Lục Vinh và Thẩm Hiên mặc đồ chống phóng xạ đi tới khu mỏ quặng, nhìn qua thì khu vực này có vẻ rất yên tĩnh.
"A Hiên, em nói xem thợ mỏ đều chạy đi đâu rồi?".
"Em cũng không biết, sau khi ông chủ cũ mất vì tai nạn phi thuyền thì không thấy thợ mỏ đâu nữa.".
Lục Vinh nhìn máy dò thám trên tay: "Ồ, có dấu hiệu của sự sống hoạt động quanh đây, hình như là một con người!".
Thẩm Hiên nghiêng đầu nghe ngóng: "Bên trong mỏ hình như có tiếng khóc, chúng ta vào xem thử đi.".
Thẩm Hiên đi về hướng hầm mỏ, có vẻ như người trong mỏ đã phát hiện ra động tĩnh bên ngoài, tiếng khóc biến thành tiếng gầm gừ trầm thấp, có điều tiếng gầm gừ lại rất yếu ớt, một chút lực uy hiếp cũng không có.
Lục Vinh vừa vào trong mỏ đã nhìn thấy một bé trai nhỏ gầy đang giương nanh múa vuốt.
"Là một thằng nhóc!" Lục Vinh nói.
Lục Vinh nắm cổ áo đứa nhỏ xách nó lên.
Lục Vinh: "Thằng nhóc này sao lại chạy tới đây? Khu mỏ quặng này phóng xạ rất mạnh, đáng lý ra nó không thể ở lâu trong đây mới đúng.".
Thẩm Hiên tiếp được đứa nhỏ: "Trước tiên mang nó ra ngoài cái đã.".
Lục Vinh gật đầu: "Cũng được.".
Thẩm Hiên sờ sờ trán Viên Kiệt: "Hình như nó đang phát sốt.".
Thẩm Hiên lấy ra bịch thuốc, đưa cho Viên Kiệt uống.
Viên Kiệt đề phòng nhìn chằm chằm hai người, lúc Thẩm Hiên cho Viên Kiệt uống thuốc, suýt chút đã bị Viên Kiệt cắn cho một cái.
Lục Vinh không hài lòng nói: "Nhóc con này hung dữ quá, xem ra không dễ đối phó, hay là chúng ta ném nó đi chỗ khác đi?.".
Thẩm Hiên mím mím môi: "Để xem một lúc đã.".
Lục Vinh gật đầu: "Được, nghe em.".
"Thằng nhóc này..." Lục Vinh sửng sốt nhìn dấu ấn trên trán Viên Kiệt. Trong hầm mỏ rất tối, bây giờ ôm nó ra mới thấy rõ trên trán nó có dấu ấn của tội nhân.
..................
Lục Vinh và Thẩm Hiên mang Viên Kiệt về Tiểu Trấn Di Động.
Viên Kiệt kiêng kỵ nhìn hai người, lâu lâu lại phát ra âm thanh đe doạ.
"Đừng kêu nữa, còn kêu sẽ không cho nhóc ăn cơm đâu." Lục Vinh thiếu kiên nhẫn đe dọa.
Thẩm Hiên đặt Viên Kiệt vào một phòng trong Tiểu Trấn Di Động, sau đó không thèm quản.
Lục Vinh trầm tư, như đang suy nghĩ điều gì.
Thẩm Hiên nhìn Lục Vinh: "Anh nghĩ gì thế?".
Lục Vinh nhìn qua Thẩm Hiên: "Thằng nhóc này nhỏ như vậy, có lẽ nó không sống ở đây một mình.".
Thẩm Hiên gật đầu: "Tin đồn nơi này có tội dân có vẻ là thật.".
Lục Vinh nhìn Viên Kiệt, thầm nghĩ: Tội dân không có thẻ chứng minh thân phận nên bị hạn chế rất nhiều, tội dân tự mình sinh hoạt đã là một vấn đề lớn, muốn nuôi nấng thêm một đứa nhỏ lại càng không dễ dàng, nhưng đứa trẻ này được nuôi nấng không tồi, có thể thấy gia đình nó rất trân trọng nó.
Lục Vinh nhìn chằm chằm Viên Kiệt: "Thôi, dù sao cũng chỉ là một thằng nhóc.".
Ban đầu Viên Kiệt cũng khá căng thẳng, nhưng dù sao cũng là chỉ một đứa trẻ, nhóc thả lỏng rất nhanh, hiếu kỳ nhìn đông nhìn tây, đối cái gì cũng thật tò mò.
Thấy Lục Vinh nhìn sang, Viên Kiệt nhanh chóng thu hồi tầm mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn làm bộ nghiêm túc.
Lục Vinh mở tủ lạnh, lấy ra một đống nguyên liệu nấu ăn hỏi Thẩm Hiên: "Có đói bụng không? Muốn ăn chút gì không?".
Thẩm Hiên chần chờ một chút: "Đi ra bên ngoài nên làm đơn giản thôi, hai cái bánh bao nóng là được.".
Lục Vinh gật đầu: "Ừm.".
Lục Vinh lấy mấy cái bánh bao ra khỏi tủ lạnh, hâm nóng lại một chút, lại cầm theo ít dưa muối đi ra.
Viên Kiệt thấy hai người chuẩn bị ăn cơm, liếc qua một cái thật nhanh, lại thu hồi ánh mắt, hai má hồng hồng.
"Này nhóc, nhóc có muốn ăn hay không?" Lục Vinh hỏi Viên Kiệt.
Viên Kiệt cắn răng, không nói gì.
Thẩm Hiên nhìn Viên Kiệt miệng cọp gan thỏ: "Nếu muốn thì nhóc cứ đến đây ăn này, chúng ta không thu tiền đâu.".
Lục Vinh nhìn khuôn mặt nhỏ của Viên Kiệt cố làm ra vẻ lãnh khốc: "Được rồi, thằng nhóc đó không đói bụng, chúng ta không cần để ý đến nó, dù sao cũng không đủ ăn.".
Thẩm Hiên thấy Lục Vinh trêu đùa đứa bé, bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không nói thêm gì.
Lục Vinh và Thẩm Hiên mỗi người ăn hai cái bánh bao, Viên Kiệt thấy bánh bao trong mâm ngày càng ít, rốt cục cũng không ngồi yên được, bạch bạch bạch chạy tới, duỗi duỗi tay về hướng cái mâm.
Thẩm Hiên cầm một cái bánh bao đưa cho Viên Kiệt.
Viên Kiệt cầm được bánh bao, nhanh chóng trốn sang một bên.
Viên Kiệt cẩn thận cắn một ngụm bánh bao, con ngươi lóe sáng, hai ba phát đã cạp sạch.
Thẩm Hiên thấy Viên Kiệt ăn như quỷ chết đói, không nhịn được nghĩ đến chính mình cũng từng như vậy, đối xử với Viên Kiệt cũng dịu dàng hơn.
Viên Kiệt cầm lấy cái bánh bao thứ hai, cẩn thận gặm một cái, bánh bao mềm xốp ăn cực kì ngon, đây là lần đầu tiên Viên Kiệt được ăn món ngon như thế, cái thứ nhất nhóc ăn quá nhanh, không có cảm giác gì, bây giờ đã ăn đến cái thứ hai nên Viên Kiệt cực kỳ quý trọng.
Viên Kiệt nhìn bánh bao trong tay, cái đầu nhỏ của nhóc nhanh chóng suy nghĩ, hình như nhóc đã bị hai người kia nhìn thấy dấu ấn trên trán rồi, cha và mấy chú đều nói không thể để người khác nhìn thấy dấu ấn này, Viên Kiệt căng thẳng sờ sờ trán mình.