Chương 296: Hoắc Minh Dương ở đâu

 

Đón Đại Bảo trở về, Đại Bảo thấy Lữ Hoàng Trung vui vẻ khác thường, không biết tại sao, chỉ cần Đại Bảo ở bên cạnh Lữ Hoàng Trung, cảm thấy bọn họ mới là bố con, mà cô bất quá là một người ngoài giữa một nhà ba người bọn họ.

Đối với điều này cô không hề bài xích.

Nếu như Đại Bảo cùng Lữ Hoàng Trung có thể chung sống hòa hợp, đối với cô mà nói được nhiều hơn mất.

“Không biết em nghĩ như thế nào, có gì cân cứ nói với anh” Anh không nói thêm gì nữa, toàn tâm toàn ý suy nghĩ phải làm gì có thể cứu vãn lúng túng.

Khá là bối rối, càng không biết phải làm sao mới có thể trở nên vô hình trong mắt đối phương.

Giữa hai người các cô giống như có một đại dương vô tận không cách nào vượt qua, cho dù cái gì cũng không nói, vẫn luôn có thể cảm giác được trong xương bài xích.

Bởi vì liên quan đến Hoắc Minh Dương, gần đây tất cả tâm tư cô đều đặt trên người người đàn ông kia.

Có Lữ Hoàng Trung giúp cô trông đứa trẻ, cô mới có thể tử tế suy nghĩ, ngày mai đến tòa án rất nhiêu vấn đề cần phải đối mặt.

Cô mới vừa mở máy vi tính ra muốn lên internet tra tin tức, liên vội vàng đóng trang mạng, không nghĩ tới người đàn ông này có thể làm được nhiêu chuyện cô không ngờ như vậy.

Bỗng nhiên rất muốn biết, nên làm như thế nào có thể che giấu yếu ớt hiện tại, càng ngày càng nhiều thứ ép cô không thở nổi.

Công việc đối với cô mà nói là thoải mái nhất.

Chuyện nên làm cũng không biết phải làm sao cho phải.

Mới vừa rồi cô còn không biết Hoắc Minh Dương rốt cuộc chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên bắt đầu lo lắng, bởi vì người đàn ông kia, cô hận mình không chịu thua kém.

Thậm chí bắt đầu nhớ lại trước Hoặc Minh Dương đã nói với cô…

“Tôi từ bỏ rất nhiều thứ, nhưng cũng không có cách nào khiến cho tôi hoàn toàn từ bỏ em” Thái độ cùng giọng anh nói chuyện khiến cho cô cảm thấy yêu sâu sắc, cô tin tưởng anh yêu cô, trừ điều này không tìm được lý do khác.

Thật ra thì từ sau khi Hà Vân Phi rời đi, Hoắc Minh Dương bắt đầu bị bà Hoắc xem thường.

Bất mãn của bà đối với Hoắc Minh Dương ngày càng càng sâu.

“Con rốt cuộc để cho người đàn bà kia càng lúc càng không coi ai ra gì, hửm? Con xem thử đi, Thanh Anh nằm bên trong, còn con thì cùng người đàn bà kia tiếp tục dây dưa không rõ như vậy.’ Thanh âm Bà Hoắc nói không lớn không nhỏ, bà Tô ngược lại không có nói gì, chỉ một mực khóc, đại khái cảm thấy những gì nên nói đều được bà Hoắc nói, bà không cần nói bất kỳ điều gì nữa.

“Bất kể cô ấy có chuyện gì, con cũng sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm” Trừ điêu này ra, Hoắc Minh Dương không thể bảo đảm quá nhiều.

Anh nặng nề nhìn người đàn bà bên trong, dáng vẻ cô ngủ say, khiến cho anh khá bận tâm, thậm chí sợ, không biết có điều gì khiến anh khó mà lựa chọn như vậy.

“Xin lỗi, ông Tô, thằng bé này tôi cũng không biết làm thế nào.” Lời xã giao dù sao bà Hoắc cũng phải nói ra, quan hệ hai nhà thân thiết nhiều năm, có vài thứ không nói ra cũng hiểu, cũng không vì nguyên nhân gì, chẳng qua đơn giản là cảm giác không biết phải làm sao cho phải.

“Bệnh nhân có phản ứng, các người đi mau xem thử” Bác sĩ cùng y tá cũng vội vã chạy tới, vội vàng chạy đôn chạy đáo xem thử, không biết nên nói cái gì, nhưng bây giờ đã không có bất kỳ nguy hiểm gì, “Xin chào, xin nhường đường, bây giờ chúng tôi phải kiểm tra thân thể cho bệnh nhân” Nói xong một đám người liền vọt vào phòng m hộ, kéo rèm lên bắt đầu kiểm tra.

Bà Tô cơ hồ là khóc choáng váng trong ngực Tổng giám đốc Tô, cũng không phải là con gái ruột thịt, ông không biết bà ta có cái gì để mà khóc, nhưng lại không tiện vạch trần, dứt khoát mặc kệ.

Bà Hoắc lo lắng chờ đợi kết quả, luôn lo lắng sợ xuất hiện điều gì bất ngờ, rất sợ Hoắc Minh Dương lưng gánh trách nhiệm.

“Minh Dương, một lát chờ Thanh Anh đi ra, con ngoan ngoãn ở lại với nó đi” Đối với Hoắc Minh Dương không yêu cầu gì khác biệt, chỉ hy vọng anh đối với Tô Thanh Anh có thể khá hơn chút, cũng không thể bao nhiêu vất vả mới cứu lại được con lại phạm sai lầm nữa.

“Được rồi, mẹ đừng nói nhiều như vậy, con cũng không cân nhắc nhiều như vậy” Anh lên tiếng cự tuyệt ý tốt của mẹ Hoắc.

Chuyện này Tô Thanh Anh khiến cho anh rất bất mãn, dùng phương thức cực đoan như vậy trói buộc anh, nếu như không phải là bởi vì mẹ Hoắc, anh căn bản cũng sẽ không đến.

“Nhà họ Tô muốn bồi thường gì, con đều đáp ứng, những thứ khác, con sẽ không cân nhắc” Hoắc Minh Dương nói như vậy cũng coi như một bảo đảm, cũng có nghĩa là anh đã lựa chọn, trừ Hà Vân Phi khiến cho anh không có cách nào thay đổi lựa chọn ra, không có bất kỳ người nào thay đổi được anh.

Mẹ Hoắc lửa giận xung thiên, không biết nên nói cái gì cho phải, nhưng không cam lòng, “Con ăn nói thế nào với bác Tô con hả?” Biết rõ trong hoàn cảnh này có mấy lời không nên nói như vậy, anh vẫn hết lần này đến lần khác phạm sai lầm, như vậy Hoắc Minh Dương căn bản không đáng được thông cảm.

Bà đã bỏ ý vốn muốn thuyết phục Hoắc Minh Dương, anh căn bản cũng không để ý đến bà Hoắc, chỉ có Đinh Thanh Uyển không ngừng an ủi bà.

cảm giác được cơn tức giận của bà Hoắc, anh cũng khá hối hận đi tới nơi này, nếu như không phải là mình nhất thời nhân từ, bây giờ Tô Thanh Anh căn bản không cơ hội thừa dịp chen vào.

“Con không biết nên nói cái gì cho phải, chuyện đã quyết định, cũng không có ý định thay đổi, nếu như mẹ có ý kiến gì, có thể nói cùng con, nhưng chấp nhận hay không là chuyện của ” con.

Anh nói chuyện dứt khoát không cho phép nghỉ ngờ, phải nói tính khí mẹ Hoắc bây giờ đều do một tay anh mà ra, sớm biết như vậy, ban đầu cũng không nên cho bà lớn quyền lực như vậy.

Bây giờ quơ tay múa chân vào cuộc sống của anh, càng không quan tâm ý tưởng cảm nhận của anh, chẳng qua là dựa theo cảm giác chủ quan của mình mà làm.

Loại thái độ cực kỳ thiếu trách nhiệm này, khiến cho anh rất thất vọng.’Mẹ, con định qua một thời gian ngắn nữa đi Úc một chuyến, lúc nào trở về còn chưa biết” Lúc này nói ra như vậy, không khác nào là kiên định cự tuyệt bà Hoắc.

Bố Tô cũng thở dài một cái, trong lòng đối với Tô Thanh Anh vừa không bỏ được vừa không thể làm gì-‘Tôi cũng không có yêu cầu gì, Tô Thanh Anh chỉ là một đứa con gái, nếu như cậu bằng lòng cưới Thanh Anh, sau này nhà họ Tô đều là của các người” Điều kiện nói ra đối với bà Hoắc mà nói có sức hấp dẫn thật lớn.

Không ngờ ông ta nói ra điều kiện ưu việt như vậy, rất lâu cũng không có cách nào quyết định mình rốt cuộc muốn cái gì, nhưng càng nhiều hơn, chắc chắn không phải là suy nghĩ đến cảm nhận của Tô Thanh Anh.

Cái kiểu gả không được cho Hoắc Minh Dương thì phải tự sát của cô, quả thực làm bố Tô bị dọa sợ.

Bà Tô nghe thấy bố Tô lời, cũng chìm vào lặng lẽ, không khóc, trong lòng ước chừng đang tính toán rốt cuộc phải làm gì.

Bà im lặng trước hết thảy những điều này, đối với một người làm ăn điều này là thích hợp nhất, cục diện hai nhà cùng có lợi, đối với hai gia tộc mà nói đều là chuyện tốt cực lớn, bà tự nhiên cũng biết quan hệ lợi hại trong đó.

Suy nghĩ cuối cùng không gật đầu cũng không lắc đầu.

Bác sĩ từ bên trong đi ra, ‘Bệnh nhân đã không còn đáng ngại, về sau phải chú ý nghỉ ngơi.” Bác sĩ nói chuyện Hoắc Minh Dương không nghe, nhưng có một điểm vẫn nhớ rõ, biết như thế nào để không chọc giận Tô Thanh Anh.

Đầu tiên là người nhà họ Tô đi vào, sau đó Hoắc Minh Dương đi theo sau lưng bà Hoắc từ từ đi vào.

Hết thảy những điều này hình như là đang đợi phán quyết sau cùng, cô muốn biết rốt cuộc cái gì có thể làm cho người nhà họ Hoắc nghĩ như vậy, hận không thể dứt khoát cướp lại.

Anh không tìm được bất cứ nguyên nhân gì, chỉ là chưa đến mức phải đi †ìm một người thích hợp.

Có lẽ ban đầu là Tô Thanh Anh, nhưng để làm mợ Hoắc, cô không có †ư cách, tùy tiện đùa giỡn sinh mạng người, không có cách nào trở thành nữ chủ nhân nhà họ Hoắc.

Cho nên anh thấy trên mặt mẹ nhìn Tô Thanh Anh, đều mang ý cự tuyệt uyển chuyển.

Biểu cảm không đồng ý cảm không giả bộ được, chỉ có bà Hoắc thật sự không thích Tô Thanh Anh mới biểu hiện ra.

“Được rồi, không cần nói nhiều nữa, con muốn cái gì mau nói với dì.” Bà Tô lấy lòng Tô Thanh Anh, một người lớn lấy lòng con cháu, điều này làm cho Hoắc Minh Dương cảm thấy khá là buồn cười.

Tô Thanh Anh chẳng qua là nhìn một vòng những người trong phòng, sau đó ánh mắt khóa thật chặt Hoắc Minh Dương.

Cô thích người đàn ông này rất lâu, nếu như lựa chọn cuối cùng của Hoắc Minh Dương không phải là cô, vậy còn không bằng để cho cô chết.

“Là như vầy, dì không dạy dỗ nó đàng hoàng, bây giờ nó ra nông nỗi này, dì có trách nhiệm rất lớn, con xem thử có mong muốn gì, dì cũng sẽ tận lực thỏa mãn con.’ Bà Hoắc từ ý tưởng bảo vệ con trai lần đầu tiên đứng ra ngăn trở tâm mắt Tô Thanh Anh, phải biết bây giờ người nhà họ Tô đều ở đây lom lom nhìn.

Bà không muốn để cho Hoắc Minh Dương trở thành cái bia, nhưng không mang anh theo để o huấn, lại không có cách nào cho nhà họ Hoắc một lời giải thích.

Tô Thanh Anh không nói câu nào, chỉ là nhìn Hoắc Minh Dương, trong lòng có mười ngàn câu đều không nói được.

Cô không biết Hoắc Minh Dương đến thăm cô như vậy có ý nghĩa gì hay không, cũng không biết Hoắc Minh Dương có thể vì cô mà chia tay Hà Vân Phi hay không.’Minh Dương, em rất nhớ anh..” Thanh âm cô rất nhẹ, giọng rất ôn hòa, cũng không giống vừa bệnh nặng một trận, ngay cả người mới vừa tỉnh ngủ, sau khi tỉnh cũng sẽ có chỗ khác biệt, nhưng Tô Thanh Anh không có.

Không biết là nguyên nhân gì, cô cảm giác mình đã hoàn toàn mất đi cảm giác được ngưỡng mộ ban đầu, cũng không biết chuyện gì, lại bỗng nhiên bớt đi nhiều mong muốn như vậy, anh đã biến thành dáng vẻ mình rất không thích.

“Chăm sóc kỹ mình.” Hoắc Minh Dương suy nghĩ hồi lâu, cũng không nói ra lời tuyệt tình, ngược lại chỉ một câu nhàn nhạt như vậy.

Lời này đủ để vuốt ve con tim Tô Thanh Anh mềm xuống, cũng dần dần khiến cho cô ngày càng có thể cảm nhận được Hoắc Minh Dương dụng tâm lương khổ.

“Em không yêu cầu anh chỉ cần mình em, chỉ cần khiến cho em đơn thuần cảm thấy anh muốn ở bên em là được” Lúc cô nói lời này, cơ hồ là mang tôn nghiêm cuối cùng của mình nói với Hoắc Minh Dương, thốt ra lời này xong, trong phòng tất cả mọi người đều đỏ hoe mắt, giống như người không hiểu chuyện ở đây bây giờ không phải cô vậy.

Cô nằm trên giường bệnh, dáng vẻ yếu ớt, phát ra thỉnh cầu cho dù ai cũng không tiện cự tuyệt.

Bà Hoắc mở miệng nói, ‘Không nên coi thường mình như vậy, chỉ cần con khỏe mạnh, tìm loại đàn ông gì không dễ dàng?” Đối với Tô Thanh Anh mà nói, muốn tìm một người đàn ông quả thật không phải việc khó, nhưng có thể tử tế ở bên nhau, đã ít lại càng ít.

Ngay từ đầu đã có bất mãn, hiện đang dần dần hóa thành thói quen, bao nhiêu lần khó nói nên lời, cũng cũng dần dần trở thành thứ không thể thiếu hoặc nhiều hoặc ít.

Cô cũng tìm được những thứ ban đầu mình vốn muốn có, nhưng dần dần bị lạc trong đó, nhà họ Hoắc cự tuyệt, so với cô tưởng tượng càng bất ngờ hơn nhiều.

“Con chỉ muốn cùng Minh Dương ở bên nhau” Cô có thể hạ thấp mình, chỉ cần cùng người đàn ông này ở bên nhau là được.

Rõ ràng cũng không phải là chuyện khó, bây giờ nhưng cảm giác còn khó hơn lên trời.

Nhìn thái độ người nhà họ Hoắc cũng biết, bọn họ cảm thấy không dễ dàng thay đổi tất cả ý tưởng cùng hết thảy mong muốn như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play