Vương Kiều đi cùng với mấy học viên nữ.
"Vương Kiều, hình như Thẩm Hiên được Huống Ly đại sư nhìn trúng đấy!" Một học viên nữ nói.
"Cái tên Thẩm Hiên này thật có bản lĩnh! Nghe nói hắn chỉ là một gien giả cấp E mà thôi.".
"Vương Kiều, cậu muốn đào góc tường của Thẩm Hiên cũng không dễ đâu! Bây giờ người ta có Đại sư làm hậu đài rồi đó." Một nữ sinh không hợp với Vương Kiều cười đùa.
Vương Kiều lạnh lùng: "Tên khốn Lục Vinh đó có chứng sợ phụ nữ, người có bệnh như vậy tớ mới không thèm.".
"Phải nói là có muốn cũng không được nha, người ta mắc chứng sợ phụ nữ mà! Nếu người có bệnh sợ phụ nữ mà cậu cũng có thể thu phục được thì tớ xem như cậu lợi hại! Nhưng mà Đinh Chiêm Hạo nói quan hệ của Lục Vinh và Thẩm Hiên rất tốt đó, sợ là cậu sẽ không có cơ hội đâu".
Vương Kiều đỏ mặt, trong lòng rầu rĩ.
"Vương Kiều, Lục Viễn đến! Hắn cũng kiên trì ghê! Chắc là hắn tới tìm cậu đó.".
Vương Kiều cười nhạt, Lục Viễn không còn nhà, Vương Kiều đã không còn đặt hắn trong phạm vi suy xét, nhưng có một người kiên trì theo đuổi mình vẫn làm Vương Kiều có chút lâng lâng.
Vương Kiều đi về hướng Lục Viễn.
"Lục Viễn, sao anh lại đến đây? Chuyện giữa chúng ta đã là không thể nào, anh nên từ bỏ đi." Vương Kiều ngạo nghễ nói.
Lục Viễn nhíu nhíu mày: "Được.".
Lục Viễn đáp ứng dứt khoát như vậy khiến cho Vương Kiều sửng sốt.
Lúc Vương Kiều mới bắt đầu đề nghị chia tay, Lục Viễn mặt dày quấn lấy cô cả ngày, bây giờ Lục Viễn đồng ý lưu loát khiến Vương Kiều thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có hơi thất vọng.
Lục Viễn nhíu mày, hắn biết rõ trừ hắn ra Vương Kiều vẫn còn có mấy cái lốp xe dự phòng. Lúc mới chia tay Lục Viễn còn có ý muốn cứu vãn, nhưng sau khi suy nghĩ thông suốt, hắn quyết định buông tay.
"Anh tới tìm Lục Vinh, không phải tới tìm em, em đừng hiểu lầm.". Lục Viễn nói thêm.
Vương Kiều nghe Lục Viễn nói thế thì cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Lục Viễn nhìn thẳng vào mắt Vương Kiều rồi bỏ đi.
Mấy nữ sinh nãy giờ âm thầm quan sát lập tức xúm lại.
"Vương Kiều, hình như Lục Viễn bỏ cuộc thật rồi đấy! Như vậy cũng tốt, cậu không phải lo lắng việc hắn suốt ngày quấn lấy cậu như trước nữa.".
Vương Kiều nhìn mấy nữ sinh xung quanh cười trên sự đau khổ của người khác, trong lòng nghẹn đến lợi hại.
..................
Kết thúc công việc, Thẩm Hiên bước nhanh tới bãi đậu xe.
Lục Vinh nhìn Thẩm Hiên vội vội vàng vàng chạy đến, mở cửa tinh xe: "Em không cần vội vã như thế đâu.".
Thẩm Hiên cười áy náy: "Anh chờ lâu lắm rồi phải không?".
Lục Vinh không thèm để ý: "Không lâu lắm, em lại bị lão già kia giữ lại tăng ca à?".
"Không liên quan đến Đại sư, là hiệu suất làm việc của em quá thấp, theo không kịp tiến độ của Đại sư." Thẩm Hiên thở dài một hơi.
"Em mới có bao lớn đâu! Lão già kia biết rõ em là người mới, còn sai khiến khắp nơi như vậy, căn bản chính là đang làm khó dễ em rồi!" Lục Vinh không vui nói.
Thẩm Hiên cười cười: "Đại sư cũng là muốn tốt cho em thôi, làm việc cùng Đại sư tuy có hơi khổ cực, nhưng có thể học hỏi được rất nhiều. Đại sư còn cho em một con chip, trong đó chứa đựng tâm đắc nhiều năm nghiên cứu của Đại sư đấy.".
Lục Vinh nhìn Thẩm Hiên: "Cho nên em muốn thức trắng đêm nay để xem nội dung con chip?".
Thẩm Hiên gật đầu: "Đúng vậy!".
"Lão già này, thật là biết dằn vặt người ta mà!" Lục Vinh nói.
"Hôm nay đã ăn điểm tâm ngọt anh làm cho em chưa? Bên trong anh còn cho thêm mứt trái cây đó, vị rất ngon."
"Bị Đại sư ăn hết rồi." Thẩm Hiên nói.
Lục Vinh khó hiểu: "Không phải đã chuẩn bị cho ổng một phần khác sao?".
Thẩm Hiên gật đầu: "Đúng vậy, nhưng Đại sư phát hiện phân lượng hai phần không giống nhau, nên cuối cùng phần có điểm tâm bị cướp.".
Lục Vinh: "... Lão này thật là, mắt tinh như cú!".
"Ánh mắt Đại sư sáng như sao." Thẩm Hiên bất đắc dĩ.
Lục Vinh: "...".
Thẩm Hiên do dự một chút nói: "Bởi vì Đại sư thường hay cướp cơm của em, những người khác trong công ty cũng muốn được nếm thử.".
Lục Vinh gật đầu: "Đã hiểu, anh sẽ làm chút đồ ngọt cho em mang đi.".
Thẩm Hiên hơi chần chờ: "Có phiền anh không?".
Lục Vinh lắc đầu: "Không sao, dù gì anh cũng không có việc để làm. Em cứ mang thêm vài món tạo mối quan hệ, em vẫn còn là người mới, căn cơ bất ổn, không nên đắc tội người khác.".
Thẩm Hiên gật đầu: "Được.".
"Đúng rồi, vị giảng viên kia của em bị học viện khai trừ rồi, Lam Thiên Thành cũng không đi học nữa, phía trên đã phái người điều tra lại bản quyền lần trước mà hắn đăng kí." Lục Vinh nói.
Thẩm Hiên cười cười: "Vậy à".
Thẩm Hiên híp mắt, vô duyên vô cớ bị cướp thiết kế, còn bị vu cáo là sao chép, cậu không nói nhưng trong lòng cực kỳ không ưa Lam Thiên Thành. Sau khi nghe Lục Vinh kể, Thẩm Hiên bỗng nhiên có loại khoái cảm đại thù được báo.
"Lam Thiên Thành trộm thiết kế của em còn chạy đến trước mặt em diễu võ dương oai, cái tên này bị điều tra là đáng đời." Lục Vinh khinh thường.
Thẩm Hiên híp mắt, thầm nghĩ: Nếu không phải trong lúc làm bài thi, Đại sư vô tình thấy được bài giải của mình, nỗi oan ức này e rằng chỉ có thể tự mình cõng.