Tử Đằng Nhiều người gọi điện tới như vậy, Giang Cung Tuấn biết chắc chắn Tử Đằng đã xảy ra chuyện.
Anh phân phó: “Chú ý chặt chẽ tình trạng của Ngô Huy”
Nói xong bước ra khỏi phòng bệnh.
Đi đến hành lang bên ngoài phòng bệnh, rút một điều thuốc ra châm lửa, trước tiên gọi điện thoại cho Đường Sở Vi.
Bây giờ là 7 giờ sáng.
Sáng sớm hôm nay, Đường Sở Vi dậy rất sớm, đầu tiên là đến biệt thự nhà họ Ngụy.
Cô khoác lên chiếc váy cưới màu trắng, chuyên gia trang điểm đang trang điểm cho cô.
Chuông điện thoại vang lên, cô câm điện thoại lên vừa nhìn, phát hiện là Giang Cung Tuấn gọi tới, cô hơi thất thân, có nên nhận hay không?
Không biết nhận, sẽ nói thế nào với Giang Cung Tuấn?
Sau một hồi do dự, cô nhận điện thoại.
“Sở Vi, có việc gì vậy? Tối hôm qua anh mệt quá, trở về khách sạn liên ngủ thiếp đi, không nhận được điện thoại.”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Giang Cung Tuấn.
Đường Sở Vi hơi sửng sốt, lập tức hít một hơi thật sâu, nói: “Không, không có việc gì, anh cứ công tác thật tốt đi”
Nói xong cô liền cúp máy.
Mà Giang Cung Tuấn lại làm vẻ mặt nghỉ ngờ.
Không có việc gì sao?
Tại sao anh lại cảm thấy giọng điệu của Đường Sở Vi có chút không thích hợp.
Ngay sau đó, điện thoại của anh vang lên.
Là Hà Nhược Loan gọi tới.
Anh nhận lấy điện thoại.
“Hà Nhược Loan, làm sao vậy?”
“Phù!”
Sau khi điện thoại được kết nối, Hà Nhược Loan thở dài một hơi nhẹ nhõm, nói: “Anh Giang, em biết mà, anh sẽ không xảy ra chuyện gì, em biết anh sẽ không xảy ra chuyện gì mà”
“Có chuyện gì nói đi”
“Anh Giang, anh đang ở đâu, anh mau trở về đi, chị Sở Vi..
Trái tim Giang Cung Tuấn treo lên cổ họng, không nhịn được hỏi: “Sở Ví làm sao vậy?”
“Sở Vi sắp đính hôn với Ngụy Trình của nhà họ Ngụy, ngay ngày hôm nay, anh rốt cuộc đang ở đâu vậy, tối hôm qua em gọi cho anh nhiều cuộc điện thoại như vậy, sao anh lại không nhận?”
Nghe thấy tin tức này, sắc mặt Giang Cung Tuấn lập tức liên trâm xuống.
Vợ của anh sắp đính hôn với người khác?
Lại còn là Ngụy Trình của nhà họ Ngụy?
Hà Nhược Loan vội vàng nói: “Lễ đính hôn bắt đầu vào lúc 12 giờ trưa, anh mau trở lại đi, nếu không thì chị Sở Vi sẽ thành vợ người khác mất”
“Tôi biết rồi”
Giang Cung Tuấn bình tĩnh cúp máy.
Bây giờ cuối cùng anh cũng biết, tại sao lại có nhiều người gọi điện cho anh như vậy, thì ra là Sở Vi sắp đính hôn với người khác, chuyện này đã lan truyền khắp thành phố Tử Đăng, chỉ có mình anh vẫn hồ đồ không biết gì.
Anh bước vào phòng bệnh.
Ngô Huy năm ở trên giường bệnh, ngoài miệng đang mang máy thở.
Tình trạng hiện giờ của Ngô Huy rất nguy hiểm, anh thật sự không thể đi ra ngoài.
Nhưng mà, đó là vợ của anh.
Anh suy nghĩ một lúc, phân phó: “Quỷ Viễn”
“Có thuộc hạ”
Giang Cung Tuấn nói: “Lập tức chuẩn bị chuyên cơ, hộ tống Ngô Huy quay trở về Tử Đảng”
“Rõ.
“Còn nữa…”
“Đại tướng, xin phân phó.”
“Bí mật điều động một nghìn quân Hắc Long tinh nhuệ, lặng lẽ quay trở về Tử Đằng, sau khi đến Tử Đằng, chờ mệnh lệnh của tôi”
“Rõ, tuân lệnh”
Vốn Giang Cung Tuấn muốn chờ tình trạng vết thương của Ngô Huy ổn định, sau khi tỉnh lại rồi mới quay về Tử Đằng.
Nhưng vợ của anh lại sắp đính hôn với người khác, anh không chờ được.
“Ngụy Trình, anh là đang tự đào hố chôn mình, là đang đẩy nhà họ Ngụy vào trong hố lửa”
Giang Cung Tuấn siết chặt nắm tay, sắc mặt âm trầm, trên người tràn ngập luồng sát ý hoang vu lạnh lẽo.
Rất nhanh chuyên cơ đã chuẩn bị xong.
Nhiều binh sĩ cẩn thận nâng Ngô Huy, khiêng theo máy thở, một số máy móc khác, đưa Ngô Huy lên máy bay trực thăng, Giang Cung Tuấn cũng đã ở trên đó.
Sau khi đã chuẩn bị xong, máy bay trực thăng cất cánh, bay về hướng Tử Đằng phía trước.
Hai tiếng sau, máy bay trực thăng xuất hiện tại quân khu Tử Đằng.
Tiêu Dao Vương đích thân ra đón máy bay.
Nhìn Giang Cung Tuấn xuống máy bay, trông thấy Ngô Huy bị thương nặng hôn mê được người nâng, Tiêu Dao Vương hơi sửng sốt.
Lập tức đi qua, ôm Giang Cung Tuấn một cái, “Tôi biết thằng nhóc cậu nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì mà, làm tôi sợ muốn chết, tôi còn nghĩ cậu đã thật sự chết ở cửa khẩu Thiên Sơn TÔI.
Giang Cung Tuấn nở nụ cười nhạt, nói: “Tôi còn trẻ như vậy, làm sao có thể chết được, tôi còn cô vợ như học như ngọc, làm sao có thể cam lòng mà chết”
“Thằng nhóc cậu, đến bây giờ vẫn còn nói giỡn, tôi có nghe nói, vợ của cậu sắp đính hôn với người khác rồi”
Nghe vậy, sắc mặt Giang Cung Tuấn trầm xuống.
Tiêu Dao Vương lập tức nói sang chuyện khác: “Hắc Phong làm sao vậy?”
Giang Cung nói: “Xảy ra một chút ngoài ý muốn, lập tức đưa đến bệnh viện quân khu, cử người quan sát liên tục 24 giờ, một khi xảy ra tình trạng gì, lập tức thông báo cho tôi biết.”
“Được”
Tiêu Dao Vương gật đầu, lập tức phân phó nói: “Lập tức đưa tướng quân Hắc Phong đến bệnh viện quân khu”
Sau khi phân phó, Tiêu Dao Vương quàng tay lên vai Giang Cung Tuấn.
“Sao lại thế này, cậu đi Nam Cương, làm sao có thể xuất hiện ở cửa khẩu, chiến đấu kịch liệt với bậc thây quân sự của hai mươi tám nước tại cửa khẩu Thiên Sơn, còn bị đội quân một trăm nghìn người đuổi giết, tiếp đó lại truyền đến tin tức về cái chết của cậu?”
Sắc mặt Giang Cung Tuấn trầm xuống, nói: “Tôi cử Ngô Huy đến Nam Cương để lấy ít tiền, Ngô Huy lại gặp nạn, bị bắt tới cửa khẩu Thiên Sơn, kẻ địch muốn tôi đơn thương độc mã đi cứu Ngô Huy, tôi đi, đây là ván cờ nhằm vào tôi, nhưng tôi không biết là người nào đang âm thầm nhằm vào mình, cho nên tôi mới cho truyền ra tin tức về cái chết của mình.”
“Thì ra là như vậy.”
Tiêu Dao Vương bừng tỉnh hiểu ra, hỏi: “Cậy cậu đã biết là ai nhằm vào cậu chưa?”
Giang Cung Tuấn lắc đầu: “Vẫn chưa biết, hiện tại chỉ biết do một người tên là Y Vương phân phó, về phần Y Vương này là ai, tôi vẫn chưa điều tra, anh Tiêu Dao, anh bí mật điều tra một chút cho tôi, Đại Lan có người nào gọi là Y Vương không, đúng rồi, anh ta còn có một cái biệt danh, gọi là diệu thủ hồi xuân.
“Được”
“Đã hiểu” Tiêu Dao Vương gật đầu, lập tức hỏi: “Đúng rồi, nếu cậu đã chết, bây giờ lộ diện, không phải làm cho người ra nghỉ ngờ hay sao?”
Vả mặt Giang Cung Tuấn chua xót.
Anh vốn cũng không muốn lộ diện sớm như vậy, muốn điều tra một cách bí mật.
Nhưng Đường Sở Vi sắp đính hôn với người khác, anh không thể không xuất hiện.
“Anh Giang, nếu không chuyện này để tôi ra mặt, giúp anh ngăn cản, ngăn cản vợ anh đính hôn với người khác, anh lại tiếp tục bí mật chờ đợi một khoảng thời gian?”
“Quên đi!”
Giang Cung Tuấn khẽ phất tay, nói: “Đây là chuyện riêng của tôi, tự tôi giải quyết là được, hơn nữa bây giờ mọi người trên thế đều biết Hắc Long là một Giang Cung Tuấn khác, chỉ có một số ít người mới biết thân phận thật sự của tôi”
Giang Cung Tuấn đã suy nghĩ tới chuyện này, nhằm vào anh, chắc chăn là biết rõ anh như lòng bàn tay.
Đó có thể là người của chính phủ.
Cũng có thể là có liên quan đến sự diệt vong của gia tộc anh.
Anh vốn định ẩn giấu trong bóng tối, chờ kẻ địch để lộ ra càng nhiều dấu vết rồi xuất hiện.
Chỉ là bây giờ anh không thể không xuất hiện.
Còn những chuyện khác, anh cũng không kiểm soát được.
Anh xuất hiện hay không xuất hiện đều có chỗ tốt.
Không xuất hiện, kẻ địch sẽ nghĩ anh đã chết, sẽ không kiêng nể gì cả.
Xuất hiện, kẻ thù có thể tiếp tục nhằm vào anh, như vậy anh có thể nhân cơ hội này tìm hiểu thêm càng nhiều tin tức bức trong.
“Nếu đã như vậy, tôi cũng không miễn cưỡng, có gì cần giúp đỡ, cứ mau chóng mở miệng”
Giang Cung Tuấn cười nhẹ, lập tức xoay người rời khỏi quân khu Hồng Bắc.
Lúc này, đã là 9 giờ 30 sáng.
Khu biệt thự Cẩm Tú, nhà họ Ngụy.
Biệt thự nhà họ Ngụy giăng đèn kết hoa, danh môn quý tộc ở Tử Đằng tụ tập lại.
Biệt thự, lầu hai.
Đường Sở Vi mặc váy cưới màu trắng noãn.
Trang điểm thanh lịch nhã nhặn, đôi môi đỏ mọng.
Cô của giờ phút này, giống như một con thiên nga quý phái, xinh đẹp gợi cảm.
Ngụy Trình mặc bộ vest màu đen, trước ngực đeo một bông hoa bước tới.
Anh ra nhìn thấy Đường Sở Vi xinh đẹp gợi cảm, giống như thiên thần, kéo lấy tay cô, vẻ mặt say mê.
“Sở Vi, em thật sự rất đẹp, có thể lấy được em, là kiếp trước anh tích phúc đức, anh thề, anh sẽ đối xử với em thật tốt, sẻ che chở cho em cả đời.”
Đường Sở Vi mỉm cười.
Chuyện đến lúc này, cô cũng đã nghĩ thông suốt.
Tuy rằng ở cùng một chỗ với Ngụy Trình là bị ép buộc.
Nhưng suy nghĩ kỹ càng, ở cùng một chỗ với Ngụy Trình, cũng rất không tồi.
Chỉ là, cô cảm thấy thẹn với Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn đã chữa khỏi bệnh cho cô.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này, Giang Cung Tuấn ở nhà họ Đường, nhẫn nhục chịu khổ, chưa từng nói một câu oán trách.
“Tuấn, thật xin lỗi, sau này em sẽ bồi thường cho anh”
Cô nhắm mắt lại, trong lòng thầm nghĩ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT