Lục Vinh cùng Thẩm Hiên đợi một lúc thì thấy Viên Uy dẫn người tới.
Lục Vinh nhìn một đoàn người hùng hổ đã thấy áp lực, lại còn nhận ra có không ít người nhìn mình đầy oán hận thì càng áp lực hơn.
Lục Vinh đưa mấy thẻ phòng cho Viên Uy.
"Đây là thẻ mở cửa phòng, anh cầm lấy rồi chia cho mọi người đi." Lục Vinh nói.
Viên Uy nhận thẻ phòng, đuổi đám anh em tự đi chọn phòng.
Nhìn thấy mọi người tản đi, Lục Vinh mới nhẹ nhõm hơn không ít.
"Ngoại trừ bốn gian phòng đầu ra, các phòng còn lại mọi người cứ tự do sử dụng, căn phòng thứ năm là phòng ăn, bên trong tôi có để sẵn dịch dinh dưỡng và bánh mì, các anh tự do có thể lấy dùng, những người khác đều giao cho anh quản lý.".
"Bình thường các anh làm chuyện gì tôi đều không quản, chỉ cần định kỳ giao nộp khoáng thạch là được." Lục Vinh nói.
Viên Uy gật đầu: "Được.".
Viên Uy nhìn về hướng Viên Kiệt, thấy Viên Kiệt đang ngồi trên bàn nghịch một cái thuyền buồm đồ chơi.
Viên Uy không nhịn được hỏi Lục Vinh: "Đứa trẻ kia ông chủ định xử lý thế nào?".
Lục Vinh nhìn qua Viên Kiệt, cười cười nói: "Anh và thằng nhóc này có quan hệ không tầm thường phải không?".
Viên Uy sửng sốt, không trả lời, sắc mặt có hơi khó coi.
"Các anh hẳn đều là tội dân, anh và đứa bé kia nhìn rất giống nhau. Tôi thật không hiểu, các anh đã có biện pháp che giấu dấu ấn, sao lại không nguỵ trang cho nó?" Lục Vinh khó hiểu hỏi.
Viên Uy hít sâu một hơi, bình tĩnh trả lời: "Thứ để nguỵ trang mà chúng tôi dùng là một chất lỏng màu xanh biếc, loại chất lỏng này có độc tính nhất định, người lớn thì không sao, nhưng trẻ con dùng sẽ bị ảnh hưởng đến sức khoẻ.".
Lục Vinh gật đầu: "Ra là vậy! Tôi đã thấy lạ rồi mà.".
"Ông chủ đã sớm biết chúng tôi là tội dân sao?"
"Suy đoán mà thôi, nếu như chỉ là dân nhập cư trái phép thì các anh sẽ không biến mất vì cái chết của ông chủ cũ." Lục Vinh nói.
"Ông chủ không ngại sao?" Viên Uy hỏi.
"Đương nhiên là có một chút". Lục Vinh lắc lắc vòng chủ tớ trên tay: "Chỉ cần các anh giao nộp khoáng thạch đúng thời hạn, những chuyện khác tôi đều không quan tâm.".
Viên Uy gật đầu: "Cậu có thể yên tâm.".
"Lão đại, Tiểu Trấn Di Động này có một cái nhà ăn chuyên dùng đó!" Nhìn thấy Viên Uy đi tới, mấy thuộc hạ của hắn lập tức xúm lại.
Viên Uy gật đầu: "Anh biết".
Trương Kiến mở tủ lạnh ra nhìn vào bên trong: "Nơi này có thật nhiều bánh mì, còn có dịch dinh dưỡng, ông chủ này hào phóng hơn người lúc trước nhiều. Lão đại, mấy thứ này chúng ta có thể ăn sao?".
Viên Uy: "Đúng vậy, chỗ này là đồ ăn trong vòng bảy ngày, ăn hết sẽ không còn nữa.".
Trương Kiến gật gật đầu: "Bảy ngày! Tính toán trong vòng bảy ngày thì lượng đồ ăn này quả thực rất đầy đủ.".
"Lão đại, nếu quặng chủ mới biết chúng ta...".
"Hắn đã biết.".
Trương Kiến kinh ngạc: "Hắn biết?".
Viên Uy gật đầu: "Hắn thấy được dấu ấn trên trán Tiểu Kiệt, mà vốn dĩ chúng ta cũng không che giấu tốt, bọn họ có thể đoán ra được.".
Trương Kiến nhìn Viên Uy: "Nếu đã biết, hắn không ngại sao?".
Viên Uy cau mày: "Hắn có vẻ không quan tâm lắm.".
Viên Uy nhìn ra được, Lục Vinh mặc kệ bọn họ thế nào, chỉ cần đúng thời hạn nộp khoáng thạch lên là được. Viên Uy cảm thấy trên người Lục Vinh có bí mật gì đó, hơn nữa tên này cũng không quá quan tâm đến mỏ quặng.
"Lão đại, hình như có mùi gì đó rất thơm?" Trương Kiến hỏi.
"Có thể là mùi của thức ăn." Viên Uy nói.
Trương Kiến: "Là ông chủ sao? Cái tên này ăn gì mà thơm vậy?.".
Viên Uy lắc lắc đầu: "Anh cũng không biết.".
..................
Thẩm Hiên hỏi Lục Vinh: "Đang làm gì đó?".
"Nói chuyện làm ăn." Lục Vinh đáp.
"Chuyện làm ăn gì thế?" Thẩm Hiên hỏi.
"Anh tìm được một người bán đồng trên Đào Bảo, định mua đồng của hắn, anh tra được khu vực này trước đây từng khai thác ra được mỏ đồng.".
Lục Vinh thầm nghĩ: Thế giới này thực sự là kỳ quái, vàng không đáng giá, nhưng đồng đỏ thì lại rất đắt.
Thẩm Hiên gật đầu: "Nghe được đấy.".
Lục Vinh bán hoàng kim được rất nhiều tiền, bây giờ điều hắn cần không phải là tiền mà là một lí do hợp lí giải thích cho số tiền ấy.
"Thiếu Đinh Chiêm Hạo một số tiền lớn đây, phải mau chóng kiếm tiền trả lại cho cậu ta thôi." Lục Vinh nói.
Đinh Chiêm Hạo nói Tiểu Trấn Di Động là cho Lục Vinh mượn trước, không cần trả gấp, hơn nữa Đinh Chiêm Hạo còn cho hắn biết, nhìn mặt mũi Thẩm Hiên, Đinh Chiêm Phong cũng không có ý kiến gì với chuyện Lục Vinh mượn đi Tiểu Trấn Di Động. Tuy vậy Lục Vinh vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Thẩm Hiên gật đầu: "Cũng đúng".
Tiểu Trấn Di Động bình thường đều có giá lên đến hàng chục ngàn vạn, Tiểu Trấn Di Động này của Đinh Chiêm Phong dù không quá đồ sộ nhưng cũng dư sức bán được hơn mười ngàn vạn.
Thẩm Hiên nhìn Lục Vinh: "Em luôn cảm thấy lai lịch của đám thợ mỏ kia không tầm thường.".
Lục Vinh không thèm để ý: "Quản họ làm gì, đều đã lăn lộn thành như vậy, không tầm thường cũng chẳng làm ra được chuyện gì.".
Thẩm Hiên: "Từ ngày mai anh không cần đưa đón em nữa, em tự mình đi làm, tan tầm tự trở về.".
Lục Vinh gật đầu: "Cũng được.".
Thẩm Hiên sờ cằm, thầm nghĩ: Làm ông chủ mới của mỏ quặng, Lục Vinh phải giải quyết rất vấn đề, cũng có rất nhiều chuyện cần phải làm quen.