“Tôi bị mù màu,” ông Whittaker phàn nàn với cái giọng quàu quạu rin rít khi ông ấy nhúng cọ vẽ vào chỗ để màu nâu và quệt nó lên bức tranh sơn dầu. “Đây có phải màu xanh không? Thế quái nào mà tôi có thể vẽ được mọi thứ khi mà các màu không được dán nhãn?”
Không bao giờ có những giây phút đều đều tẻ nhạt ở Trung tâm chăm sóc sức khỏe dài hạn Highlands, hay còn gọi là trung tâm bảo trợ xã hội. Giáo viên mỹ thuật mọi khi đã nghỉ nên tình nguyện viên chỉ cần hỗ trợ vài giờ như tôi gần như đã tiếp quản lớp này luôn. Người quản lý đưa màu vẽ, và tôi đến để giúp đỡ những người muốn có vài hoạt động nghệ thuật sau bữa tối thứ sáu.
Khi tôi đi qua ông Whittaker, bà Sylvia với mái tóc bạc cứng đơ đột nhiên đi qua chỗ tôi. “Ông ta không bị mù màu,” bà Sylvia ngồi xuống chỗ cái giá vẽ trống. “Ông ta đơn giản là mù mọi thứ thôi.”
Ông Whittaker nhìn tôi với khuôn mặt gầy gò tàn tạ khi tôi cúi xuống để dán những cái nhãn lên từng màu. “Bà ấy chỉ đang điên tiết vì ông không chịu nhảy với bà ấy trong buổi sinh hoạt tuần trước,” ông nói.
“Tôi điên tiết vì ông đã quên đeo răng giả trong bữa tối hôm qua.” Bà ấy lắc tay. “Ông đúng là một kẻ lăng nhăng,” bà ấy nói trong cơn giận dữ.
“Bà già không biết xấu hổ,” ông Whittaker cằn nhằn.
“Lần sau ông nên nhảy với bà trong buổi sinh hoạt,” tôi nói. “Điều đó làm bà cảm thấy mình như được trẻ lại.”
Ông vươn những ngón tay chai sạn ra và kéo tôi lại gần.
“Ông không biết nhảy. Nhưng đừng nói với Sylvia điều này, bởi vì bà ấy sẽ khiến ông khốn khổ cho mà xem.”
“Ở đây không có lớp dạy nhảy ạ?” Tôi thì thầm vào tai ông để ông vẫn nghe được mà không bị cả lớp phát hiện.
“Ông chưa bao giờ nhảy, chưa bao giờ là một Fred Astaire(1) cả. Nhưng giờ thì nếu cháu là giáo viên thay cho con dơi già Frieda Filzgibbons kia thì chắc chắn ông sẽ đến học.” Ông nháy đôi lông mày màu bạc mọc dài quá mức và vỗ mông tôi.
(1) Fred Astaire là một trong những vũ công vĩ đại nhất thế kỉ XX.
Tôi chỉ ngón tay vào ông. “Không ai nói với ông hành động vừa rồi được coi là quấy rối tình dục ư?” Tôi đã thực sự bị chọc tức.
“Ta là một lão già bẩn thỉu cưng à. Thời của ta không có thứ gọi là quấy rối tình dục và phụ nữ để đàn ông mua sô đa cho mình rồi để họ mở cửa cho mình vào nhà và để… nhéo mông mình.”
“Còn cháu sẽ để mấy đứa con trai mở cửa cho cháu, nhưng với điều kiện là họ đừng có ngóng trông gì từ cháu. Cháu sẽ làm thế và tất nhiên không có trò vỗ mông hay… nhéo mông gì cả.”
Ông xua tôi ra chỗ khác. “Haiz, mấy đứa con gái thời nay luôn muốn mọi thứ…”
“Đừng nghe ông ta nói, Kiara,” bà Sylvia nói, vẫy tôi qua chỗ bà. “Những gì cháu cần là một anh chàng tử tế… một quý ông thực sự.”
“Chẳng có thứ như thế đâu,” bà Mildred ngồi bên cạnh nói.
Một anh chàng tử tế ư? Tôi đã nghĩ rằng Michael là một anh chàng tử tế, và kết cục là anh ta thậm chí còn chẳng bao giờ đối xử với tôi như một quý ông.
“Có thể là cháu sẽ sống độc thân suốt phần đời còn lại.”
Cả bà Mildred và Sylvia lập tức lắc đầu một cách mạnh mẽ, tóc họ bay từ bên này qua bên kia. “Không!” Họ đồng thanh.
“Cháu sẽ không muốn thế đâu,” bà Sylvia nói.
“Cháu không muốn ư?”
“Ừ.” Bà nhìn qua phía ông Whittaker. “Bởi vì chúng ta cần họ… cho dù họ có là hiện thân của quỷ dữ.” Bà kéo tôi lại gần. “Bà sẽ không ngại nếu như ông ấy vỗ mông bà.”
“Lạy Chúa vì điều đó. Cháu à,” bà Mildred nói khi quệt cọ lên bức sơn dầu. Bà ấy đang vẽ một cái bóng đen trông như là một người đàn ông khỏa thân. “Tại sao cháu không bảo cậu Tuck tốt bụng đến đây và làm mẫu cho chúng ta nhỉ? Cháu đã nói là chúng ta có thể vẽ mẫu thật mà.”
“Thật ra thì khi đó cháu đã nghĩ tới một chú chó,” tôi nói.
“Không. Hãy mang cho chúng ta một người mẫu nam ấy”
“Ta sẽ không vẽ mấy thằng con trai đâu,” ông Whittaker hét lên từ phía đối diện căn phòng. “Kiara cũng phải làm mẫu chứ.”
“Cháu sẽ không thất hứa đâu,” tôi nói với cả lớp. Tôi nghĩ nếu tôi gọi thì Tuck sẽ đồng ý thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT