*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 271: Khiến cô buộc phải chọn lựa

 

“Hay là em theo anh về nước Mỹ một chuyến đi” Ít nhất thì nơi đó anh ta có sự tự do hơn nhiều, sau khi về nước thì cứ bị người ta theo dõi mãi nên làm gì cũng không tiện, nhưng quay về nước Mỹ thì hoàn toàn khác rồi.

“Tại sao anh lại muốn đưa em về nước Mỹ, trước đó chính anh là người khăng khăng đòi quay về đây cơ mà?” Hà Vân Phi không thể hiểu nổi nhìn Lữ Hoàng Trung, cô ấy cứ cảm thấy người này là lạ, trước đây chính anh ta là người muốn rời khỏi nước Mỹ nhưng bây giờ lại đột ngột thay đổi thế này, cũng không biết anh ta đang nghĩ gì.

ngày nào cũng ăn ngon uống ngon thoải mái.

“Em không biết anh đang nói gì nữa, nói chung là bây giờ em đang cực kì vui vẻ” Trong lòng cô đang vui như lên mây, cũng không biết phải nói thế nào nhưng dường như đây là những ngày tháng vui vẻ và hài lòng nhất cô được sống.

Thế nhưng cô lại sợ chỉ cần mình đi sai một bước nào đó rồi lại lạc trong cạm bẫy tình yêu của Hoắc Minh Dương.

Đó chính là một tương lai tươi đẹp anh ta muốn hướng tới.

“Em cũng không biết mình phải nói gì với anh nữa, trông cái vẻ mặt của anh thế này em lại biết ngay là chẳng có chuyện gì tốt lành rồi.” Cô cười cười không nói thêm gì, cô đã nắm được tình huống, cũng không cần phải băn khoăn nhiều.

“Tùy em thôi, anh không muốn nói gì em cả, chỉ cần em vui là được rồi.” Tâm sự được đặt xuống, lòng nhẹ bãng nên tinh thần cũng thoải mái lên rất nhiều, sự vui vẻ hay không vui trước đó đều hóa thành hư vô hết cả.

“Nếu có cơ hội thì anh muốn có cơ hội được thực hiện vài sự kiện quan trọng trong đời cùng em, chẳng hạn như kết hôn” Lữ Hoàng Trung bâng quơ như đùa nhắc đến chuyện kết hôn với cô, suy cho cùng thì đó cũng không phải là một chuyện nhỏ, không phải bảo kết hôn ra là phường lấy giấy kết hôn ngay được. Anh ta thoáng lo lắng nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn xuống.

Bây giờ ngoài kết hôn ra thì anh ta không có cách nào khác tốt hơn để có thể công khai quang minh chính đại đừng bên cạnh Hà Vân Phi, không bị người nhà kiểm soát, với anh ta mà nói thì đó là một chuyện cực kì sung sướng.

“Tùy anh thôi, bây giờ em đang mệt mỏi lắm nên không có thời gian và tinh thần để lo những chuyện đó, em muốn hoàn thành công việc của mình thật tốt trước đã” Hà Vân Phi có thể nghe hiểu, cô từ chối ngay không hề do dự. Đến tận bây giờ Hà Vân Phi vẫn không quên được người đàn ông đó, dù chỉ là một phút cũng không thể quên.

“Được, thôi thì tùy em vậy, em thích thế nào cũng được cả.” Cô cười cười, cuối cùng quan hệ của nam và nữ cũng chỉ có mấy kiểu như thế thôi, nếu ở bên nhau lâu rồi nhưng vẫn không cưới thì ắt hẳn sẽ là chia tay.

Anh ta không muốn như thế, dù phải trả bất kì cái giá nào cũng phải được ở bên Hà Vân Phi.

“Ừm, anh có chuyện này muốn nói với em” Anh ta kiềm lòng không đặng muốn nói ra suy nghĩ trong lòng mình, rõ ràng anh ta biết mình nên làm gì và không nên làm gì nhưng cuối cùng vẫn không thể hoàn thành việc đó một cách tốt nhất.

“Em cảm thấy bây giờ vẫn còn một số thứ, cũng chưa phải là lúc thích hợp” Hà Vân Phi vội vàng tìm một cái cớ nào đó để từ chối kết hôn, dù rằng nhiều năm đã trôi qua như thế, nếu không có sự xuất hiện của Hoắc Minh Dương thì cô vẫn muốn tiếp tục giữ tấm thân trong trắng này.

Ngoài Hoắc Minh Dương ra, cô không muốn xảy ra quan hệ với bất kì một người nào khác.

Có lẽ nhiều người không thể làm được điều đó nhưng cô có thể.

Cô cũng không cách nào hiểu nổi vì sao chuyện lại thế này, chỉ là trong lòng cô luôn có nỗi đau khổ không nói nên lời, không phải là thứ cô muốn vùng ra thoát đi là có thể thoát được.

Dường như tất cả những điều vui vẻ hoặc khó chịu đều trở thành sự trao đổi, là những chuyện quan trọng nhất của hai bên.

“Mẹ muốn anh kết hôn nên gần đây bà ấy theo anh rất sát, em biết hết tất cả mọi chuyện rồi, anh cũng không làm khó em để em có thể tự lựa chọn.

Nhưng anh mong rằng em có thể chọn điều tốt với mình nhất.” Lữ Hoàng Trung nói ra suy nghĩ trong lòng mình, không còn sự vui vẻ và lo lắng trước đó, chỉ là trong đầu anh ta bắt đầu có những suy nghĩ khác.

“Thật lòng xin lỗi, nếu như em có làm sai chuyện gì đó hoặc nói sai chuyện gì đó thì mong rằng anh có thể tha thứ cho em” Đây là lần đầu tiên trong bao năm qua Hà Vân Phi nói chuyện với anh ta như thế.

Dường như thời gian trôi qua thật nhiều năm đã khiến những ấn tượng trước kia về anh ta đều thay đổi, trước đây cô cứ tưởng rằng Lữ Hoàng Trung sẽ không làm những chuyện như thế với mình và cũng không làm khó làm dễ gì, anh ta sẽ không bắt cô phải đối diện với lựa chọn cuối cùng như thế, nhưng bây giờ Lữ Hoàng Trung đã làm rồi.

Cũng như những nguyên nhân thật sự dẫn đến những sự việc đó không hề giống như những gì trong tưởng tượng của cô, thế nhưng bây giờ cô mới chợt nhận ra.

“Được rồi, anh cũng không biết phải nói thế nào mới tốt, anh mong em có thể vui vẻ lên dù là vì bất kì chuyện gì” Đơn giản như thế mà thôi, không có yêu cầu và ý nghĩa đặc biệt gì, chỉ là mong muốn mọi người có thể nhận được sự vui vẻ, nhận được tất cả những gì mình muốn.

“Em không rõ anh đang nói về chuyện gì cả, bây giờ em mệt rồi.” Cô để lại câu nói đó rồi im lặng không nói thêm gì nữa, Lữ Hoàng Trung quay sang nhìn cô, thấy cô tựa vào lưng ghế chẳng nói một lời nào và cũng không nhích nhích.

Dường như nghĩ tới chuyện gì đó, mọi cảm giác đều thay đổi trong chớp mắt như thế.

“Anh không cần biết, anh chẳng muốn nghĩ đến chuyện gì khác cả, anh chỉ muốn biết mình nên làm cái gì và không làm cái gì. Nếu có thể, em hãy nói cho anh biết những điều anh cần làm, em không nói rõ thì anh cũng không biết phải làm sao mới đúng.” Lữ Hoàng Trung không muốn để cô tiếp tục trốn tránh, anh thật sự đang sợ Hà Vân Phi sẽ đẩy mình ra thật xa.

“Thật lòng xin lỗi anh Hoàng Trung, nhưng anh cho em chút thời gian nữa được không?” Suy nghĩ hết ngửa ngày, cô chỉ nói ra một câu như thế rồi chẳng bổ sung thêm gì nữa.

Bây giờ cô đang cuộn người trong góc cực kì yếu ớt và hốc hác, anh ta bỗng có cảm giác mình vừa mới làm sai một điều gì nên vội vàng nói với Hà Vân Phi: “Xin lỗi em.” Anh ta đã khiến mọi chuyện trở nên căng thẳng, trước đó đúng là anh ta đã bị Hà Vân Phi thuyết phục quay về đây nhưng khi đó anh ta lại không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra thế này.

Nhưng bây giờ trở về đây rồi tất cả mọi thứ đều thay đổi, mọi người đều ép anh ta phải lấy vợ, phải kết hơn và nhanh chóng cắt đứt quan hệ với Hà Vân Phi.

Thế nên anh ta mới đột nhiên trở nên kì lạ như thế.

“Thế này, em có thể hiểu nỗi lòng của anh nhưng em muốn mình sẽ chấp nhận điều đó khi em sẵn sàng” Cô không biết phải an ủi thế nào, cũng chẳng biết phải nói cái gì mới tốt, cô cứ có cảm giác bây giờ mình nói gì cũng vô dụng, người đàn ông này đã bị cô tổn thương cực kì nghiêm trọng.

“Anh không biết phải nói gì với em mới tốt nữa, nói chung là bây giờ em cứ ngoan ngoãn ở đó, đừng suy nghĩ lung tung. Chuyện của anh thì anh sẽ tự giải quyết tốt, thật lòng xin lỗi vì đã khiến cảm xúc của mình ảnh hưởng tới em” Anh ta nói với Hà Vân Phi, xấu hổ ngượng ngùng không nói nên lời.

Thật ra cô thật sự có lỗi với người đàn ông này, cô hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế.

“Anh cũng không biết sao nữa nhưng những điều anh nói ra anh đều muốn hoàn thành hết, em với Hoắc Minh Dương chắc chắn không có kết quả gì tốt đầu.” Nhà họ Hoắc thế nào thì chắc cô cũng hiểu, bà Hoắc là người thế nào thì ai cũng biết, trước đây đã xảy ra rất nhiều chuyện như thế chắc chắn cô cũng không thể quên.

Từng đó là đủ để Hà Vân Phi không lo nghĩ vớ vẩn, không quay đầu lại đầm rồng hang hổ đó nữa rồi.

Thế nhưng cô lại cứng đầu cứng cổ muốn kiên trì thêm một chút.

“Anh cảm thấy dù có làm bất kì điều gì đi nữa thì anh vẫn nghe theo trái tim mình và anh mong rằng em cũng sẽ như thế” Anh ta nói xong rồi nhìn sang cô, ánh mắt đó nhuộm vẻ đau lòng.

“Không biết em đang suy nghĩ gì nữa nhưng gần đây áp lực của anh rất lớn, gần đây em có ổn không?” Tuy rằng anh ta lo cho Hà Vân Phi nhưng cũng chẳng có cách nào bởi vì anh ta không thể hành động bất kì điều gì, liên tục bị nhốt ở nhà, hoàn toàn không tìm thấy đường ra và cũng không biết phải làm gì thì trái mình mới hài lòng.

“Thôi em đừng suy nghĩ nhiều nữa, tất cả đều do anh cả.” Mãi đến khi tới nhà thì Lữ Hoàng Trung vẫn vào sắp xếp nhà bếp như thế.

Anh cảm cảm nhận được nơi này đã lâu rồi không có người ở: “Gần đây em ở đâu thế?” Anh ta hỏi, không biết Lữ Hoàng Trung lại làm sao mà lại vào đây.

“Trước đó xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, em sợ nên mới ở nhà Hoắc Minh Dương” Hà Vân Phi cười cười, cô cũng không biết phải nói gì mới tốt, dường như bây giờ có làm gì cũng không thể thay đổi một vài tình huống đã thành cố định.

“À, thế em ở đó có ổn không? Bà Hoắc có làm khó làm dễ gì em không?” Trong lòng anh ta hiểu rất rõ trên đời này có những điều không phải muốn thay đổi là có thể thay đổi được.

“Xem anh lo lắng kìa, làm sao bà ấy bắt nạt em được cơ chứ, anh cứ yên tâm đi” Cô cười sáng lạn, không muốn anh ta suy nghĩ quá nhiều, mong rằng anh ta có thể nhìn thấy cô trong hình dạng tốt nhất.

“Anh đừng bực bội gì nhé, không có chuyện gì xảy ra cả đâu.” Cô cười với Lữ Hoàng Trung, nói với anh rằng chẳng có chuyện gì cả.

Sau đó Lữ Hoàng Trung tiếp tục dọn dẹp nhà cửa và không chịu để cho Hà Vân Phi giúp đỡ, chẳng mấy chốc anh ta đã nhận được một cuộc điện thoại, nghe điện thoại một lát thì anh ta vừa gật đầu vừa thỉnh thoảng quay sang nhìn cô, sau đó nói bây giờ mình phải đi ngay.

“Anh định có việc gì thế?” Cô không biết gân đây Lữ Hoàng Trung đang sống những ngày tháng thế nào, cô cảm thấy hơi lo lắng và quan tâm.

“Không có gì quan trọng đâu mà, chỉ là chút công việc cần giải quyết nhưng cũng là chuyện nhỏ thôi, em không cần phải quan tâm đâu” Anh ta cười cười như thể chẳng hề lo lắng và khó chịu gì, thể nhưng có chỉ là biểu hiện anh cố tạo ra để người ta thấy chẳng có việc gì ảnh hưởng đến tâm trạng của mình mà thôi.

“Thế anh có trở về đây không?” Điều cô quan tâm nhất chỉ có thế thôi, không cần biết Lữ Hoàng Trung đi đâu vì nó không liên quan đến cô nhưng sự an toàn của anh ta thì lại là chuyện cô phải biết rồi.

“Bây giờ anh đang ở bệnh viện trung tâm, nếu em cảm thấy khó chịu ở đâu trong người thì có thể tới đó tìm anh” Khóe môi anh ta cong lên nụ cười khẽ, dịu dàng nói với Hà Vân Phi.

“Ừm, em biết rồi.” Cô gật đầu, bây giờ trong đầu cô chỉ có suy nghĩ xem mình phải làm gì mới thoát khỏi tình huống gượng gạo xấu hổ ngay bây giờ.

Không cần phải cân nhắc suy nghĩ đến bất kì một nguyên nhân nào, cô chỉ cần làm tốt việc của mình mới là chuyện thật nhất, cố gắng vứt bỏ đi tất cả mọi cảm xúc xung quanh.

“Sau này em sẽ cố gắng hết sức để điều chỉnh lại cảm xúc của mình, cố gắng để anh không phải lo lắng thế này” Tôi không biết nên nói gì với Lữ Hoàng Trung, cuối cùng đành phải cho anh một lời hứa hẹn đầy máy móc cứng nhắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play