Mọi người nghe thấy âm thanh đều nhìn tới, ở phía xa lại xuất hiện một nhóm người.
Đi đầu là một người đàn ông trung niên mặc vest, ăn mặc như một người trưởng thành.
Anh ta tên là Trần Ba Đi sau anh ta là một người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen, để tóc dài và trên người có xăm một hình con rông. Anh ta tên là Ngưu Văn Phú.
Ở phía sau cùng là hơn 20 anh em.
Những người này đang khiêng một cái cán.
Có rất nhiêu người đang nằm trên những cái cán đó, họ đều bị thương rất nặng, miệng còn đang kêu lên những tiếng rên đau đớn.
“Những người này là ai?”
Trên gương mặt của người nhà họ Hà đều mang theo vẻ nghi hoặc.
Hà Huỳnh Đồng bước tới, gương mặt trâm mặc nhìn những người kia, cũng không dám lỗ mãng gì, chỉ nhẹ nhàng cẩn thận hỏi: “Mấy người là?”
“Giang Cung Tuấn đang ở đâu?”
Ngưu Văn Phú khinh thường không thèm để ý tới Hà Huỳnh Đồng, ánh mắt của anh ta hung ác và hét to lên.
Tất cả ánh mắt của mọi người đang có mặt ở đó đều rơi trên người của Giang Cung Tuấn.
Đường Sở Vi cũng mang theo gương mặt khó hiểu, lại có chuyện gì xảy ra nữa vậy?
Cô cảm thấy Ngưu Văn Phú có chút gì đó rất quen mắt, nhưng mà lại không thể nghĩ ra được bản thân mình đã gặp ở đâu.
Giang Cung Tuấn cũng nhìn về phía Ngưu Văn Phú, anh đã nhận ra người này rôi, đây chính là người mà tối hôm qua gây chuyện.
Anh bước lên phía trước, gương mặt ung dung, giọng nói điêm đạm: “Tôi ở đây, sao, có chuyện gì?”
Vừa nhìn thấy Giang Cung Tuấn thì Ngưu Văn Phú liên rút ra một con dao sắc bén hung ác lao về phía Giang Cung Tuấn, anh ta hét lên: “Ông đây giết chết mày báo thù cho các anh em của ông.”
Thân thế của Giang Cung Tuấn nhẹ chuyển động một cái tránh khỏi lưỡi dao kia, sau đó lấy tốc độ nhanh như gió nắm chặt lấy cổ tay của Ngưu Văn Phú, anh dùng lực vặn một chút.
“Aaa.”
Ngưu Văn Phú kêu lên tiếng hét thất thanh, cơ thể cúi gập xuống, trên gương mặt mang theo nét đau đớn.
“Cút..”
Giang Cung Tuấn hất mạnh tay ra nhấc chân lên đá người kia.
Cú đá của anh khiến Ngưu Văn Phú bay ra xa khoảng 2 mét, sau đó còn lăn trên mặt đất mấy vòng.
Người đàn ông kia đau đớn hét lên, anh ta nằm trên mặt đất nửa ngày cũng không dậy nổi.
Người nhà họ Hà nhìn thấy cảnh này đều mơ hồ không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng mà bọn họ đều có thể đoán ra được rằng Giang Cung Tuấn lại gây ra chuyện rồi.
Tuấn Khải được Đào Thi gọi tới cho nên khi nhìn thấy Trân Ba thì cũng nhăn đầu lông mày lại.
Anh ta tiến tới, cười nói với Trần Ba: “Anh Trần, thật là trùng hợp, sao anh cũng tới đây?”
Trần Ba liếc nhìn anh ta một cái là cũng nhận ra Tuấn Khải.
Hai người họ đều là những người trong thế lực ngâm của Hồng Bắc cho nên tất nhiên là cũng biết nhau.
“Đây chẳng phải là anh Tuấn sao, sao anh lại ở trong nhà họ Hà?”
Tuấn Khải cười nói: “Ở đây có người có mắt như mù đắc tội với anh Đào cho nên tôi mang theo một vài anh em tới đây đòi công đạo cho anh Đào.”
Trần Ba liếc nhìn Đào Thi một chút sau đó gật gật đầu với anh ta, cũng coi như là chào hỏi.
Sau đó lập tức nói: “Xem ra mục đích của chúng ta đều giống nhau, tên tiểu tử Giang Cung Tuấn này tối hôm qua đã đánh mấy anh em của tôi, cho nên hôm nay tôi cũng tới đây để đòi công đạo: Ông cụ Hà nhanh trí đứng ra nhìn mấy người ở đó rồi vội vàng nói: “Chuyện này không liên quan gì tới nhà họ Hà chúng tôi, Giang Cung Tuấn không phải là người của nhà họ Hà”
“Thật sao?” Trần Ba lạnh lùng nói: “Giang Cung Tuấn là con rể của nhà họ Đường, mà vợ của Đường Bình là Hà Diệp Mai chẳng phải chính là con gái của ông hay sao, thế mà ông còn dám nói anh ta không có liên quan gì tới nhà họ Hà?”
“Thật, thật sự là không có liên quan.”
Ông cụ Hà thực sự là đang rất sợ hãi.
Tất cả những người này là nhân vật có tiếng trên giang hồ không thể động vào được.
Ông ta vội vàng nói: “Tôi liền đuổi Hà Diệp Mai ra khỏi gia phả nhà họ Hà, bắt đầu từ thời khắc này, Hà Diệp Mai không có một chút quan hệ gì với nhà họ Hà nữa”
Sắc mặc của Hà Diệp Mai tái mét, bà ta to giọng chửi mắng: “Giang Cung Tuấn, tên phế vật này, rốt cuộc cậu đã gây ra chuyện gì, tại sao mới tới Hồng Bắc có một ngày thôi mà lại đắc tội với nhiều nhân vật to lớn như thế?”
Đường Sở Vi cũng có chút không hiểu nổi.
Cô biết chuyện của Đào Thì.
Nhưng mà những người này tới đây là xảy ra chuyện gì chứ?
Cô nhìn về phía Giang Cung Tuấn.
Sắc mặt của Giang Cung Tuấn hết sức bình tĩnh, anh cũng không thèm để những người này vào trong mắt.
Ánh mắt của Đào Thi và Trần Ba rơi trên người của Giang Cung Tuấn.
Đào Thi mắng chửi: “Tên nhóc kia lăn tới đây để anh đây đánh gấy chân, rồi vợ cậu phải đi theo tôi, thì chuyện này coi như kết thúc tại đây”
Trần Ba chỉ về phía những anh em của mình bị đánh gãy chân đang nằm trên cán và lạnh giọng nói: “Đánh người thì làm gì có chuyện bỏ qua dễ dàng như vậy chứ, bồi thường hai mươi tỷ thì chuyện này coi như kết thúc. Nếu nhà họ Đường không có tiền thì nhà họ Hà phải đưa. Nếu như không đưa, hừ… Vậy thì đừng trách tôi không khách khí.”
Người nhà họ Hà đều trầm mặc.
Những người này tới đây mục đích của họ chính là Giang Cung Tuấn, cho nên bọn họ rất thức thời không nói câu nào.
Nhưng mà Hà Huỳnh Đồng lại không nuốt nổi cỗ tức giận này.
“Hỗn xược”
Ông ta đứng dậy, chửi mắng: “Đây là nhà họ Hà, tôi xem ai dám làm loạn.”
“Ba, ba nói ít mấy câu đi, những người này chúng ta không chọc nổi đâu”
“Đúng vậy đó ba, đây không phải là chuyện của chúng ta cho nên ba đừng tham gia vào”
“Ba, ba có biết những người này là là ai không. Đây là Trần Ba là hoàng đế ngầm của Hồng Bắc. Con nghe người ta đồn, từng có một gia tộc đắc tội anh ta liên bị anh ta làm cho phá sản, sau đó còn bị nhốt vào trong ngục tù nữa đó”
Người nhà họ Hà nối đuôi nhau nói sau đó lôi Hà Huỳnh Đồng không để ông ta tham dự vào.
chuyện này.
Nhưng mà Hà Huỳnh Đồng là một người cách mạng già, sao ông ta có thể dễ dàng để những người này làm loạn được chứ. Ông ta lôi điện thoại ra gọi điện cho người học trò mà mình tự hào nhất, đó chính là cục trưởng thành phố.
“Tiểu Hải, là tôi đây, tôi là Hà Huỳnh Đồng, chuyện là như thế này, bây giờ có không ít người tới nhà họ Hà làm loạn…”
Trong văn phòng của cục trưởng.
Trịnh Hải nhận điện thoại của Hà Huỳnh Đồng.
Hà Huỳnh Đồng là thầy giáo của anh ta, đã từng giúp đỡ anh ta rất nhiều chuyện. Có thể nói rằng, nếu như năm đó không có Hà Huỳnh Đồng thì sẽ không có anh ta của bây giờ.
Nhưng mà sáng hôm nay, ở phía bên trên đặc biệt gọi điện cho anh ta và nhắc nhở, chuyện của nhà họ Hà anh ta không được nhúng tay vào, nếu không sẽ không ai bảo vệ được anh ta.
“Thầy à, thật sự rất xin lỗi thầy. Con thật sự đang rất bận không thể có thời gian rảnh, như vầy nhé, đợi hôm nào đó con đem quà tới nhà họ Hà thăm thầy, cứ như thế nha, con tắt máy đây…”
Tút tút tút…
Hà Huỳnh Đồng còn đang định nói cái gì đó, nhưng mà Trịnh Hải đã tắt máy mất rồi.
Chuyện gì đây?
Trên gương mặt già nua của Hà Huỳnh Đồng đọng lại một chút nét mặt nghiêm trọng.
Tuy rằng ông ta tuổi đã cao nhưng mà cũng không tới mức già rồi hồ đồ.
Từ cái sự qua loa lấy lệ của Trịnh Hải, ông ta có thể nhìn ra được người mà Giang Cung Tuấn đắc tội chắc chắn là một nhân vật to lớn, có người đã nhúng tay vào chuyện này rồi.
Người nhà họ Hà nhìn về phía Hà Huỳnh Đồng.
Trần Ba bật cười: “Ông cụ Hà, ông gọi điện cho cục trưởng Trịnh à, e rằng khiến ông phải thất vọng rồi. Hôm nay ngay cả cục trưởng Trịnh cũng không bảo vệ được nhà họ Hà rồi. Tôi nói rồi, đưa đây hai mươi tỷ, thì chuyện này coi như xong, nếu không…”
“Nếu không thì làm sao?” Gương mặt của của Hà Huỳnh Đồng trầm xuống nhìn rất đáng sợ.
Đúng lúc này một loạt tiếng chuông điện thoại của Hà Công Mạnh vang lên.
Sau khi nghe nội dung ở trong điện thoại, thì trong nháy mắt anh ta khụy xuống đất.
“Xong rồi, tôi xong đời Rất nhiều người của nhà họ Hà đều nhìn về phía anh ta.
Hà Huỳnh Đồng nghi ngờ hỏi: “Hà Công Mạnh, có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Ông, ông nội..” Sắc mặt của Hà Công Mạnh trắng như người chết, anh ta bất lực nói: “Cháu, cháu bị đuổi việc rồi”
Vào đúng lúc này, tất cả người nhà họ Hà đều lần lượt nhận được thông báo, bọn họ đều bị đuổi việc.
Chuyện này khiến nhà họ Hà cực kỳ hoảng loạn.
“Ha ha ha…”
Ngưu Văn Phú bò từ dưới mặt đất lên, cười to như một tên điên.
“Hôm nay nếu như không cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng thì nhà họ Hà sẽ bị xóa tên khỏi Hồng Bắc”
Nghe thấy câu nói này tất cả người nhà họ Hà đều sợ hãi.
“Giang Cung Tuấn, tên phế vật nhà anh, anh rốt cuộc đã gây ra chuyện gì rồi?”
“Đường Sở Vi cô đúng là đồ sao chổi”
“Tôi đã nói Đường Sở Vi là sao chổi rồi mà các người còn không tin tôi.”
“Hà Diệp Mai, bà nhìn đứa con gái bà sinh ra và thằng con rể mà bà chọn đã gây phiền phức gì cho nhà họ Hà chúng tôi?”
Người nhà họ Hà liên tiếp chỉ trích gia đình của Hà Diệp Mai.
Nếu như ánh mắt có thể giết người thì giờ đây đám người Hà Diệp Mai, Giang Cung Tuấn, Đường Sở Vi, Đường Bình đã chết vô số lần rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT