Chương 334: Kiện Tô Thanh Anh

 

Ban đầu còn có thể không quan tâm đến, nhưng bây giờ ai cũng rất lo lắng: ” Thanh Anh, con mở cửa ra đi, có chuyện gì chúng ta sẽ từ từ nói.” “Trong lòng cô có chút bất mãn, ban đầu có thể vui vẻ chấp nhận, nhưng bây giờ đã không thể chịu nổi rồi” Bất kể ngay từ đầu có sự cách trở, bây giờ đều không có, một chút lo lắng cũng không, tràn đầy sự quan tâm, ghét bỏ.

“Xuống hết đi” Cô dồn hết sức lực của mình, trút hết suy nghĩ ra, không hề do dự và càng không hối hận.

Thêm sự bất lực và khinh bỉ, cũng như trong lòng chán nản, lúc đầu không nghĩ ra gì, nhưng giờ nghĩ lại, cô ấy thiếu cũng như cần quá nhiều.

Đáng sợ nhất chính là cho dù cô cố gắng kiên trì theo đuổi thứ mình muốn.

Thì bây giờ không còn quan tâm gì nữa.

Bởi tình yêu trong chớp mắt đã

ắc Minh Dương và Hà Vân Phi càng hạnh phúc bao nhiêu thì cô càng đau khổ bấy nhiêu.

“Sao có khả năng vậy được? Nhà họ Hoắc chỉ vì Cố Vân Phi mà thay đổi thành người khác. Lúc đầu, cô cũng không nghĩ sẽ thay đổi nhiều như vậy, cùng lắm là chỉ có hài lòng hoặc không hài lòng, không tốt hay không xấu, nhưng chung quy vẫn là vì lợi ích” “Làm sao có thể không được? Hai người cũng có mối quan hệ rất mật thiết. Nói cho cô biết tại sao lại không thể?” Trái tim gần như tan nát, Sau bao nhiêu năm tính kế như vậy, phải trả giá rất nhiều, cô thậm chí còn tiếc dùng cả loại thủ đoạn này……Nhưng cuối cùng, cô không tranh lại được với Hà Vân Phi bị cô ấy cướp đi mọi thứ.

“Cô muốn như thế nào? Suy nghĩ cái gì? Mỗi một câu hỏi hiện lên trong đầu khiến cô không biết phải lựa chọn như thế nào.

Mọi kế hoạch cho cuộc sống cần phải được thực hiện.

Tương lai sau này thế nào còn chưa nghĩ đến, cô cũng không còn trẻ, không thể cùng Hoắc Minh Dương thân thiết như ngày xưa nữa rồi.

Hơn thế nữa cho dù ra sao cô vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời, không do dự hay phản kháng điều gì.

Cho dù đó là những thứ ban đầu cô rất muốn, cũng không muốn tiếp tục đòi hỏi, chính là do sự xuất hiện của Hà Vân Phi, cô ta đã phá hỏng tất cả những gì đang có.

Lúc đầu còn có thể hòa thuận với nhau, nhưng bây giờ đơn giản là sống chung cũng không có khả năng: “Ta không biết phải nói gì, nếu con cần gì, bạn có thể nói với ta bất cứ lúc nào.” “Không có gì đâu, con chỉ muốn ngủ một chút thôi.” Cô rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, bây giờ cô ấy đã hoàn toàn biến thành một người khác, cô ấy không còn biết điều cô ấy muốn là gì, như thể cô ấy có được tất cả và mất đi rất nhiều.

Cô từng chỉ cần một bước là trở thành vợ của Hoắc Minh Dương, nhưng bây giờ là một khoảng cách ngàn dặm.

“Được, vậy con nghỉ ngơi trước đi, cần cái gì thì nói cho bố và mẹ con biết.” Ông đứng ở ngoài, nghe được Tô Thanh Anh khóc, một câu an ủi ông không thể nói ra được, cho dù trong lòng miễn cưỡng, nhưng đứa con gái duy nhất của ông đã biến thành một người khác.

Tô Thanh Anh tràn đầy năng lượng chơi piano ngày đó không còn nữa rồi, thay vào đó là một Tô Thanh Anh lòng đầy oán giận, hoàn toàn tuyệt vọng.

Cô không trả lời, cũng không khóc thành tiếng.

Bố Hoắc ở bên ngoài vô cùng lo lắng, không có cách nào thay đổi được hiện trạng, điều đáng buồn duy nhất là cô không còn tự tin như lúc đầu, cũng như không còn kiên cường.

Hoàn toàn trở thành một người khác.

“Con cũng không biết phải nói thế nào, nếu như con cần gì, con sẽ nói cho bố biết” Nói xong cô dừng lại, một chút cảm giác khó xử cũng không có, phần lớn là không thèm để ý.

Cô không biết điều gì đáng để thích đến vậy.

“Bây giờ bố rất đau đầu, con cần cái gì, nhớ nói cho bố biết.’ Ông lo lắng nói, chỉ có thể rời đi.

Ông rất hiểu tích cách con gái của mình, nhanh chóng gọi điện cho bà Hoắc, nhưng bà không nhấc máy.

“Xem ra, bà Hoắc cũng không đứng về phía mình” Bà có hơi ngạc nhiên, không ngờ bà Hoắc đột ngột thay đổi lập trường của mình nhanh đến vậy, bà vốn không bao giờ để ý nhiều đến chuyện này.

“Bố nó à, nếu con bé cứ tiếp tục như vậy, tôi sợ sẽ có chuyện không hay xảy ra, ngộ nhỡ con bé sẽ nghĩ quẩn” Mẹ kế của Tô Thanh Anh rất lo lắng, như thể bà đang ra dáng một người mẹ, đơn giản giống như bà đang rất quan tâm Tô Thanh Anh.

Bố Tô yên tâm hơn với con gái: “Bây giờ tôi cũng không có cách nào, trừ khi con bé có thể xóa tan mọi thứ khỏi suy nghĩ của mình, nếu không ai cũng không thể giúp con bé được.” Trong lòng ông rất khó chịu, ban đầu còn cố gắng nghĩ đơn giản nhưng bây giờ thì không thể.

“Ông nói xem, là do Hoắc Minh Dương không chịu bỏ cuộc không tiến tới, hay là còn nguyên nhân nào khác?” Bà muốn biết rõ ngọn nguồn, rốt cuộc chuyện giữa Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi đang có chuyện gì mà không ai có thể giải thích rõ ràng.

Bà rất hứng thú muốn biết, cho dù là tin tức nhỏ nhất.

“Bà đừng quan tâm Tô Thanh Anh nhiều đến vậy, thật lòng bà muốn con bé trở thành con ruột của mình ư?” Ông đột nhiên hỏi vậy làm bà á khẩu không nói được gì. Thật ra mà nói bản thân mình cũng không biết phải làm sao.

“Đương….Đương nhiên, em và con của chồng trước không ở cạnh nhau, bây giờ ở đây chúng ta chỉ có một đứa con, dĩ nhiên em coi con bé như con ruột của mình” Lời nói của bà nghe rất êm tai, vừa lòng mà nói, không thể hiểu được ý gì trong đó.

Không gì có thể thoát khỏi mắt của ông, cho dù không có quá nhiều điều quá đáng, nhưng cũng có một số ý kiến không tốt.

““Được rồi, tôi hiểu rồi, chỉ cần bà nói khéo, sẽ không thiếu thứ gì đâu” Bố Tô có chút khó chịu nói, ngoài sự không tin tưởng, trong giọng điệu còn có chút cảnh cáo.

Bà gượng cười, không khỏi lộ vẻ không thoải mái với người này.

Đáng sợ nhất là có một số chuyện, cho dù không đi đến đâu, nhưng cũng không cách nào khiến người ta tin tưởng.

Ngay từ đầu bà không quan tâm cũng không lo lắng bất cứ chuyện gì, nhưng trở thành như bây giờ, tất cả đều phải giữ trong lòng, che giấu không biết nên biểu hiện ra sao.

Suy nghĩ của hai người họ Tô này thay đổi quá chóng mặt, trong lòng bà có hơi sợ hãi, sợ ông ta sẽ biết gì đó: “Thật sự em không có ý gì hết, em rất quý con bé, không muốn con bé phải chịu oan ức” Nghe

được lời nói của bà, nói không cảm động là giả, không muốn nghĩ điều gì và càng không biết nên làm cái gì.

“Tôi cũng không có ý gi chỉ là lo lắng thôi-‘ Bà lo lắng nói, cho dù trong lòng có chút bất mãn lớn, cũng không phải là không thể chấp nhận được.

“Thật sự xin lỗi, chuyện Tô Thanh Anh lần trước, em quả thực không biết…” Bà cảm thấy hơi khó chịu, hơn nữa lại càng thêm hụt hãng, rốt cuộc cô cũng không thể làm gì được, xoắn xuýt không biết phải làm sao.

Ngày qua ngày, bà dần thay đổi thành một người khác, học cách bao dung nhãn nại với gia đình họ Tô.

Cho dù bà không thích điều này.

“Tốt nhất nên như vậy, ngày mai tôi phải ra ngoài, nếu có chuyện gì xảy ra, phải nói cho tôi biết, tôi sẽ nhanh chóng quay về” Ông dừng lại, bình thường ông là người bình tĩnh, dù trong lòng có hàng vạn điều không vui thì cuối cùng đều tan biến.

“Được, em hiểu rồi, trong lòng em biết rõ sự tình” Ông nói xong quay về phòng, bỏ lại bà một mình ở đây.

Hành động của nhà họ Tô đã nói cho bà biết, cho dù trong lòng bất mãn ra sao cũng phải tiếp tục dung túng, trừ khi bà muốn ra đi với hai bàn tay trắng.

Bằng không, bà phải chịu đựng rất nhiều chuyện, bà không hề thương hại Tô Thanh Anh chút nào, bởi vì mọi người đều biến bà thành thủ phạm.

“Anh muốn cái gì, mau nói cho em biết, em bây giờ có chút lo lắng, cũng không biết làm sao hơn, nếu cần anh có thể tìm em” Bà hứa rằng anh ấy luôn cảm thấy mình thiếu một thứ gì đó, ngay từ đầu bà đã không biết phải làm mọi thứ như thế nào, và bây giờ cho dù bà có làm gì đi chăng nữa thì cũng không ảnh hưởng đến mọi thứ.

Mọi chuyện trong nhà họ Tô không liên quan đến bà, và bà sẽ nhanh chóng rời khỏi đây.

Chưa kể, Tô Nghiệp Thành hình như đã phát hiện ra điều kỳ lạ gì đó, khiến cho bà rất lo lắng.

Nếu ông ta biết bản thân bà còn nhớ thương tới người con kia, thậm chí lần trước bà còn không ngăn cản Tô Thanh Anh tự sat, nếu bị phát hiện không biết có bị ông ta giết chết hay không.

Nghĩ đến đây bà rùng mình, chắc không độc ác đến vậy đâu, bà cố gắng trấn an bản thân, cố gắng giữ bình tĩnh.

Trước khi đặt một số tiền lớn như vậy vào thẻ của con trai bà, có lý do gì mà Tô Nghiệp Thành lại không phát giác ra chuyện này, vừa rồi chỉ là một lời cảnh cáo.

Thật là khủng khiếp, người đàn ông này không hề cho bà một chút cảm giác an toàn nào, ngay cả bản thỏa thuận tiền hôn nhân đã được viết từ sớm.

Nếu bây giờ mà ly hôn, bà một xu cũng không có, thật sự rất đáng sợ.

Hôn ước năm đó đã định, muốn ly hôn, bà sẽ không có tiền, điều này không chỉ khiến bà bất an mà còn rất kinh khủng.

Không thể tin được bản thân mình sẽ đi đến bước đường cùng này, bị nhà họ Tô đuổi đi, không bao giờ được quay trở lại.

Điều này còn đáng sợ hơn cả cái chết, nếu xảy ra, bà thà rằng chết cùng Tô Thanh Anh còn hơn.

Sau khi hạ quyết tâm, trong mắt bà chợt lóe lên vẻ lạnh lẽo, sau đó lại chuyển sang biểu cảm như trước.

“Thanh Anh, con có chuyện gì nhất định phải nói cho mẹ biết, mẹ rất lo lắng cho con” Khi bà nói ra, thậm chí còn không tin vào bản thân, cho dù không thể chịu đựng được nữa, hiện tại đều không quan tâm lắm đến một số chuyện.

Từ đầu có thể coi như không có gì.

“Không cần, bà chăm sóc cho bố tôi đi” Bao nhiêu năm nay Tô Thanh Anh vẫn giữ thái độ như vậy, nhưng bà phải cố gắng biến thành một người mẹ kế tốt.

Con người này thật nhàm chán: “Con đừng kích động, nghỉ ngơi đi” Bà hạ giọng nén tức giận, không dám khiến cho con bé không vui, sợ sau khi đắc tội bà sẽ không hái được trái ngọt.

“Tôi khuyên bà nên tránh xa tôi ra, nếu không đừng trách tôi đuổi bà ra ngoài, đến lúc đó con bà cũng không sống nổi đâu” Cô nói rõ ràng, rất bất mãn với người mẹ kế này.

Cô không vui, muốn biến cả thế giới này không vui, bản thân mình đau khổ, cớ gì lại lôi người mẹ kế này chịu chung.

Chính sự thay đổi này đã khiến bà dần trở thành một con người khác.

“Mẹ không biết phải nói gì, con có thể quyết định những gì con muốn. Mẹ không muốn tranh cai bất kỳ vấn đề nào liên quan đến quan hệ này, nhưng mẹ phải nói rõ với con” Khi Tô Chính Nghiệp ở đó, bà không dám nói ra bất cứ điều gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play