Thẩm Hiên kiểm tra định vị trên tay, biết Lục Vinh sắp đến, không nhịn được cong cong khoé miệng.

Huống Ly nhìn Thẩm Hiên, khẽ hừ một tiếng: "Nhìn cậu vui vẻ như vậy, là bạn đời đến đón phải không?".

Thẩm Hiên gật đầu: "Vâng ạ, anh ấy đang đến.".

Huống Ly không vui: "Không tiền đồ! Gả cho người khác làm vợ lại còn cao hứng đến thế!".

Thẩm Hiên không cho là đúng: "A Vinh tốt với em lắm.".

Huống Ly ngắm hệ thống định vị trên tay Thẩm Hiên: "Tinh xe của hắn là Mặc Phong?".

Thẩm Hiên gật đầu: "Đúng vậy".

"Chiếc xe này tính năng kém như thế mà còn chưa bị đào thải à? Thực là nực cười." Huống Ly khinh thường.

Thẩm Hiên đảo mắt: "Tinh xe này dùng cũng tốt mà.".

"Đúng là cái đồ chưa bước ra xã hội, một chiếc xe nát như vậy mà cậu cũng xem là đồ tốt!" Huống Ly ghét bỏ nói: "Kỹ thuật của Mặc Phong lạc hậu, nhưng giá lại tiện nghi, chỉ có thể đáp ứng được nhu cầu của một số quỷ nghèo.".

Thẩm Hiên nhíu mày, thầm nghĩ: Mình chính là quỷ nghèo mà Đại sư nói đây mà.

Huống Ly ngẩng cao đầu, hào phóng mở miệng: "Như vậy cũng tốt, trong kho hàng của tôi có rất nhiều tinh xe vứt đi, cậu cứ đến đó chọn một chiếc.".

Thẩm Hiên kinh ngạc: "Sao em lại có thể không biết xấu hổ như vậy được?".

Huống Ly: "Nếu cậu thấy ngại thì bảo thân mật của cậu làm thêm ít món điểm tâm ngọt mang đến đây đi, gần đây trời có chút nóng, kem hộp gì gì đó cũng không tồi.".

Huống Ly dừng một chút, cảm thấy kì lạ hỏi: "Bạn đời của cậu không nỡ bỏ tiền mua xe, nhưng lại rất chịu chi tiền mua nguyên liệu nấu ăn à?".

Thẩm Hiên nghe vậy thì sửng sốt: "Anh ấy mới đổ được một khối ngọc thạch không tệ, bán ra được ít tiền. Lúc anh ấy mua tinh xe chúng em còn rất nghèo, có thể mua được xe đã là tốt rồi, ảnh cũng không chú trọng chuyện này.".

"Có vẻ như thằng nhóc Lục Vinh đó rất may mắn!" Huống Ly nói.

Thẩm Hiên gật đầu: "Đúng vậy".

Huống Ly nhìn Thẩm Hiên: "Cũng tới giờ rồi, cậu về cùng hắn đi.".

Thẩm Hiên gật đầu: "Cảm ơn Đại sư, vậy em tan tầm đây.".

...............

Lục Vinh thấy Thẩm Hiên đi ra, có chút bất ngờ: "Hôm nay Đại sư không giữ em lại tăng ca à? Lão già đó cũng có lúc dễ chịu như này sao?.".

Thẩm Hiên cười cười: "Không đâu, có thể là vì mặt mũi của anh lớn, Đại sư thấy anh tới nên mới để em về trước đấy.".

Lục Vinh kinh ngạc: "Thật thế à? Mặt mũi của anh lớn như vậy sao?".

Thẩm Hiên gật đầu: "Đại sư rất thích đồ ăn anh làm, lần nào cũng ăn hết sạch.".

Lục Vinh cười cười: "Là do đồ ăn của thế giới này quá khó nuốt thôi.".

Đầu bếp muốn luyện tập thì phải tiêu hao một lượng lớn nguyên liệu, nhưng nguyên liệu nấu ăn ở thế giới này quá đắt, muốn bồi dưỡng ra một đầu bếp tốt không phải là chuyện dễ.

Thẩm Hiên gật đầu: "Cũng đúng, nhưng tay nghề của anh rất tốt, mặc dù mỗi lần Đại sư ăn cơm đều trưng ra đúng một bản mặt, nhưng em nhìn ra được ổng rất thích ăn cơm anh làm.".

Lục Vinh bĩu môi, thầm nghĩ: Đại sư thật là muộn tao.

"Đại sư nói muốn cho em một chiếc xe.".

"Xe gì thế?".

"Đại sư bảo em vào kho hàng chọn một chiếc ông ấy không dùng." Thẩm Hiên nói.

Lục Vinh: "Xe second-hand nha! Đại sư này cũng thật là...".

"Đại sư đổi qua rất nhiều xe, nhưng những chiếc xe ông ấy từng dùng đều là hàng tinh phẩm." Thẩm Hiên nói.

Lục Vinh gật đầu: "Lão đầu vậy mà cũng rất có lương tâm, giúp chúng tiết kiệm một khoản không ít.".

Lục Vinh bán hoàng kim kiếm được khá nhiều tiền, nhưng hiện tại hắn không có thực lực, Lục Vinh không dám làm ra chuyện gì quá nổi bật.

Thẩm Hiên lắc lắc tấm thẻ trên tay: "Thời gian còn sớm, Đại sư đưa em thẻ thông hành ở kho hàng, hay là bây giờ chúng ta qua đó chọn xe đi.".

Lục Vinh gật đầu: "Cũng được.".

...............

Lục Vinh cùng Thẩm Hiên vào thang máy, đến cửa kho.

Thẩm Hiên quẹt thẻ lên hệ thống nhận diện, cửa lớn gara lập tức mở ra.

"Nơi này chính là chỗ Đại sư gửi tinh xe?" Lục Vinh hỏi Thẩm Hiên.

Thẩm Hiên gật đầu: "Đúng thế.".

"Thật là khí phái!".

Thẩm Hiên: "Chính xác!".

Lục Vinh nhìn từng chiếc xe tạo hình khác biệt, ánh mắt liên tục phát ra tia sáng sáng kì dị, cái gì là thổ hào ư? Đây chính là thổ hào đó! Nhiều tinh xe quá! Này là cần đến bao nhiêu tiền đây!.

"Huống Ly đại sư thật xa xỉ!" Lục Vinh không nhịn được nói.

Thẩm Hiên gật đầu: "Đúng vậy".

Minh Hà đi vào: "Thẩm Hiên, tới chọn xe sao?".

Thẩm Hiên gật đầu: "Vâng ạ".

"Có chiếc nào vừa ý không?" Minh Hà hỏi.

Thẩm Hiên cười cười: "Đều nhìn trúng, không biết phải chọn thế nào.".

Minh Hà cũng cười với cậu: "Cái này đúng là khó chọn thật.".

"Minh Hà tiền bối, sao anh lại tới đây?" Thẩm Hiên hỏi.

"Anh tới lấy xe cho Đại sư, Đại sư rất hài lòng về em, tinh xe ở chỗ này nhiều đến mức Đại sư không thể dùng hết, nhưng tất cả đều là hàng xịn đó." Minh Hà hâm mộ nói.

Thẩm Hiên cúi đầu cười cười: "Đại sư chiếu cố em rất nhiều.".

Lục Vinh cùng Thẩm Hiên châm chước hồi lâu, cuối cùng chọn chiếc tinh xe phiên bản giới hạn do thương hội Phi Vân sản xuất - Truy Vân.

"Xe này rất không tồi nha!" Lục Vinh không nhịn được nói.

Có rất nhiều thứ, không so thì không biết, so rồi mới thấy giật mình! Vốn dĩ Lục Vinh cảm thấy tinh xe của mình đã là không tệ lắm, bây giờ thấy những chiếc tinh xe trong gara của Đại sư, hắn mới biết xe của mình có bao nhiêu phân lượng. Chọn được Truy Vân trong kho xe của Đại sư làm cho Lục Vinh hăng hái hẳn lên.

Lục Vinh nhìn Thẩm Hiên bỗng nhiên mặt ủ mày chau: "Làm sao vậy? Em có tâm sự?".

"Triệu Như liên hệ với em." Thẩm Hiên nói.

"Lúc nào?" Lục Vinh hỏi.

"Mới vừa nãy, lúc chúng ta chọn xe."

Gần đây Thẩm Hiên điều tra về các mối quan hệ của vợ chồng Thẩm Quân, phát hiện sau khi Triệu Như sinh Thẩm Diệu Huy được bốn tháng thì cậu bỗng nhiên xuất hiện tại Thẩm gia. Cậu điều tra từ tinh võng ra được mẫu gien của Thẩm Quân và Triệu Như, tiến hành đo lường, phát hiện được giữa cậu và Thẩm Quân tồn tại mối quan hệ nào đó, nhưng lại hoàn toàn không có liên quan gì với Triệu Như.

Lục Vinh ngẩn ra: "Triệu Như? Đó không phải là...?".

"Là mẹ trên danh nghĩa của em, bà ấy mới truyền tin đến, hỏi có phải anh rất giỏi đổ thạch không?".

Lục Vinh híp mắt, lúc này hắn mới hiểu tại sao trước khi chọn xe tâm tình của Thẩm Hiên rất tốt, chọn được một nửa thì lại trở nên tâm sự nặng nề.

"Bà ấy biết chuyện gì rồi sao?".

Thẩm Hiên lắc đầu: "Hẳn là không, chỉ là thăm dò một chút mà thôi, bà ấy muốn hỏi vay tiền em.".

Triệu Như là cái tính tình gì thế? Vợ chồng Thẩm gia chưa bao giờ đặt cậu vào mắt, cũng chưa từng xem trọng Lục Vinh. Lúc Thẩm Hiên còn ở Thẩm gia đã không ít lần nghe hai vợ chồng đó cười nhạo Lục Vinh cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Triệu Như sẽ không bao giờ tin là Lục Vinh có tiền đồ gì, nhưng có lẽ bà ta đã nghe được tin tức gì đó.

"Đừng để ý đến bà ta." Lục Vinh nói.

Thẩm Hiên gật đầu: "Ừm, em và vợ chồng Thẩm gia căn bản là không có quan hệ gì.".

Lục Vinh sửng sốt: "Em tra ra rồi sao?".

Thẩm Hiên gật đầu:"Ừ". Thẩm Hiên dừng một chút, lại nói: "Gien của em và hai người họ không giống nhau.".

"Vậy sao em lại xuất hiện ở Thẩm gia?". Lục Vinh khó hiểu hỏi.

"Không biết nữa, nhưng chắc chắn hai người họ đã thu được chỗ tốt gì đó từ việc thu dưỡng em.". Với tính cách chi li của vợ chồng họ Thẩm, nhất định sẽ không có chuyện vô duyên vô cớ nuôi dưỡng cậu.

Lục Vinh híp mắt: "Thực sự là không biết xấu hổ vô địch thiên hạ, Thẩm gia đã bán em đi, vậy mà còn muốn hỏi em vay tiền.".

"Triệu Như nói, Thẩm Diệu Huy tương lai rất xán lạn, chỉ là tiền bạc bây giờ có chút thiếu, muốn mượn em trước một chút." Thẩm Hiên kể.

Lục Vinh trợn trắng mắt: "Loại ký sinh trùng như Thẩm Diệu Huy thì có thể có tương lai gì chứ?".

Thẩm Hiên cười khổ: "Không biết nữa, gien của Thẩm Diệu Huy là cấp B, có lẽ tương lai hắn sẽ thành công...". Cha mẹ Thẩm luôn tin rằng tương lai Thẩm Diệu Huy sẽ nổi bật hơn người. Nhưng Thẩm Hiên cảm thấy, dù tương lai Thẩm Diệu Huy có thật sự nổi bật thì cũng chưa chắc sẽ biết báo hiếu cho cha mẹ.

Lục Vinh nhún vai: "Quy tắc cũ, không cần để ý bọn họ là được.".

Thẩm Hiên gật đầu: "Nghe anh.".

"Bây giờ em là trợ lý của Đại sư, e rằng sẽ mau chóng nổi tiếng, chắc chắn sau này bọn họ sẽ bắt được tin tức.".

"Đại sư chỉ nổi danh trong giới tinh xe, trên đời này có rất nhiều danh nhân, em chỉ là trợ lý của Đại sư mà thôi, nơi này cũng cách xa Hồng thành, trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không nhận được tin tức đâu.".

Lục Vinh gật đầu: "Vậy thì tốt, nhưng nếu bọn họ thật sự tìm đến thì cũng không có gì phải sợ.".

Thẩm Hiên cười cười, không mong đợi thì sẽ không thất vọng, khi biết được Thẩm Quân và Triệu Như không phải là cha mẹ ruột của mình, Thẩm Hiên đã thở phào nhẹ nhõm.

..................

"Anh gần đây bận rộn chuyện gì thế?" Thẩm Hiên nhìn Lục Vinh.

Lục Vinh cười cười: "Anh hỏi thăm một ít tin tức, tính toán buôn bán cái gì đó.".

"Nhìn trúng thứ gì rồi sao?".

"Trên tinh võng có một khu đấu giá, đang bán đấu giá một mỏ quặng, anh cũng chen vào một chân." Lục Vinh nói.

Thẩm Hiên kinh ngạc nhìn Lục Vinh: "Anh tham dự đấu giá? Anh định mua mỏ quặng sao? Sao lại nghĩ đến chuyện mua mỏ quặng?".

Lục Vinh nhún nhún vai: "Cũng không phải anh cố ý chọn việc này mà làm, chỉ là thấy có cơ hội nên muốn thử một chút.".

Thẩm Hiên lên tinh võng tìm khu mỏ quặng được bán đấu giá: "Anh ra giá bao nhiêu?".

"Năm trăm vạn.".

Thẩm Hiên nhìn Lục Vinh: "Cũng không cao lắm".

Lục Vinh gật đầu: "Đúng vậy".

"Cái tên Ta-muốn-giàu-to này là anh sao?" Thẩm Hiên hỏi.

Lục Vinh gật đầu: "Đúng, là anh.".

Thẩm Hiên: "..." Thật sự là một cái tên lợi hại!.

Lục Vinh khó hiểu sờ cằm: "Anh ra giá cũng khá lâu rồi, nhưng đến giờ vẫn chưa có người khác ra giá, thật là kỳ quái.".

Thẩm Hiên nghĩ nghĩ: "Hay là mấy người đó muốn ra tay vào phút cuối?".

Lục Vinh gật đầu: "Có lẽ thế.".

Thẩm Hiên nhìn phần giới thiệu tóm tắt của khu mỏ quặng, luôn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, chẳng lẽ khu mỏ này liên tục thua lỗ trong nhiều năm? Nếu thật sự là vậy thì có lẽ Lục Vinh đã bị hố rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play