“Brandon, đừng hỏi nữa hoặc chị sẽ mách mẹ em lấy sô-cô-la mà không xin phép trước.” Tôi nhoài người tới và hôn lên đôi gò má giờ đã sạch sẽ của đứa em trai nhỏ. “Nhưng mà chị vẫn yêu em.”
“Đồ xấu xa.” Brandon nói thế, nhưng tôi biết thằng bé không hề buồn, vì nó nhảy tưng tưng ra khỏi bếp đầy vui vẻ thế kia mà.
Cuối cùng chúng tôi cũng được ở riêng với nhau. Carlos bước đến gần từ sau lưng tôi và nhẹ nhàng vén tóc tôi qua, để lộ một bên cổ. “Em đẹp quá.” Anh thì thầm bên tai tôi. Những âm điệu Tây Ban Nha ấy khiến phần sâu thẳm bên trong tôi run rẩy.
Tôi xoay người lại đối diện với anh. “Cảm ơn. Tôi thực sự cần nghe những lời này.”
“Lẽ ra tôi nên đi tắm và thay đồ cho kịp, nhưng tôi không muốn phải rời mắt khỏi em.”
Tôi đẩy anh ấy ra, dù thực tâm tôi rất vui khi anh nhìn tôi say đắm như thế. “Đi mau đi. Tôi không muốn trễ bữa tiệc trung học đầu tiên đâu.”
Bốn mươi lăm phút trôi qua, tôi vẫn cố đứng trên đôi cao gót vì sợ ngồi xuống sẽ làm nhăn chiếc váy mới. Mẹ cứ khăng khăng sơn móng tay tôi màu hồng, nên tôi cố không tỏ ra miễn cưỡng dù lòng vô cùng khó chịu. Chúng tôi đang ở sân sau, nơi bố mẹ đang chụp thêm vài tấm nữa sau những bức ảnh tôi đứng với ngôi nhà, với chậu cây, xe hơi, Brandon, và hàng rào, và những thứ khác…
Carlos kéo cánh cửa kính rồi bước ra sân. Bộ vest đen và chiếc sơ mi button-down đã thay thế áo thun, quần jeans rách thường ngày của anh. Nhìn anh sửa soạn như vậy vì tôi khiến tim tôi đập nhanh hơn và lưỡi tôi lại trở nên dày và nặng hơn, và càng dữ dội hơn khi tôi thấy anh đang cầm một chùm hoa cài trong tay.
“Ôi, trông ai đẹp chưa kìa. Thật ngọt ngào làm sao khi cháu đưa Kiara đến tiệc Chào Mừng.” Mẹ tôi nói. “Con bé luôn muốn đến bữa tiệc này.”
“Không có gì đâu ạ.” Carlos nói.
Tôi không xen vào họ và nói với mẹ rằng anh ấy làm như vậy chỉ vì chúng tôi đã thỏa thuận. Tôi chắc chắn nếu không có thỏa thuận đó thì giờ phút này chúng tôi sẽ không đứng ở đây và mặc những bộ đồ này.
“Của em này.” Carlos đưa ra chùm hoa đầy những sắc trắng, tím xung quanh bao lấy những nụ hoa vàng chính giữa.
“Đeo lên cho con bé đi, Carlos.” Mẹ tôi phấn khích nói và ôm máy ảnh lên.
Bố giữ máy ảnh lại và nói với mẹ: “Colleen này, chúng ta vào trong thôi. Anh nghĩ nên cho tụi nhỏ vài phút với nhau.”
Sau khi bố mẹ đã vào trong, Carlos đeo chùm hoa vào cổ tay tôi. “Tôi biết chúng không hợp với bộ váy.” Anh ngượng ngùng nói. “Chúng cũng không phải là hoa hồng, thứ tôi biết em đang trông đợi. Mà là cúc tây Mexico. Mỗi lần em nhìn chúng tối nay, hi vọng chúng sẽ khiến em nhớ đến tôi.”
“Thật đ-đ-đẹp.” Tôi nói và nâng chùm hoa lên mũi để có thể hít thật sâu mùi hương ngọt ngào của chúng.
Trên chiếc bàn ngoài kia là chùm hoa tôi dành tặng anh. Chỉ là một chùm hồng trắng đơn giản với vài chiếc lá xanh. Tôi cầm lấy và chìa ra cho anh xem. “Để tôi g-g-gắn nó vào ngực áo cho cậu.”
Anh bước đến. Tay tôi run lên khi cầm lấy chiếc ghim lớn và cố để đặt nó vào đúng vị trí. “Đây, để tôi làm cho.” Anh nói trong lúc nhìn tôi vật lộn để cài chiếc ghim qua dải băng màu xanh trên chùm hoa. Tay chúng tôi chạm nhau và tôi đột nhiên khó thở.
Sau khi chúng tôi miễn cưỡng chụp một vài tấm ảnh với bố mẹ, mây bỗng giăng đầy trời. “Xem chừng tối nay sẽ có mưa.” Mẹ nói rồi bảo tôi mang theo chiếc áo mưa màu nâu dù chẳng hề dính dáng gì với bộ váy nhưng lại chống nước rất tốt. Carlos trông thật hào hứng khi chở tôi bằng xe của anh Alex. Anh biết tôi sẽ thấy thật tuyệt vì chiếc xe trông rất hợp với cả hai đêm nay.
Sau mười phút lái xe, chúng tôi đến bãi đỗ xe của trường, khi này đã đầy nghẹt. Chưa kịp tới cửa thì chẳng biết từ đâu Nick Glass và hai tên to con khác chui lên chắn đường. Rõ ràng rằng bọn chúng không đến đây để nhảy… chúng đến đây để gây sự.
Tôi ôm lấy tay Carlos, lòng cứ sợ anh lại dính vào trận đánh nhau khác.
“Không sao đâu.” Anh nhẹ nhàng cam đoan với tôi. “Tin tôi đi, em.”
“Đây là đường của bố.” Nick nói và bước lại gần. “Bố không nhường đường đâu.”
“Tao thì không muốn như vậy đâu.” Carlos lên tiếng.
“Có chuyện gì ở đây vậy nhỉ?” Giọng Ram cất lên, cậu ấy đi tới cùng một cô gái mà tôi không nhìn ra là ai. Ram và Carlos là bạn học, và cảm giác thật tuyệt khi biết có một người sẵn sàng gặp nguy hiểm để bảo vệ cho Carlos dù là đang trong tiệc Chào Mừng đi nữa.
“Tụi tớ vẫn ổn, ha, Nick?” Carlos hỏi.
Nick nhìn lướt qua Carlos và Ram, rồi lại nhìn Carlos. Bạn bè của Nick không phải học sinh của Trung học Flatiron. Bọn chúng có vẻ chẳng ngại đánh đấm, nhưng cuối cùng Nick cũng chịu nhường một bước và để chúng tôi qua.
Carlos nắm tay kéo tôi qua khỏi bọn chúng không chút lo sợ.
“Nếu cậu cần gì, Carlos, có tớ đây.” Ram nhắn nhủ trong lúc chúng tôi cùng vào cổng chính của trường.
“Tớ cũng vậy nhá.” Carlos đáp lời, càng siết chặt tay tôi. “Nếu em muốn đi đâu khác, Kiara à, cứ nói với tôi.”
Tôi lắc đầu. “Thỏa thuận là thỏa thuận. Tôi muốn tìm thợ ảnh chụp vài tấm, tôi sẽ ghim lên tấm bảng nhám trên bàn học để nhớ về buổi tiệc nhảy đầu tiên này. Chỉ cần hứa với tôi, đừng đánh nhau nhé.”
“Theo ý em. Nhưng mà chụp hình xong, nếu em muốn đi đâu nữa thì nói với tôi nhé.”
“Giờ mình đi đâu?” Tôi hỏi.
Anh nhìn quanh một lượt những dải dây trang trí, những tấm poster và đám học sinh đang la hét nhún nhảy dưới tiếng nhạc điếc tai. Anh kéo tôi lại gần. “Nơi nào yên tĩnh một chút, riêng tư một chút. Tôi thực sự không nghĩ là mình muốn chia sẻ em với ai tối nay đâu.”
À thì là, tôi cũng không nghĩ là mình muốn chia sẻ anh đâu.
Chúng tôi chụp vài kiểu ảnh trước khi vào nhà thể thao. Thực ra thì thợ ảnh phải tạo mẫu cho chúng tôi, như thể tụi tôi là mấy con ma-nơ-canh trong tiệm tạp hóa vậy.
“Uống nước gì không?” Carlos gợi ý, tay anh vòng quanh thắt lưng, kéo tôi đến gần để tôi có thể nghe thấy giọng anh qua những điệu nhạc inh ỏi vọng thình thịch vào lồng ngực.
Tôi lắc đầu, tiếp tục nhìn ngắm xung quanh. Đa số mấy cô nàng đều mặc những bộ đầm ngắn cực kì với chân váy gấp nếp dễ dàng tung lên khi họ xoay vòng và nhún nhảy. Tôi trông thật lạc lõng trong bộ đầm đen, bó, dài và cổ điển này.
“Đồ ăn thì sao?” Anh lại hỏi. “Ở đây có pizza này.”
“Chưa đói.” Tôi vẫn nhìn đám người đang nhảy nhót. Hầu như họ đều nhảy thành nhóm, lên và xuống theo điệu nhạc. Madison không có ở đây. Lacey cũng không. Biết mình sẽ không phải nghe mấy lời lỗ mãng của bọn họ tối nay khiến tôi thả lõng hẳn.
Anh nắm lấy tay tôi và dắt tôi vào một góc xa xa trong nhà thể thao. “Nhảy thôi.”
“Anh vẫn chưa khỏe hẳn đâu. Đợi đến điệu nhạc nào đó chậm hơn đi. Tôi không muốn anh tự làm đau mình.”
Vờ như không nghe thấy tôi nói gì, Carlos bắt đầu nhún nhảy. Trông anh chẳng có vẻ gì là đau đớn cả. Nói đúng hơn, anh cứ như thể đã dành cả đời chỉ để nhảy đường phố vậy. Tiếng nhạc chói tai càng lúc càng đẩy nhanh tiết tấu. Nhiều người tôi quen không thể cảm được nhạc, nhưng Carlos thì khác. Anh thật tuyệt. Tôi chỉ muốn lui ra sau và nhìn anh chuyển động theo điệu nhạc như vậy thôi.
“Cho tôi thấy tài năng của em đi nào.” Anh đột nhiên mở lời. Một tia tinh nghịch lóe lên trong mắt anh khi anh nhướn mày. “Thách em đấy, cô gái bé nhỏ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT