Quý Hải Anh tìm một khách sạn dừng chân: "Khoảng thời gian tới chúng ta sẽ ở đây, nếu em có nhu cầu gì có thể đến trung tâm thương mại bên cạnh mua, trong thẻ này có mười vạn tinh tệ, em cứ lấy dùng đi.".
Thẩm Hương Vân nhận thẻ, hôn lên mặt Quý Hải Anh một cái, thân mật nói: "Cảm ơn chồng.".
Quý Hải Anh vừa đi khỏi thì Thẩm Hương Vân đã vội vàng chạy đến trung tâm thương mại.
Tiền bạc trong tay Thẩm Hương Vân luôn không quá dư dả, hiếm khi Quý Hải Anh mới hào phóng một lần, Thẩm Hương Vân cũng không muốn ủy khuất bản thân.
Thẩm Hương Vân dạo quanh khu mua sắm, chọn vài món trang sức tinh xảo, số tiền trong thẻ vơi đi rất nhanh.
Thẩm Hiên đẩy xe chở hàng, đứng trước khu bán dịch dinh dưỡng cân nhắc xem nên mua loại nào.
Trong khu khai thác có rất nhiều thợ mỏ, số lượng dịch dinh dưỡng tiêu hao cũng lớn, cứ cách mấy ngày là phải đi mua một lần.
"Thẩm Hiên?".
Một âm thanh quen thuộc truyền tới, Thẩm Hiên quay đầu, nhìn thấy Thẩm Hương Vân.
Vừa nhìn thấy Thẩm Hương Vân, kí ức năm xưa lập tức dâng lên.
"Em còn tưởng rằng em nhìn lầm, hoá ra thật sự là anh!". Thẩm Hương Vân bất ngờ nhìn Thẩm Hiên.
"Đã lâu không gặp.". Thẩm Hiên khó chịu cau mày.
Thẩm Hiên cho rằng sẽ không bao giờ gặp lại Thẩm Hương Vân, không ngờ tự nhiên lại chạm mặt ở đây.
"Thẩm Hiên, anh mua nhiều thuốc chống phóng xạ như vậy làm gì?". Thẩm Hương Vân tò mò nhìn đồ trong xe đẩy của Thẩm Hiên.
"À, là cho người trong khu mỏ quặng.".
"Người trong khu mỏ? Anh vẫn làm nghề cũ, đi đào quặng à?" Thẩm Hương Vân hỏi.
Thẩm Hiên không muốn giải thích với Thẩm Hương Vân, thuận theo ý cô mà nói: "Đúng vậy". Trước kia là đào quặng, bây giờ là quản lý mỏ quặng, cũng xem như là đào quặng đi.
"Sao anh vẫn còn đi đào quặng thế? Đào quặng thuê cho người ta cũng có kiếm được bao nhiêu tiền đâu?" Thẩm Hương Vân kiêu căng nói.
Thẩm Hiên nhìn cái vẻ cao cao tại thượng của Thẩm Hương Vân, cười cười phụ họa: "Đúng là kiếm không được bao nhiêu tiền, nhưng anh cũng không làm được chuyện gì khác.".
Thẩm Hương Vân nghe Thẩm Hiên nói như vậy, tâm trạng lập tức thả lỏng.
"Bây giờ nghề nào cũng chú trọng đẳng cấp gien, anh chỉ là gien cấp E, cũng may là còn có thể làm thợ mỏ, nếu không thì phải chết đói rồi.". Thẩm Hương Vân giả vờ đồng tình.
Thẩm Hiên cúi đầu nhìn Thẩm Hương Vân mặt thì ra vẻ đồng tình nhưng đáy mắt lại vô cùng đắc ý, chán ghét đáp: "Cũng phải".
"Anh đang chọn dịch dinh dưỡng hả?" Thẩm Hương Vân hỏi.
Thẩm Hiên gật đầu: "Ừm.".
"Dịch dinh dưỡng mùi vị chẳng ra làm sao, nhưng nguyên liệu tự nhiên quá sức đắt đỏ, nếu mua không nổi thì cũng chỉ có thể uống dịch dinh dưỡng thôi." Thẩm Hương Vân nói.
Thẩm Hiên gật đầu: "So với nguyên liệu tự nhiên thì giá của dịch dinh dưỡng vẫn tiện nghi hơn.".
"Tuy dịch dinh dưỡng có mùi vị không tốt, nhưng có thể lấp đầy bụng là được rồi." Thẩm Hiên nói.
"Sao anh lại đến Lạc thành?" Thẩm Hương Vân hỏi.
Thẩm Hiên cười cười: "Nguyên quán của cha mẹ Lục Vinh là ở Lạc thành, bọn anh quyết định tới đây xem thử một chút.".
Thẩm Hương Vân sửng sốt: "Cha mẹ Lục Vinh là người Lạc thành? Sao em lại không biết?.".
Thẩm Hiên: "Em không biết cũng không có gì lạ. Em vốn dĩ cũng không biết gì về Lục Vinh.".
Thẩm Hương Vân bỗng nhiên nghĩ tới điều gì: "Lẽ nào cha mẹ Lục Vinh để lại di sản cho hai người?.".
Thẩm Hiên cười cười, không hề trả lời: "Sao em lại tới nơi này? Nghe nói em gả cho một phú thương, chuyển tới nội thành làm vợ ông chủ lớn rồi phải không?".
Thẩm Hương Vân cười đáp: "Đúng vậy".
"Chúc mừng em nhé! Rốt cuộc cũng như ý em rồi."
Thẩm Hương Vân cứng mặt, cười cười nói: "Nghe nói anh và Lục Vinh ở chung cũng không tồi, Lục Vinh còn sửa lại thuộc tính hôn nhân nữa cơ, trước đây sao em lại không nhìn ra anh có sức hấp dẫn với đàn ông thế nhỉ? Vốn dĩ em còn lo Lục Vinh sẽ ngược đãi anh, giờ xem ra em đã quá lo xa rồi. Em nói này anh hai, bây giờ anh sống cũng không tồi, sao không chịu truyền tin về nhà? Cha mẹ rất lo cho anh đó.".
Thẩm Hiên cười lạnh: "Hương Vân, em thật biết nói đùa, bọn họ mà lo cho anh sao?".
Thẩm Hiên cau mày, thầm nghĩ: Lúc Thẩm Hương Vân vừa nhìn thấy hắn hình như còn muốn thăm dò gì đó, sau khi hỏi dò xong thì Thẩm Hương Vân yên tâm hẳn ra, thoáng cái lại lộ ra bộ dáng cao cao tại thượng, cay nghiệt như trước.
"Anh hai, quả nhiên là anh oán hận nhà mình, nhưng tình huống lúc đó cả nhà chúng ta cũng không có cách nào khác" Thẩm Hương Vân thở dài.
Thẩm Hiên cười nhạt: "Thật vậy à?".
"Em nghe nói Lục Vinh đổ thạch kiếm được không ít, vận may của anh cũng không tồi đâu!".
Biết Thẩm Hiên sống tốt, Thẩm Hương Vân bỗng nhiên cảm thấy tức giận, cô ở Quý gia bị ả mập kia chèn ép đủ điều, Thẩm Hiên lại cùng Lục Vinh sống những ngày tháng vui vẻ!.
"Hương Vân, em còn chưa buông được Lục Vinh sao? Không lẽ chồng của em bây giờ không bằng Lục Vinh?" Thẩm Hiên hỏi.
Thẩm Hương Vân sửng sốt: "Sao có thể chứ? Chồng em là ông chủ lớn, Lục Vinh chỉ là một thằng nghèo ở nông thôn thôi.".
Thẩm Hương Vân thấy sắc mặt khó coi của Thẩm Hiên, cười cười nói tiếp: "Tuy Lục Vinh không làm nên chuyện, nhưng mà A Hiên à, điều kiện của anh cũng đâu có tốt đẹp gì, có thể tìm được Lục Vinh đã là không tệ, anh đừng quá soi mói.".
Thẩm Hiên cười cười: "Anh đương nhiên không soi mói, anh chỉ sợ Hương Vân nghĩ lại, em đã gả cho ông chủ lớn, hắn cũng đối xử với em không tệ phải không?".
Thẩm Hương Vân: "Chồng em đương nhiên là đối xử với em cực kì tốt rồi.".
"Vậy thì tốt." Thẩm Hiên nói.
Thẩm Hương Vân nhìn nhìn Thẩm Hiên: "Anh làm sao vậy? Chẳng lẽ sợ em tới cướp Lục Vinh?.".
Thẩm Hiên cười cười: "Có một chút.".
Thẩm Hương Vân sửng sốt: "Yên tâm đi, em nhìn tên đó không lọt mắt, từ trước tới nay đều là hắn đơn phương, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, em mới không thèm một tên không có chí tiến thủ như vậy đâu.".
Thẩm Hiên ngẩn ra, thầm trào phúng Thẩm Hương Vân không biết nhìn hàng: "Vậy thì tốt rồi.".
Thẩm Hương Vân: "Bây giờ anh sống chung với Lục Vinh không tệ nhỉ? Xem ra anh rất hài lòng với hắn".
"Cũng tàm tạm, Lục Vinh giờ tiến bộ không ít." Thẩm Hiên nói.
Thẩm Hương Vân cười nhạt, thầm nghĩ: Thẩm Hiên còn bày đặt phùng má giả làm người mập, nếu Lục Vinh thật sự đối tốt với Thẩm Hiên thì sẽ không để Thẩm Hiên đi làm thợ mỏ.
"A Hiên, em xong chưa?" Lục Vinh đi tới hỏi.
Thẩm Hương Vân nhìn thấy Lục Vinh thì có chút chột dạ.
"Lục Vinh, thì ra anh cũng ở đây à? Đã lâu không gặp." Thẩm Hương Vân nói.
Lục Vinh cau mày: "Là cô? Nghe nói cô đã gả cho ông chủ lớn, chúc mừng cô.".
Đối mặt với thái độ bình tĩnh của Lục Vinh, Thẩm Hương Vân có chút ngạc nhiên, cô nghĩ sau khi hoán hôn Lục Vinh sẽ hận mình thấu xương, không ngờ Lục Vinh lại có thể bình tĩnh trò chuyện với cô như thế.
"Xin lỗi, kết hôn với Quý Hải Anh là ý của cha mẹ tôi." Thẩm Hương Vân tỏ vẻ áy náy.
Lục Vinh không thèm để ý: "Việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích.".
Thẩm Hương Vân lúng túng: "Lục Vinh, bây giờ anh và anh hai sống rất tốt nhỉ?".
Lục Vinh gật đầu: "Ừm, cũng xem như là vậy, Thẩm Hiên đã mang thai rồi.".
Thẩm Hương Vân kinh ngạc nhìn Thẩm Hiên, âm thầm đố kị, đàn ông uống sinh tử dược cũng có khả năng sinh dục, nhưng dù sao cũng không thể sánh bằng phụ nữ, cô còn chưa thể mang thai, vậy mà Thẩm Hiên lại có rồi.
"Cô đến Lạc thành làm gì?" Lục Vinh hỏi.
Thẩm Hương Vân cười cười: "Tôi theo chồng đến bàn chuyện làm ăn.".
Lục Vinh nhíu mày: "Ra thế".
"Nhắc mới nhớ, có một việc rất buồn cười." Thẩm Hương Vân nói.
"Việc gì thế?" Lục Vinh hỏi.
Thẩm Hương Vân nhìn về hướng Thẩm Hiên: "Anh hai có biết không? Anh và đồ đệ của một Đại sư trong giới tinh xe trùng tên với nhau, chồng em còn hiểu nhầm anh là đồ đệ của Đại sư kia đấy.".
Thẩm Hiên cười cười: "Đúng là rất buồn cười, sao anh có thể làm đồ đệ của Đại sư được chứ?". Trước mắt cậu vẫn chỉ là trợ lý của Huống Ly đại sư, dù Huống Ly vô cùng chiếu cố cậu nhưng chưa bao giờ ngỏ ý muốn thu cậu làm đồ đệ cả.
Thẩm Hương Vân gật đầu: "Chính xác! Đồ đệ của Đại sư không phải ai cũng có thể làm, mấy sinh viên tài cao còn không có cơ hội, huống chi là anh".
Thẩm Hiên hờ hững đáp: "Nói rất đúng".
Thẩm Hiên nhìn Lục Vinh: "Chúng ta đi thôi.".
Lục Vinh gật đầu: "Ừ".
Thẩm Hương Vân hơi kích động nhìn Lục Vinh: "Lục Vinh, nghe nói anh dựa vào đổ thạch kiếm không ít tiền, có phải là có bí quyết gì không?".
Lục Vinh cười cười: "Nào có bí quyết gì đâu, chỉ gặp may mà thôi, nhưng dạo này tôi đã dùng hết vận may của mình rồi, cũng không còn đổ ra được ngọc thạch nữa, còn phải dựa vào A Hiên nuôi đây này.".
Thẩm Hương Vân sửng sốt: "Thẩm Hiên làm công trong mỏ quặng thì có được bao nhiêu tiền đâu?".
Lục Vinh gật đầu: "Thì đúng là vậy đấy, dạo này tình hình bọn tôi rất căng thẳng, phải tiết kiệm chi phí ăn mặc.".
Thẩm Hương Vân liếc nhìn Lục Vinh, thầm nghĩ: Trước đây Lục Vinh nói như rồng leo, làm như mèo mửa, có tiền thì tiêu xài cho hết, không có tiền thì ngồi đợi cứu tế, Thẩm Hương Vân không ngờ có một ngày Lục Vinh có thể nói ra được bốn chữ tiết kiệm chi phí.
(Edt: Ờ thì bả nghĩ cũng đúng, cha nội Lục Vinh tới chương này cũng chưa từng tiết kiệm lần nào, vậy mà chả chém thấy ghê hông (¬_¬))
"A! Nghe nói Thẩm tiểu thư gả cho một ông chủ lớn, bây giờ cô rất có tiền phải không?".
Thẩm Hương Vân xấu hổ cười cười: "Tôi cũng không có bao nhiêu tiền đâu.".
"Thẩm tiểu thư, cô quá khiêm tốn rồi." Lục Vinh lạnh lùng nói.
"Thời gian không còn sớm, tôi đi trước.". Sợ Lục Vinh sẽ mở miệng vay tiền, Thẩm Hương Vân nhanh chóng chạy biến.
Lục Vinh nói với Thẩm Hiên: "Sao cô ta lại đến đây? Chẳng lẽ cô ta nghe được tin gì rồi? Nhưng nhìn cái dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, ếch ngồi đáy giếng kia thì chắc không phải đâu nhỉ?".
"Em ấy nói đến đây cùng chồng." Thẩm Hiên đáp.
"Anh thấy chồng của cô ta hình như đã biết được chuyện gì đó.". Thẩm Hương Vân không có kiến thức, nhưng chồng của cô lại là dân làm ăn, nói không chừng đã biết được chuyện gì đó.
Lục Vinh đảo mắt: "Đừng nói với anh là chồng của cô ta muốn tạo mối quan hệ với Đại sư thông qua em nha.".
Thẩm Hiên gật đầu: "Em cũng nghĩ thế, nhưng có lẽ hắn ta cũng không quá chắc chắn.".
Lục Vinh khoanh tay: "Hai người bọn họ đều tới đây rồi, hẳn là đã biết được chuyện gì đó.".
Thẩm Hiên cười cười: "Biết thì biết, cũng không sao cả.". Thẩm Hương Vân có đến tìm cậu hay không là chuyện của cô ta, nhưng muốn hỗ trợ hay không lại là quyết định của cậu.
"Ông chủ." Trương Hòa đi tới.
Lục Vinh nhìn Trương Hòa: "Anh mới vừa đi đâu vậy?".
"Tôi thấy có người đến tìm Hiên thiếu nên mới không chen vào." Trương Hòa nói.
Lục Vinh gật đầu: "Chuyện mua đồ ăn sau này giao cho anh phụ trách, dù sao anh cũng quen thuộc với bọn họ hơn, biết rõ khẩu vị của đối phương, tốn bao nhiêu tiền cứ tính vào phần của tôi.".
Trương Hòa sửng sốt: "Chuyện đó...".
"Cứ thoải mái mà mua, không cần khách khí đâu, ăn no mới có sức lực làm việc chứ". Lục Vinh nói.
Trương Hòa kinh ngạc, lộ ra một nụ cười: "Được.".