Chương 113: —— có lời

Hề Mặc nghẹn lời rồi.

Nàng chỉ cúi đầu, nhìn vali đang mở ra, trong nháy mắt khi nghe Nguyễn Dạ Sênh hỏi câu hỏi đó, nàng sửng sốt.

Phải, tại sao là Nguyễn Dạ Sênh lại càng không được?

Nàng biết Nguyễn Dạ Sênh đang nói đùa, cũng biết Nguyễn Dạ Sênh có lẽ rất thích xem dáng vẻ của nàng khi bị hỏi đến á khẩu, mà nàng thì lúc nào cũng kiêu ngạo, nếu đổi lại là lúc trước, nhất định nàng sẽ thấy không quen và cũng không ai trêu chọc nàng như thế. Thế nhưng hiện giờ nàng không hề để tâm đến điều này, trái lại nàng cảm thấy, nếu như Nguyễn Dạ Sênh vui vẻ, vậy cũng khá tốt.

Dù sao thì, nàng cũng hy vọng Nguyễn Dạ Sênh vui vẻ.

Thế nhưng vào giây phút này, nàng đột nhiên ý thức được bản thân mình vẫn rất để ý.

Chỉ là, điều mà nàng để ý không phải Nguyễn Dạ Sênh đang tìm niềm vui ở nàng, cố tình hỏi những vấn đề để khiêu khích nàng, mà làmột điều khác. Điều này, nó cứ mơ mơ hồ hồ, nàng không nhìn rõ được bản chất, không tìm được xúc cảm, càng không hiểu được ý vị của nó.

Chỉ mơ hồ hiểu rằng, đương nhiên Nguyễn Dạ Sênh vô cùng gợi cảm. Nhưng không biết vì sao, nàng không thích người khác nhìn thấy sự gợi cảm này của Nguyễn Dạ Sênh, càng không muốn sự gợi cảm bí ẩn này bị máy ảnh ghi lại rồi cứ thế bị người ngoài kiểm tra bằng ánh mắt tò mò.

Mặt khác, giới giải trí là một giới rất dễ bị gắn mác, một khi bị gắn mác sẽ rất khó để thay đổi hình tượng.

Triệu Hành Vân đi theo lối gợi cảm và cái mác này cũng rất khó để gỡ xuống.

Quảng cáo nội y lần trước, tuy đem đến cho cô không ít sức nóng, còn được lên hot search, nhưng là vì quảng cáo nội y nên không thể nào thiếu đi nhưng động tác táo bạo và đặc tả dáng người, mà xã hội lại là một nơi phức tạp, loại phô bày ra trước màn hình thế này, dễ dàng hấp dẫn nhất là hai loại người cực độ đối lập: Một là loại làm ra vẻ đạo mạo nghiêm trang, loại như thế chỉ hận không thể khiến cho toàn bộ nhân loại đều chỉ là chuyện phân chia nhiễm sắc, chỉ cần mặc thiếu một ít vải thì đã là cực hình đối với họ, còn một loại khác đó là những kẻ mang tâm tính hèn mọn, những người như thế chạy đến để làm gì trong lòng ai cũng biết rõ.

Cho nên sau khi đoạn quảng cáo bùng nổ, tuy Triệu Hành Vân có nổi tiếng hơn, nhưng những nhận xét về cô cũng bắt đầu trở nên khó kiểm soát, ngư long hỗn tạp, chính Triệu Hành Vân cũng không thể chịu nỗi sự hỗn loạn này.

Hề Mặc luôn nghĩ cho lâu dài của Nguyễn Dạ Sênh, nàng không hy vọng Nguyễn Dạ Sênh cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự.

Còn một phương diện khác, có lẽ mà bản thân nàng không chịu được. Có thể coi đó là tư tâm của nàng, có những cái đẹp không cần thiết nói với người ngoài, âm thầm cất nó đi, bảo vệ nó, chỉ để mình nàng thường thức là được rồi.

Nghĩ như thế, Hề Mặc tựa như cảm thấy xấu hổ, cơ thể dường như cũng nóng lên.

Ý nghĩ này rất đáng xấu hổ, Nguyễn Dạ Sênh là một người sống sờ sờ ở trước mắt, cô có tự do, không bị câu thúc bởi bất kỳ người nào, tại sao chính nàng đôi khi lại có cái ý nghĩ muốn đem cô cất vào túi, không cho người có tâm tính cổ quái nhìn thấy.

Nguyễn Dạ Sênh…đâu phải là của nàng.

Nàng không nghĩ ra, nàng rốt cuộc là gì.

Đối mặt với sự truy vấn liên hoàn của Nguyễn Dạ Sênh, Hề Mặc im lặng hồi lâu, nghẹn đến mặt cũng đo đỏ, nhưng trước mắt nàng chỉ muốn mau chóng kết thúc đề tài này, nên giả vờ làm ra dáng vẻ cương quyết, nói: “Không có tại sao, tôi… tôi chỉ thấy là không được, không… không thể.”

Sau đó nàng quay mặt đi.

Ngụ ý là, cậu không được nói nữa.

Có lẽ là cho tới nay Hề Mặc đều hành xử vô cùng lý trí, trong ấn tượng của Nguyễn Dạ Sênh, cô chưa từng thấy nàng bất chấp lý lẽ như thế này, căn bản biết rõ là mình không thể nào thắng, nhưng lại cố chấp như là trẻ con.

Thông thường, trong cuộc sống, nếu như gặp phải trẻ con mà nói chuyện vô lý thế này, thật sự sẽ làm cho người ta chán ghét.

Nhưng hiếm khi thấy Hề Mặc ăn nói lắp ba lắp bắp kiểu này, rõ là miệng cọp gan thỏ, không hề có tự tin, ngay cả nàng còn cảm thấy bản thân mình là không đúng, nhưng chính nàng vẫn muốn giả vờ.

Dáng vẻ này, chẳng những không có chút gì đáng ghét mà trái lại còn làm cho người khác thấy đáng yêu. Nguyễn Dạ Sênh ngồi ở bên cạnh nhìn, chỉ cảm thấy lồng ngực sắp nổ tung, rung động muốn được ôm lấy nàng dâng lên từ tận đáy lòng.

Nhưng cuối cùng vẫn không làm như thế.

Cô sợ dọa nàng mất.

Vì vậy Nguyễn Dạ Sênh như dỗ dành nàng, cười rộ lên: “Được được được, cậu nói không được, vậy tôi đây không đi.”

Lần này Hề Mặc quay lại , nhìn Nguyễn Dạ Sênh hồi lâu, mới thành thật khai báo: “Tôi… là không thích cậu đi quay quảng cáo này, tôi không biết tại sao tôi lại nghĩ như vậy, cũng có thể do làm trước nhìn thấy vì quảng cáo này mà dân mạng công kϊƈɦ Triệu Hành Vân, trong lòng tôi thấy khó chịu, tôi lo lắng cậu cũng sẽ gặp chuyện như thế.”

Nàng nói đến đây, dừng lại một chút, sắc mặt càng hổ thẹn, giọng nói thấp đi rất nhiều: “Tôi không muốn giấu diếm cậu cái gì nên mới nói cho cậu biết ý nghĩ này của tôi. Nhưng cậu là một cá nhân độc lập, chuyện cậu muốn làm, không nên bị ràng buộc bởi bất kì ai, nếu như cậu muốn đi, đương nhiên cậu có thể đi, đừng vì lời nói của người khác mà thay đổi ý muốn của cậu. Tôi không nên tự ý đem quảng cáo nội y kia xóa đi mà nên thương lượng rõ ràng với cậu, tôi xin lỗi.”

Nàng rất hối hận, lần này đúng là xuất phát từ tư tâm.

Nhưng khi nàng tự hỏi lại, nàng cũng chẳng phải thánh nhân gì, tư tâm là không thể nào tránh khỏi. Chỉ là nàng không nghĩ đến, phần tư tâm này của nàng lại có liên quan đến Nguyễn Dạ Sênh.

Nguyễn Dạ Sênh tựa như cũng không ngờ được nàng sẽ nói ra những lời này, có chút ngơ ngác.

Nhưng rồi lại cảm thấy, có thể thẳng thắng thành thật nói ra ý nghĩ với cô, có thể thừa nhận là chính nàng vì tư tâm, nói cho cô biết, nhân sinh là phải tự mình nắm bắt và tự mình lựa chọn, đây mới là việc Hề Mặc sẽ làm.

“Là tôi trêu chọc cậu.” Điều này Nguyễn Dạ Sênh cũng không nói đùa, nghiêm túc nói: “Tôi là thật sự không muốn đi. Cậu nói cậu không quay được loại quảng cáo này, thật ra tôi cũng không quay được. Với tài nguyên tôi có nguyên tắc của mình, sẽ không chọn những tài nguyên không thích hợp.”

“Thật sao?” Đôi mắt Hề Mặc hơi sáng lên, có thể nhìn ra được nàng đang cố gắng che giấu vui mừng của mình.

“Đương nhiên là thật.” Nguyễn Dạ Sênh xít tới, trước mặt nàng, cô chớp chớp mắt: “Hơn nữa tôi thấy mắc cỡ, sao mà quay được loại quảng cáo này, tôi sẽ rất ngại ngùng.”

Hề Mặc: “…”

… Rốt cuộc cậu làm thế nào mà không biết xấu hổ mở miệng nói được cái câu cậu mắc cỡ!

Nguyễn Dạ Sênh tiếp tục ở đó ‘không biết xấu hổ’ nhìn chằm chằm vào mắt Hề Mặc: “Tôi biết tôi rất gợi cảm, nhưng mà tôi muốn, gợi cảm của tôi chỉ để cho người tôi thích nhìn thấy, đây chính là riêng tư.”

Hề Mặc: “…”

Cậu đừng nói nữa!

Giọng nói Nguyễn Dạ Sênh như sóng nước câu nhân: “Là bí mật.”

Bí mật giữa hai người.

Hề Mặc nghe thấy trong lòng như tê dại, kỳ lạ cảm thấy từ bí mật này trong miệng Nguyễn Dạ Sênh nói ra lại có ý vị khác. Nàng nhớ lại, trước đây Nguyễn Dạ Sênh có nói, không muốn biết bí mật của nàng, chỉ muốn biết bí mật thuộc về cô và nàng.

Thấy sắc mặt Hề Mặc lúc trắng lúc hồng, tựa như vô cùng khϊế͙p͙ sợ đối với câu nói của cô. Nguyễn Dạ Sênh trong lòng đang cười thầm, trêи mặt không hề biểu hiện ra ngoài, chỉ là trong ánh mắt chứa vài phần dịu dàng, nói: “Ngày mai đừng đi được chứ?”

Hề Mặc rốt cuộc cũng nghe thấy cô hỏi mình, tầm mắt dừng trêи gương mặt Nguyễn Dạ Sênh.

Thế nhưng Hề Mặc không trả lời ngay, miễn cưỡng kiềm chế lại nụ cười sắp giương lên, giữ nguyên nét mặt nói: “Cậu có chuyện gì muốn nói?”

Nguyễn Dạ Sênh nói: “Những gì cậu nói vừa rồi rất có lý, cậu nói, người là một cá thể độc lập, cần phải biết nắm bắt và tự đưa ra quyết định, không nên mù quáng nghe theo ý kiến của người khác. Không có ai là phần con của người khác, đều có tư tưởng riêng của chính mình. Tuy nhiên, điều này cũng không phải là tuyệt đối, nếu như đó là sự tin tưởng nhau, xem trọng nhau thì cùng nhau thương lượng lại rất tốt, con người thì không ai hoàn mỹ, ai có thể đảm bảo mỗi lần đưa ra quyết định là mỗi lần đúng đắn. Là người thì sẽ phạm sai lầm, cũng suy xét không chu toàn, có nhiều chuyện trước khi đưa ra quyết định, nghe một chút ý kiến của đối phương, cân nhắc tỉ mỉ, thật ra cũng rất cần thiết.”

Về điểm này Hề Mặc vô cùng đồng ý, có nhiều lúc, nàng xác thật nghĩ, nói chuyện với Nguyễn Dạ Sênh rất thoải mái, bởi vì quan điểm của cô và nàng, thường xuyên tương đồng với nhau.

Cao sơn lưu thủy, tri âm khó tìm.

Nguyễn Dạ Sênh hiểu nàng, nàng cũng hiểu Nguyễn Dạ Sênh.

Điều này thật tốt.

Thế nhưng Hề Mặc vẫn cảnh giác hỏi một câu: “Cậu nói nhiều như vậy, có mục đích gì? Nói thẳng đi.”

Dù gì thì nàng cũng quá hiểu Nguyễn Dạ Sênh, biết cô đang ấp ủ để biện bạch điều gì đó.

Nguyễn Dạ Sênh bật cười, nói: “Tôi nói nhiều như vậy, ý là, quyết định cá nhân tuy rất quan trọng, nhưng thêm một người cùng thương lượng, cũng quan trọng không kém. Cho nên, tôi mong ngày mai cậu đừng đi, lỡ như có chuyện gì, chúng ta cùng nhau thương lượng không phải quá tốt sao.”

Hề Mặc lại tiếp tục giả vờ: “Cậu có thể gọi điện cho tôi, chúng ta thương lượng qua điện thoại.”

“Thương lượng qua điện thoại sao bằng được mặt đối mặt trực tiếp thương lượng chứ?” Nguyễn Dạ Sênh vẫn cười như cũ: “Cậu làm ơn ở lại đi.”

Xét thấy Nguyễn Dạ Sênh đánh một vòng lớn như thế để nhờ nàng ở lại, thành ý mười phần, sau đó còn rất chủ động, lúc này Hề Mặc cũng không giấu được nụ cười, khóe miệng khẽ cong, nói: “Được, nếu cậu đã nói như vậy, tôi đây sẽ ở lại thêm vài ngày.”

Nguyễn Dạ Sênh nói: “Tôi không có nói là muốn cậu ở lại vài ngày? Chỉ nói  ngày mai đừng đi, cậu ở một ngày là đủ rồi.”

Hề Mặc: “…”

“A.” Nguyễn Dạ Sênh ‘chợt bừng tỉnh’ nói cảm ơn: “Tôi biết rồi, cậu ở một ngày tặng thêm vài ngày, ưu đãi tốt vậy à?”

Lúc cô nói còn mang theo nho nhỏ âm cuối, ngữ khí mềm mại, làm cho người nghe ngứa ngáy trong lòng. Nếu đổi lại là người khác, nghe giống như đang làm điệu, thế nhưng khi là cô nói thì không có cái cảm giác khác thường này, tựa như sự dỗi hờn từ trong xương cốt, lại mang theo sự giảo hoạt của riêng cô.

Hề Mặc chỉ có thể lại giả vờ, cũng biết Nguyễn Dạ Sênh này là kẻ chuyên giả vờ giả vịt, nàng hừ lạnh một tiếng, ngược lại khí thế không hề giảm, theo Nguyễn Dạ Sênh mà nói: “Cậu coi như tôi tự chúc mừng mình đóng máy đi, làm hoạt động, mua một tặng mấy, đại hạ giá.”

“Quá có lời.” Nguyễn Dạ Sênh lột trái quýt cuối cùng, chuẩn bị đưa tới tay Hề Mặc: “Vậy, một trái quýt, tôi mua hết toàn bộ hoạt động lần này.”

Hề Mặc liếc nhìn qua, nhìn chằm chằm váo trái quýt.

Nhưng vào lúc Nguyễn Dạ Sênh sắp đưa qua thì lấy lại, đưa tay đến gần bên môi Hề Mặc, lại đem miếng quýt đút cho Hề Mặc.

Cô nheo mắt cười nói: “Cậu đã ưu đãi đến vậy, tôi cũng phải bày tỏ chút gì đó, hay là để tôi đút cậu ăn, cậu nhận đại hạ giá của tôi là được rồi.”

Hề Mặc trong miệng đang ngậm miếng quýt: “…”

Nàng nhìn Nguyễn Dạ Sênh, nhẹ nhàng ăn, nước quýt luôn là rất lạnh.

Nàng lại cảm thấy so với miếng quýt trước đó Nguyễn Dạ Sênh đút nàng còn ngọt hơn.

Mà cũng ấm áp.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Thật có lời! Chuyện như vậy, có chỗ nào mà đại hạ giá tốt hơn thế này không?

Chỉ có thể nhìn xem thử tổ chức đáng yêu nhất vũ trụ có hay không【.

Vừa ăn quýt, vừa rơi vào trầm tư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play