chu Văn Hứa nói, khoảng hơn 10 giờ 20 phút đã kết thúc việc tìm kiếm thư.

Hề Mặc buông xuống lá thư cuối cùng trên tay, sắc mặt nặng nề.

Nguyễn Dạ Sênh cũng phải cau mày.

Thư của cô cũng không có ở đây.

Cả 17 lá thư, thế nhưng một lá cũng không tìm được.

Hề Mặc im lặng hồi lâu, lên tiếng hỏi Chu Văn Hứa: "Lúc trước khi chuyển nhà, có chắc chắn toàn bộ quà và thư của tôi đều dọn hết sang đây không?"

Chu Văn Hứa gật đầu: "Chắc chắn, lúc đó tôi thấy bọn họ đem quà và thư để vào rất nhiều thùng giấy loại to, toàn bộ thư và quà của em cơ bản đều tập trung chứa ở hai phòng, lúc chuyển nhà, tôi đã kiểm tra qua, hai phòng đó đều trống không, không còn dư lại bất kỳ món gì."

"Vậy tại sao thư của Dạ Sênh đều không có một lá?" Hề Mặc nói: "Chắc chắn đã xảy ra vấn đề ở khâu nào đó."

Chu Văn Hứa cũng cảm thấy việc này kỳ lạ, nghĩ lại, nói: "Chẳng lẽ bị rớt một phần trên đường chuyển đi? Vậy cũng không thể, đều là nhóm tài xế của gia viên phụ trách vận chuyển, mọi người đều rất cẩn thận, không phải công ty chuyển nhà bên ngoài, thùng giấy cũng là loại mới không hư hại, không thể nào quà bị rớt ra được."

"Mọi người nhớ lại xem tình hình chuyển nhà ngày hôm đó, hôm đó có chuyện gì khác nữa không?" Lúc này Nguyễn Dạ Sênh tuy thấy thất vọng nhưng trái lại càng tò mò hơn với nguyên nhân đằng sau chuyện thư và quà đều biến mất.

Hề Mặc nói: "Không có chuyện gì phát sinh, là một ngày rất bình thường."

"Khoan đã." Chu Văn Hứa trầm ngâm một lát, nói: "Hôm đó thời rất trong, nắng rất đẹp, nhóm người làm có mang một ít di vật của Giản tổng khi sinh thời ra ngoài phơi nắng."

Hề Mặc nghĩ tới gì đó, sắc mặt khẽ biến.

"Ngày hôm đó phơi di vật của mẹ cậu?" Nguyễn Dạ Sênh nhớ đến lần đi tế bái Giản Nguyên, Hề Mặc cùng Hề Quý ba của nàng bi thương và cô đơn thế nào, cô thận trọng hỏi: "Mang đi phơi nắng rất nhiều sao?"

"Rất nhiều." Chu Văn Hứa nói: "Giản tổng buôn bán đồ cổ, sinh thời cất giữ rất nhiều đồ cổ, ở gia viên có một căn biệt thự nhỏ, đó là nơi Giản tổng dùng riêng cho việc cất giữ đồ cổ, căn biệt thự nhỏ kia là nơi khô thoáng, phù hợp cho việc cất giữ đồ. Ở đó vẫn còn vài phòng trống, năm đó Hề Mặc cũng đem thư và quà nhận được cất giữ trong những phòng này của biệt thự."

Nguyễn Dạ Sênh nhanh chóng nghĩ đến: "Vậy phòng cất quà và thư với phòng cất giữ đồ cổ có gần nhau không?"

"Không gần, phòng cất giữ đồ cổ ở lầu 2 và lầu 3, tất cả đều khóa lại, canh giữ cũng rất nghiêm ngặt." Chu Văn Hứa nói: "Phòng giữ quà và thư của Hề Mặc là hai căn phòng ở lầu 1, những phòng khác ở lầu 1 thì để di vật sinh thời của Giản tổng. Tất cả đều là những đồ vật sinh hoạt hằng này như quần áo, nón mũ, sách vở, thư từ tài liệu và quà linh tinh của Giản tổng, Hề tổng đều mang chúng tập trung để ở lầu 1, tiện để sửa chữa hoặc là mang đi phơi theo định kỳ, dù gì bên trong cũng có rất nhiều đồ bằng giấy, mà quần áo mũ nón để lâu thì dễ ẩm mốc, Hề tổng căn dặn phải mang ra xử lý theo định kỳ."

Nguyễn Dạ Sênh nói: "Nếu ngày hôm đó mang rất nhiều đồ của Giản tổng ra phơi, người làm phải mang chúng ra ngoài hoặc là mang trở vào, có lẽ sẽ không thể nào mang từng món từng món ra, làm vậy rất bất tiện, có phải họ cũng dùng thùng giấy hay không?"

Hề Mặc đã sớm hiểu ý Nguyễn Dạ Sênh, nói: "Ừm, dùng, còn là loại thùng giấy có cùng kích cỡ với loại thùng giấy mình chuyển nhà ngày hôm đó. Bởi vì cần phải phơi di vật của mẹ, ở biệt thự nhỏ, ba mình mang đến rất nhiều thùng giấy, tiện cho việc mang vác, khi đó thùng giấy mình dùng là lấy từ đây. Khi chuyển nhà, có một số người làm mang thùng đồ ra ngoài phơi rồi mang trở lại."

Nguyễn Dạ Sênh nói: "Thùng đồ đều ở lầu 1, đồ của cậu mang ra ngoài, mà di vật thì lại mang trở về phòng, lúc này người phụ trách việc mang vác di vật có thể đã nhìn nhầm, cho đó là thùng chứa di vật của mẹ cậu rồi dọn nhầm đi, có thể đã đem chúng để lại trong phòng giữ di vật của mẹ cậu?"

"Khả năng này rất lớn." Hề Mặc phân tích: "Nếu không thì không có cách nào giải thích được quà và thư của cậu đều không ở đây. Trong di vật của mẹ cũng có thư và quà, có thể nhóm người làm đã mang nhầm thùng đồ của mình trở lại phòng, nghĩ rằng đó là đồ của mẹ mình, lúc dọn chúng ra trong phòng cũng không phát hiện."

Nguyễn Dạ Sênh nhẹ nhõm thở ra: "Nếu là như thế, quà và thư của mình có lẽ vẫn còn giữ lại ở gia viên Hề gia."

Nhìn thấy còn hy vọng, Hề Mặc cũng hòa hoãn hơn, nói: "Lần sau khi mình về lại gia viên, sẽ đi tìm thử."

"Giờ thì không còn không vui nữa đúng không?" Nguyễn Dạ Sênh cười nói.

Hề Mặc buông mắt, "ừm" một tiếng.

"Cảm ơn, hôm nay mọi người vất vả rồi." Nguyễn Dạ Sênh nhìn Chu Văn Hứa cùng nhóm bảo vệ và người giúp việc trong phòng, cảm ơn với từng người.

"Nguyễn tiểu thư khách sáo rồi." Nhìn qua nhóm bảo vệ và người giúp việc, trông họ ai cũng rất thích Nguyễn Dạ Sênh, cho dù cả buổi tối phải ở đây tìm kiếm, nhưng mỗi người ai cũng rất vui vẻ.

"Trễ rồi, quay về nghỉ ngơi đi." Hề Mặc nói với họ: "Ở đây cứ để như vậy, ngày mai đến dọn dẹp là được."

Chu Văn Hứa bảo nhóm người rời đi, Nguyễn Dạ Sênh cũng cùng Hề Mặc lần nữa về lại nhà chính.

Nhớ đến Giản Nguyên, nhìn qua Hề Mặc như có tâm sự gì đó, nàng ngồi ở sofa, lấy điện thoại nhìn xem. Trong điện thoại của nàng, có vài bức ảnh sinh thời của Giản Nguyên, sau khi mở điện thoại, nàng yên lặng chăm chú xem ảnh.

Nguyễn Dạ Sênh không làm phiền nàng, đi đến tủ lạnh bên kia, lấy cherry ra rửa sạch rồi đựng trong cái chén thủy tinh, lại rót hai ly nước, tuần tự đặt trên bàn ở trước mặt Hề Mặc.

"Mệt cả tối rồi, ăn chút trái cây nghỉ ngơi thôi." Nguyễn Dạ Sênh dịu dàng nói.

Hề Mặc vội cất điện thoại, ánh mắt nhìn đến cherry.

Không biết từ khi nào, cherry với nàng trước giờ chỉ là một lại trái cây bình thường, nhưng bây giờ, khi Nguyễn Dạ Sênh tự tay rửa sạch chúng rồi mang đến cho nàng, Hề Mặc không hiểu vì sao lại cảm thấy màu sắc đỏ hồng kia như có chút thiêu người.

Nàng nhớ đến kịch bản của Cố Như, đột nhiên người như nóng lên.

Hề Mặc rửa tay rồi quay trở lại, vẫn là nét mặt bình tĩnh, lấy cherry cắn một ít.

Nguyễn Dạ Sênh cũng lấy một trái, ngồi bên cạnh Hề Mặc. Nhưng cô không ăn, chỉ dùng ngón tay thon dài cầm lấy nó, như có chút suy ngẫm nhìn Hề Mặc: "Quà và thư đều không tìm được, cậu định bồi thường cho mình thế nào?"

Hề Mặc: "..."

"Cậu cũng đã nói có thể chúng còn ở gia viên, đâu tính là không tìm được, vẫn còn cơ hội." Hề Mặc nói.

"Nhưng chính xác thì hôm nay không tìm được mà." Nguyễn Dạ Sênh liếc nhìn nàng: "Đây là sự thật, chính xác là bây giờ không tìm được quà và thư, cậu phải bồi thường."

Sau một lúc lâu, Hề Mặc nói: "Trước đó cậu nói, cậu chưa nghĩ ra mình phải bồi thường thế nào."

"Bây giờ mình nghĩ ra rồi." Trong mắt Nguyễn Dạ Sênh ánh lên chút ranh mãnh, khẽ cắn môi.

"... Là gì?" Hề Mặc cắn đến nửa trái cherry, dừng lại.

"Cùng mình ăn cherry." Nguyễn Dạ Sênh nở nụ cười.

"Giờ cậu đang ngồi cạnh mình, vậy không phải mình đang cùng cậu ăn cherry sao?" Hề Mặc ngồi đến thẳng thóm, nét mặt cũng căng thẳng.

Nguyễn Dạ Sênh lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng, quyến rũ: "Không phải như vậy. Mình muốn cậu cùng mình ăn cherry như cảnh diễn đó."

Hề Mặc: "..."

-------------------------

Ed: Nguyễn Nguyễn: Tiết tháo là gì, có ngon không, có ăn được không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play