Chương 443:

 

Cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, người con trai mặc trên mình chiếc áo sơ mi trắng mi mày như họa khiến các cô gái không khỏi dừng lại vây thành một vòng tròn ngắm nhìn.

 

Hoắc Cảnh Hiền đen mặt, mỗi lần ra ngoài đều xem lịch kỹ càng mà sao vẫn đen thế nhỉ!

 

“Anh là Hoắc Cảnh Hiên khoa xx, lớp xx đúng không, em tên là !

 

… Hồi cấp ba em đã từng nghe tên anh, anh có điện thoại không? Em muốn cho anh số điện thoại.”

 

“Chào em, chị là tiền bối khóa trên, chị muốn quen em, thử tỉ có được không?”

 

“Xin chào bạn học Hoắc, tớ có thể làm quen với cậu được không?”

 

“Đó là Hoắc Cảnh Hiện á? Là Hoắc Cảnh Hiện thật ư? Hotboy trường mình đấy hả? Cái người cực kỳ đẹp trai đấy? Mau, tớ phải đi xem gương mặt tuyệt đỉnh của cậu ấy!”

 

Nghe thấy tiếng la hét thất thanh của đám con gái xung quanh Hoắc Cảnh Hiến phát điên lên được, xem ra cậu phải học từ người cha tốt của mình, xem ngày xưa ông ấy làm cách nào để thoát khỏi những cô ngốc này thôi.

 

“Ngu ngốc, còn tưởng mình là người nổi tiếng à, được mỗi cái mã còn bên trong thì thối nát, chẳng phải trai bao thì cũng là tên cặn bã.” Một giọng nói đanh đá truyền đến.

 

Hoắc Cảnh Hiên biết mình nổi tiếng, lúc nào cũng nghe các cô gái khen ngợi, nhưng không ngờ lần đầu tiên nghe thấy có người gọi mình là đồ cặn bã, lại còn cái danh xưng trai bao đáng xấu hổ kia. Cậu tức giận vô cùng, người con gái này đúng là không biết tốt xấu.

 

Dường như biết cậu đang tức giận nên các cô gái xung quanh tản ra tạo thành một con đường, cuối con đường lại chính là cô gái đó.

 

Cô gái tiếp tục đi về phía trước, không thèm nhìn đến gương mặt tức giận của cậu trai.

 

Hoắc Cảnh Hiên tiến lên vài bước, túm chặt ống tay áo của cô gái: “Cô tên gì?”

 

Nhìn thấy bàn tay trắng hồng mảnh khảnh kia nằm lấy mình, Thẩm Vân dù sao cũng là Thẩm Vân, đối với người mình không quan tâm cô chỉ lạnh lùng nói: “Buông ra, tôi ghét nhất bị người khác nằm tay áo, đồ không có tiền đồ. “

 

Bạn học Hoắc Cảnh Hiền trợn tròn mắt, đứa con gái chết tiệt này đã nói cậu không có tiền đồ vậy thì đừng trách sao cậu ác.

 

“Bạn học này, cho dù có thích tôi thế nào đi chăng nữa, bạn cũng không cần thu hút sự chú ý của tôi bằng cách này đầu. Dù tôi đã từ chối bức thư tình của bạn tối hôm qua, nhưng bạn không cần phải nói chuyện với tôi bằng giọng điệu này chứ.” Hoắc Cảnh Hiên nhìn cô.

 

Các cô gái xung quanh không thể nghe được nữa liền bắt đầu thì thầm: “Cô gái này đúng là không biết xấu hổ. Người ta rõ ràng đã cự tuyệt rồi, còn ngoan cổ theo đuổi người ta.”

 

“Chuẩn luôn, người ta không đồng ý liền đến báo thù. Tôi chưa từng thấy cô gái nào như thế này.”

 

“Cô ta ở khóa nào vậy? Có muốn gọi 500 anh em đến chửi chết không?”

 

Thẩm Vân căng thẳng : “ọe, tôi thích cậu ư? Thế thì thà mang tôi cho lợn ăn còn hơn!”

 

Hoắc Cảnh Hiền: “Cô em xinh đẹp à, thế thì tôi nhất định phải cho cô nếm thử mùi vị bị heo ăn là như thế nào!”

 

Thẩm Vân: “Tôi mà thích cậu thì heo biết trèo cây.”

 

Hoắc Cảnh Hiền: “Thế thì tôi cho heo trèo cây luôn.”

 

Thẩm Vân có chút thẹn, đối mặt với sự xúc phạm của Hoắc Cảnh Hiên, cô muốn phản bác nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ có thể cố ý chọc giận cậu.

 

Nói xong Thẩm Vân tức giận trở về phòng học, để lại Hoắc Cảnh Xuyên vẫn đang trầm ngâm.

 

Hoắc Cảnh Hiện đã có tính toán, trong đầu nghĩ đến dáng vẻ của Thẩm Vân, khóe miệng nhếch lên, ngón tay nhẹ nhàng xoay cây bút máy trong tay, trên bàn phát ra tiếng sột soạt.

 

Bước nhanh ra khỏi lớp, ngắm nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài lớp học khiến tâm tình cảm thấy thoải mái hơn.

 

Chuông ra chơi vang lên, đảm học sinh lao ra khỏi lớp như chim số lồng, Hoắc Cảnh Hiên chân đi chữ bát vênh váo bước vào giảng đường.

 

Chân của Hoắc Cảnh Hiện còn chưa bước vào tòa nhà dạy học được những người lao công dọn sạch sẽ không tì vết đã nghe thấy tiếng la hét của một nhóm nữ sinh.

 

“Hoặc Cảnh Hiên đến rồi.” Chỉ nghe thấy một tiếng động lớn, tất cả liền náo loạn hết lên. Các ô cửa của các lớp học xung quanh nhanh chóng chật kín người, các cô gái say mê ngắm nhìn vẻ đẹp xuất sắc của Hoắc Cảnh Hiền chẳng khác gì trong phim truyền hình.

 

“Thật sự không phải người nữa rồi, sao có thể đẹp trai phát hờn như thế chứ.” Hoắc Cảnh Hiện nghe được những lời bên tai, khóe miệng hơi nhếch lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play