Hồng thành
"Hương Vân, con đã nói chuyện nhà ở với chồng con chưa?". Mẹ Thẩm - Triệu Như hỏi.
Thẩm Hương Vân cau mày: "Con đã nói rồi, nhưng Hải Anh hoàn toàn không để ý.".
"Bận bận bận, nó lúc nào cũng bận! Một chút thời gian cũng không rút ra được à?" Triệu Như không vui dịch dịch người.
Thẩm Hương Vân gả cho một phú thương tên Quý Hải Anh, tài sản có đến hơn mấy ngàn vạn. Kẻ đó không chỉ có một người vợ là Thẩm Hương Vân, trước khi cưới, Thẩm Hương Vân mới biết Quý Hải Anh còn có một người vợ khác.
Thẩm Hương Vân từng gặp qua người vợ kia của Quý Hải Anh, thấy người đó chỉ là một ả mập mạp không có nhan sắc, Thẩm Hương Vân không để trong lòng. Cô cảm thấy mình chắc chắn có thể lấn áp được người phụ nữ đó.
Nhưng Thẩm Hương Vân gả đi rồi mới biết Quý Hải Anh là một tên sợ vợ, tiền bạc trong nhà phần lớn là do con cọp cái mà hắn cưới - Từ Á Xuân cầm quyền.
"Cũng không phải muốn nó mua cho cha mẹ một căn nhà lớn, một căn nhà nhỏ mà thôi, chỉ cần ba trăm vạn. Nó là ông chủ lớn, ba trăm vạn cũng không bỏ ra được sao?" Triệu Như oán giận.
So sánh giữa Thẩm Diệu Huy và Thẩm Hương Vân, Triệu Như càng yêu thích Thẩm Diệu Huy hơn. Triệu Như cứ tưởng Thẩm Hương Vân gả được chỗ tốt thì có thể chiếu cố cho Thẩm Diệu Huy. Lúc đầu Triệu Như còn muốn ở biệt thự chừng một ngàn vạn, chỉ là Thẩm Hương Vân không chi trả nổi, Triệu Như đành phải không ngừng hạ thấp điều kiện.
Thẩm Hương Vân buồn bực cúi đầu: "Con sẽ nói lại với anh ấy.".
Triệu Như bất mãn nhìn Thẩm Hương Vân: "Hay là con vốn dĩ không có nói với nó? Mẹ đã dụng tâm lương khổ tính toán cho con biết bao nhiêu! Nếu mẹ không gả Thẩm Hiên cho Lục Vinh thì bây giờ con còn đang ở xóm nghèo với tên nghèo rớt mùng tơi kia đấy, sao có thể sống sung sướng được như bây giờ?".
"Bây giờ con trèo lên được cành cao, muốn bỏ rơi chúng ta phải không?.".
Triệu Như nóng lòng, trước đây họ sợ Lục Vinh dây dưa nên đã bán sạch nhà cửa. Lúc Thẩm Hương Vân thành hôn, vì để giữ mặt mũi cho con gái, họ cũng bỏ ra không ít tiền.
Triệu Như cho rằng chỉ cần Thẩm Hương Vân thành hôn, bọn họ tuỳ tiện vòi Quý Hải Anh một chút cũng sẽ nhận được cả đống tiền. Nào ngờ Quý Hải Anh là ông chủ lớn nhưng lại cực kỳ keo kiệt.
Bây giờ Triệu Như và Thẩm Quân đang ở trong một tầng hầm tại Hồng thành. Triệu Như từng nghĩ ở thành phố khắp nơi đều là phồn hoa, đâu đâu cũng là tiền, đến nay bà mới biết, người nghèo ở thành thị còn không bằng người ở xóm nghèo, không có tiền mua nhà, cũng không dám dùng tiền thuê khách sạn, Triệu Như và Thẩm Quân đành phải ở trong tầng hầm.
Tầng hầm ẩm ướt, tràn ngập mùi lạ, cha mẹ Thẩm bụng đầy oán khí.
Thẩm Hương Vân không vui: "Sao mẹ có thể nói như thế được? Con cũng đâu còn cách nào khác.".
Triệu Như bất mãn: "Con không có cách? Con ăn ngon mặc đẹp, ở biệt thự, lái xe sang, con gọi cái này là không có cách sao?".
Thẩm Hương Vân cúi đầu, Quý Hải Anh có tiền, nhưng phần lớn đều là bất động sản, cô không thể xen tay vào được. Vợ của Quý Hải Anh suốt ngày khua tay múa chân với cô, không có chuyện gì thì cứ lấy xuất thân bần hèn của cô ra mỉa mai. Bề ngoài nhìn Thẩm Hương Vân sang trọng, nhưng thực tế cuộc sống cũng không quá tốt.
"Anh cả thế nào rồi?" Thẩm Hương Vân hỏi.
"Anh con đang ở trong học viện, nó muốn mua một chiếc tinh xe. Học sinh trong học viện ai cũng có, nếu anh con không có sẽ rất mất mặt." Triệu Như nói.
Thẩm Hương Vân mím mím môi, trong lòng không vui, thầm nghĩ: Dù cha mẹ tốt với mình hơn Thẩm Hiên rất nhiều, nhưng đối với đại ca mới thật sự gọi là hết lòng .
"Cần bao nhiêu tiền?".
"Sáu mươi vạn." Triệu Như đạp.
Thẩm Hương Vân cau mày: "Tinh xe bình thường hơn hai mươi vạn là đã mua được rồi.".
Triệu Như khó chịu: "Như vậy sao được? Tinh xe bình thường trong học viện không có ai thèm đi, anh của con còn muốn tìm bạn gái, thấy tinh xe loại phổ thông người ta sẽ chạy mất dép đấy. Với lại bạn học của anh con toàn mua xe mấy trăm vạn, tuy anh trai con không thể so với họ, nhưng cũng không thể quá kém!".
Thẩm Hương Vân hít sâu một hơi: "Con không có nhiều tiền như vậy.".
"Con nhỏ chết tiệt này, gả được chỗ tốt thì lập tức trở mặt đấy à! Chồng con có rất nhiều tiền, chỉ cần nó nhấc tay một tí là đủ cho cả nhà chúng ta khỏi lo ăn mặc rồi. Sao tôi lại nuôi ra loại con gái bất hiếu như vậy cơ chứ? Chỉ biết sống vui vẻ một mình, mặc kệ sống chết của cha mẹ." Triệu Như bất mãn.
Thẩm Hương Vân nhíu chặt mày: "Mẹ à, con đã cố gắng hết sức rồi, tiền bạc trong nhà đều do Từ Á Xuân quản, con cũng không có biện pháp!".
"Từ Á Xuân? Là vợ nó sao? Cô ta xấu như vậy mà con cũng không đối phó được?" Triệu Như khó hiểu.
Thẩm Hương Vân hít sâu một hơi: "Từ Á Xuân có hậu đài!".
Thế lực của gia tộc đứng sau Từ Á Xuân còn lớn hơn cả Quý Hải Anh. Công việc làm ăn của Quý Hải Anh có thể phát triển như vậy là nhờ vào Từ gia, dưới tình huống đó, Quý Hải Anh đương nhiên không dám làm phật lòng Từ Á Xuân.
Thẩm Hương Vân âm thầm oán giận chính mình không đủ cẩn thận. Nếu biết Quý Hải Anh sợ người đàn bà hung dữ kia như vậy, cô đã không chấp nhận gả cho Quý Hải Anh rồi. Tuy Quý Hải Anh tham luyến sắc đẹp của cô, nhưng cũng xem thường xuất thân của cô, mỗi lần cô nhắc tới cha mẹ, sắc mặt Quý Hải Anh lập tức trở nên rất khó xem.
Triệu Như nhìn vẻ mặt Thẩm Hương Vân, hít sâu một hơi: "Không nói đến chuyện đó nữa, con đưa bảy mươi vạn cho cha mẹ trước đi.".
Thẩm Hương Vân cắn răng: "Con thật sự không có nhiều tiền như vậy.".
"Không có nhiều tiền? Sao lại không có được? Lúc trước bán huyết phỉ được 130 vạn, chẳng lẽ con đã xài hết rồi?." Triệu Như oán hận.
"Tiền bán huyết phỉ đâu chỉ mình con dùng, anh cả cũng lấy không ít mà!" Thẩm Hương Vân không vui giải thích.
Sắc mặt Triệu Như lập tức âm trầm: "Con nhỏ chết tiệt này, nếu không có anh của con nhọc lòng trù tính, huyết phỉ có thể đến tay chúng ta hay sao? Anh con chỉ lấy đi một chút mà con cũng muốn tính toán à?.".
Thẩm Hương Vân trầm mặt, không nói gì. Triệu Như thấy Thẩm Hương Vân im lặng cũng không làm tới nữa.
"Hương Vân, con và anh cả lớn lên cùng nhau, dù bây giờ anh con không có tiền, nhưng tương lai nó nhất định rất có tiền đồ. Đến lúc anh của con thành công thì nó có thể bạc đãi con sao?" Triệu Như tận tình khuyên nhủ.
Thẩm Hương Vân nghe Triệu Như nhắc tới Thẩm Diệu Huy, trong lòng không biết sao lại càng buồn bực hơn.