Sức khỏe đột nhiên suy giảm rồi chuyển xấu một cách nhanh chóng. Trong một thời gian ngắn, cô cảm thấy hô hấp rất khó khăn, ngay cả khi cố sức để nói vài câu vụn vặt cũng không thể nói ra, chỉ có thể nặng nề thở, run rẩy nằm trong lòng Hề Mặc.
Hề Mặc ôm cô, trong lòng cũng đang hoảng loạn. Nhưng may mà trong giây phút bối rối Hề Mặc vẫn không mất đi khả năng phân tích. Thấy một loạt phản ứng này của Nguyễn Dạ Sênh, nàng nhanh chóng nghĩ đến điều gì đó, vội vàng kéo cổ áo cô ra, nhìn thấy ở cổ cô đã đỏ cả lên.
Lòng Hề Mặc thoáng trầm xuống.
Triệu chứng này thật sự quá quen thuộc.
Nguyễn Dạ Sênh bị dị ứng.
Không, chính xác mà nói, là cơ thể Hề Mặc bị dị ứng.
Trước đây, mức độ dị ứng với hải sản của nàng rất cao, cơ bản là không thể đụng đến tất cả các loại hải sản, cho nên khi ăn uống phải vô cùng chú ý. Mà tốc độ dị ứng của nàng lại xảy ra khá nhanh, nếu như ăn phải, trong khoảng 20 đến 30 phút thì đã phát tác, tính lại thời gian nàng và Nguyễn Dạ Sênh đi tản bộ trong vườn, khả năng tiếp xúc với tác nhân gây dị ứng chỉ có thể là món ăn của tiệc đóng máy.
Thế nhưng trêи bàn tiệc của các nàng hình như không có bất kỳ món nào liên quan đến hải sản, Nguyễn Dạ Sênh biết nàng có dị ứng chắc chắn sẽ không ăn bậy.
Hề Mặc một tay ôm Nguyễn Dạ Sênh, tay kia lấy điện thoại ra gọi điện. Tạm thời nàng không có thời gian để bận tâm đến chuyện gì đã xảy ra, bây giờ quan trọng nhất là chữa trị.
Trước tiên nàng gọi điện đến cho Cố Tê Tùng, giọng nói có chút run run nhưng vẫn rõ ràng đâu vào đấy: “Cố Tê Tùng, Hề Mặc bị dị ứng, anh nhanh chóng lái xe đến cửa sắt sau khách sạn, ở sau khu vườn của dãy phòng riêng có một hàng rào, bên cạnh có một cửa sắt, anh nhanh lên, tôi ở cửa ra bên đó chờ anh.”
Cố Tê Tùng không phải là người thích chậm trễ, với bộ đội đặc chủng, chấp hành mệnh lệnh đã trở thành bản năng. Anh ta nghe xong cũng không hỏi nhiều, nói một tiếng được rồi cúp máy ngay, lập tức đi nhanh đến bãi đỗ lấy xe.
Người thứ hai Hề Mặc điện đến là Lộ Thanh Minh, vừa lên tiếng liền nói: “Lộ Thanh Minh, Hề Mặc bị dị ứng, anh nhanh chóng lấy thuốc dị ứng trong túi đồ của anh mang đến chỗ tôi, bây giờ tôi phải mang cô ấy đến bệnh viện, Cố Tê Tùng đang mang xe tới đây!”
Sau đó lần nữa nói ra chỗ của nàng mới hỏi: “Anh nghe rõ không?”
Lộ Thanh Minh vừa nghe Hề Mặc bị dị ứng, thoáng chốc trong lòng căng thẳng, gọi ngay trợ lý đến đưa túi cho anh ta, nhíu mày nhanh chóng bước đi: “Tôi tới ngay lập tức.”
Anh ta cảm giác “Nguyễn Dạ Sênh” này trong điện thoại có chút kỳ lạ.
Trước đây Nguyễn Dạ Sênh đều rất khách sáo với anh ta, khi nói chuyện cũng gọi anh ta là Lộ tiên sinh, hiện giờ vừa lên tiếng không chỉ trống không gọi anh ta là Lộ Thanh Minh mà trong giọng nói còn mang theo cảm giác ra lệnh và thái độ kiêu căng, nghe vào tuy xa lạ rồi lại cảm thấy khá quen thuộc.
Bình thường chỉ có mỗi Hề Mặc mới đối với anh ta như vậy.
Bởi vì Hề Mặc dị ứng với hải sản, Lộ Thanh Minh luôn mang theo thuốc dị ứng để dự phòng. Trước khi đi làm, đầu tiên anh ta sẽ kiểm tra xem thuốc dị ứng đã chuẩn bị hay chưa, cho dù vài ngày anh ta không gặp Hề Mặc, nhưng thuốc dị ứng mỗi ngày anh ta đều mang theo, để đề phòng bất trắc, trong mấy năm qua, không có ngày nào là ngoại lệ.
Với ẩm thực, Hề Mặc luôn suy xét rất cẩn thận, số lần dị ứng có thể nói chỉ đếm trêи đầu ngón tay, thuốc dị ứng này lâu nay chỉ lẳng lặng nằm trong túi chưa phải sử dụng đến.
Nhưng những người biết điều này lại vô cùng ít, ngoại trừ Hề Mặc thì cũng chỉ có những người đáng tin bên cạnh Lộ Thanh Minh biết.
Lộ Thanh Minh cho rằng Nguyễn Dạ Sênh biết chuyện của thuốc dị ứng là Hề Mặc nói cho cô biết. Sau khi anh ta cúp máy, lập tức chạy đi về phía khu vườn.
Trợ lý nhiều năm bên cạnh Lộ Thanh Minh thấy kinh ngạc, Lộ tiên sinh trước nay đều tây trang giày da, cử chỉ ổn trọng, vội vàng thất thố như ngày hôm nay thật sự hiếm thấy.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Hề Mặc gọi điện xong, cúi xuống nhìn Nguyễn Dạ Sênh, chỉ thấy Nguyên Dạ Sênh nhắm mắt, nặng nề thở.
“Cậu đừng lo lắng, chỉ là dị ứng, Lộ Thanh Minh đang đem thuốc tới, bây giờ tôi mang cậu đến bệnh viện, Cố Tê Tùng đang chờ ở ngoài cửa.” Trong lòng Hề Mặc như bị kim đâm nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh an ủi Nguyễn Dạ Sênh.
Nàng sợ Nguyễn Dạ Sênh thấy sợ hãi.
Thật ra chính nàng đang rất sợ. Trước đây không phải nàng chưa bị dị ứng, biết rõ quá trình chữa trị nhưng chưa lúc nào nàng cảm thấy lo lắng như hiện tại.
Nàng lo Nguyễn Dạ Sênh bởi vì dị ứng mà thấy không thoải mái, dù sao thì cảm giác kia cũng rất khó chịu.
Nguyễn Dạ Sênh đang trong mê man, nghe thấy Hề Mặc nói với cô như thế, cô cố gắng nói chuyện, nhưng không thể nói ra lời, đầu cô đang nóng hầm hập.
Hề Mặc không chậm trễ nữa, cõng Nguyễn Dạ Sênh lên chạy về phía cổng sắt bên kia.
Đây là lần đầu tiên trong đời trêи lưng nàng cõng một người nhưng đó lại là cơ thể của chính mình. Trước kia, Nguyễn Dạ Sênh thường xuyên nhảy múa, dáng người được tập luyện, chưa kể đến độ dẻo dai mà cả sức lực cũng không hề yếu, cõng người tất nhiên là không vấn đề.
Nhưng Hề Mặc vốn cao hơn Nguyễn Dạ Sên một ít, cõng lên được nhưng lại không dễ dàng gì.
Cõng được một đoạn đường, Hề Mặc thở hổn hển, tuy nhiên lưng của nàng vẫn vững chắc, vừa đi vừa nói với Nguyễn Dạ Sênh: “Đợi đến khi đổi về, cậu nhất định phải tập thể hình, có biết không?”
Lúc này nàng đang rất nóng vội, thật sự không biết phải nói gì nhưng nàng vẫn phải nói, tránh để Nguyễn Dạ Sênh ngủ đi.
Không ai lên tiếng, bên tai chỉ có tiếng gió lạnh gào thét, cơ thể đang nằm trêи lưng nóng như bỏng lửa.
Viền mắt Hề Mặc cay cay, nhỏ giọng oán trách một câu: “Sao vẫn chưa chịu tới cửa sắt.”
Lòng nàng nóng như lửa đốt, hiện tại nhìn thứ gì cũng thấy chậm chạp.
Nghĩ cửa tại sao lại xa như thế.
Lộ Thanh Minh sao còn chưa đến.
Xe Cố Tê Tùng rốt cuộc đã tới hay chưa.
Thật sự đoạn đường này đã là nhanh nhất rồi và cũng là con đường an toàn nhất. Về điểm này, Hề Mặc từ sớm đã suy xét kỹ càng.
Bất luận thế nào cũng không thể đi ra bằng cửa chính của khách sạn. Hiện tại có tiệc đóng máy, không biết bao nhiêu phóng viên giải trí đang trực chờ tại sảnh lớn, không phải nàng sợ bị phóng viên chụp lại việc này, phóng viên giải trí là những người thích thị phi, muốn bưng bít được cũng là chuyện khó, mà ở đây lại đóng chốt nhiều người như thế, một khi đi qua đó, nhiều phóng viên không có đạo đức nghề nghiệp sẽ mặc kệ người bệnh sống hay là chết, quyết tâm phải chen lấn để quay phim phỏng vấn chỉ vì muốn đưa tin trực tiếp từ hiện trường.
Khi lâm vào tình huống đó, con đường mang Nguyễn Dạ Sênh đến bệnh viện sẽ gặp cản trở lớn, gây lãng phí khoảng thời gian vàng.
Mà cửa sắt phía sau vườn ít người ít xe, không có nhiều phóng viên tìm đến đây, lộ trình lại ngắn, đây chính là lựa chọn tốt nhất.
Hề Mặc cõng Nguyễn Dạ Sênh đi, Lộ Thanh Minh cũng chạy tới, không đợi phải đến cửa sắt, Lộ Thanh Minh đã đến nơi.
Anh ta nhìn Hề Mặc đang trêи lưng Nguyễn Dạ Sênh, sắc mặt cô đang cực kỳ xấu, thấp giọng nói: “Uống thuốc trước đã.”
Hề Mặc thả Nguyễn Dạ Sênh xuống, Lộ Thanh Minh lấy ra lọ thuốc dị ứng, Hề Mặc nhận lấy, một tay đỡ lưng Nguyễn Dạ Sênh để cô dựa vào người mình, nàng lấy thuốc cho vào miệng Nguyễn Dạ Sênh, nhỏ giọng nói: “Đây là thuốc dị ứng, uống xong cậu sẽ thấy đỡ hơn.”
Nguyễn Dạ Sênh miễn cưỡng mở mắt, mơ hồ nhìn thoáng qua Hề Mặc, thuốc đắng như đang mắc lại ở cổ họng.
Lộ Thanh Minh nhanh chóng vặn nắp bình nước đưa đến, Hề Mặc cho Nguyễn Dạ Sênh uống mấy hớp, Nguyễn Dạ Sênh lúc này mới khó khăn nuốt được viên thuốc.
Hề Mặc lần nữa cõng Nguyễn Dạ Sênh trêи lưng, nói với Lộ Thanh Minh: “Tôi cõng cô ấy đi, anh nhanh chân đến trước cửa sắt gặp Cố Tê Tùng, nếu như anh ta vẫn chưa tới, anh mau thúc giục anh ta đến.”
Lộ Thanh Minh đứng một bên, chần chừ một lát rồi nhanh chóng đi.
Cố Tê Tùng chạy rất nhanh, lái xe cũng vô cùng chuyên nghiệp, cuối cùng anh ta là người đến điểm hẹn đầu tiên. Anh ta đứng ở cửa sắt không xa chờ đợi, trước tiên nhìn thấy Lộ Thanh Minh, lát sau nhìn thấy Hề Mặc ở phía sau anh ta liền vội vàng đi đến giúp đỡ.
Trêи lưng đột nhiên Nguyễn Dạ Sênh nắm chặt lấy cánh tay Hề Mặc, sức nắm rất lớn làm Hề Mặc cũng đau, lòng Hề Mặc nhói lên, cảm thấy có gì đó không ổn nên lập tức thả Nguyễn Dạ Sênh xuống để cô dựa vào lòng nàng.
Nắm đến chặt như thế, có thể tưởng tượng lúc này Nguyễn Dạ Sênh có bao nhiêu đau đớn.
Mắt Nguyễn Dạ Sênh không thể mở ra được, lồng ngực mạnh mẽ lên xuống, màu đỏ trêи cổ đã lan xuống tận cánh tay nhưng cả người lại run rẩy như rơi vào hầm băng.
“Không phải đã uống thuốc dị uống rồi sao?” Hề Mặc quay lại nhìn Lộ Thanh Minh, vội la lên: “Tại sao lại còn nghiêm trọng hơn trước?”
Lộ Thanh Minh cũng luống cuống, nói: “Đây là thuốc dị ứng trước đây Hề Mặc dùng, lúc nào cũng có hiệu quả.”
Tốc độ dị ứng rất nhanh và mãnh liệt nhưng sau khi uống thuốc xong, bình thường tác dụng của thuốc cũng nhanh, chậm thì vài giờ, nhanh thì chỉ cần khoảng 20 đến 30 phút là đã có hiệu nghiệm. Hiện giờ Nguyễn Dạ Sênh uống thuốc xong, cho dù chỉ mới qua khoảng 10 phút nhưng đáng lẽ phải giảm bớt mới đúng.
Thế nhưng lúc này Nguyễn Dạ Sênh càng thêm run rẩy, hô hấp từng chút từng chút, tay Hề Mặc cũng run theo cơ thể cô, đưa tay đến thử xem nhịp thở của cô, mặt nàng trong phút chốc trắng bệch, vừa nhanh tay bởi nút cổ áo Nguyễn Dạ Sênh vừa nói: “Cô ấy hiện giờ hô hấp rất khó khăn, phải cần…máy hô hấp.”
“Chỉ có bệnh viên và xe cấp cứu mới có máy hô hấp.” Lộ Thanh Minh căng thẳng nói: “Nhưng 120 đến đây cũng phải mất thời gian.”
Cũng bởi vì 120 đến đây cần khá nhiều thời gian để vừa đi vừa về, cho nên Hề Mặc mới gọi người qua đây trước.
Ban đầu nàng cho rằng đây chỉ là loại dị ứng giống như trước, chỉ cần uống thuốc để giảm bớt, sau đó đến bệnh viện thì sẽ không còn vấn đề gì nữa.
Hiện giờ, nàng phát giác ra, chuyện dường như đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo ban đầu mà nàng nghĩ. Triệu chứng chính xác là bị dị ứng, thế nhưng nàng đã lầm một điểm, đây không phải là dị ứng giống trước kia.
Mà là dị ứng cực kỳ nghiêm trọng.
Lượng chất dị ứng đã tiếp xúc và triệu chứng có tương quan, trước vẫn chưa biết được là bao nhiêu, nhưng nàng mơ hồ cảm giác, lượng chất dị ứng đã tiếp xúc có lẽ vượt xa so với nàng tưởng tượng.
Một khi dị ứng nghiêm trọng lên, đó là chuyện liên quan đến tính mạng.
Khó thở, sau đó có thể sẽ xuất hiện co giật.
Thậm chí… là tử vong.
Nguyễn Dạ Sênh rốt cuộc đã ăn thứ gì?
Trong đầu Hề Mặc như đèn kéo quân, từng biểu cảm trêи mặt của diễn viên trêи bàn ăn, khi mời rượu, khi ăn, giây phút mà chiếc đũa đụng vào thức ăn trêи bàn, nụ cười của phục vụ khi mang thức ăn lên, còn có chén canh đã ăn, từng thứ từng thứ lần lượt xẹt qua trước mắt nàng.
Trêи bàn không hề có món đặc trưng làm từ hải sản, nếu có Nguyễn Dạ Sênh tuyệt sẽ không đụng vào.
Vậy chỉ có thể là món ăn có xen lẫn sản phẩm từ hải sản, ví dụ như bột hải sản, hoặc là nước canh làm từ hải sản.
… Canh.
Canh này vừa rồi tôi có nếm thử, rất ngon, không biết nấu bằng nguyên liệu gì nhưng dù sao uống cũng rất được.
Câu nói của Nguyễn Dạ Sênh vọng lại bên tai Hề Mặc.
Canh kia đích thực rất đậm rất tươi ngon, Nguyễn Dạ Sênh rất thích, tổng cộng đã uống hai chén đầy, nếu thật sự bên trong có lượng hải sản cao thì hai chén canh này hoàn toàn có khả năng… lấy mạng cô.
Thế nhưng lại rất kỳ lạ.
Mỗi lần chỉ cần là tiệc ở nơi công cộng, Lộ Thanh Minh nhất định sẽ nghiêm ngặt xử lí, anh ta sẽ trông coi nhà bếp, nói cho nhóm các đầu bếp đừng dùng bất kì nguyên liệu nào liên quan đến hải sản, nếu không nhóm đầu bếp sẽ chịu trách nhiệm pháp luật.
Đầu bếp biết rõ tính nghiêm trọng của dị ứng, không dám làm chuyện gây tai họa, sau khi được Lộ Thanh Minh nói rõ chắc chắn sẽ không làm thức ăn có hải sản.
Nhưng tại sao lại dùng hải sản để nấu canh?
Hề Mặc càng nghĩ càng cảm thấy rét run. Nàng không dám chậm trễ thêm nữa, bởi vì hiện tại Nguyễn Dạ Sênh thấy khó thở, nàng không dám cõng cô lên, sợ sẽ chèn ép đến lồng ngực, nhưng băng ca lại không có, nàng khẽ cắn môi, một tay ôm phần lưng Nguyễn Dạ Sênh, tay khác đỡ chân cô, bế cô lên, chạy nhanh về phía chiếc xe đang đỗ bên kia.
Đến bệnh viện nhanh lên… đến bệnh viện nhanh lên!
Nhìn thấy chiếc xa ở phía xa kia, chày gỗ mặt lạnh như Cố Tê Tùng cũng phải lộ ra nét mặt bất ngờ, lớn tiếng kêu: “Có xe cấp cứu rồi! Còn có một bác sĩ!”
Vừa la xong, Cố Tế Tùng đã chạy lên phía trước, Lộ Thanh Minh cũng chạy nhanh theo.
Hai cụm từ xe cấp cứu và bác sĩ trong nháy mắt kϊƈɦ thích thần kinh của Hề Mặc.
Nàng vừa quay sang liền nhìn thấy cách đây một đoạn có một chiếc xe cấp cứu đang dừng, buồng xe ở sau mở ra, bên trong có đầy đủ các thiết bị cấp cứu, một nữ bác sĩ tóc dài mặc blouse trắng đứng bên ngoài xe, bên trêи có hai nữ y tá đang ngồi nói chuyện.
Tình cảnh trước mặt tựa như là trong mơ.
Là tuyệt xử phùng sanh (*), là một giấc mơ vô cùng may mắn.
(*) Ý nói trong lúc bế tắt tìm được hy vọng.
Hề Mặc cúi đầu thoáng nhìn Nguyễn Dạ Sênh trong lòng nàng, hai mắt chua xót như sắp chực trào, trong lòng ngũ vị tạp trần. Nhưng tư thế ôm người thế này thật sự rất mệt mà nàng đang vô cùng sốt ruột tựa như cũng quên đi mất cái mỏi của đôi tay, không biết nghị lực này lại từ đâu sinh ra.
Lúc này nhìn thấy xe cấp cứu, nàng lập tức thả Nguyễn Dạ Sênh xuống để đảm bảo cô có thể hô hấp một cách thông thoáng.
Rất nhanh sau đó, Cố Tê Tùng và Lộ Thanh Minh đẩy băng ca đến, bên cạnh còn có một y tá, họ nhanh chóng đi đến chỗ của Hề Mặc.
Vài người hợp sức, cẩn thận đỡ Nguyễn Dạ Sênh lên băng ca, một đường đẩy đến xe cấp cứu.
Theo như Lộ Thanh Minh nói, nữ bác sĩ kia và y tá đã chuẩn bị kỹ càng, đưa Nguyễn Dạ Sênh lên xe xong sẽ nhanh chóng tiến hành cấp cứu.
Nữ bác sĩ đeo mặt nạ oxy cho Nguyễn Dạ Sênh, dặn y tá bên cạnh: “Đo huyết áp.”
Y tá bên cạnh tiến hành đo huyết áp, huyết áp đã xuống thấp đến báo động.
“Bệnh nhân đã bất tỉnh, chuẩn bị truyền dịch, đặt hai ống thông tĩnh mạch. Nếu như huyết áp vẫn giảm thấp, cho thêm thuốc tăng áp.”
Nứ bác sĩ kia đang nói, không rảnh để bận tâm đến Hề Mặc và hai người kia, y tá cũng bận việc.
Hề Mặc đứng ngoài cửa xem, nàng muốn đi vào nhưng lại sợ ảnh hưởng đến quá tình cấp cứu cho nên chỉ đành ở đó, sốt ruột đứng nhìn. Nàng nhìn lướt qua biển số xe cấp cứu, nhìn qua logo trêи thân xe, là xe cấp cứu của bệnh viện công, hình như ở gần đây có người gọi đến bệnh viện này.
Nhìn xem thiết bị đầy đủ trong xe cũng như tay nghề của bác sĩ và y tá, đương nhiên là chuyên nghiệp, lúc này Hề Mặc mới yên tâm được một chút.
Lộ Thanh Minh đi qua đi lại, Cố Tê Tùng cũng đứng đó nhìn.
Qua một thời gian, nữ bác sĩ đeo khẩu trang trắng, khom người định đóng lại cửa xe, giọng nói rất dịu dàng và hiền hậu: “Chúng tôi phải đưa bệnh nhân đến bệnh viện.”
Hề Mặc vừa nghe, lập tức nói: “Bác sĩ, làm ơn cho tôi đi theo.”
Một y tá ở trong xe nói: “Xin lỗi, trong quy định chúng tôi không được làm như thế, người nhà bệnh nhân có thể lái xe theo sau chúng tôi. Bên trong xe, ngoài nhân viên y tế được cho phép thì không được để người khác lên xe. Nếu không may người nhà bệnh nhân kϊƈɦ động sẽ ảnh hưởng đến quá trình cứu chữa bệnh nhân, xin hãy hiểu cho chúng tôi.”
“Tôi sẽ không kϊƈɦ động, mọi người không cho tôi nói chuyện tôi sẽ không nói nửa lời.” Giọng nói Hề Mặc mang theo sự khẩn cầu và yếu đuối, đời này nàng chưa từng phải cầu xin ai, thấp giọng nói: “Các cô làm ơn cho tôi theo, cô ấy chỉ có một mình tôi rất lo lắng. Tôi chỉ cần một góc nhỏ thôi, tôi đảm bảo sẽ không làm phiền mọi người.”
Y tá nhíu mày, đang định nói tiếp thì nữ bác sĩ giơ tay ngắt lời cô.
Ánh mắt nữ bác sĩ trong suốt, nói: “Được rồi, cô lên đi. Nếu như lát nữa cô ấy có ý thức, cô có thể trò chuyện để khuyến khích cô ấy.”
“Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ.” Hề Mặc liên tiếp nói cảm ơn, ngay cả cánh môi cũng run rẩy.
Nàng bước lên buồng xe cấp cứu, quay lại nói với Lộ Thanh Minh và Cố Tê Tùng: “Hai anh lái xe theo phía sau, nhớ phải theo sát.”
Lộ Thanh Minh gật đầu, quay về cùng Cố Tê Tùng.
Cửa xe cấp cứu khép lại, xe khởi động chạy đi. Hề Mặc cẩn trọng ngồi ở một góc, nghiêng người về phía Nguyễn Dạ Sênh đang nằm, muốn nhìn xem tình hình hiện tại của Nguyễn Dạ Sênh.
Ban đầu trong xe hoàn toàn yên tĩnh, lát sau, một y tá nhìn thấy Hề Mặc ngồi đó, thấy bộ dạng đáng thương của nàng, muốn nói chuyện nhưng sợ quấy rầy, muốn nhìn nhưng sợ không được phép, mới mềm lòng nói: “Cô ấy đang truyền dịch, cô đừng quá lo lắng.”
“… Cảm ơn.” Giọng nói của Hề Mặc rất nhẹ, sợ ảnh hưởng đến Nguyễn Dạ Sênh.
Y tá kia nói: “Các người cũng rất may mắn. Trưa nay, phía bệnh viện chúng tôi nhận được cuộc gọi cấp cứu, nói là ở chung cư phía cửa sau khách sạn có bệnh nhân cần được cấp cứu, yêu cầu chúng tôi nhanh chóng đến đó, cơm chúng tôi còn chưa ăn đã cấp tốc chạy đến địa điểm được báo, vừa đến nơi thì không có bệnh nhân nào cả.”
Đại khái cô đang bị chuyện này làm cho tức điên, mới nói: “Chúng tôi liên lạc lại với người đã gọi điện đến nhưng lại không gọi được, hiện tại chúng tôi quay về phải đem việc này báo lên trêи, tiến hành truy cứu trách nhiệm với người đã gọi điện báo tin giả. Đúng là quá đáng, chẳng lẽ không biết báo tin giả cho cảnh sát và lừa gạt 120 là việc phạm pháp hay sao, làm lãng phí nhân lực xã hội.”
“Nhưng cũng may, lúc chúng tôi đang định quay về thì gặp được các người, xem như là kịp lúc.” Y tá nói đến đây lại thở dài một hơi: “Nếu không, với tình trạng hiện tại của bệnh nhân sẽ rất nguy hiểm.”
“Vậy hiện giờ cô ấy đã qua cơn nguy kịch hay chưa?” Bây giờ trong lòng Hề Mặc đều chỉ lo cho an nguy của Nguyễn Dạ Sênh, không kịp nghĩ đến điều khác, chỉ hỏi.
“Chưa biết, còn phải quan sát thêm.” Y tá nói.
Nói rồi cô trở lại làm việc của mình.
Hề Mặc đành ngồi ở kia, cố gắng nén lại lo lắng trong lòng chờ đợi kết quả.
Thời gian tích tắt trôi đi, tốc độ xe rất ổn định, gần như không hề bị rung lắc.
Qua thêm một ít thời gian, Hề Mặc nhìn thấy hai y tá dựa vào vách xe, gục đầu, hình như đang ngủ.
Lúc này Hề Mặc không thể không lên tiếng, nhỏ giọng nói với nữ bác sĩ kia: “Bác sĩ, hai cô ấy…”
Nữ bác sĩ đeo khẩu trang, nhìn không rõ mặt, nhưng đôi mắt cô rất đẹp, ôn hòa trả lời: “Hai cô ấy có lẽ do quá mệt thôi, trước đó đã nhận vài ca cấp cứu lại chưa được ăn trưa, chỉ dựa vào nghỉ ngơi một lát thôi, Không sao đâu, còn tôi ở đây sẽ không có ảnh hưởng gì.”
Tuy nữ bác sĩ đã nói vậy nhưng lòng Hề Mặc vẫn không yên.
Cạch.
Cạch, cạch.
Đột nhiên, Hề Mặc lại nghe thấy một âm thanh kỳ lạ. Âm thanh này giống như có vật nào đó đang chạm nhẹ vào một cái hộp, nàng tìm kiếm xung quanh một lát, lúc này nàng nhìn thấy phía dưới chỗ ghế dài một y tá đang ngồi có một cái hộp màu trắng bạc, kϊƈɦ thước gần bằng kϊƈɦ thước của hộp đàn cello.
Là tiếng từ bên trong cái hộp này vang ra?
Nữ bác sĩ phát hiện Hề Mặc đang xem xét cái hộp kia liền nói: “Đây là hộp đựng một ít thiết bị của bệnh viện.”
Hề Mặc gật gật đầu, không nói gì.
Trong lòng thầm nói, bên trong hình như có thứ gì đang động.
Nhưng nàng phải cẩn thận, dưới tình huống thế này, nàng tuyệt đối không thể hỏi ra trước mặt nữ bác sĩ.
Nữ bác sĩ nhìn nàng một hồi, trong mắt như chứa ý cười: “Cô đến đây nhìn xem bệnh nhân, trò chuyện gì đó với cô ấy đi.”
Lực chú ý của Hề Mặc lúc này hoàn toàn bị Nguyễn Dạ Sênh hấp dẫn, nàng nhanh chóng chuyển người qua, quỳ xuống nền xe, ở bên cạnh băng ca nhìn Nguyễn Dạ Sênh.
Sắc mặt Nguyễn Dạ Sênh tái nhợt, dịch truyền trong suốt chầm chậm đi vào tĩnh mạch của cô.
“Có nghe mình nói hay không?” Giọng nói Hề Mặc cực kỳ mềm nhẹ lại run run, hỏi Nguyễn Dạ Sênh.
Lúc này, nàng rất muốn gọi tên Nguyễn Dạ Sênh, ý thức Nguyễn Dạ Sênh đã không còn rõ ràng, đoán chừng lúc này không hề nhớ kỹ cô đang trong thân phận Hề Mặc, nếu như gọi tên của chính cô, có lẽ sẽ khơi gợi lên được tiềm thức của Nguyễn Dạ Sênh.
Nhưng nàng không dám, nếu như gọi, vậy nữ bác sĩ kia sẽ thấy kỳ lạ.
Mặc dù hiện giờ không chắc nữ bác sĩ kia có nhận ra gương mặt này của nàng hay không, nhưng nàng không thể đảm bảo rằng đối phương hoàn toàn không biết gì. Hôm nay ở khách sạn có rất nhiều minh tinh, có thể nữ bác sĩ kia biết được một ít việc cho nên nàng không thể mạo hiểm.
Nữ bác sĩ cười hỏi nàng: “Cô ấy là gì của cô? Tại sao cô không gọi tên cô ấy?”
Hề Mặc liếc nhìn sang nữ bác sĩ kia.
Nữ bác sĩ nói: “Hầu như khi người nhà muốn đánh thức bệnh nhân, đa phần đều chọn gọi tên của họ.”
Hề Mặc không nói gì.
Cái hộp màu trắng bạc kia đột nhiên lại động đậy.
Cổ Hề Mặc toát mồ hôi, nàng quay lại nhìn xuốn cái hộp rồi lại nhìn nữ bác sĩ.
Đôi mắt nữ bác sĩ cong lên, nhìn Nguyễn Dạ Sênh đang hôn mê nằm trêи băng ca, nói: “Việc cứu chữa chúng tôi đã làm tận trách nhiệm rồi nhưng hiện tại huyết áp của cô ấy đã xuống rất thấp, dù làm cách nào cũng không tăng lên, cho thêm thuốc tăng áp cũng không tác dụng.”
“Ý… ý này là sao?” Chợt Hề Mặc cảm thấy trong xe trở nên lạnh buốt.
Hình như mơ hồ có một mùi nào đó.
“Ý này chính là…” Nữ bác sĩ vô cùng tốt tính, kiên nhẫn nói với Hề Mặc: “Cô ấy rất có thể sẽ chết đấy.”
Lỗ chân lông khắp người Hề Mặc như dựng hết cả lên, khí lạnh như rót vào từng lỗ chân lông của nàng, hành hạ từng mạch máu khắp người nàng.
Cạch.
Cạch!
Tiếng động trong cái hộp càng trở nên rõ ràng hơn.
Nhưng Hề Mặc không còn tâm trí để tâm đến cái hộp trắng bạc kia nữa, bởi vì nàng phát hiện Nguyễn Dạ Sênh bắt đầu co người lại, nàng hốt hoảng nắm lấy tay Nguyễn Dạ Sênh, khi sờ lên, tay Nguyễn Dạ Sênh trở nên lạnh như băng.
Như lời nữ bác sĩ vừa nói.
Cô ấy sẽ chết.
Cái mùi quái lạ kia ngày càng nồng nặc hơn, Hề Mặc nhìn Nguyễn Dạ Sênh, cả người cô đang không ngừng run rẩy.
Nữ bác sĩ này không hề lừa nàng.
Nhịp đập của Nguyễn Dạ Sênh đã yếu ớt đến gần như không còn cảm nhận được.
Hai mắt Hề Mặc đau xót, đôi mắt đã đỏ ngầu như thể sẽ lập tức khóc lên.
Nhưng nàng không phải vì trái tim của mình sẽ nhanh ngừng đập, sẽ không còn cơ hội lấy lại được thân phận Hề Mặc và mãi mãi chỉ có thể sống trong thân thể của Nguyễn Dạ Sênh qua hết một đời này.
Mà là bởi vì, Nguyễn Dạ Sênh, con người này sắp phải biến mất.
Nếu như trái tim này của nàng ngừng đập, sự tồn tại của Nguyễn Dạ Sênh cũng sẽ không còn.
Từ xưa đến nay, có vài người luôn tự hỏi, việc tồn tại của một người trêи thế giới này là do sự hiện hữu của cơ thể, hay do tâm trí, hay là chính linh hồn mới là thứ quyết định nên ý nghĩa của con người?
Sau khi Hề Mặc và Nguyễn Dạ Sênh hoán đổi cho nhau cũng đã từng nghĩ đến vấn đề này.
Dần dần khi ở cùng nhau, Hề Mặc nghĩ, tâm trí và linh hồn mới là thứ quan trọng nhất.
Cơ thể, chẳng qua chỉ là một lớp vỏ rỗng.
Hề Mặc chưa từng thấy tuyệt vọng đến thế này, khi còn bé từng gặp phải chuyện đáng sợ cũng không khiến cho nàng đau khổ như bây giờ. Nàng cảm thấy bản thân gần như không còn cách nào để suy nghĩ bình thường, giống như đang rơi vào vực sâu, sợ Nguyễn Dạ Sênh cứ thế mà biến mất.
Nàng sợ, sợ không thể nhìn thấy Nguyễn Dạ Sênh.
Không còn nghe được giọng nói, không còn nhìn thấy nụ cười của cô.
Lần đầu tiên trong đời nàng, chưa bao giờ nàng mãnh liệt hy vọng đến thế, hy vọng có thể đổi về với Nguyễn Dạ Sênh. Nếu như cơ thể này của nàng đã sắp không còn duy trì được nữa, vậy hãy để cho nàng thay Nguyễn Dạ Sênh đối mặt với cái chết.
Thậm chí nàng còn không ý thức được.
Nguyện vọng cấp thiết nhất lúc này của nàng, là dùng chính tính mạng của mình để đổi lấy mạng của Nguyễn Dạ Sênh.
Nàng chỉ cần cô ấy được sống.
Cho dù… cho dù nàng phải hiến dâng mạng của mình.
Ý nghĩ Hề Mặc cũng bắt đầu tản dần đi, nàng có thể ngửi được cái mùi đó, dường như có chút quen thuộc, nhưng sự quen thuộc này khiến nàng thấy sợ hãi.
Hết thảy những thứ này, thoáng chốc như đã từng trải qua.
“Cô sao vậy?” Nữ bác sĩ hỏi nàng.
Cái hộp vẫn động.
Hề Mặc không trả lời, ý thức của nàng cũng bắt đầu tán loạn, mọi thứ trước mắt mơ hồ như thể bị thứ gì vặn vẹo, thế giới đảo lộn, trước mắt nàng giống như chiếc kính vạn hoa đầy màu sắc, nó mờ ảo khiến nàng không mở nổi mắt.
Nàng cảm giác bản thân như bị chính cơ thể của mình đột nhiên vứt ra, ném vào dung nham nóng chảy.
Nàng bị dung nham này thiêu đốt, mỗi một giây đều đau đớn đến tê tâm liệt phế. Ngọn lửa như đốt cháy cả linh hồn của nàng, nàng đau đến không thể chịu nổi, chỉ mong hãy sớm chấm dứt loại cực hình địa ngục này.
Nữ bác sĩ ở bên cạnh nói với nàng câu gì đó, rất ngắn gọn thế nhưng nàng đã không còn nghe rõ.
Trời đất xoay chuyển.
Bên tai bỗng nổ vang rồi quay về yên lặng.
Hề Mặc ghé vào người Nguyễn Dạ Sênh, hoàn toàn ngất lịm đi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Chương này rất khó viết, nội dung vô cùng nhiều, tôi viết rất rất lâu _(:з" ∠)_
Không cần nghi ngờ, chính xác là đổi về, từ giờ trở đi, lời giả chân chính được lật mở ~
Phần quan trọng đã đến, chấm điểm nhắn lại pháo hoa chúc mừng một chút ~ chờ đã lâu, rốt cuộc cũng chờ đến ngày hôm nay ~
o0o
Ed:Chương sau sẽ do người khác edit nhé :V Nhắc nhẹ ai đó, 119 nha 🙆♀️
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT