Lục Vinh vừa đi vào lớp đã thấy vẻ vui mừng không thể che giấu trên mặt Đinh Chiêm Hạo: "Đinh thiếu gia, cậu gặp phải chuyện tốt à?".

Đinh Chiêm Hạo gật đầu: "Đúng là gặp chuyện tốt nha, cậu có biết hôm nay Lam Thiên Thành không tới học viện không?".

Lục Vinh cười cười: "Thật sao?".

Đinh Chiêm Hạo: "Thật! Lần này tên đó mất mặt chết rồi, người mà Huống Ly đại sư vừa ý là bạn đời của cậu chứ không phải hắn, có lẽ bây giờ hắn xấu hổ đến mức không dám ra đường luôn đấy.".

Lục Vinh: "Đáng đời tên tiểu bạch kiểm đó!".

Trước đây Lam Thiên Thành muốn bôi đen Thẩm Hiên, cố ý làm lớn chuyện đến mức toàn trường đều biết, kết quả người mất mặt hiện tại cũng chính là Lam Thiên Thành.

Đinh Chiêm Hạo khoanh tay: "Bây giờ trong học viện có rất nhiều lời đồn đãi liên quan đến hắn. Lam Thiên Thành không phải là lần đầu hại người, nếu cố tình tìm hiểu sẽ lòi ra cả đống chuyện, tiếng xấu lan xa."

"Sao sự việc lại được truyền đi nhanh như vậy?" Lục Vinh có chút không rõ hỏi.

"Bởi vì có tiểu gia tớ đây!" Đinh Chiêm Hạo đắc ý: "Tên đó dám khinh bỉ tớ, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.".

Lục Vinh: "...".

"Cậu thật lợi hại" Lục Vinh thấp giọng nói.

Đinh Chiêm Hạo nhún vai: "Cũng không phải hoàn toàn là do tớ đâu, Lam Thiên Thành suốt ngày làm bộ làm tịch, rất nhiều người nhìn hắn không vừa mắt, tớ chỉ thả ra chút tiếng gió, tường đổ mọi người cùng đẩy.".

.........

Lục Vinh lên xe lái tới trung tâm Phi Vân, đón Thẩm Hiên đầy mệt mỏi.

"Em vẫn ổn chứ?".

Thẩm Hiên nhíu mày: "Em ổn.".

"Bộ dạng của em rõ ràng là làm việc quá sức." Lục Vinh nói.

Thẩm Hiên gãi đầu: "Hôm nay là ngày đầu tiên mà, có rất nhiều thứ em không hiểu, em cần thêm một khoảng thời gian để thích ứng.".

Lục Vinh cười cười: "Từ từ rồi mọi việc sẽ tốt thôi, hộp cơm hôm nay mùi vị thế nào? Em thích ăn cái gì đều có thể nói với anh, anh làm cho em.".

Thẩm Hiên quay đầu nhìn Lục Vinh: "Hộp cơm, ừm... bị Đại sư ăn hết rồi.".

Lục Vinh nhìn Thẩm Hiên: "Sao Đại sư lại ăn hộp cơm của em?".

Thẩm Hiên hít sâu một hơi: "Em cũng không biết nữa. Lúc em phục hồi lại tinh thần thì hộp cơm đã bị đại sư ăn rồi.".

"Đại sư có nói gì không?" Lục Vinh thuận miệng hỏi.

"Có, nói là phân lượng không đủ, hương vị không tồi!" Thẩm Hiên trả lời.

"Vị Đại sư này ăn uống thật không nhỏ!" Lục Vinh không nhịn được nói. Hắn sợ Thẩm Hiên ăn không đủ nên đã cố ý làm nhiều đồ ăn hơn rồi đó.

"Hộp cơm bị Đại sư ăn hết, vậy em ăn cái gì?"

"Em ăn ở nhà ăn, Đại sư cho em thẻ ăn cơm của mình." Thẩm Hiên nói.

Lục Vinh: "...".

"Nhà ăn làm đồ ăn có ngon không?".

Thẩm Hiên bẹp bẹp miệng: "So với anh làm thì kém xa.".

Lục Vinh: "Sắc mặt em không tốt lắm, bị cấp trên làm khó dễ sao?".

Thẩm Hiên lắc lắc đầu: "Không phải vấn đề công việc, là Thẩm Hương Vân truyền tin cho em.".

Lục Vinh kinh ngạc nhìn Thẩm Hiên: "Thẩm Hương Vân? Cô ta truyền tin cho em làm gì?". Lục Vinh cứ nghĩ nhà họ Thẩm đã chuyển đi thì Thẩm Hiên có thể triệt để cắt đứt quan hệ.

Thẩm Hiên nhìn Lục Vinh: "Không biết nó nghe được ở đâu chuyện anh đổ thạch kiếm tiền, còn nói anh cả muốn mua xe, hỏi em có tiền hay không, muốn mượn trước một chút.".

Lục Vinh không dám tin vào tai mình: "Thẩm Hương Vân nói vậy thật sao?".

Thẩm Hiên gật đầu: "Thật đó".

Lục Vinh trợn trắng mắt, khó chịu nói: "Da mặt thật là dày!". Lục Vinh bị Thẩm Hương Vân làm cho tức đến bật cười.

Thẩm Hiên hít sâu một hơi: "Em cũng không ngờ" Trước kia họ bỏ rơi cậu, khiến cậu phải dùng thân phận phụ thuộc để trở thành bạn đời của Lục Vinh, bây giờ còn có mặt mũi đến mượn tiền?.

"Chẳng lẽ cô ta biết được chuyện gì rồi sao?" Lục Vinh hỏi.

Thẩm Hiên lắc đầu: "Không hẳn là vậy, em hiểu tính nó. Nếu nó biết em đang được sống sung sướng thì đã sớm tìm tới tận cửa rồi, truyền tin như vậy hẳn là vẫn chưa tìm hiểu rõ tình huống, có lẽ nó đang thăm dò em.".

Lục Vinh híp mắt: "Cho anh xem truyền tin một chút.".

Lục Vinh liếc qua một lần, nghĩ nghĩ rồi nói: "Anh đoán cô ta nghe từ người trong xóm nghèo chuyện anh đổ ra ngọc thạch nên mới cố ý dò hỏi.".

Thẩm Hiên gật đầu: "Cũng có khả năng này.".

"Thực sự là kỳ quái, không phải là cô ta đã gả cho phú thương rồi sao? Sao phải nhớ thương chút tiền đó của em?"

Thẩm Hiên: "Em sẽ không trả lời tin nhắn này.".

Lục Vinh bĩu môi: "Đừng để ý tới cô ta làm gì.".

Cha mẹ Thẩm thích nhất là đi khoe khoang, nghe đâu trước khi họ rời khỏi còn đi khắp nơi kể con rể là người đặc biệt có tiền, làm ăn lớn trong thành phố.

"Cuộc sống của nó cũng không quá dễ chịu." Thẩm Hiên nói.

Lục Vinh kinh ngạc nhìn Thẩm Hiên: "Sao em biết?".

Thẩm Hiên: "Trước đây em có điều tra qua.".

Biết mình có khả năng đã dùng qua dược tề nguỵ trang, Thẩm Hiên có hơi hoài nghi về thân thế của bản thân: "Nó gả cho một phú thương, nhưng tên đó còn có một người vợ cả rất hung dữ, dù hắn rất giàu nhưng tài chính trong nhà đều do vợ cả của hắn quản.".

Lục Vinh nhếch miệng: "Thì ra là vậy, có một ông chồng keo kiệt như thế thì bao nhiêu tiền cũng vô dụng mà thôi.".

Thẩm Hiên gật đầu: "Ừm.".

"Không nói đến nha đầu kia nữa, em cứ lơ cô ta đi là được." Lục Vinh nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play