Chương 37: Bị bỏ lại rồi

Cô nhìn vẻ mặt của anh, cô biết rằng đứa
trẻ này là nguyện vọng không thể nào thực
hiện được. Cho dù cô có làm gì thì cũng
không thể trở thành con dâu thực sự của nhà
họ Hoäc.

“Có một đứa con không được sao?” Diệp
Tĩnh Gia chưa từ bỏ ý định hỏi, nắm chặt hộp
quần áo trên tay, không nỡ bỏ xuống.

Cô nghĩ rằng sinh con giống như đi chợ
mua rau hay sao? Thích sinh mấy đứa thì
sinh mấy đứa: “Đừng làm loạn nữa, nếu cô
thích thì mua đống quần áo này về đi.” Đây
có lẽ là lòng tốt lớn nhất của Hoắc Minh
Dương đối với cô, Diệp Tĩnh Gia suýt chút
nữa thì mang ơn đội nghĩa mà cảm ơn anh rồi.

“Anh đang đùa à? Con còn không có thì

mua quần áo về để làm gì?”

Hoắc Minh Dương đẩy chiếc xe lăn đi
lướt qua đống quần áo trẻ em lên trước dẫn
đường cho Diệp Tĩnh Gia lên tầng ba. Nhìn
khắp nơi đều là búp bê khiến cho hứng thú
của Diệp Tĩnh Gia tăng vọt lên.

“Ai nói chỉ có trẻ con mới được mặt quần
áo?” Nghe thấy anh nói lời này, trong lòng cô
dâng lên một trận chua xót, ý của anh là
muốn mua cho cô một con búp bê, không có
nguyên nhân gì, chỉ là muốn mua một con
búp bê để ở bên cạnh cô, khiến cô quên đi
suy nghĩ muốn sinh con.

“Cảm ơn anh.” Không có lí do để từ chối,
cô thật sự muốn có một đứa con, cũng có
thể là vì cô ở nhà họ Hoắc không có ai bầu

bạn vậy nên cho dù Hoặc Minh Dương mua
cho cô một con búp bê thì cô cũng thấy rất
vui.

“Vậy tôi có thể chọn một đứa con gái
xinh xắn không?” Sinh con không thể tùy tiện
nhưng mua búp bê thì cô có thể chọn con

mà mình thích.

Hoắc Minh Dương gật đầu, Diệp Tĩnh Gia
có được câu trả lời liền vội vàng chạy đi tim
con đẹp nhất trong số những con búp bê ở
đây. Từ lúc bước vào cửa Hoắc Minh Dương
đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Diệp Tĩnh
Gia đang không ngừng tìm kiếm búp bê, bộ
dạng trông rất vui vẻ, cô như dung hợp với
nơi này, giống như cô thuộc về một nơi
không hề có bất kỳ mưu tính nào, như thiên
đường của một đứa trẻ đơn thuần.

“Cô thích chỗ này lắm sao?” Hoắc Minh
Dương nhìn Diệp Tĩnh Gia hỏi.

“Vâng, tôi rất thích chỗ này.” Diệp Tĩnh
Gia thật sự rất thích chỗ này, cô không quan
tâm Hoặc Minh Dương đang đợi ở đằng kia,
nơi này thật sự khiến cô không muốn rời đi,
cô không dám nhìn Hoắc Minh Dương, sợ
rằng sẽ bị anh gọi về.

Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.

“Diệp Tĩnh Gia, khi nào thì cô đi khám
bệnh vậy, tôi cảm giác bệnh của cô không
nhẹ đâu.” Hoắc Minh Dương đợi một lúc sau
liền lên tiếng hỏi Diệp Tĩnh Gia.

Nghe thấy lời này, Diệp Tĩnh Gia cuối
cùng cũng định đứng dậy rời đi, cô chọn một
con búp bê mô phỏng đẹp nhất, gương mặt
có một chút giống Hoäc Minh Dương. Bất kể
có giống thật hay không thì cô vẫn cảm thấy
rất giống. Nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia chọn một
vòng cuối cùng lại chọn con búp bê đầu tiên
mà cô nhìn thấy, Hoắc Minh Dương không
biết phải nói gì.

“Anh không cảm thấy nó rất đáng yêu
sao?” Diệp Tĩnh Gia lắc lắc con búp bê trước
mặt Hoắc Minh Dương, sau đó lại đặt nó lên
chân anh: “Anh ôm con búp bê, thuận tiện
nghĩ xem nên đặt nó tên gì.”

Nếu như là lúc trước thì Diệp Tĩnh Gia
nhất định là bị điên rồi mới dám làm như thế
này, nhưng bây giờ cho dù Diệp Tĩnh Gia có
làm gì thì tính khí của Hoắc Minh Dương
cũng không còn xấu như trước nữa, điều này
làm cho Diệp Tĩnh Gia rất rất hài lòng. Diệp
Tĩnh Gia vừa đẩy Hoắc Minh Dương vừa nghĩ
xem nên đặt tên gì cho con búp bê.

“Tôi có thể đặt cho nó họ Hoắc không?”
Khi ra đến cửa trung tâm thương mại, Diệp
Tĩnh Gia đột nhiên hỏi Hoắc Minh Dương.

Đây là sự đúng lúc của cô, đúng lúc anh
muốn có một đứa con, muốn một đứa con
họ Hoắc.

“Tùy cô”.

Cô vẫn nên cho quyền lợi của một con
búp bê: “Anh suy nghĩ thử xem, rốt cuộc nên
đặt như thế nào?” Diệp Tĩnh Gia nhìn Hoắc
Minh Dương, tuy rằng miệng hỏi như vậy
nhưng trong lòng cô đang nghĩ xem Hoắc
Minh Dương có phải đã tức giận rồi không.

“Vậy thì gọi là Hoäc Manh Manh đi.” Dù
sao cũng chỉ là tên của một con búp bê, có
tên gì cũng không vấn đề gì, đến lúc bọn họ
sinh con rồi thì đặt một cái tên đàng hoàng
cũng không muộn. Hoắc Minh Dương ngồi
trên xe lăn chìm vào suy nghĩ, đôi mắt sáng
suốt không còn chút sức sống nào, anh có
chút hối hận khi đưa Diệp Tĩnh Gia đến trung
†âm thương mại rồi.

Ra khỏi trung tâm thương mại, Diệp Tĩnh
Gia đội mũ và đeo kính râm cho Hoắc Manh
Manh, lại đắp chăn lên cho anh: “Anh nhìn

xem, như thế này trông nó có xinh không?”
Cô cười nhìn chiếc mũ của Hoắc Minh
Dương: “Anh ăn mặc như thế nào trông cũng
rất đẹp”.

Đẹp là từ để hình dung người phụ nữ,
trên mặt Hoắc Minh Dương không có biểu

cảm gì, mặc kệ cô làm việc.

Vệ sĩ lái xe đi theo sau, Diệp Tĩnh Gia đẩy
Hoắc Minh Dương đi ở phía trước: “Anh có
muốn đi đâu không?”. Chỉ cần Hoắc Minh
Dương muốn làm việc gì, Diệp Tĩnh Gia đều
sẵn sàng đi cùng anh. Màn hình led lớn trong
trung tâm thương mại đột nhiên chuyển sang
một đoạn quảng cáo, trong quảng cáo là một
người phụ nữ và một cây đàn piano. Người
phụ nữ mặc váy trắng ngồi trước cây đàn
piano đánh một bản nhạc, khi kết thúc thì
xuất hiện một dòng chữ: “Tô Thanh Anh sẽ đi
lưu diễn trên toàn cầu…”

Hoắc Minh Dương nhìn chằm chằm màn
hình lớn, Diệp Tĩnh Gia nhìn anh đột nhiên
cảm thấy ngưỡng mộ, ngưỡng mộ cô gái đó
có được tất cả sự chú ý của anh.

“Thật sự rất đẹp.” Diệp Tĩnh Gia nhẹ
nhàng nói một câu, không biết là đang nói ai,
Hoắc Minh Dương lại nghe rất rõ ràng, anh
nói: “Ừ, rất đẹp”. Trong mắt anh, Tô Thanh
Anh thật sự rất đẹp, chỉ tiếc là vẻ đẹp này
giống như một con bướm, nếu bị trói buộc
thì đồng nghĩa với việc chết đi.

“Anh đang nghĩ gì vậy?” Diệp Tĩnh Gia
biết Hoắc Minh Dương bây giờ không được
vui lắm: “Tôi từ trước đến nay không hề nghĩ
tôi ở trong lòng anh đặc biệt như thế nào,
nhưng thấy anh nhìn màn hình lớn với dáng
vẻ si mê như vậy liền cảm thấy trong lòng
đau đến không thở được.” Cô nói xong mới
cảm thấy bản thân đã thất lễ liền giúp Hoắc

Minh Dương giữ chặt chăn: “Đi, chúng ta đi
dạo xung quanh rồi về nhà thôi”.

“Ừ”. Hoắc Minh Dương nhìn Diêp Tĩnh
Gia, có chút lo lắng hỏi: “Cô có phải bị bệnh
rồi không?” Cô vừa rồi còn tràn đầy khí lực,
giờ phút này đột nhiên ủ rũ như vậy, thành
thật không nói lời nào có chút làm cho hắn
khó chịu.

“Rốt cuộc là anh thích cô ấy ở điểm nào?”

Tô Thanh Anh là điều tối ky, đến cả Hoắc
Minh Dương còn không dám đối mặt với điều
tối ky này: “Tôi đã nói cô bao nhiêu lần là
không được nhắc đến cô ấy rồi”. Hoắc Minh
Dương nổi giận, dọa cho Diệp Tĩnh Gia không
dám nói chuyện nữa, lập tức trốn ra phía sau,
không dám nghĩ Hoắc Minh Dương sẽ làm gì
tiếp theo. Chiếc xe vẫn luôn đi theo phía sau
nhìn thấy đằng trước dừng lại liền lập tức đi
xuống đẩy Hoắc Minh Dương lên xe sau đó
không chần chừ gì mà phóng đi. Diệp Tĩnh
Gia nhất thời không kịp phản ứng trước sự
thay đổi này, không còn gì nữa rồi, chỉ còn lại
con búp bê để chứng minh rằng Hoắc Minh
Dương lúc nãy đã ở đây. Gương mặt đơn
thuần của Manh Manh vẫn đang mỉm cười,
nhắm mắt nằm dưới mặt đất, khi Diệp Tĩnh
Gia cầm lên thì liền mở mắt ra, cô liền lặp đi
lặp lại hành động này chơi một lúc lâu. Cô
nghĩ rằng Hoắc Minh Dương không bóp cổ
cô là vì ở bên ngoài có rất nhiều người, anh
không muốn bị chú ý sau này. Diệp Tĩnh Gia
gọi điện cho Hà Thúy Mai: “Tĩnh Gia?”

Nghe thấy giọng nói của mẹ mình, hốc
mắt Diệp Tĩnh Gia bỗng chốc ướt lên: “Vâng,
mẹ, dạo này mẹ sống có tốt không ạ?”

“Mẹ sống rất tốt, khi nào thì con trở về?
Mẹ bảo chú Diệp đi mua sườn lợn mà con
thích ăn nhất”. Hà Thúy Mai biết con gái

mình tủi thân, giọng nói nghe cũng có vẻ khác.

“Con tạm thời không muốn về, mẹ ở
cùng với chú Diệp là được rồi”.

Tiếng còi xe qua đường khiến Hà Thúy
Mai chú ý đề sự bất thường: “Tĩnh Gia, con
đang ở đâu vậy?”

“Dạ không, con đi ra ngoài mua đồ, đang
định trở về đây ạ”. Diệp Tĩnh Gia nói dối Hà
Thúy Mai, cô không biết quay về phải làm thế
nào để Hoắc Minh Dương không tức giận nữa.

“Thật không? Con đúng lúc đang ở ngoài,
thế thì vẫn có thời gian trở về nhà ăn cơm
đúng không?”

Nói đến đây, cô bây giờ cũng không
muốn quay lại nhà họ Hoắc, chỉ có thể chấp
nhận trở về nhà cô một lát. “Vâng, vậy con ăn

bữa cơm rồi lại quay về”.

Hoắc Minh Dương trở về nhà, ngồi đọc
sách bên cửa sổ, đến bản thân anh còn
không để ý rằng mình cứ nhìn ra cửa nhìn
xem Diệp Tĩnh Gia đã trở về chưa. Đã một
tiếng trôi qua, trong lòng anh nghĩ rằng
đường xa nên Diệp Tính Gia vẫn chưa về đến
nhà; đã hai tiếng trôi qua, Diệp Tĩnh Gia vẫn
chưa về đến nhà, Hoắc Minh Dương đột
nhiên không thể bình tĩnh được nữa. Anh
thậm chí còn không biết Diệp Tĩnh Gia đã đi
đâu, không biết rằng cô có còn trở về nữa
không, có phải là đã xảy ra tai nạn ngoài ý
muốn gì rồi không.

“Mau đi, gọi điện cho mợ chủ hỏi xem cô
ấy đang ở đâu”. Hoắc Minh Dương gọi chị
Tiết đến phân phó.

“Vâng ạ”. Chị Tiết có chút không hiểu gì,
rõ ràng là cả hai người cùng đi ra ngoài bây
giờ lại không biết mợ chủ đi đâu rồi.

Nhìn thấy chị Tiết đã đi gọi điện thoại,
Hoắc Minh Dương cố ý dặn dò một câu:
“Đừng nói là tôi hỏi”.

Chị Tiết bật loa ngoài lên, Cố Tĩnh Gia
nghe điện thoại. Điện thoại vừa đổ chuông
cô nghĩ rằng là Hoắc Minh Dương gọi đến,
kết quả lại là chị Tiết.

“Có chuyện gì vậy chị Tiết?” Diệp Tĩnh
Gia khách sao hỏi.

“Không có gì, chị chỉ muốn hỏi mợ chủ
khi nào thì trở về, có cần chuẩn bị cơm
không?” Chị Tiết nhìn Hoắc Minh Dương nói.

“Không cần, em ăn ở nhà mẹ em rồi, chị
chăm sóc cho Hoắc Minh Dương một lát,
nấu đồ mà anh ấy thích ăn, nếu không ăn thì
lát nữa em mang một ít thức ăn về cho anh

ấy, có việc gì thì chị nhớ gọi cho em bất kỳ

lúc nào…’ Đầu dây Diệp Tĩnh Gia dường như
nói không hết những gì cô quan tâm.

Hoắc Minh Dương nghe không nổi nữa,
nhìn chị Tiết ý muốn cô ấy tắt máy đi: “Cô đi
ra ngoài đi”.

Sau khi chị Tiết rời đi, căn phòng trở nên
yên tĩnh trở lại. Nghe thấy khi anh lo lắng cho
Diệp Tĩnh Gia lại là lúc cô đang ăn cơm thì
lửa giận của anh càng bốc lên cao hơn nữa,
lại nghe cô lo lắng lải nhải không ngừng thì
trái tim băng giá của anh như được dung hòa
thêm một lần, cảm giác cảm xúc của chính
mình lại bị người khác nắm trong lòng bàn
tay như thế này khiến anh có chút không
thoải mái.

Sau khi Diệp Tĩnh Gia tắt máy, Hà Thúy
Mai liền nổi giận: “Tĩnh Gia, con đừng có lừa
mẹ, có phải Hoắc Minh Dương đó lại làm gì
rồi không? Chọc cho con không vui nên con
mới về đây”. Không ai hiểu con bằng mẹ, nếu
như không có chuyện gì thì Diệp Tĩnh Gia sẽ
không trở về đây, nghĩ lại nếu con gái xảy ra
chuyện gì thì cũng là do Hoắc Minh Dương
kia hại cả thôi: ‘Mẹ không cần biết, con suy
nghĩ lại xem, rốt cuộc là Hoäc Minh Dương
quan trọng hơn hay mẹ quan trọng hơn, mẹ
bây giờ chỉ lo con ở bên cạnh Hoäc Minh
Dương kia sẽ chịu nhiều tủi thân thôi”. Diệp
Tĩnh Gia đối với bà quan trọng như thế nào
không cần nói cũng hiểu, cho dù Hoắc Minh
Dương có thích con gái bà hay không thì
cũng không thể cứ tức giận là lại bỏ rơi vợ
không quan tâm như vậy được.

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con nhất định sẽ
quay lại nhà họ Hoắc”. Cô nợ nhà họ Hoắc
quá nhiều rồi, nhà họ Diệp xảy ra chuyện gì
đều là nhà họ Hoäc đưa tay giúp đỡ, làm sao
có thể qua cầu rút ván như vậy được. Đừng

nói nhà họ Hoặc có như thế nào, chi ri cần
nhìn đến việc chăm sóc Hoắc Minh Dương
thì cô không đồng ý rời đi như vậy được.

“Có phải con hoá ngốc rồi không? Mẹ
không cần biết, mẹ không cho phép con
quay về đó.” Hà Thúy Mai vội vàng nói, bà
cũng là vì muốn bảo vệ cho con mình, không
nỡ để con gái phải chịu ấm ức.

Lúc Diệp Tĩnh Gia rời đi đã thấy hối hận
rồi, không biết Hoắc Minh Dương có tức giận
không, mẹ cô bây giờ một mực ngăn cản trái
lại càng khiến cô càng kiên định hơn, không
thể nào ngăn được ý muốn trở về nhà họ

Hoắc của cô.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play