Thật kỳ lạ khi gặp lại Michael. Không phải tôi không biết anh ta sẽ có mặt ở đây, chỉ là tôi chẳng rõ tôi sẽ như thế nào nếu gặp lại anh ta sau khi chia tay. Tôi những tưởng chí ít thì mình sẽ lại có chút rung động hay nhớ về lý do mà chúng tôi quen nhau, nhưng thực tế nhìn thấy anh ta, tôi chẳng cảm thấy gì cả. Tôi đã hoàn toàn quên được anh ta. Chỉ có điều người tôi đang yêu sâu đậm lúc này lại chỉ thích những cuộc tình qua đường. Tôi không muốn mình chỉ thoáng qua cuộc đời Carlos. Tôi sẽ vờ coi những chuyện giữa hai chỉ là nhất thời và vô tình thôi. Nhưng mỗi giây chúng tôi ở bên nhau rất chân thực, tôi không thể cố nghĩ đó chỉ là nhất thời và vô tình được.

Tôi nhận ra mình luôn nghĩ về Carlos khi thức dậy mỗi sáng, khi thứ gì đó ở trường gợi nhắc về cậu ấy, và trước khi đi ngủ hàng đêm. Kể cả khi nghĩ về Michael lúc còn hẹn hò với anh ta cũng chẳng khiến tôi vui như bây giờ, như mỗi khi nghĩ về Carlos.

Dù Carlos có đang cố tỏ ra mình là một tên khốn thì tôi vẫn nhìn ra được con người thật của cậu ấy. Khi cậu ấy chơi với em trai tôi, tôi thấy một Carlos dịu dàng mà cậu ấy chưa bao giờ thể hiện ra với bất cứ ai khác. Khi Carlos trêu chọc tôi, con người tinh nghịch trong cậu ấy bộc lộ. Khi Carlos hôn tôi, tôi có thể nhận thấu lòng mong mỏi được yêu thương mãnh liệt của cậu ấy. Khi Carlos nấu thức ăn Mexico hay nói đệm tiếng Tây Ban Nha mỗi lúc trò chuyện, lòng trung thành với đức tin và văn hóa tỏa sáng quanh người cậu ấy như vầng hào quang.

Tôi biết rõ những điều tuyệt vời về Carlos, và đó cũng là lý do khiến tôi thấy mình gần gũi với cậu ấy hơn tất cả những người khác. Nhưng Carlos chưa bao giờ cho tôi bước vào góc khuất của cậu ấy, thứ đã khiến cậu trở nên cộc cằn, ích kỷ và xấu xa. Và tôi cũng biết rằng, vì góc khuất ấy mà cậu ấy không còn rung động trước bất kì ai.

Các đội chơi đang xếp hàng ở nửa sân của mình, đội của Tuck phát đĩa trước. Michael là người đầu tiên phóng ra và bắt lấy chiếc đĩa rồi nhanh chóng ném cho đồng đội. Không may là Carlos xuất hiện và chặn chiếc đĩa lại sau vài giây nó rời khỏi tay Michael.

Trong hai phút đầu trận đấu, đội Ultimates đã ghi bàn. Tuck đến và đập tay Carlos. Tôi phải thừa nhận rằng thật tuyệt vời khi nhìn hai người họ ăn mừng thay vì cãi vã.

“Carlos cừ quá”. Chị Brittany nói với tôi và anh Alex.

“Người nhà Fuentes mà, phải cừ chứ”. Anh Alex nói đầy tự hào.

Tôi biết Carlos sẽ chơi tốt, vì nếu không thì cậu ấy đã không chơi rồi.

Lúc Carlos bắt được chiếc đĩa lần nữa, Michael xông ra trước mặt cậu ấy và nói gì đó. Tôi không biết họ nói gì nhưng trông họ như muốn đánh nhau vậy. Và đúng là Carlos đã đẩy Michael ngã xuống đất sau khi cậu ấy ném đĩa sang cho đồng đội.

“Chơi xấu!” – Một người bên đội Michael la lên.

“Chơi xấu cái đầu cậu”. Carlos đáp trả. “Cậu ta đứng chắn trước mặt tôi”.

“Tôi nghe thấy cậu ta chế nhạo cầu thủ đội chúng tôi”. Tuck nói lớn rồi chỉ về phái Michael. “Cậu ta mới phạm luật.”

Michael đứng lên và chỉ vào Carlos. “Từ đầu trận tới giờ cậu ta cứ đứng chắn trước mặt tôi”.

“Chúng ta đang thi đấu một chọi một”. Tuck nói. “Cậu ấy chỉ đang phòng thủ cậu thôi.”

“Nhưng cậu ta đẩy tôi. Cậu thấy. Mọi người cũng đều thấy. Cậu ta nên bị loại mới đúng.”

Nếu Carlos bị loại thì trận đấu sẽ kết thúc, đội Ultimates sẽ mất quyền thi đấu. Carlos chợt nhìn về phía tôi khiến tim tôi như nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu ấy không tham gia trận đấu này vì Tuck nhờ cậu giúp, mà là vì tôi… và tôi thầm nghi ngờ rằng liệu cậu ấy có gây sự với Michael cũng vì tôi hay không.

Thật may mắn là trận chiến của họ kết thúc trước khi mọi chuyện mất kiểm soát, và trận đấu tiếp tục. Hai đội tranh đấu với nhau thêm khoảng một giờ nữa. Đội Ultimates thắng với tỉ số 13-9.

Khi tôi bước xuống khỏi khán đài, Michael cũng đồng thời đi về phía tôi. Anh ta không khác gì so với trước đây, trừ việc mồ hôi đầm đìa. Chiếc khăn rằn đã được gỡ xuống để lộ mái tóc màu nâu nhạt được chải gọn gàng hoàn hảo của anh ta. Tôi đã từng thắc mắc tại sao anh ta không bao giờ để lộ tóc ra ngoài, và giờ anh ta làm như thể đang chọc tức tôi.

Michael lấy khăn lau khô mồ hôi trên mặt. “Anh không biết là em cũng đến xem.”

“Hôm nay Tuck đấu”. Tôi nói, nghe như đang giải thích với anh ta. “Carlos cũng vậy.”

Anh ta nhíu mày. “Carlos nào? Thằng bê đê mà anh với nó suýt đánh nhau ấy à?”

“Anh nói đúng. Trừ một việc, cậu ấy không bê đê.”

“Đừng nói với anh là em thích thằng đó nhá.”

“Chính xác thì tôi không phải là thích nữa. Chúng tôi thực ra…”

Đột nhiên Carlos xuất hiện trước mặt chúng tôi. Cậu ấy chen vào giữa tôi và Michael, và không mặc ngoài. Mồ hôi cậu ấy dính vào tay cẳng tay của Michael. Anh ta nhìn tay mình vẻ ghê tởm rồi lấy khăn lau mạnh mồ hôi của Carlos đi. Như thể chưa đủ lớn chuyện, Carlos đứng sang bên cạnh và khoác vai tôi.

“Chúng tôi… đang hẹn hò”. Tôi nói với Michael.

Michael vờ như không thấy Carlos đứng cạnh tôi, anh ta hỏi tôi, “Nghĩa là sao?”

“Nghĩa là mỗi đêm cô ấy đều “bận rộn” với một gã Mỹ La-tinh quyến rũ đấy anh bạn.” Carlos nói xen vào rồi kéo tôi lại gần và cúi đầu hôn tôi.

Thay vì đáp lại cái hôn đó, tôi gạt tay Carlos ra và bước lùi lại. Cậu ấy nói như thể tôi là một trong những người ngủ với cậu ấy, như thể chúng tôi chỉ là bạn tình… kể cả khi đó không phải là tình bạn đi nữa.

“Dừng lại đi.” Tôi nói.

“Dừng cái gì cơ?”

“Hành động của cậu. Cứ bình thường thôi.” Tôi cố không để Michael nghi ngờ, đồng thời giấu Carlos những suy nghĩ của mình.

“Bình thường? Tôi không đủ bình thường với cậu sao?” Carlos nói. “Cậu muốn theo tên này chứ gì? Cậu không thấy tóc gã cứ giữ im thế à? Đấy mới là không bình thường. Cậu muốn quay lại với tình cũ thì cứ việc. Nếu cậu muốn cưới gã này và trở thành bà Kiara Barra suốt quãng đời còn lại thì hãy như thế đi.”

“Tôi không định…”

“Tôi không muốn nghe. Chào.” Carlos phớt lờ tôi và bỏ đi.

Tôi thấy mặt mình nóng lên vì ngượng khi nhìn Michael. “Xin lỗi nhé. Đôi khi Carlos hơi cộc cằn.”

“Em không có lỗi mà. Cậu ta chắc hẳn đang gặp chuyện gì đó. Và về chuyện lúc nãy ấy, tóc anh sẽ chuyển động… nếu anh muốn. Nghe anh nói này Kiara”, anh ta đổi chủ đề, “Đội của anh chuẩn bị tới quán Old Chicago ở Pearl Street Mall ăn trưa. Đi với anh nhé, Kiara. Chúng ta cần nói chuyện.”

“Không được rồi”. Tôi nhìn về phía Tuck, chị Brittany và anh Alex. “Tôi đi với vài người nữa…”

Michael vẫy tay với đồng đội rồi nói: “Anh phải đi rồi. Nếu em đổi ý thì em đã biết chỗ để tìm anh đấy.”

Tôi thấy Brittany và anh Alex đang nói chuyện với Tuck cạnh xe của tôi, còn Carlos thì mất biệt.

“Em ổn không?”, chị Brittany hỏi.

Tôi gật đầu. “Ổn ạ.”

“Xin lỗi nếu chị có hơi nhiều chuyện”, Brittany nói, “nhưng chị thấy Carlos khoác vai em rồi cực kì tức giận bỏ đi. Bọn chị chưa từng thấy cậu ấy như thế. Có phải em với Carlos đang…”

“Không. Bọn em không có.”

“Họ giả vờ hẹn hò, nhưng Kiara thì không thích như vậy.” Tuck lên tiếng.

“Anh sẽ đi tìm nó.” Alex thất vọng lắc đầu. “Phải chỉnh đốn nó mới được.”

“Đừng”, tôi lo sợ nói, “Em xin anh đấy”.

“Tại sao cơ chứ? Nó không thể cứ giả vờ hẹn hò với con gái người ta rồi sau đó đối xử với họ như thể…”

“Alex”, Brittany ngắt lời, “Anh hãy để tự hai đứa nó giải quyết đi”.

“Nhưng nó đang hành xử như thằng ng…” Anh Alex thôi không nói nữa khi chị Brittany siết tay anh.

“Chúng sẽ tự lo liệu được thôi.” Brittany bảo đảm với anh ấy, rồi nhoẻn cười. “Chúng ta đừng xen vào.”

“Sao em tự dưng lại triết lý thế?” Alex hỏi.

“Bởi vì bạn trai của em chẳng biết thông cảm với ai và lúc nào cũng đánh nhau được.” Chị ấy trả lời, rồi quay sang nói với tôi và Tuck: “Đó là tính cách ăn trong máu người nhà Fuentes rồi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, Kiara ạ.” Chị cam đoan.

Chỉ là, không biết liệu trái tim tôi đã vỡ thành từng mảnh trước khi mọi chuyện ổn thỏa hay chưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play