Thẩm Hiên như thường ngày vào lớp, phát hiện bầu không khí trong lớp không đúng lắm.

Thẩm Hiên ngồi xuống chỗ của mình, cảm thấy địch ý của các học viên khác rất rõ ràng.

"Nghe nói thiết kế của tên kia là sao chép.".

"Đương nhiên là sao chép rồi, gien của hắn chỉ có cấp E thì sao có thể thiết kế ra được kết cấu như vậy, rõ ràng là nhìn trộm thiết kế của học trưởng Lam.".

"Gan hắn lớn thật, biết rõ học trưởng Lam Thiên Thành đang ở trong học viện, thế mà lại dám dùng thiết kế của học trưởng giở trò dưới mí mắt của anh ta.".

"Nghe nói hắn là một kẻ đạo đức suy đồi, các cậu biết tin gì chưa? Bạn đời của hắn là do hắn đoạt từ chính em gái của mình đấy.".

"Người đàn ông của em gái mình mà cũng cướp, lương tâm không biết xấu hổ hay sao?".

"Nói rất đúng! Có lẽ thủ đoạn câu dẫn của hắn rất xuất chúng, nếu không Lục Vinh sẽ không bị hắn thu phục đến ngoan ngoãn như vậy đâu.".

..................

Thẩm Hiên nắm chặt nắm đấm, sắc mặt vô cùng âm u.

Tan học, Lục Vinh đi tới cửa lớp của Thẩm Hiên thì nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của cậu.

"Xảy ra chuyện gì à?" Lục Vinh nắm tay Thẩm Hiên, cảm giác lạnh lẽo như băng. Hắn nắm chặt lấy tay Thẩm Hiên, dự cảm không tốt trong lòng Lục Vinh càng thêm mãnh liệt.

Thẩm Hiên nhắm mắt lại: "Thiết kế của em trùng với một vị học trưởng trong học viện.".

"Sao lại có chuyện như vậy?" Lục Vinh khó hiểu.

Mặt Thẩm Hiên tái nhợt cười cười: "Việc làm đơn xin cấp bản quyền chắc là không được rồi, xin lỗi, uổng công anh vui vẻ một hồi.".

Lục Vinh cầm lấy tay Thẩm Hiên: "Sao lại nói thế được? Chúng ta về trước đã.".

Thẩm Hiên cười gượng: "Được.".

"Tại sao đơn xin cấp bản quyền lại xảy ra sự cố?".

"Là em thất sách, em cho rằng mình đã gặp được một giáo viên tốt, ông ấy rất hỗ trợ em trong quá trình hoàn thành bản thiết kế, nhưng....".

Lục Vinh nhíu mày: "Lẽ nào cứ chắp tay dâng bản thiết kế của em kẻ khác như vậy sao?".

Thẩm Hiên lắc đầu: "Không có cách khác! Anh cũng biết rồi đó, thế giới này luôn hà khắc đối với người có đẳng cấp gien thấp. Người gien cấp thấp làm gì cũng bị nghi ngờ, nếu bây giờ em lại đi nộp đơn sẽ bị cho là muốn nổi tiếng đến điên rồi.".

Lục Vinh vô cùng không vui: "Thật đáng ghét.".

Lục Vinh dẫn Thẩm Hiên về nhà, làm một bàn mỹ thực, đều là món khoái khẩu của Thẩm Hiên. Thế nhưng Thẩm Hiên lại không có bao nhiêu khẩu vị, cả người đều trở nên chán nản.

Lục Vinh đi tới cửa hàng của Thi Lâm Nguyên, có chút chần chờ.

Thi Lâm Nguyên nhìn Lục Vinh đi tới đi lui trước cửa tiệm, cất giọng nói: "Cậu có muốn vào hay không đây? Không vào thì tôi đóng cửa đấy.".

Lục Vinh bước vào, Thi Lâm Nguyên nhìn hắn hỏi: "Có chuyện gì?".

"A Hiên bị người khác hãm hại." Lục Vinh nói.

Thi Lâm Nguyên hứng thú: "Xảy ra chuyện gì?".

"Bản thiết kế của em ấy bị nhận định là sao chép.".

Thi Lâm Nguyên gật đầu: "Chuyện bình thường. Theo lí mà nói, người đạt thành tựu cao trong các ngành nghề đều là gien cấp A cấp S, một kẻ gien cấp E đột nhiên lại có thành tựu lớn sẽ khiến người khác cảm thấy khó tiếp thu.".

Lục Vinh hít sâu một hơi: "Không có cách nào sao?".

Thi Lâm Nguyên trào phúng: "Thế giới này vốn là như vậy, người có tư chất cấp thấp không chỉ đối mặt với sự chênh lệch của đẳng cấp gien, họ còn phải đối mặt với sự kỳ thị của mọi người.".

Lục Vinh: "Thế dược tề nguỵ trang có thuốc giải không?".

Thi Lâm Nguyên lắc đầu: "Không có.".

Lục Vinh nhìn Thi Lâm Nguyên, cắn răng: "Thật sự không có sao?".

"Theo tôi biết thì không." Thi Lâm Nguyên tiếc nuối.

"Xin lỗi, đã quấy rầy anh rồi." Lục Vinh có chút mất mát.

"Thực xin lỗi, không thể giúp cậu một tay." Thi Lâm Nguyên nhàn nhạt nói.

..................

Lục Vinh trở lại biệt thự, thấy Thẩm Hiên hoang mang ngồi trên ghế sô pha.

"Còn chưa nghỉ ngơi à? Sao lại không đi ngủ?" Lục Vinh hỏi.

Thẩm Hiên chần chờ đáp: "Chờ anh đấy, anh đi đâu vậy?".

"Anh đi tìm ông chủ Thi, hỏi thử xem có biện pháp nào giải được dược tề nguỵ trang không." Lục Vinh nói.

Thẩm Hiên cúi đầu: "Làm anh nhọc lòng rồi.".

Lục Vinh bất đắc dĩ: "Em đừng có khách sáo với anh như vậy, đáng tiếc là ông chủ Thi nói không có cách.".

Thẩm Hiên dựa vào người Lục Vinh, nhắm chặt mắt lại.

Lục Vinh vỗ vỗ vai Thẩm Hiên: "Không sao, chỉ là năm trăm vạn mà thôi, chúng ta cũng không thiếu số tiền này, không có chuyện gì hết.".

Thẩm Hiên nhắm mắt: "Vấn đề không phải là năm trăm vạn".

Từ nhỏ cậu đã luôn bị người khác kì thị vì gien, gần đây sinh hoạt quá mức thuận buồm xuôi gió, Thẩm Hiên thiếu chút nữa đã quên đi cuộc sống cơ cực trước đó, chuyện sao chép này đã đánh cho cậu một gậy thật đau.

Lục Vinh cúi đầu thở dài, trên đời này chuyện bất công xảy ra nhiều lắm, không phải mình làm đúng thì mình sẽ chiếm được lí lẽ. Lục Vinh nhớ lại kiếp trước, trong học viện cũng có một giảng viên nhìn rất âm u. Học trưởng từng nói, trước đây thầy ấy rất tài giỏi, nhưng sau đó có người lấy trộm thành quả nghiên cứu của thầy công bố ra ngoài. Sau sự kiện đó, người giảng viên này tâm thần bất định, luôn cảm thấy có người muốn hãm hại mình, tính tình cũng dần trở nên kì quái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play