Ra khỏi cửa hàng của Thi Lâm Nguyên, Đinh Chiêm Hạo rạng rỡ hẳn.

Đinh Chiêm Hạo thấy Thẩm Hiên trầm tư, nhíu mày hỏi: "Thẩm Hiên, cậu không sao chứ?".

Thẩm Hiên lắc đầu: "Tôi không sao.".

"Thật xin lỗi, tôi không ngờ chuyện này lại trở nên như vậy." Đinh Chiêm Hạo nói.

Thẩm Hiên cười cười: "Không sao đâu.".

"Sao cậu lại quen biết với chủ cửa hàng này thế?" Lục Vinh hỏi.

"Không phải tớ, hắn là người quen của con hổ kia, cái vị nhà tớ đối với em trai thì rất hung dữ, nhưng đến trước mặt ông chủ kia lại trở nên thành thật." Đinh Chiêm Hạo nói.

Lục Vinh nhíu mày, Đinh Chiêm Hạo thuộc Đinh gia, có địa vị vô cùng quan trọng tại Lạc thành. Anh trai của Đinh Chiêm Hạo Đinh Chiêm Phong là thiếu chủ Đinh gia, tài lực không tầm thường, nếu chủ cửa hàng kia là người quen của Đinh Chiêm Phong, vậy người ta căn bản không có lí do gì để lừa hắn, huống hồ tình trạng thân thể của Thẩm Hiên vốn dĩ đã rất kì quái.

"Nếu như lời anh ta nói là sự thật, vậy rốt cuộc Thẩm Hiên đã uống phải loại dược tề đó bằng cách nào?" Đinh Chiêm Hạo tò mò hỏi.

Thẩm Hiên lắc đầu: "Tôi sinh ra trong xóm nghèo, dù có gom hết tiền trong nhà lại thì nhiều nhất cũng chỉ có ba trăm vạn, gia đình tôi không có đủ sức chi trả cho loại dược tề đắt đỏ như vậy.".

Đinh Chiêm Hạo bĩu môi: "Có lẽ cậu căn bản không phải là con ruột của họ".

Thẩm Hiên nhíu nhíu mày, không nói gì.

Sau khi biết được kết quả giám định, cậu cũng có hơi hoài nghi điều này.

Lục Vinh cầm lấy tay Thẩm Hiên, nói với Đinh Chiêm Hạo: "Làm phiền Đinh thiếu khổ cực theo chúng tôi đi một chuyến rồi, chúng tôi xin phép về trước.".

"Xin lỗi nhé, hại anh mất nhiều tiền như vậy." Thẩm Hiên áy náy nói.

Lục Vinh cười cười: "Có sao đâu, dù gì vẫn biết được một vài tin tức".

"Anh nghĩ lời ông chủ nói hẳn là sự thật, chỉ là chuyện em có thể tiếp xúc được với dược tề nguỵ trang nghe thật vô lí.".

Thẩm Hiên cúi đầu: "Em nghĩ em cần phải điều tra một vài thứ.".

Thẩm Hiên trầm mặc, lúc trước người nhà đối xử với cậu không tốt, cậu chỉ nghĩ là do đẳng cấp gien của cậu thấp, có lẽ bây giờ cậu phải đánh giá lại tình hình một lần nữa.

Lục Vinh nhìn Thẩm Hiên: "Em nên nghĩ thoáng một chút.".

Thẩm Hiên cười cười: "Em biết.".

...............

Thẩm Hiên về đến nhà, lập tức lên quang não bận rộn không ngừng.

"Em tìm gì vậy?".

"Tìm sổ sách tài chính của cha em." Thẩm Hiên nói.

Lục Vinh nhìn cậu: "Có phát hiện điều gì bất thường không?".

"Có." Thẩm Hiên tra ra được một đoạn ghi chép: "Chỗ này, có một khoản thu hai trăm vạn, từ một tài khoản khác nhập vào, em nghĩ nên điều tra về thân phận của người này.".

Lục Vinh: "Em nghi ngờ mình là con nuôi?".

Thẩm Hiên gật đầu: "Đúng thế.".

Lục Vinh: "Nếu thật sự không phải con ruột thì cũng tốt." Có loại người thân như vậy, Thẩm Hiên đại khái cũng sẽ cảm thấy bi thương, nhưng nếu thật sự không có quan hệ máu mủ, hết thảy đều có thể lí giải.

Thẩm Hiên cầm lấy tay Lục Vinh: "Cám ơn anh.".

...............

Học viện Hoa Nam.

Đinh Chiêm Hạo ngồi xuống cạnh Lục Vinh: "Nghe nói cậu lại bán được một khối ngọc thạch tam sắc* phải không?".

(Edt: *ba màu)

Lục Vinh gật đầu: "Đúng thế.".

"Bán được bao nhiêu tiền vậy?".

Lục Vinh nhún vai: "Chưa xác định được, tớ đã giao cho bên đấu giá.".

"Là ngọc thạch mua được từ đổ thạch phường?".

Lục Vinh gật đầu: "Đúng vậy!".

"Ánh mắt của cậu thật lợi hại!" Đinh Chiêm Hạo nói.

Lục Vinh cười cười: "Làm gì có". Mấy khối đá hắn mua không có khối nào có chứa ngọc hết!

Đinh Chiêm Hạo lấy khuỷu tay đụng đụng Lục Vinh: "Có phải cậu có bí quyết không? Cậu dạy tớ được không?".

Lục Vinh: "Không có bí quyết gì đâu, nhờ vào cảm giác hết, tớ cảm thấy khối nào có thể là ngọc thì mua thôi".

Đinh Chiêm Hạo trừng mắt: "Nghe ảo diệu vồn!".

Lục Vinh cười cười: "Thì đúng là vậy mà! Vận may của tớ không tồi đâu.".

Đinh Chiêm Hạo chống cằm: "Vận may của cậu quá tốt luôn thì có! Nếu tớ may mắn được một nửa như cậu thì tốt rồi, trước đây tớ cũng từng đi đổ thạch phường thử sức, thua hết sạch tiền tiêu vặt, bị ông anh mắng cho một trận. Cha mẹ tớ cũng thật là, tiền trong nhà đều giao cho ổng quản lí, không chia cho tớ một cắc nào."

Lục Vinh: "..." Đinh Chiêm Phong chính là quý công tử nổi danh Lạc thành! Đem ra so sánh, Đinh Chiêm Hạo thật sự thua kém rất nhiều.

"Có người anh trai như vậy, cậu ít nhiều gì cũng có thể dính chút hào quang đi." Lục Vinh nói.

Đinh Chiêm Hạo gãi đầu: "Tính tình ổng rất thối, lại còn khó hầu hạ, nếu tớ có bản lĩnh như cậu thì không phải sống nơm nớp lo sợ dưới sự quản thúc của ổng rồi.".

Lục Vinh: "...".

...............

Hết giờ học, Lục Vinh đến lớp Thẩm Hiên đón cậu như thường lệ: "Hôm nay em về hơi trễ, có chuyện gì xảy ra sao?".

Thẩm Hiên cười cười: "Cũng không gì, em cải tiến kết cấu một loại động cơ của tinh xe, có thể đề cao thêm năm phần trăm dựa trên tính năng cơ bản, giáo viên nói sẽ thử nộp đơn xin bản quyền cho em, nếu như đơn được duyệt thì có thể lấy được năm trăm vạn tiền thưởng.".

Lục Vinh kinh ngạc: "A Hiên, em thật lợi hại!".

Thẩm Hiên: "Việc này còn chưa xác định đâu, chỉ mới nói như thế mà thôi.".

"Em mới đi học mấy ngày đã trở nên lợi hại như vậy, về sau chắc chắn sẽ còn tiến rất xa! Theo anh thấy, em tuyệt đối đã dùng qua dược tề nguỵ trang, có lẽ gien của em là cấp A mới đúng." Lục Vinh tươi cười.

Thẩm Hiên cũng cười với hắn: "Được rồi, anh đừng có kinh ngạc như vậy, chúng ta về thôi.".

Lục Vinh gật đầu: "Cũng tốt, chúng ta đi mua vài thứ làm tiệc chúc mừng đi.".

"Không cần tốn kém như vậy đâu". Thẩm Hiên nói.

Lục Vinh không thèm để ý: "Tiền kiếm được là để tiêu, cứ xài đi, chồng em có tiền.".

Thẩm Hiên cười cười: "Vậy được.".

Lục Vinh ôm Thẩm Hiên, vừa nói vừa cười đi về hướng tinh xe.

"Sao lại là hai cậu?". Vương Kiều chống nạnh, chắn trước mặt họ.

Lục Vinh nhìn người chắn đường, có chút hoang mang: "Cô là ai?".

Vẻ mặt Vương Kiểu lập tức âm trầm: "Cậu nói cái gì?". Vương Kiều là phái nữ, lại còn là một cô gái xinh đẹp, luôn tự cao tự đại, khó có thể tiếp thu chuyện Lục Vinh đã quên mất cô.

Thẩm Hiên đẩy đẩy Lục Vinh, nhỏ giọng: "Là thân mật của tên Lục Viễn kia!".

Thẩm Hiên hiểu rõ, Lục Vinh cũng không phải là làm bộ không quen biết Vương Kiều, mà là hắn thật sự không nhận ra. Lục Vinh thích đàn ông, trước giờ luôn ít chú ý đến phụ nữ, còn có chút mặt mù, trong mắt hắn tất cả phụ nữ đều nhìn không khác gì nhau.

Lục Vinh gật đầu: "Thì ra là cô! Có chuyện gì không?".

Dù Vương Kiều là phụ nữ, nhưng đẳng cấp gien chỉ là cấp D, nếu người của đại gia tộc muốn tìm bạn đời cũng sẽ không tìm đến Vương Kiều. Trong các đối tượng kết giao của Vương Kiều, Lục Viễn đã xem như không tệ, dù sao thì không phải ai cũng có thể sở hữu một căn nhà ở trung tâm Lạc thành.

Vương Kiều nhìn Lục Vinh: "Nghe nói cậu cướp nhà của Lục Viễn, mặt cũng đủ dày!".

"Tiểu thư, hình như cô hiểu lầm chuyện gì rồi, tôi chỉ là lấy lại những thứ thuộc về mình thôi." Lục Vinh nhàn nhạt nói.

Vương Kiều tức giận: "Hai người các cậu tới nơi này làm gì?".

Lục Vinh khoanh tay: "Hai chúng tôi là học sinh nơi này.".

"Hai cậu? Chỉ bằng hai cậu mà có thể thi vào học viện Hoa Nam sao?" Vương Kiều khó hiểu.

Lục Vinh chớp chớp mắt, rất thành thật nói: "Bỏ tiền để vào.".

Vương Kiều khinh thường: "Hèn gì, các cậu học lớp bổ túc ban đêm phải không? Tôi nói này Lục Vinh, dù cậu bán nhà được năm trăm vạn đi nữa cũng phải tỉnh táo chứ, tiêu tiền như nước kiểu này, không cẩn thận mấy ngày sau sẽ bị đánh về nguyên hình đấy.".

Lục Vinh: "...".

Vương Kiều khẽ hừ một tiếng, quay người đi.

Lục Vinh cau mày: "Cô ta chướng mắt anh thì phải?".

Thẩm Hiên bất đắc dĩ cười cười: "Thì đúng là vậy mà".

Lục Vinh: "...".

"Tại sao chứ?".

"Không phải anh họ anh dự định sang tên căn nhà cho cô ấy sao? Đại khái là cô ta cảm thấy anh bán đi căn nhà của cổ, tự nhiên nhìn anh không vừa mắt." Thẩm Hiên nói.

Lục Vinh nắm tay Thẩm Hiên: "Chúng ta đi thôi, không cần để ý tới cô ấy.".

...............

Lục Vinh và Thẩm Hiên đi ra khỏi trường học, ghé qua trung tâm thương mại.

Thẩm Hiên lấm lét nhìn trái nhìn phải, khóe miệng không kiềm chế được mà cong lên.

Nếu là mấy tháng trước, cậu thậm chí còn không dám bước chân vào trung tâm thương mại, những món đồ bên trong không phải là thứ cậu có thể mua nổi. Nhưng hiện tại, cậu có thể ở nơi này lựa chọn thoả thích.

Lục Vinh không ngừng ném đồ vào trong xe đẩy, Thẩm Hiên nhịn không được nói: "Không cần phải mua nhiều như vậy đâu.".

Lục Vinh không thèm để ý: "Không sao hết, anh đã bán đấu giá khối ngọc thạch tam sắc, thu được một ngàn vạn.".

Thẩm Hiên kinh ngạc: "Nhiều như vậy sao?".

Lục Vinh gật đầu: "Đúng vậy".

Thẩm Hiên oan gia ngõ hẹp đụng phải Lục Viễn trong khu đồ ăn vặt.

Lục Viễn nhìn Lục Vinh, ánh mắt có chút âm trầm.

Lục Vinh cười cười: "Thật là khéo".

Lục Viễn nghiến răng nghiến lợi: "Lục Vinh, mày sẽ gặp báo ứng.".

Khoảng thời gian này Lục Viễn sống rất khó khăn, nhà không còn, hắn phải ở cùng một chỗ với cha mẹ. Cha mẹ hắn đành phải gom tiền cho hắn mua nhà, nhưng tiền trong tay họ cũng không có bao nhiêu, cuối cùng phải cắt giảm phần tiền chi tiêu của hắn.

Lục Viễn bình thường luôn ra tay hào phóng, ra ngoài ăn chơi luôn là người trả tiền, ăn mặc vô cùng thời thượng, khi cha mẹ cắt giảm tài chính của hắn, Lục Viễn lập tức trở nên túng quẫn.

Lục Viễn nhìn đồ trong xe đẩy Lục Vinh: "Mua không ít thứ nhỉ?".

Lục Vinh cười cười: "Cũng không có gì.".

"Tiêu đi, tiêu đi, tiêu hết rồi thì trở về xóm nghèo, nơi đó rất thích hợp với bọn mày." Lục Viễn âm trầm nói.

Lục Vinh đảo mắt, nhìn Thẩm Hiên cười cười: "Cái tên này chắc là đang thất tình, tâm tình không tốt, tụi mình đi thôi.".

Thẩm Hiên gật đầu: "Được".

Thẩm Hiên nhìn bóng lưng Lục Viễn, hơi cong khóe miệng, đối với loại người như Lục Viễn mà nói, cách trả thù tốt nhất chính là phải sống tốt hơn hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play