Thẩm Hương Vân tức giận về tới khách sạn, tâm trạng gần như bị phá hỏng hoàn toàn. Cô cảm thấy cực kì không cam tâm.

Quý Hải Anh trở về nhìn thấy Thẩm Hương Vân, nhẫn nại hỏi: "Hương Vân, mọi việc thế nào rồi?".

Nghe Quý Hải Anh hỏi, Thẩm Hương Vân bỗng thấy phiền, khoảng thời gian này Quý Hải Anh vẫn luôn thúc giục cô tìm Thẩm Hiên hỗ trợ, Thẩm Hương Vân bị hối thúc đến buồn bực: "Vẫn không được, hình như anh ấy cố tình trốn tránh em.".

Sắc mặt Quý Hải Anh trở nên âm trầm: "Anh cho rằng dẫn theo em ít nhiều cũng có ích, không ngờ lại chẳng có tác dụng gì, đáng ra anh không nên đặt hi vọng vào em.".

Thấy Quý Hải Anh trở mặt, Thẩm Hương Vân tức giận cắn răng.

"Em cũng không ngờ Thẩm Hiên lại tuyệt tình đến thế!". Thẩm Hương Vân thấp giọng oán giận.

"Nếu trước đây em đối xử với Thẩm Hiên tốt hơn một chút thì cũng không đến nỗi như bây giờ." Quý Hải Anh không vui nói.

Thật ra Quý Hải Anh đã sớm biết chuyện Thẩm Hương Vân hoán hôn, nhưng Quý Hải Anh chỉ quan tâm đến nhan sắc của Thẩm Hương Vân chứ không thèm để ý đến nhân phẩm của cô. Quý Hải Anh không thể ngờ một người họ hàng không lọt được vào mắt xanh của hắn lại có thể biến thành đồ đệ của Huống Ly đại sư.

Hiện tại, một câu nói của Thẩm Hiên có thể trực tiếp quyết định tương lai của công ty hắn. Quý Hải Anh rất muốn tìm tới Thẩm Hiên để lôi kéo tình cảm, nếu có thể tạo được quan hệ với Huống Ly đại sư thì càng tốt. Nhưng Quý Hải Anh đã điều tra, biết được Thẩm Hiên và Thẩm Hương Vân có quan hệ không quá tốt, sợ chữa lợn lành thành lợn què nên vẫn luôn án binh bất động.

Thẩm Hương Vân nghe Quý Hải Anh oán giận, càng ngày càng buồn bực, cô đâu có ngờ được Thẩm Hiên lại có thể sống tốt như vậy!

Thẩm Hương Vân nghĩ nghĩ, âm thầm hạ quyết tâm.

..................

"Về rồi sao? Lão già chết tiệt kia lại giữ em lại tăng ca à?" Lục Vinh không vui nói.

Thẩm Hiên gật đầu: "Ừm".

"Ông ta thật quá đáng." Lục Vinh hừ hừ nói.

Thẩm Hiên cười cười: "Không có chuyện gì đâu, em cũng không phải là người yếu ớt, những người khác tăng ca còn về muộn hơn kìa.".

"Hôm nay Thẩm Hương Vân tới tìm anh." Lục Vinh thuận miệng kể.

Thẩm Hiên sửng sốt, sắc mặt âm trầm: "Cô ta tìm anh làm gì?".

Lục Vinh nhún vai: "Chắc là hối hận rồi đi, hiện tại anh cũng coi như là người có tiền, thậm chí sau này còn có thể giàu có hơn cả Quý Hải Anh. Có lẽ cô ta muốn vứt bỏ Quý Hải Anh, cùng anh chung sống bên nhau.".

Thẩm Hiên cười cười: "Cũng không có gì lạ, anh bây giờ đã ngang hàng với Quý Hải Anh rồi, mà so ra thì anh còn có tiền đồ hơn cả hắn. Với lại, anh đẹp trai hơn Quý Hải Anh rất nhiều!".

Lục Vinh sờ cằm, đắc chí nói: "Nghe em nói vậy, anh cũng cảm thấy điều kiện hiện tại của mình rất không tồi, chẳng trách Thẩm Hương Vân cứ nhìn chằm chằm vào anh.".

Thẩm Hiên đã nghe Lục Vinh kể về chuyện của em gái khoá dưới, cậu không hề lo lắng tim Lục Vinh sẽ bị Thẩm Hương Vân bắt đi, nhưng mà...

"Nếu Thẩm Hương Vân không đạt được mục đích ở chỗ của anh, chỉ sợ cô ta sẽ lại nghĩ biện pháp khác." Thẩm Hiên nói.

Lục Vinh nhìn Thẩm Hiên: "Em nghĩ cô ta định làm gì?".

Thẩm Hiên cười cười: "Em nghĩ cô ta sẽ gọi Thẩm Quân và Triệu Như tới.".

Lục Vinh gật đầu: "Cũng có thể". Bản thân mình không có biện pháp thì cứ tìm cha mẹ ra mặt thôi.

Lục Vinh: "Nếu như bọn họ thật sự đến, em...".

"Yên tâm đi, em không có việc gì đâu.". Trước đây có lẽ cậu sẽ quan tâm đến suy nghĩ của Thẩm Quân và Triệu Như. Nhưng bây giờ ý nghĩ này đã sớm biến mất rồi, đặc biệt là khi biết đối phương không phải cha mẹ ruột của mình, Thẩm Hiên càng không có việc gì phải lo.

...............

Nhận được truyền tin của Thẩm Hương Vân, Triệu Như ngây người.

"Hương Vân có nhầm lẫn hay không vậy?" Triệu Như lẩm bẩm.

Thẩm Quân hút thuốc: "Hẳn là không, Hương Vân đã nói đến mức này thì chắc là thật rồi.".

"Thẩm Hiên không phải là gien cấp E sao? Làm sao có khả năng thông minh như thế?".

Thẩm Quân trầm ngâm: "Thực ra nhắc đến thì tôi cũng thấy lạ, tuy nó là gien cấp E nhưng tư chất biểu hiện ra ngoài cũng không giống với cấp E lắm. Mười mấy tuổi nó đã làm việc tại mỏ quẳng, nhưng lại không bị nhiễm chút bệnh phóng xạ nào, nếu là người gien cấp E bình thường thì đã sớm đi đời rồi.".

"Mẹ ruột của nó rốt cuộc là người như thế nào?". Triệu Như còn nhớ rõ người phụ nữ năm đó, thật sự là rất xinh đẹp, nhưng đáng tiếc, xinh đẹp thì có lợi ích gì chứ?.

Nghe nói, người phụ nữ kia là tiểu tam của người khác, sau khi sinh con thì bị người nhà của người vợ chính thức đuổi cổ, nhưng chuyện này cũng khó trách, nếu cô ta sinh con có gien cấp A, cấp B thì còn có thể được xem trọng, sinh ra đứa con chỉ có gien cấp E thì bị đuổi đi là chuyện đương nhiên.

"Ai mà biết chứ? Nhưng năm đó Thẩm Ngọc rất thông minh, còn thi vào học viện cấp S. Nghe đâu nhân tình của bà ta có lai lịch không nhỏ, nhưng dù có lai lịch lớn hơn nữa cũng vô dụng thôi, người ta là đại gia tộc, làm sao lại chịu thu nhận một người phụ nữ có xuất thân thấp kém như cô ta?" Thẩm Quân nói.

Triệu Như híp mắt: "Năm đó người đàn bà kia cho ông hai trăm vạn để nuôi nấng Thẩm Hiên nên người, ông nghĩ xem có khi nào bà ta để lại di vật gì đó cho Thẩm Hiên không?".

"Hẳn là không, không lâu sau đó thì bà ta cũng chết rồi." Thẩm Quân nói.

"Chuyện của Thẩm Hiên là sao vậy? Theo Lục Vinh không bao lâu liền thoát thai hoán cốt ư?.".Triệu Như rầu rĩ.

Triệu Như luôn cảm thấy Thẩm Diệu Huy thông minh hơn người, tương lai sẽ rất tươi sáng, bây giờ nghe nói Thẩm Hiên hiện tại còn sống tốt hơn cả Thẩm Diệu Huy, bà có chút không chấp nhận được.

Thẩm Quân sờ cằm: "Không biết nữa".

Triệu Như nhìn truyền tin: "Hương Vân nói, Lục Vinh bây giờ rất phát đạt, mỗi lần ra tay đều chi hơn hai trăm vạn lận.".

Triệu Như bất mãn, Thẩm Hiên thì tính là cái gì chứ? Chỉ là một đứa con riêng phế vật, còn cả Lục Vinh nữa, một con rệp chỉ biết sống dựa vào tiền cứu tế, hai tên đó sao bây giờ lại có thể hô mưa gọi gió như vậy?.

Triệu Như nhìn Thẩm Quân: "Ông nghĩ bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Hương Vân nói Thẩm Hiên trở mặt không nhận người, muốn nhờ nó chút việc nhỏ nó cũng không chịu giúp, làm hại con bé bị Quý Hải Anh ghét bỏ, đúng là cái đồ vong ân phụ nghĩa!.".

Thẩm Quân nhìn Triệu Như: "Xem ra chúng ta phải đến đó nói chuyện với nó một lần. Nếu Hương Vân nói đúng thì tài sản của Thẩm Hiên bây giờ có hơn mấy trăm ngàn vạn, vậy thì bảo nó mua nhà cho chúng ta là chuyện dễ như trở bàn tay.".

Nghe Thẩm Quân nhắc tới nhà ở, Triệu Như lập tức giận không chỗ phát tiết: "Quý Hải Anh là quỷ hẹp hòi, Hương Vân gả cho hắn lâu như vậy mà có một căn nhà cũng không chịu mua, sớm biết hắn ta keo kiệt đến thế thì tôi sẽ không để Hương Vân gả cho hắn đâu.".

"Không ngờ Lục Vinh lại may mắn như vậy!" Thẩm Quân nói.

Triệu Như khẽ hừ một tiếng: "Cũng không biết thằng nhóc thúi đó đạp phải vận cứt chó gì.".

Thẩm Quân chần chờ: "Hay là chúng ta đến Lạc thành một chuyến đi?".

"Đi, đương nhiên là phải đi rồi! Nếu không có chúng ta thì sao Thẩm Hiên có thể trải qua cuộc sống tốt đẹp như bây giờ? Thật là vô lý, nó thì sống tốt, còn chúng ta lại phải ở khu ổ chó không nhìn thấy ánh mặt trời này! Dù thế nào đi nữa thì chúng ta cũng đã nuôi nó lớn lên mà.". Triệu Như nghẹn cổ, nói năng hùng hồn, nhưng trong lòng cũng không có bao nhiêu tự tin.

Con trai đã gả đi thì đều trở thành người của nhà khác, nếu Thẩm Hiên muốn cắt đứt liên hệ với bọn họ thì cũng khó có thể lôi kéo hắn trở về.

"Nếu đi thì vé phi thuyền cũng tốn hết cả mấy vạn.".Thẩm Quân phả ra một vòng thuốc.

Triệu Như bất mãn: "Lúc nào rồi mà ông còn để ý đến chút tiền đó chứ.".

Thẩm Quân phản đối: "Cũng không thể nói như thế, mấy vạn không ít đâu!".

Triệu Như đen mặt: "Nói cũng đúng". Nếu như đến đó lại không thể moi được tiền từ chỗ Thẩm Hiên, vậy thì bọn họ phải chịu thiệt rồi.

"Không sao, nếu hiện tại Lục Vinh đã có nhiều tiền như vậy thì cứ để Hương Vân ly hôn với Quý Hải Anh, sau đó lại gả cho Lục Vinh là được, tên béo Quý Hải Anh chết tiệt vừa xấu xí vừa keo kiệt!". Triệu Như khó chịu nói.

"Đây cũng là một biện pháp, nhưng Lục Vinh bây giờ còn coi trọng Hương Vân sao? Trước đây Hương Vân đã vứt bỏ hắn như vậy mà?" Thẩm Quân có chút không yên lòng.

Triệu Như nói như chuyện đương nhiên: "Sao lại không vừa mắt? Ông quên rồi à, trước đây hắn mặt dày mày dạn quấn lấy Hương Vân, muốn tách cũng không tách ra được. Thẩm Hiên mà cũng được Lục Vinh coi trọng, không có lí nào nó lại chướng mắt phái nữ chúng tôi! Hương Vân kể là Lục Vinh đối xử rất tốt với Thẩm Hiên, theo tôi thấy đó là vì Lục Vinh yêu Hương Vân nên mới yêu ai yêu cả đường đi lối về đấy.".

Thẩm Hương Vân truyền tin cho Thẩm Quân và Triệu Như, chỉ lên án "chuyện ác" của Thẩm Hiên, còn về Lục Vinh thì lại viết rất mơ hồ, nhưng Triệu Như vẫn luôn tin tưởng vào sức quyến rũ của Thẩm Hương Vân.

..................

Cuối cùng Quý Hải Anh cũng không bàn thành công chuyện kinh doanh tinh xe. Có lúc hắn còn định tự mình tìm đến lấy lòng Thẩm Hiên, nhưng này hắn nghĩ kĩ lại, cảm thấy làm như vậy rất mạo hiểm. Thẩm Hương Vân và Thẩm Hiên đã kết thù quá sâu, nếu Thẩm Hiên không muốn giúp, ngược lại còn chỉnh hắn một trận thì chuyện làm ăn của hắn cũng sẽ gặp khó khăn.

Trong khách sạn, Thẩm Hương Vân nhìn Quý Hải Anh mặt mày âm trầm không dám nói gì.

Quý Hải Anh tâm trạng không tốt, Thẩm Hương Vân càng không tốt hơn, cô luôn ngứa mắt chuyện Thẩm Hiên sống tốt, trong lòng khó chịu không nói nên lời.

"Hai ngày nữa chúng ta trở về Hồng thành." Quý Hải Anh nói.

Thẩm Hương Vân cắn răng: "Em muốn ở lại, qua mấy ngày nữa rồi hẵn đi.".

Quý Hải Anh trào phúng nhìn Thẩm Hương Vân: "Em muốn ở lại tìm Thẩm Hiên hay là muốn ở lại tìm Lục Vinh? Thấy vị hôn phu trước đây phát đạt như vậy, em hối hận rồi phải không?.".

Thẩm Hương Vân hơi đổi sắc mặt: "Anh nói nhăng nói cuội gì đấy?".

"Anh nói sai cái gì sao? Chỉ tiếc là Lục Vinh không chịu chấp nhận em, nếu hắn thật sự tiếp nhận em, chỉ sợ bây giờ em đã bàn chuyện ly hôn với anh rồi." Quý Hải Anh cười lạnh.

Quý Hải Anh tuy luôn tỏ ra không quản chuyện của Thẩn Hương Vân, nhưng sau khi biết Thẩm Hương Vân gặp được Thẩm Hiên trong trung tâm mua sắm, hắn đã phái người âm thầm nhìn chằm chằm cô. Chuyện Thẩm Hương Vân đến cửa hàng khoáng sản của Lục Vinh rồi nói những gì, Quý Hải Anh đã biết hết tất cả.

Thẩm Hương Vân căng thẳng, cố nở nụ cười miễn cưỡng: "Hải Anh, anh hiểu lầm em rồi.".

Quý Hải Anh không thèm để ý đến Thẩm Hương Vân: "Em muốn ở lại thì cứ việc ở lại, nhưng giờ mọi chuyện đã khác xưa. Lục Vinh đã là ông chủ lớn, tầm mắt mở rộng hơn không ít, em muốn quyễn rũ hắn cũng không phải là chuyện dễ đâu.".

Thẩm Hương Vân hoảng loạn, cô nghe vậy thì cũng muốn trở về cùng Quý Hải Anh. Nhưng nếu bây giờ cô làm như thế thì hắn sẽ nghĩ rằng cô chột dạ, nhất thời có chút tiến thoái lưỡng nan.

"Em chỉ muốn tìm cơ hội nói chuyện với anh hai, trước đây bọn em có chút hiểu lầm, nếu có thể nói chuyện yên ổn với nhau một lần biết đâu có thể hoá giải hiềm khích?."

Quý Hải Anh lạnh giọng nói với Thẩm Hương Vân: "Nếu em cảm thấy còn có thể cởi bỏ khúc mắc với hắn thì cứ ở lại tìm Thẩm Hiên nói chuyện đi."

Thẩm Hương Vân cúi đầu, Thẩm Hiên đối với cô vô cùng lạnh nhạt, Thẩm Hương Vân cũng không hi vọng mình có thể thuyết phục được Thẩm Hiên. Nhưng trong tay cô còn có một lá bài tẩy là cha mẹ, Thẩm Hiên có thể không nể mặt cô, nhưng chẳng lẽ hắn cũng không cho cha mẹ cô mặt mũi sao?.

Thẩm Hương Vân nhớ đến mấy hành vi ấu trĩ ngốc nghếch để lấy lòng cha mẹ của Thẩm Hiên, nghĩ lại vẫn thấy rất buồn cười. Thẩm Hiên vẫn luôn khát vọng tình thương của cha mẹ. Con cái không giữ thù lâu với cha mẹ, Thẩm Hiên không để ý đến em gái mình, nhưng biết đâu lời của cha mẹ lại có thể khuyên được hắn.

Thái độ lạnh lùng của Quý Hải Anh khiến Thẩm Hương Vân oán hận. Cô thầm nghĩ, nếu như Thẩm Hiên chịu nhượng bộ, sau này Quý Hải Anh cũng phải tôn kính cô mấy phần, Từ Á Xuân cũng không thể đắc ý được nữa.

Trải qua sự châm chọc khiêu khích của Quý Hải Anh, Thẩm Hương Vân vẫn quyết định ở lại.

Dù tiền trong túi khá ngượng ngùng, Thẩm Quân và Triệu Như vẫn không thể chờ được mà gom góp lộ phí, hướng về phía Lạc thành.

----------

Edt: Không liên quan edit xong chương này mị bị tổn hao nguyên khí, nhức đầu suốt đêm luôn 😢

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play