Lục Vinh kiểm tra quang não trên tay: "Tài khoản của anh bây giờ có chừng một trăm vạn.".
Thẩm Hiên gật đầu: "Chúng ta cũng không nên bán thuốc nữa. Hôm nay em thấy nhiều người lạ mặt lởn vởn xung quanh trung tâm gửi bán, nhìn quần áo thì có vẻ là người rất giàu có.".
Lục Vinh nhíu mày, đi trung tâm gửi bán thông thường toàn là những điểu ty* không có tiền, xuất hiện người ngoài mặc trang phục đắt tiền thì đúng là không bình thường.
(Edt: *kiểu người tự ti, thất bại trong cuộc sống)
"Hình như những người đó đang tìm kẻ gửi thuốc đi bán, thậm chí còn có người muốn xem cả băng ghi hình." Thẩm Hiên nói.
Lục Vinh trợn to mắt: "Mấy người đó nghĩ cái gì vậy? Vì một bình thuốc mà thật sự chạy tới nơi khỉ ho cò gáy này à? May là em đã cẩn thận chu toàn mọi việc.".
Thẩm Hiên cười cười: "Vừa đúng lúc, dù sao chúng ta cũng chuẩn bị rời đi rồi.".
Lục Vinh nhìn Thẩm Hiên, trầm ngâm một chút rồi nói: "Chúng ta đến trung tâm đăng kí kết hôn thay đổi thuộc tính hôn nhân đi.".
Thẩm Hiên kinh ngạc nhìn Lục Vinh: "Anh... tình nguyện sao?".
Lục Vinh gật đầu: "Đương nhiên, đổi thành hôn nhân bình đẳng sẽ tốt hơn.".
Thẩm Hiên sửng sốt, sau đó cười đáp: "Cảm ơn anh".
"Đây cũng là vì phòng ngừa vạn nhất, lỡ như hắn đột nhiên trở về thì ít nhiều gì em cũng có thể bảo vệ chính mình" Lục Vinh nói.
Thẩm Hiên nghe Lục Vinh nói thế, nội tâm chấn động mạnh mẽ, nếu Lục Vinh kia trở về thật thì cậu biết phải làm thế nào?.
"Hắn... sẽ không trở lại.".
Lục Vinh hơi chần chờ nói: "Hẳn là như vậy.".
Lục Vinh và Thẩm Hiên đi tới trung tâm kết hôn, ở đây có mấy cặp đôi đang chuẩn bị đăng ký kết hôn, Lục Vinh nhìn Thẩm Hiên: "Em chờ ở đây một chút, anh đi điền hồ sơ".
Thẩm Hiên gật đầu, cười ôn hoà: "Được".
"Thẩm Hiên, sao cậu lại xuất hiện ở đây? Đến để ly hôn sao? Nơi này không xử lí các thủ tục ly hôn đâu, cậu có thể qua bên kia đại sảnh.". Hoàng Nguyên cùng một người đàn ông đi tới.
Thẩm Hiên thản nhiên trả lời: "Tôi không đến để ly hôn.".
"Không phải là tốt rồi, cậu chỉ có gien cấp E, nếu ly hôn thì có lẽ sẽ bị trục xuất đến khu phóng xạ đấy". Hoàng Nguyên giễu cợt.
Thẩm Hiên cười nhạt, không thèm để ý đến sự khiêu khích của Hoàng Nguyên.
"Tôi đã thăng chức công trưởng". Thấy Thẩm Hiên không phản ứng, Hoàng Nguyên có phần bực mình nói.
Thẩm Hiên cười cười: "Ra là thế, vậy thì phải chúc mừng cậu rồi".
"Cậu đã từ chức rồi nên mới không biết thôi, xưởng khai thác mới vừa thay đổi chế độ phát lương, có phát thêm tiền cho công nhân. Sau khi điều chỉnh, tiền lương của nhân viên bình thường cũng đã lên đến một ngàn rưỡi, công trưởng thì được ba ngàn. Cậu rời đi thật không đúng lúc." Hoàng Nguyên than ngắn thở dài.
Thẩm Hiên cúi đầu, thản nhiên nói: "Vậy sao? Đúng là có chút đáng tiếc, nhưng sao cậu lại ở đây?".
"À, đây là Sa Minh, người yêu của tôi, hôm nay chúng tôi đến đây để đăng ký kết hôn, khác với hôn nhân của cậu, hai chúng tôi là hôn nhân bình thường". Hoàng Nguyên đắc ý nói.
Thẩm Hiên cười cười: "Thế à? Chúc mừng cậu".
Lục Vinh cầm một xấp tài liệu đi tới: "Thông tin đều đã điền xong, chúng ta đi qua bên kia giải quyết một vài thủ tục là được rồi.".
Thẩm Hiên gật đầu: "Được.".
"Lục Vinh, anh dẫn Thẩm Hiên tới nơi này làm gì thế?". Hoàng Nguyên hỏi.
Lục Vinh cười cười nhìn Hoàng Nguyên: "Chúng tôi đến đây thay đổi thuộc tính hôn nhân.".
"Thay đổi thuộc tính hôn nhân? Đổi thành cái gì?" Hoàng Nguyên nhíu chặt mày.
"Hôn nhân bình đẳng" Lục Vinh thản nhiên đáp.
Hoàng Nguyên giật mình nhìn anh: "Anh muốn thay đổi thuộc tính thành hôn nhân bình đẳng? Chi phí cho thủ tục đó hết mười ngàn lận đấy."
Lục Vinh gật đầu: "Tôi mới đổ được một khối pha lê, tuy không quý như huyết phỉ nhưng cũng bán được hơn hai mươi vạn, phí thủ tục mười ngàn tinh tệ vẫn có thể chi ra được.".
Hoàng Nguyên trợn mắt khiếp sợ, đồng thời cũng ghen tị: "Lục thiếu thật là may mắn!".
Lục Vinh gật đầu: "Cũng không tệ".
"Lục thiếu, anh có tiền cũng không thể tiêu như vậy đâu! Khối huyết phỉ lúc trước bị người nhà họ Thẩm mang đi rồi, nghĩ lại vẫn còn thấy đáng tiếc!". Hoàng Nguyên liếc nhìn Thẩm Hiên, rồi lại quét qua Lục Vinh, thầm nghĩ: Cái tên Lục Vinh này thật là mau quên! Lần trước bị Thẩm gia gạt thảm như vậy, bây giờ có tiền lại bỏ ra mười ngàn để thay đổi thuộc tính hôn nhân.
Lục Vinh nhíu mày, sắc mặt không đổi.
"Số 43" Lục Vinh kéo Thẩm Hiên đi: "Gọi chúng ta, mình đi thôi.".
Thẩm Hiên gật đầu: "Ừ".
Hoàng Nguyên nhìn theo bóng lưng hai người: "Chẳng trách sao Thẩm Hiên lại từ chức, một khối pha lê của Lục Vinh cũng có thể bán tới hai mươi vạn, chút tiền lương kia của cậu ta quả thật là không đáng nhắc tới".
"Không phải Lục Vinh thích Thẩm Hương Vân sao? Anh lại thấy hắn đối xử với Thẩm Hiên cũng không tồi đâu". Sa Minh hỏi.
Hoàng Nguyên lắc đầu: "Không biết nữa, có lẽ Thẩm Hiên đã mê hoặc được hắn ta rồi.".
Hoàng Nguyên cắn răng, thầm nghĩ: Cái tên Lục Vinh này thật là dễ dụ! Thế mà lại bị tên phế vật gien cấp E như Thẩm Hiên dụ dỗ.
"Cấp bậc gien của Thẩm Hiên tuy có hơi kém, nhưng dáng vẻ cũng thực không tồi!". Ánh mắt Sa Minh hiện lên mấy phần đen tối.
Hoàng Nguyên nghe Sa Minh nói, có chút khó chịu.
Khi Thẩm Hiên cùng Lục Vinh đi ra, Hoàng Nguyên không nhịn được tiến về phía hai người hỏi: "Xong rồi sao?".
Lục Vinh gật đầu: "Đúng vậy".
Hoàng Nguyên nhìn thứ trong tay Lục Vinh thì chấn kinh**, là giấy chứng nhận hôn nhân bình đẳng, tên ngốc Lục Vinh này thế mà làm thật!
(Edt: **chấn động + kinh ngạc)
"Lục thiếu, anh có biết khi trở thành vợ chồng bình đẳng, tất cả tài sản trong tài khoản của anh sẽ tự động biến thành tài sản của cả hai, trừ khi anh gửi tiền vào tài khoản riêng không?". Hoàng Nguyên nói.
Lục Vinh cười cười: "Cảm ơn cô đã nhắc nhở. A Hiên, vốn dĩ anh còn định chuyển mấy vạn đến tài khoản của em, nhưng bây giờ em cứ trực tiếp dùng tài khoản anh là được, đỡ phải phiền toái.".
Hoàng Nguyên nghe Lục Vinh nói đến mấy vạn tinh tệ thì cực kì ghen tị.
"Trễ rồi, chúng ta đi thôi.".
Thẩm Hiên gật đầu: "Được.".
-----------
Edt: *Tung bông* cho chính bản thân vì đã lê lết được 10 chương hí hí