Đường Sở Vi nghe thấy cảnh sát sắp đến rồi, lập tức sợ hãi.
Trước đó cô không sợ.
Bởi vì bọn họ không sai, hiệu thuốc số một lừa gạt khách, ép bọn họ mua đồ.
Bây giờ Giang Cung Tuấn đánh làm bị thương nhiều người như vậy.
Chuyện này nói lớn không không, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Nói nhỏ thì cũng chỉ một câu là kết thúc.
Nói lớn thì là đánh lộn làm bị thương người khác, phải ngôi tù.
“Chồng, làm sao đây, làm sao đây chồng, đúng rồi nhà họ Hà có người ở quân khu, em gọi điện thoại xin giúp đỡ”
Đường Sở Vi nghĩ đến chuyện gì đó, đang muốn gọi điện thoại.
Giang Cung Tuấn lập tức nói: “Không sao đâu vợ, thật sự không có chuyện gì đâu, đừng gọi điện làm phiền người khác, chuyện này anh có thể giải quyết được, tin anh…”
Lúc này có tiếng bước chân truyên đến.
Mười mấy cảnh sát lên lâu.
Nhìn thấy tầng hai bị đập phá, mấy chục người nằm la liệt trên đất, những cảnh sát này đều ngạc nhiên.
Rồi nhìn khuôn mặt bình thản vẫn đang ngồi của Giang Cung Tuấn.
Mấy người này đều bị thằng nhóc này hạ gục sao?”
“Đội Đinh, cuối cùng anh đã tới rồi”
Hứa Vì nhịn đau, giơ tay ôm đầu bò dậy, vẻ mặt dữ tợn chỉ Giang Cung Tuấn, hét to: “Là, là anh ta, mau bắt anh ta lại, đời này tôi phải khiến cho anh phải trải qua cuộc sống trong tù”
Đinh Hải nhìn Giang Cung Tuấn, ra lệnh: “Bắt lại”
Vài cảnh sát lập tức cầm súng, cẩn thận đi về phía Giang Cung Tuấn.
Một người có thể hạ gục mấy chục người tuyệt đối không phải người lương thiện, bọn họ phải cẩn thận.
“Ai dám?”
Giang Cung Tuấn lấy ra một tờ giấy chứng nhận.
“Đợi đã…
Đinh Hải lập tức ra hiệu dừng tay, bước đến trước mặt Giang Cung Tuấn, nhìn giấy chứng nhận trong tay anh.
Giấy chứng nhận màu đen, bên trên khắc một con rồng đen, ở dưới có chữ: Thống Soái Nam Cương.
Nhìn thấy mấy chữ này, Đỉnh Hải trước tiên là thấy sửng sốt, rồi lập tức cười lớn: “Ha ha, nhóc con, anh không biết giả danh sĩ quan là tội lớn à?”
“Vậy sao?”
Giang Cung Tuấn xấu hổ cất vào, nói: “Nếu vậy thì tôi có thể gọi điện thoại chứ?”
Đinh Hải thấy Giang Cung Tuấn không hề sợ hãi, cũng có chút chột dạ, lẽ nào Giang Cung Tuấn thật sự có lai lịch lớn sao?
Hứa Vĩ gào lên: “Đội Đinh, anh làm gì vậy, đừng rề rà nữa, mau bắt anh ta lại đi”
“Anh ba, đừng gấp, để anh ta gọi điện, tôi muốn xem thử tên nhóc này có thể gọi ai đến được.”
Định Hải không dám đắc tội Hứa Vi, cũng sợ Giang Cung Tuấn có lai lịch đáng sợ.
Giang Cung Tuấn bước qua một bên rồi bắt đầu gọi điện thoại.
Đường Sở Vi thì nghi hoặc.
Vừa rồi giấy chứng nhận Giang Cung Tuấn lấy ra là cái gì vậy nhỉ?
Cô chỉ nhìn thấy là màu đen, còn về phần nó là gì, trên đó viết gì thì cô không để ý đến.
Giang Cung Tuấn trực tiếp gọi cho Hoắc Đổng.
“Là tôi, đây là Hồng Bắc, hiệu thuốc số một, ông chủ ở đây ép tôi phải mua đồ, còn gọi không ít người đến, ngay cả cảnh sát cũng được điều động đến, anh xem xem rồi giải quyết, đúng rồi, tôi cho anh mười phút thôi, nếu mười phút không giải quyết được thì tôi sẽ báo cáo lên cấp trên”
Sau khi Giang Cung Tuấn nói xong thì cúp máy.
Mà Hoắc Đổng thì bị dọa ngẩn người.
Báo cáo lên cấp trên, đây không phải đang nói rõ nếu mười phút không giải quyết được thì phải tìm Tiêu Dao Vương Sao?
Anh ta gọi cho Nhiếp Ngôn của quân khu Hồng Bắc.
Giang Cung Tuấn gọi điện xong thì bước đến bên cạnh Đường Sở Vi.
Đường Sở Vi nghi hoặc nhìn anh, hỏi: “Anh gọi điện thoại cho ai vậy?”
Giang Cung Tuấn cười nói: “Đương nhiên là gọi điện thoại báo cáo, Tiêu Dao Vương nhậm chức, năm tỉnh không cớ ai dám gây chuyện, anh cũng không ngờ rằng ở Hồng Bắc còn tồn tại cửa hàng ép mua ép bán như thế này, đợi chút nữa rất nhanh thôi sẽ có người đến xử lý chuyện này”
Đỉnh Hải còn cho rằng Giang Cung Tuấn thật sự có lai lịch lớn nào chứ.
Không ngờ lại là gọi điện thoại để báo cáo.
Anh ta lập tức cười ra tiếng, nói: “Nhóc con, anh gọi thoại báo cáo à? Lẽ nào anh không biết đây là sản nghiệp của nhà họ Hứa sao, anh báo cáo nhà họ Hứa thì ai dám quản chuyện này chứ?”
“Đinh đội trưởng, anh nói nhảm nhiều như vậy làm gì?” Hứa Vi bất mãn rống lên: “Kì cò kì kèo cả buổi, ông đây sắp chết vì mất máu rồi đây”
Đầu anh ta bị đập, máu chảy rất nhiều.
Cũng không đi bệnh viện, anh ta sắp ngất rồi.
Lúc này, anh ta đã cảm thấy đầu có chút choáng váng rồi.
“Bắt lấy cho tôi..”
Đỉnh Hải ra lệnh.
Cảnh sát tới gần lần nữa.
Đường Sở Vi sợ hãi mặt mày trắng bệch, đứng một bên, kéo chặt Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn kéo cô lại, để Đường Sở Vi ngồi xuống, đứng lên rồi lạnh lùng nhìn cảnh sát đang từ từ tiến tới.
Anh nhìn người trước mặt.
Tổng cộng mười một người, bốn người có súng, anh vươn tay ra sau sờ mười một cây kim bạc.
Cạch cạch cạch.
Cảnh sát từng bước tiếp cận.
Giang Cung Tuấn đột ngột vung tay.
Bốn cây kim bạc giống như ám khí bay ra, đâm vào cổ tay bốn người đó một cách chính xác.
Một tiếng hét.
Khẩu súng trong tay bốn người rơi xuống đất.
Giang Cung Tuấn lại vung tay.
Mấy cây kim bạc bay ra, đâm vào người cảnh sát khác, đâm vào tám huyệt đạo trên cơ thể bọn họ, bọn họ lập tức cảm toàn thân trở nên tê dại, không cử động được.
Cảnh này dọa Đinh Hải ngẩn ra.
Mà Hứa Vi, cũng hoảng sợ.
“Chuyện này?”
Đường Sở Vi cũng trợn mắt há hốc mồm.
Cô kết hôn với Giang Cung Tuấn lâu như vậy, nhưng không hề biết Giang Cung Tuấn còn có bản lĩnh kỳ dị như vậy.
Một người hạ gục mấy chục người thì thôi, bây giờ chỉ vừa vung tay là kim bạc bay ra chế ngự được nhiều cảnh sát như vậy?
Giang Cung Tuấn lại ngồi xuống, lấy thuốc ra châm lửa, hít một hơi thật sâu nhìn Đinh Hải, nhàn nhạt nói: “Đinh đội trưởng phải không, tôi thế này là đang cứu anh, nếu hôm nay anh thật sự đưa tôi đi thì chuyện này sẽ thành chuyện to đấy”
Đinh Hải nhìn cảnh sát đang đứng bất động tại chỗ, sợ toát mồ hôi.
Trời ơi, đây là tà thuật gì vậy?
Giang Cung Tuấn bình tĩnh ngồi trên ghế.
Đường Sở Vi nhìn mấy chục người nằm trên đất.
Nhìn cảnh sát đứng im bất động, vẻ mặt lộ vẻ đau đớn.
Nhìn Đỉnh Hải đang sợ toát mồ hôi đầy mặt.
Rồi nhìn Hứa Vi sợ hãi ngất đi.
Chồng cô rốt cuộc còn có thủ đoạn gì nữa?
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Mười phút sau.
Bí bo, bí bo.
Ngoài cửa vang tiếng còi cảnh sát.
Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân truyền đến.
Một người mặc chiến phục dẫn đầu, Nhiếp Ngôn trên vai đeo sao.
“Nhiếp tướng quân?”
Đường Sở Vi thất thanh kêu lên.
Đây chính là Nhiếp Ngôn, người đứng đầu quân khu Hồng Bắc, lần trước đã đến Nội Kinh các chúc thọ tám mươi tuổi của ông nội cô.
Sau khi Nhiếp Ngôn nhận được điện thoại của Hoắc Đổng thì lập tức chạy đến.
Hoắc Đổng ở trong điện thoại mắng Nhiếp Ngôn xối xả, nói trong vòng mười phút phải đến giải quyết vấn đề này, nếu không thì đợi từ chức.
Nhiếp Ngôn nhìn thấy Đường Sở Sở, mày cau lại.
Sao lại là nhà họ Đường.
Anh ta vẫn còn đang mơ hồ chuyện lần trước ở Nội Kinh các.
Tuy bí thư của anh phạm sai lầm, nhưng không đến mức bị cách chức.
Bây giờ anh ta đã bị cách chức rồi.
Sau khi anh ta trở về, cũng đã thẩm tra, nhưng không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Bây giờ Hoắc Đổng lại gọi điện thoại lần nữa.
Nhìn thấy Đường Sở Sở, anh ta cho rằng trong nhà họ Đường chắc chắn có ông lớn nào đó.
Anh ta nhìn Giang Cung Tuấn.
Không biết vì sao, anh ta cảm thấy có chút quen mắt.
Vẻ mặt anh ta lập tức hoảng sợ.
“Hắc..”
Giang Cung Tuấn nhìn anh ta, nói: “Tướng quân, mấy người này ép mua ép bán, còn câu kết với cảnh xét, chuyện này anh thấy nên làm sao đây?”
Nhiếp Ngôn lập tức hiểu ý, nói: “Nghiêm trị không tha, kiểm tra chặt chế, sẽ cho anh một khai báo khiến anh hài lòng”
Giang Cung Tuấn khẽ xua tay, nói: “Cũng là khai báo cho quần chúng”
Nói xong, anh kéo Đường Sở Vi đi.
Mà Nhiếp Ngôn thì hít sâu một hơi.
Hắc; Hắc Long, lại có thể là Hắc Long.
Anh ta là thủ lĩnh quân khu, hơn một năm trước, anh ta cũng có đến xem phong soái cho.
Hắc Long, nhưng đứng ở sau cùng nên mới trong thời gian không thể nhận ra được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT