Lục Duẫn thấy Lục Thiên và Viên Kiệt rời đi, không khỏi có chút bất ngờ.

"Hai tiểu quỷ kia là ai?" Lục Song Ảnh hỏi.

"Là đám nhóc mà Lục Vinh thu dưỡng." Lục Duẫn nói.

Lục Song Ảnh kích động: "Lỡ bọn chúng nghe được gì đó rồi nói lung tung bên ngoài thì sao?".

"Không cần lo lắng. Hai đứa nhóc mà thôi, tụi nó chưa từng đi học mà là mời gia sư đến nhà, xem ra là đầu óc có vấn đề, có lẽ là được nhận nuôi từ cô nhi viện, em biết đám nhóc ở cô nhi viện mà, đứa nào mà chẳng có vấn đề." Lục Duẫn trấn định nói.

Lục Song Ảnh cau mày: "Lục Vinh có con? Còn nhận nuôi tận hai đứa?.".

"Không phải hai, mà là ba đứa, đều là nhận nuôi.".

"Lục Vinh nhận nuôi ba đứa con trai, ông nội anh còn muốn em sinh con cho hắn?" Lục Song Ảnh khó chịu.

Lục Duẫn không thèm để ý: "Con nuôi với con ruột sao mà giống nhau được, hơn nữa đám nhóc đó vừa nhìn đã biết không có gia giáo, Lục Vinh đói bụng ăn quàng nên mới thu nhận tụi nó.".

Lục Song Ảnh nhớ lại đôi mắt linh động của Lục Thiên: "Thằng nhóc nhỏ tuổi hơn ấy, nhìn có vẻ rất thông minh".

"Mới có bao lớn, nó thì biết cái gì?" Lục Duẫn phản đối.

..................

Lục Thiên cùng Viên Kiệt trở lại sảnh lớn, La Y còn đang ngồi ăn, người phụ trách cắt vịt đưa cho La Y một con vịt lớn, vịt vừa tới tay La Y đã gặm sạch sành sanh.

La Y nhìn thấy Lục Thiên và Viên Kiệt đi tới, nở nụ cười: "Hai người các ngươi mới đi đâu về vậy? Món vịt ở đây ăn ngon lắm nè.".

Viên Kiệt nghiêng đầu: "Đi ra hậu viện á".

"Gặp một đôi dã uyên ương." Lục Thiên nói.

Viên Kiệt khó hiểu: "Ồ, có uyên ương hả? Ta không nhìn thấy".

Lục Thiên quay mặt đi, thầm nghĩ: Viên Kiệt ca ca cứ theo chân La Y ca ca mãi, càng ngày càng ngơ ngác rồi!.

"Uyên ương có ăn được không?" La Y hỏi.

Lục Thiên: "..." La Y ca ca ngốc này, chỉ biết ăn.

Lục Vinh từ trên lầu đi xuống, nói với ba nhóc: "Chúng ta đi thôi.".

La Y mờ mịt nhìn Lục Vinh: "Đi? Chúng ta trở về à?".

Lục Vinh gật đầu: "Đúng vậy, nãy giờ con ăn cũng đủ rồi phải không?".

La Y gãi đầu: "Con ăn sắp no rồi, còn một chút nữa thôi.".

Lục Vinh lườm một cái: "Tiểu tử, con phải giảm béo, ăn no ba phần là được, bây giờ con cũng đã no tới chín phần, không cần ăn tiếp đâu, chúng ta đi về được rồi.".

La Y: "...".

..................

"Sao lại về sớm như vậy?" Thẩm Hiên hỏi đám người trong đại sảnh.

"Lão già kia đầu óc có bệnh, muốn làm mai cho ta, ta không đồng ý nên bỏ về." Lục Vinh thản nhiên đáp.

Thẩm Hiên sửng sốt: "Làm mai?".

Lục Vinh gật đầu: "Chính xác, lớn tuổi như vậy còn muốn chuyển sang nghề dắt mối".

"Ông ta giới thiệu một cô gái cho ngươi?".

Lục Vinh gật đầu: "Ông ta tưởng Tiểu Thiên là con nuôi, nói với ta mấy chuyện nối dõi tông đường gì gì đó, lão già chết tiệt thật lắm chuyện.".

Thẩm Hiên: "...".

"Ông lão đó muốn gả cho cha một chiếc giày rách*." Lục Thiên xé một bịch khoai chiên, vừa ăn từng miếng vừa thuận miệng nói.

(Edt:* Không biết phải giải thích sao, theo mình thì ý chỉ người đã có quan hệ với một người khác trước, kiểu kiểu "giày đã bị người khác mang và vứt đi"? )

Lục Vinh khó hiểu nhìn Lục Thiên: "Giày rách? Tiểu Thiên, có phải con biết được chuyện gì không?".

Lục Thiên gật đầu: "Con nghe được hai người bọn họ nói chuyện.".

"Hai người nào?".

"Chính là cái người hôm bữa đến tìm cha á, còn có một người phụ nữ, người phụ nữ đó nói lão già kia muốn gả cô ta cho cha, hỏi hắn có quản hay không." Lục Thiên nói.

Lục Vinh sửng sốt: "Lục Song Ảnh và Lục Duẫn có quan hệ với nhau?".

Lục Vinh thầm nghĩ: Tên Lục Duẫn này chẳng có tài cán gì, thế nhưng lại có nhiều phụ nữ thích hắn như vậy! Trong công ty giải trí có một đám nữ minh tinh làm hậu cung vẫn chưa đủ, còn có thêm một chân với cả Lục Song Ảnh!.

Lục Vinh híp mắt, Lục lão gia tử định gả Lục Song Ảnh cho hắn, Lục Duẫn hẳn phải nghe được tiếng gió, nói không chừng trong chuyện này còn có công lao của Lục Duẫn, để người phụ nữ của mình trở thành vợ của một người đồng tính, Lục gia quả nhiên là hồ đồ cả lũ rồi.

Thẩm Hiên nhìn vẻ mặt Lục Vinh, nói: "Được rồi, không cần quan tâm đến bọn họ.".

Lục Vinh hít sâu một hơi: "Cũng đúng, cứ để bọn họ tự mình làm ầm ĩ đi.".

..................

Ngày hôm sau.

Lục Vinh dẫn Thẩm Hiên đến một nhà hàng.

Thẩm Hiên nhìn hoa hồng và nến được bày trên bàn, có chút bất ngờ: "Không phải nói muốn dẫn ta đi xem cửa hàng à? Sao lại đến nhà hàng rồi?".

Lục Vinh ân cần rót một ly rượu đỏ cho Thẩm Hiên: "Đó là lừa đám người ở nhà, hôm nay là kỉ niệm ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, không thể để bọn họ quấy rầy được, đám người đó chỉ biết ăn, một chút tình thú cũng không có.".

Thẩm Hiên sửng sốt, trong lòng dâng lên hương vị ngọt ngào: "Thì ra ngươi vẫn nhớ.".

Lục Vinh cười cười: "Ta đương nhiên là nhớ, ngủ một giấc tỉnh dậy liền có một mỹ nam nhào vào lòng ngực, có thể không nhớ rõ sao?".

Thẩm Hiên ngượng ngùng đỏ mặt.

Lục Vinh và Thẩm Hiên đang ăn cơm, một người phụ nữ ăn diện xinh đẹp đi đến bên cạnh hai người.

"Ngươi chính là Lục Vinh?".

Lục Vinh nhìn người vừa tới, có chút không rõ hỏi: "Xin hỏi ngươi là?".

"Ngươi hỏi ta là ai sao? Ta chính là Lục Song Ảnh.".

Lục Vinh cười cười: "Thì ra là ngươi" Lục Vinh chống cằm, thầm nghĩ: Lão gia tử cũng còn có chút lương tâm, không tìm cho hắn một kẻ xấu xí, người phụ nữ này lớn lên xinh đẹp, nhưng lại quá mức son phấn: "À, ta có nghe nói về ngươi.".

Lục Song Ảnh tràn ngập địch ý nhìn Lục Vinh: "Ta tới đây là để nói cho ngươi biết, chuyện đó là ý muốn đơn phương của Lục lão gia tử, ta không thích ngươi, cũng không muốn gả cho ngươi.".

Lục Vinh cười cười: "Nếu Lục tiểu thư nghĩ như vậy thì thật tốt quá, ta thích đàn ông, dù phụ nữ xinh đẹp đến thế nào ta cũng không hứng thú. Ta cũng có con rồi, bọn nhóc La Y vô cùng nghịch ngợm, ta đã rất phiền phức, hiện tại ta cũng không cần thêm đứa nhỏ nào đến phiền ta nữa đâu.".

Lục Song Ảnh hùng hổ tìm đến, kết quả bị thái độ hờ hững của Lục Vinh chọc giận.

"Lục Vinh, ngươi cho rằng ngươi là ai? Còn dám chê ta? Tuy ta không biết ngươi dùng thủ đoạn gì để lừa gạt Lục lão gia tử, nhưng loại vô dụng như ngươi vốn không lên được mặt bàn, bộ mặt thật của ngươi sớm muộn gì cũng sẽ bị vạch trần." Lục Song Ảnh không khách khí nói.

Lục Vinh lập tức bị chọc giận, ngày kỉ niệm quý giá của hắn và Thẩm Hiên lại bị ả điên này chạy tới nói lung tung: "Đúng, ta vô dụng, ta không sánh được với Lục Duẫn tuổi trẻ tài cao! Nhưng mà Song Ảnh tiểu thư này, người ta đã có vợ, còn có cả một dàn hậu cung, tiểu tam ngươi còn chưa đủ tư cách để làm đâu, tiểu ngũ tiểu lục thì may ra, cẩn thận công dã tràng đó.".

Lục Song Ảnh sắc bén nhìn Lục Vinh: "Lục Vinh, ngươi có ý gì?".

Lục Vinh cười cười: "Ta có ý gì Song Ảnh tiểu thư hẳn phải rõ ràng, không cần phải nói rõ ra đâu nhỉ?".

Lục Song Ảnh giằng co với Lục Vinh, tình huống có chút không khống chế được.

"Ra là Lục lão bản cũng đến đây! Không ngờ có thể gặp được ngươi ở nơi này, thật là trùng hợp.".

Lục Song Ảnh nhìn người vừa tới, âm thầm hít vào một ngụm khí lạnh, đó chính là ông chủ công ty đa quốc gia Hoa Thần Hoa Thiên Hùng, gia sản có hơn trăm triệu.

Công ty mà Lục Song Ảnh đang làm có chút lui tới với Hoa Thần, gần đây hai bên đang bàn bạc một vụ làm ăn, nhưng vẫn luôn không bàn xong, mấy vị sếp lớn trong công ty cô đã gấp đến xoay vòng vòng.

"Lục lão bản, ngươi có còn liên hệ với bác sĩ không?".

Lục Vinh gật đầu: "Còn.".

"Có thể mời hắn đến tái khám cho con dâu ta được không?".

"Mang bầu rồi sao?".

"Nhờ phúc của ngươi, đã mang bầu rồi.".

Lục Vinh gật đầu: "Tốt quá, ta sẽ bàn bạc chuyện này với Thi Lâm Nguyên.".

Hoa Thiên Hùng gia sản hơn mười tỉ, dưới gối chỉ có một đứa con trai, người con trai này cũng không chịu thua kém, tuổi còn trẻ đã có danh tiếng không nhỏ trong giới thương trường, chỉ có điều Hoa thiếu gia kết hôn ba năm vẫn chưa có con, Hoa Thiên Hùng từng có ý định tìm tiểu tam tiểu tứ giúp con trai nối dõi tông đường, kết quả vấn đề lại nằm trên người Hoa thiếu gia.

Hoa thiếu gia cũng không phải bất lực, chỉ là mắc chứng thiếu tinh và chết tinh, nhiều chuyên gia đã khuyên vị Hoa thiếu gia này sử dụng tinh trùng được quyên tặng, không nên dựa vào sức của chính mình, Hoa thiếu nghe xong tức giận muốn chết.

Sau khi Thi Lâm Nguyên cứu được Đinh Trạch, nổi danh khắp chốn, Hoa Thiên Hùng mang theo một số tiền lớn đến tìm Thi Lâm Nguyên, Thi Lâm Nguyên liền bốc cho Hoa thiếu gia mấy đơn thuốc.

"Thực ra, nếu thiếu phu nhân đã mang bầu, hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn đâu." Lục Vinh nói.

Hoa Thiên Hùng gật đầu: "Tuy nói vậy nhưng ta vẫn không yên lòng, nếu có một câu cam đoan của bác sĩ Thi thì vẫn tốt hơn.".

Lục Vinh gật đầu: "Ta biết rồi.".

Hoa Thiên Hùng chuyển mắt đến chỗ Lục Song Ảnh, lúc Lục Song Ảnh thấy Hoa Thiên Hùng tiến tới đã mặt dày mà tìm một chỗ ngồi cạnh Lục Vinh, ý đồ muốn kéo chút quan hệ với Hoa Thiên Hùng, khi Hoa Thiên Hùng cùng Lục Vinh nói chuyện, Lục Song Ảnh vẫn luôn không dám xen mồm.

"Ông chủ Hoa, thật là khéo, có thể gặp được ngài ở đây." Lục Song Ảnh mỉm cười.

Lục Song Ảnh ở trước mặt Hoa Thiên Hùng vô cùng nhu thuận, hoàn toàn không có khí thế trước đó nhe nanh múa vuốt với Lục Vinh.

Hoa Thiên Hùng nhìn Lục Song Ảnh: "Ra là Lục tiểu thư, Lục tiểu thư có quen biết với Lục lão bản sao?".

Lục Song Ảnh vừa định trả lời, Lục Vinh đã lên tiếng: "Ta và Lục tiểu thư không có quen biết gì nhiều, trước đây chúng ta có chút hiểu lầm, hiện tại đã xử lí xong.".

Lục Song Ảnh đỏ mặt, Hoa Thiên Hùng mắt cao hơn đầu, nói chuyện với sếp của cô nét mặt cũng không hề dễ chịu, một người như vậy lại cung cung kính kính đối với Lục Vinh, không cần nghĩ cũng biết cái tên Lục Vinh này không đơn giản.

Lục Song Ảnh cho rằng Lục lão gia tử muốn gả cô cho Lục Vinh là vì biết chuyện của cô và Lục Duẫn, sợ cô phá huỷ quan hệ của vợ chồng Lục Duẫn, cố ý dằn mặt cô, nhưng hôm nay gặp được Hoa Thiên Hùng, Lục Song Ảnh mới nhận ra, Lục lão gia tử sợ là đã nhìn trúng năng lực của Lục Vinh, muốn thông qua cô để lung lạc Lục Vinh, đáng tiếc...

Lục Song Ảnh còn muốn nhân cơ hội này bắt lấy Hoa Thiên Hùng, nhưng một câu nói của Lục Vinh đã phá hỏng toàn bộ dự định của cô.

Một nhân vật như Hoa Thiên Hùng đương nhiên rất có năng lực nghe lời đoán ý, Hoa Thiên Hùng vừa nghe đã biết quan hệ của Lục Vinh và Lục Song Ảnh căn bản không ra làm sao.

Hoa Thiên Hùng nhìn rượu đỏ và hoa hồng đặt trên bàn: "Có phải ta đã xen vào buổi hẹn hò của Lục lão bản rồi không?".

Lục Vinh cười cười: "Hôm nay là kỉ niệm lần đầu gặp mặt của ta và A Hiên.".

Hoa Thiên Hùng nhìn sang Thẩm Hiên, vừa cười vừa đứng lên: "Vậy ta không làm phiền hai vị nữa.".

Hoa Thiên Hùng đứng lên, nhìn qua Lục Song Ảnh: "Lục tiểu thư, cô cũng theo ta về đi, đừng quấy rầy Lục lão bản và Hiên thiếu hẹn hò.".

Lục Song Ảnh nở nụ cười miễn cưỡng: "Vâng". Lục Song Ảnh thầm mắng Lục Vinh không biết xấu hổ, đi ra ngoài hẹn hò với đàn ông mà không thèm giấu diếm, cứ quang minh chính đại như thế không sợ mất mặt à.

..................

Lục Vinh áy này nhìn Thẩm Hiên: "Xin lỗi, thật vất vả mới có được một bữa hẹn hò, còn đụng phải một kẻ không biết tốt xấu như vậy.".

Thẩm Hiên cười cười: "Không sao đâu, ăn cơm đi, đồ ăn ở đây rất ngon.".

Hoa Thiên Hùng đi cùng Lục Song Ảnh ra ngoài, sau đó tự mình ngồi xe rời đi.

Lục Song Ảnh nhìn theo xe của Hoa Thiên Hùng, trở lại cũng không được, đứng tại chỗ cũng không xong.

Lục Song Ảnh chần chờ một hồi, cuối cùng cũng không có mặt dày trở lại, đón một chiếc xe đến căn hộ của mình.

Lục Duẫn nhận được tin nhắn của Lục Song Ảnh lập tức đuổi tới.

"Hôm nay em gặp phải Lục Vinh?" Lục Duẫn mở cửa, vội vàng hỏi.

Lục Song Ảnh ngồi trên giường gật đầu: "Đúng vậy, em gặp hắn, còn gặp được cả Hoa Thiên Hùng.".

Lục Song Ảnh tức giận, mấy lần trước nàng muốn tìm Lục Duẫn, hắn đều lấy cớ không tiện gặp mặt, hôm nay vừa nhắc đến Lục Vinh thì Lục Duẫn lại vội vàng chạy tới.

"Hoa Thiên Hùng? Đây chính một con cá lớn!" Lục Duẫn kích động.

Lục Song Ảnh gật đầu: "Chính xác".

Lục Duẫn thầm nghĩ: Hoa Thiên Hùng có sản nghiệp lớn, nếu ông ta có điều gì còn chưa hoàn hảo thì chính là chuyện Hoa thiếu gia 35 tuổi vẫn chưa có con, đám họ hàng của Hoa gia rục rà rục rịch, muốn đem mấy đứa cháu đẩy đến làm con nuôi của Hoa thiếu, nhưng nghe nói gần đây vợ của Hoa thiếu đã mang thai rồi.

"Hoa Thiên Hùng còn đối xử với Lục Vinh rất tốt." Lục Song Ảnh nói.

Lục Duẫn khó chịu: "Tại sao chứ? Lục Vinh chỉ là một người bình thường thôi mà.".

"Lục Vinh có quen biết với Thi Lâm Nguyên, bệnh của Hoa thiếu là được Thi Lâm Nguyên trị khỏi." Lục Song Ảnh nói.

"Thật thế sao?" Lục Duẫn hỏi.

Vô hậu đại chính là tội bất hiếu lớn nhất, tuy cải cách đã qua nhiều năm, tư tưởng con người cũng đã thay đổi, nhưng những quan điểm thâm căn cố đế không dễ dàng thay đổi như vậy. Thi Lâm Nguyên trị khỏi bệnh cho Hoa thiếu, có thể nói lần này Hoa gia nợ Thi Lâm Nguyên một ân huệ lớn.

"Sao em lại gặp phải Lục Vinh?" Lục Duẫn hỏi.

Lục Song Ảnh chần chờ: "Em đi tìm hắn.".

Lục Duẫn bất an nhìn Lục Song Ảnh: "Em cãi nhau với hắn?".

Lục Song Ảnh có hơi tiếc nuối, lúc nhìn thấy thái độ của Hoa Thiên Hùng đối Lục Vinh cô đã cảm thấy hối hận, nhưng đã không còn kịp rồi.

"Chỉ cãi nhau mà thôi, có gì ghê gớm lắm đâu!" Lục Song Ảnh không vui đáp.

"Em nói gì với hắn?".

Lục Song Ảnh khó chịu nắm chặt ống tay áo: "Em nói em sẽ không gả cho hắn.".

Lục Duẫn bực mình: "Đang yên đang lành em đi nói mấy chuyện như thế làm gì?".

Lục Song Ảnh đột ngột đứng lên, tức giận mắng: "Lục Duẫn, anh hi vọng em gả cho Lục Vinh như vậy sao?".

Lục Duẫn phất tay: "Thôi, bây giờ có rất nhiều kẻ muốn bám lấy Lục Vinh, nếu em không muốn gả, sẽ có rất nhiều người tự nguyện thay em.".

Lục Song Ảnh nghe Lục Duẫn nói, giận sôi gan: "Lục Duẫn, anh là cái đồ chẳng ra gì!".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play