Tôi ôm lấy Kiara, cảm thấy mình thực sự cần phải bảo vệ em. Nếu không phải tôi đang thảm thương thế này, có lẽ em đã không vuốt ve tay tôi đến khi tôi thiếp đi như bây giờ. Ngay cả khi đã chìm vào giấc ngủ tôi cũng không muốn em biến mất khỏi tầm mắt của mình. Rodriguez có thể sẽ làm hại em, và tôi không cho phép điều đó xảy ra. Chỉ cần Kiara an toàn là được. Tôi cũng phải cảnh báo cho Luis và mẹ nữa. Nhưng ngay bây giờ tôi cần phải ngủ để quên cơn đau này… chỉ vài phút thôi. Từng ngón tay Kiara vuốt ve dọc cánh tay tôi như xoa dịu đau đớn trong tôi. Tôi nhắm mắt. Nếu tôi chỉ ngủ trong vài phút thôi thì sẽ không sao đâu.

Tiếng cửa kẽo kẹt khiến tôi tỉnh giấc. Tôi giật mình nhận ra Kiara không còn ngồi cạnh mình nữa. Tôi cũng không thực sự hy vọng em sẽ trông chừng tôi trong lúc tôi ngủ. Tôi cố gắng ngồi dậy, nhưng xương và cơ của tôi cứ cứng đờ ra, từng khớp xương đau nhói lên. Tôi từ bỏ, và nằm đó, dưới lớp chăn, hy vọng người vừa đẩy cửa vào là Kiara chứ không phải bố mẹ của em, hay tệ hơn là… Brandon. Nếu thằng nhóc đó nhảy lên người tôi, thì kết quả sẽ không hay ho gì đâu.

Tôi nhắm mắt lại. “Kiara?”

“Tôi đây.”

“Làm ơn nói với tôi là chỉ có một mình em và tôi thôi.”

“Tôi không thể.”

Mẹ nó. Tôi cố gắng nhấn đầu sâu xuống gối một cách yếu ớt để che đi những dấu vết rõ ràng trên mặt.

“Carlos, nói cho chú biết chuyện gì đã diễn ra. Ngay.”  Chú Westford nói bằng giọng dứt khoát và nghiêm trọng. Thường thì chú ấy luôn dễ chịu và bình tĩnh, nhưng hôm nay thì không hề.

“Cháu bị đánh,” tôi nói. “Nhưng vài ngày nữa cháu sẽ ổn thôi.”

“Cháu đi lại được không?”

“Được, nhưng làm ơn đừng bắt cháu chứng minh lúc này. Một lát nữa đi. Hoặc ngày mai cũng được.”

Chú Westford kéo tấm chăn xuống rồi buột miệng chửi thề. Tôi không nghĩ là chú ấy biết chửi thề.

“Chú đừng làm vậy thì có lẽ sẽ tốt hơn,” tôi nói với chú ấy. Tôi không mặc áo, và chú ấy đang nhìn thấy trực tiếp những vết thương trên người tôi. Tôi nhìn sang Kiara, em đang đứng cạnh giường. “Em phụ lòng tôi rồi. Tôi đã bảo em là đừng nói với mọi người kia mà.”

“Cậu cần được giúp,” em nói. “Cậu không thể cứ tự một mình thế được.”

Chú Westford cúi người xuống, đối mặt với tôi. “Chúng ta phải tới bệnh viện.”

“Không phải ý hay đâu,” tôi nói.

Tôi nghe thêm nhiều tiếng bước chân hơn trong phòng. “Thằng bé sao rồi?” Anh tôi hỏi.

“Em đã huy động tất cả mọi người tới sao? Hay đây mới chỉ là một nửa số người thôi?” Tôi hỏi Kiara.

Anh tôi nhìn tôi rồi lắc đầu. Anh ấy xoa mặt, thất vọng, tức giận và cảm giác có lỗi đan xen trong vẻ mặt ấy. Nhưng đây đâu phải lỗi của anh ấy, là lỗi của tôi. Dù cho tôi có muốn như vậy hay không thì tôi cũng đã dấn sâu vào chuyện này, và sẽ tìm cách thoát ra. Còn ngay bây giờ tôi chỉ muốn bọn họ để tôi một mình, vì ngay từ đầu tôi đã chẳng muốn phải khai báo những kẻ nào dính líu vào vụ ẩu đả này và nguyên do tại sao chuyện này xảy ra.

“Em ổn, hoặc có tệ hơn nữa thì em cũng sẽ ổn sớm thôi.” Tôi nói với anh.

Giáo sư, với vẻ mặt mà nhìn kĩ sẽ thấy như của một người cha đang buồn rầu vì con trai của ông ấy, nói với Alex. “Nó không chịu đi bệnh viện.”

“Nó không thể đến đó,” Alex nói.

“Thật điên rồ, Alex. Người như thế nào mới không chịu đến bệnh viện ngay cả khi cần được chăm sóc y tế?”

“Người như anh em bọn cháu,” tôi nói với chú ấy.

“Chú không thích chuyện này, không hề thích một chút nào. Chúng ta không thể cứ ngồi đây và chẳng làm gì cả được. Nhìn thằng bé kìa Alex. Nó co rúm như một đứa con nít vậy. Chúng ta phải làm gì đó mới được.” Tôi nghe chú Westford đi qua đi lại trên thảm trải sàn. “Đúng rồi, chú có một người bạn tên là Charles, chú ấy là bác sĩ. Chú sẽ gọi để xem liệu chú ấy có thể qua và kiểm tra vết thương cho Carlos hay không.” Chú ấy quỳ xuống cạnh tôi. “Nhưng nếu chú ấy bảo cháu phải đến bệnh viện,” chú nói và lắc ngón tay trước mắt tôi, “thì cháu phải đến bệnh viện, nếu không chú sẽ kéo cháu ra khỏi nhà, và vừa đánh vừa chửi cháu đấy.”

Nói đến việc đánh và chửi thì… “Brandon đâu ạ?”, tôi hỏi. Tôi không muốn thằng nhỏ thấy tôi trước khi những chỗ sưng xẹp xuống.

“Sau khi Kiara kể ra mọi chuyện thì cô Colleen đã đưa nó về ngoại rồi. Thằng nhóc sẽ ở đó vài ngày.”

Cuộc sống mọi người trở nên hỗn loạn chỉ vì tôi. Chỉ riêng việc tôi chiếm một khẩu phần và một không gian trong nhà họ đã đủ tệ rồi, giờ thì thêm cả việc con của họ bị đưa đến nơi khác vì trong nhà có một thằng khốn như tôi. “Cháu xin lỗi,” tôi nói với chú.

“Không sao đâu. Kiara, bố sẽ đi gọi điện cho chú Charles. Hãy cho Carlos và anh trai được riêng tư một chút đi.” Khốn kiếp, tôi không hề muốn như vậy.

Khi cửa phòng đã đóng lại, Alex tiến lên cạnh giường. “Trông mày thật thảm hại, em ạ.”

“Quá khen.” Tôi nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của anh và thầm nghĩ có phải anh đã khóc khi biết tin tôi bị đánh không. Tôi chưa bao giờ trực tiếp nhìn thấy Alex khóc mặc dù chúng tôi đã từng trải qua một số thời điểm khó khăn. “Anh cũng không khác là mấy.”

“Là người của Devlin, đúng không? Kiara kể với anh rằng mày bảo đó là El Diablo.”

“Là bọn đã hại em ở trường ấy. Tối qua em đã dính vào chúng dù em không hề muốn như vậy. Và giờ chúng bảo em đã là người của Devlin.”

“Nhảm nhí thật.”

Mặc dù việc cử động rất đau đớn, nhưng tôi không ngăn được mình phá lên cười. “Anh đi nói như thế với Devlin ấy.” Một giây buột miệng… “Em đùa thôi. Tránh thật xa Devlin ra. Hiện anh không dính líu gì vào vụ này cả. Và hãy cứ như vậy đi, đừng dây vào. Đó là tất cả những gì em muốn.”

Tôi đã dần tỉnh táo nên có thể biết rằng Alex đang lắng nghe. Anh là anh trai tôi, là máu mủ của tôi. Mặc dù lúc nào anh cũng phiền phức, nhưng tôi luôn muốn anh sẽ tốt nghiệp đại học, rồi sinh ra những Alex và Brittany bé nhỏ khác luôn ồn ào và quậy phá và cũng phiền phức không kém. Những chuyện này, và Devlin… Tôi không thể lấy gì để đảm bảo rằng tôi sẽ thoát ra khỏi hắn. Tôi co người và thở gấp vào khi đang cố ngồi dậy, giá như tôi có thể nhanh chóng ngồi lên và giả vờ như tôi không hề bị đau. Tôi ghét cảm giác như mình là một kẻ yếu ớt và bị ai đó thấy mình đang gắng gượng như thế nào.

Alex ho vài tiếng rồi quay lưng lại để không phải thấy tình cảnh ấy của tôi thêm nữa. “Anh không tin được chuyện này lại xảy ra lần nữa.” Anh hắng giọng rồi lại quay sang tôi. “Devlin đã nói gì với em? Hắn cần em chắc chắn phải vì một lý do nào đó.”

Anh ấy càng biết nhiều thì sẽ chỉ càng lún sâu vào chuyện này mà thôi. Tôi không thể để chuyện đó xảy ra. “Em sẽ tìm hiểu.”

“Chắc chắn là mày sẽ lao đầu vào. Anh sẽ không rời khỏi đây cho tới chừng nào mày kể ra mọi thứ mà mày biết.”

“Nếu vậy thì em đoán là anh sẽ ở đây hơi bị lâu đó. Cứ thoải mái đi.”

Chú Westford gõ cửa và bước vào phòng. “Chú đã gọi Charles. Chú ấy đang đến đấy.”

Ngay sau đó cô W. cũng bước vào, tay cầm một cái khay. “Thật tội nghiệp cháu tôi,” cô nói rồi lập tức đặt cái khay xuống và vội đến chỗ tôi. Cô kiểm tra đôi môi tứa máu và mấy vết bầm của tôi. “Sao lại như thế này chứ?”

“Cô không muốn nghe đâu, cô W.”

“Cô ghét đánh nhau. Nó chẳng giải quyết được gì cả. Cô đặt khay vào lòng tôi. “Cái này là súp gà,” cô giải thích. “Mẹ cô nói món này sẽ xoa dịu mọi thứ.”

Tôi không đói, nhưng cô W. có vẻ rất tự hào về món súp gà của cô nên tôi đành ăn một thìa lớn chỉ để cô thôi nhìn tôi đầy lo lắng nữa.

“Ngon không?” Cô hỏi.

Thật đáng ngạc nhiên là thứ nước dùng ấm nóng và mặn mặn cùng với mì rất dễ ăn. “Ngon tuyệt”, tôi bảo.

Mọi người đều nhìn tôi như gà mẹ đang trông gà con. Kiara thì không sao, nhưng giờ tôi đang bị thương và tôi không muốn những người khác ở đây. Mà, nói về Kiara thì em đâu rồi nhỉ?

Ông bác sĩ đến, dành khoảng nửa tiếng kiểm tra vết thương của tôi. “Cháu thực sự đã dính vào một trận ẩu đả điên rồ đấy Carlos.” Ông ấy quay sang chú Westford. “Cậu ấy không sao đâu. Không bị chấn thương não, các vết thương cũng không sâu. Chỉ có điều sườn của thằng nhóc bị bầm quá nặng. Tớ không chắc rằng nó có bị nội thương hay không, nhưng xem màu vết bầm thì không có gì đáng ngại cả. Hãy để cậu nhóc được nghỉ ngơi một vài ngày và nó sẽ khỏe lại thôi. Thứ Tư tớ sẽ lại đến kiểm tra.”

Mọi người xuống nhà ăn tối, Kiara lẻn vào phòng tôi và đứng ở đầu giường, nhìn xuống tôi. “Tôi sẽ không nói xin lỗi vì đã kể chuyện của cậu cho mọi người. Cậu không hề mạnh mẽ như cậu vẫn nghĩ đâu, và còn một chuyện nữa…” Em cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi. “Giờ thì tôi biết rằng cậu không sao rồi, nên tôi quyết định sẽ không thông cảm cho cậu nữa. Nếu cậu đang dính đến ma túy thì tốt hơn hết là hãy thoát ra đi. Tôi biết rằng chỗ tiền trong cái phong bì giấu dưới gối của cậu không phải do bán mấy cái bánh quy nhân nam châm của tôi.”

“Tôi thích em khi em còn thông cảm cho tôi hơn,” tôi nói với em. “Và em đã tự đánh giá mình cao quá rồi. Tôi chẳng làm gì với đống bánh của em cả, thích thì tự đi mà bán chúng. Còn nữa, tôi không bán ma túy.”

“Vậy thì nói tôi biết tại sao cậu lại có số tiền đó?”

“Chuyện dài dòng lắm.”

Em nhìn quanh. “Chuyện gì của cậu cũng dài dòng cả, Carlos. Tôi chỉ muốn giúp cậu thôi.”

“Chả phải em nói em không cảm thông cho tôi đấy thôi. Vậy sao còn muốn giúp tôi?”

“Nói ra thì có vẻ thật ích kỉ, thực sự ích kỉ. Nhưng mà tôi không thể đứng nhìn bạn trai hờ của mình chịu đau khổ được.”

“Vậy nên em đang giúp em chứ không phải là giúp tôi sao?” Tôi cười cợt hỏi.

“Ừ đúng. Và chắc cậu cũng biết rằng cậu đã phá hỏng buổi tiệc Chào Mừng Năm Học của tôi rồi.”

“Sao cơ?”

“Có lẽ cậu chưa đọc trên thông báo, buổi tiệc sẽ diễn ra vào cuối tuần sau. Và nếu cậu không thể đi được, làm sao tối thứ Bảy cậu có thể khiêu vũ?”

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play