Chương 257: Ai xứng hơn

 

Đến dưới trước nhà cô, nhìn thời gian cũng hòm hòm, không cần đặc biệt chuẩn bị thêm gì, Hà Vân Phi bỏ hết những công việc bận bịu lại, định nấu ít đồ ăn cho Lữ Hoàng Trung, vì tại cô mà ban nãy Lữ Hoàng Trung chưa ăn được gì.

“Không sao, em cần gì thì cứ nói với anh, anh sẽ giúp đỡ em không điều kiện” Lữ Hoàng Trung luôn như thế, vô tư mà đối xử với Hà Vân Phi, khiến Hà Vân Phi không biết làm sao, càng không biết phải từ chối thế nào, bản thân lại như trở nên vô dụng.

“Nếu như khí đó tôi yêu anh, thì thật tốt biết bao nhiêu” Cô cười cười nói, những phiền muộn trong lòng không cánh mà bay.

Những việc nên làm đều không làm đến nơi đến chốn, những việc không nên làm cô lại thường không khống chế được bản thân mình.

Những yếu đuối bên trong cô cứ lặp đi lặp lại, lần sau lớn hơn lần trước, khi đã trải qua đau khổ rồi thì dù cho có làm gì đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được sự đau khổ đó, hai đường thẳng song song không thể nào giao nhau. Cô và Hoắc Minh Dương chính là như vậy. Anh ấy không muốn việc của bản thân làm tổn thương Hà Vân Phi.

Sau khi Lữ Hoàng Trung rời đi, cô liền một mình ngồi trong phòng, không biết suy nghĩ gì.

Tối đó, Hoắc Minh Dương uống rất nhiều rượu, bị Tô Thanh Anh đưa về phòng.

Trong lòng cô ta cặm hận vô cùng, hoặc không làm hoặc đã làm thì sẽ làm đến cùng, cô bới tung mọi thứ khiến cả căn phòng biến thành hiện trạng như vừa xảy ra chuyện “xấu hổ” gì đó.

Hoắc Minh Dương ngủ say như chết, cô ta phải vất vả tốn hết sức chín trâu hai hổ mới vác được anh lên tầng, Hoắc Minh Dương như thế này căn bản chẳng làm được gì hết, nên cô ta chỉ có thể nghĩ cách biến nơi này thành tình trạng vừa xảy ra chuyện kia.

Anh ngủ say mà trong miệng vẫn lầm bầm tên của Hà Vân Phi không ngừng.

Lửa giận của Tô Thanh Anh bốc lên ngùn ngụt, người đàn ông này nên chết đi, bao nhiêu năm trời ngoại trừ thương nhớ Diệp Tĩnh Gia ra thì chính là nhớ thương Hà Vân Phi, họ có gì tốt đẹp chứ.

Người phụ nữ kia đã chết bốn năm rồi. Vậy mà anh vẫn nhớ mãi trong lòng, nhìn thấy một cô gái khác giông giống liền bắt đầu không nỡ buông tay mà cứ theo đuổi, nhưng rõ ràng đó không phải Diệp Tĩnh Gia.

Hoắc Minh Dương say đến không biết gì, giấc mộng của anh thật đẹp, anh nhìn thấy trước mặt là điều gì đó rất hấp dẫn, nhưng khi anh dần dần tiến đến gần để nhìn cho rõ hơn thì thứ trước mắt như gần như xa đó lại dần dần biến mất. Mơ mơ màng màng, đẹp đến mức không chân thực. Ngay sau đó anh cảm thấy một cơn choáng váng ập đến, thân thể liền nặng nề lăn ra ngủ.

“Hoắc Minh Dương à, trước đây không phải anh đã nói qua rất nhiều lần chỉ muốn cưới em sao?” Cô xoa gương mặt của người đàn ông trước mắt, nghiên răng nghiến lợi mà nói.

Tất cả những gì không vui trong lòng dường như đều không còn quan trọng nữa.

Dù sao thì bây giờ Hoắc Minh Dương là của cô, tất cả đều không quan trọng, chỉ cần người đàn ông này là của cô thì đã đủ rồi.

Sáng hôm sau tỉnh lại, Hoắc Minh Dương cảm thấy đầu rất đau, anh thử cử động thân thể liền thấy cơ thể nặng như chì, vừa vươn vai đã thấy một bờ vai trần của phụ nữ ở bên cạnh, tiếp đến là cả cánh tay trần.

“Cô… đây là chuyện gì vậy.” Anh bỗng chốc tỉnh táo, vội đẩy người phụ nữ trong lòng ra, cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, nhưng lại không thể nhớ ra được.

Anh bỗng thấy phiền não không thôi, thậm chí không biết phải làm thế nào mới khiến bản thân dễ chịu một chút, không nên đau khổ như thế.

“Hoắc Minh Dương, anh tỉnh rồi?” Một giọng nói nữ tính dễ nghe vang lên, Hoắc Minh Dương cúi đầu nhìn, khuôn mặt Tô Thanh Anh ấm áp nhìn anh như đang chứng thực chuyện phát sinh tối qua, điều này càng khiến Hoắc Minh Dương thấy đau đầu.

“Sao em lại ở đây?” “Tối hôm qua anh uống nhiều rồi.

Anh quên rồi ư? Là anh gọi em” Cô có chút tủi thân nói, cứ như Hoắc Minh Dương đã thực sự làm ra chuyện gì đó.

“Anh hỏi em, vì sao anh lại uống nhiều rượu, mà em lại ở trên giường anh?” Hoắc Minh Dương nhãn nại không cáu giận hỏi lại một lần nữa.

“Là như thế này, em cũng không biết anh có chuyện gì, nhưng anh uống nhiều rồi như lên cơn điên ấy” Cô như nghĩ ra cái gì đó, giọng nói lanh lảnh “Không sao đâu Hoắc Minh Dương, chúng ta hãy kết hôn” Cô đỏ mặt ngại ngùng, bộ dạng mỏng manh yếu đuối, không biết đang nghĩ gì, nhưng mỗi lời nói mỗi cử chỉ đều mang theo một chút khang khác.

“Em ra ngoài đi” Hoắc Minh Dương muốn bản thân yên tĩnh một mình, anh kéo rèm cửa, ánh nắng chói mắt đột ngột chiếu vào phòng khiến anh không khỏi nheo mắt lại.

Tô Thanh Anh muốn rèn sắt khi còn nóng, bèn tiếp tục nói: “Không sao, dù sao mẹ anh cũng đã nói rồi, chúng †a sắp kết hôn rồi” “Đủ rồi, chuyện tối hôm qua để anh nghĩ lại đã” Chuyện xảy ra mà anh không chút ấn tượng gì thì anh không tin, tối hôm qua anh uống nhiều như thế, hoàn toàn không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì.

Tô Thanh Anh bây giờ nói sao thì là vậy, quấy nhiễu tư duy của anh, không biết bản thân đang nghĩ gì.

Cứ có cảm giác có một số chuyện là lạ.

Nhất là hôm qua anh vừa mới tỏ tình với Hà Vân Phi, tại sao bây giờ lại biến thành phát sinh quan hệ với Tô Thanh Anh? “Anh thế này là không muốn thừa nhận ư?” Nét mặt cô cực kỳ khó coi, phảng phất như đã nhìn thấu bản chất của Hoắc Minh Dương, chính là kiểu muốn đoạn tuyệt hoàn toàn quan hệ với cô.

“Em chẳng hiểu anh kiểu gì, lẽ nào phát sinh quan hệ xong với em anh sẽ khó chấp nhận như thế ư?” Hiển nhiên đây không phải kịch bản mà Tô Thanh Anh đã nghĩ sẵn, cô không ngờ sau khi phát sinh quan hệ với cô xong, người khó chấp nhận lại là bản thân Hoắc Minh Dương, điều này có chút hài hước, cô nghĩ thế nào cũng không thông, cho dù cô không phải kiểu ai cũng hoan nghênh, nhưng không đến mức khiến người ta phát ghét chứ? “Thế em còn muốn thế nào? Sao anh lại phát sinh quan hệ với em, em là người rõ nhất” Hoắc Minh Dương nhìn Tô Thanh Anh, sắc mặt khó coi, bộ dạng cực kì không vui, doạ Tô Thanh Anh giật thót.

“Em không cần biết, dù sao thì bất kể lí do gì, anh cũng phải cho em một đáp án vừa lòng” Cô bắt đầu ăn vạ, không đồng ý Hoắc Minh Dương vô trách nhiệm như vậy, dù sau cũng bắt buộc phải cho cô câu trả lời. “Minh Dương à, chúng ta đều trưởng thành rồi không còn nhỏ nữa đâu, kết hôn đi” Cô nói xong liền im lặng không nói thêm gì nữa, Hoắc Minh Dương nhất thời không đáp được câu nào. Sau đó, Tô Thanh Anh mặc xong quần áo liền rời đi.

“Em đi trước đây, anh nghĩ cho kĩ đi, dù sao thì anh cũng biết nên làm gì và không nên làm gì” Hoắc Minh Dương vò vò đầu, tâm trạng cực kì khó chịu, cảm nhận được bản thân không thoải mái, nhưng lại không nói rõ được là khó chịu điểm nào.

Vài tiếng sau.

“Thế nào rồi? tổng giám đốc” trợ lý của Hoắc Minh Dương nhìn anh lo lắng, vội hỏi han.

“Không sao, tôi vẫn ổn, cô giúp tôi pha hai cốc cà phê” Nghĩ đến Hà Vân Phi vẫn còn chưa đến làm, anh bèn sửa lại. “Một cốc thôi” “Vâng” Cô trợ lý Sara đi ra ngoài, lập tức túm lấy đồng nghiệp hỏi thăm.

“Sáng nay khi anh Dương đến, các cô có cảm thấy có chút gì đấy khang khác không?” Cô ta cảm thấy lạ lùng, nhưng không nói ra được lạ chỗ nào, chỉ cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng cũng lại không nói ra được sai ở đâu.

“Là thế này, hôm nay tổng giám đốc đến thì không xảy ra chuyện gì bất thường cả, nhưng đúng là có gì đó không đúng lắm” Cụ thể chỗ nào, cô đồng nghiệp nghĩ mãi nghĩ mãi.

“Hình như đến muộn” Bình thường Hoắc Minh Dương không đi muộn, mà trước giờ chưa từng thấy anh có bất kì điều gì khác thường cả. Hôm nay dường như làm gì cũng không vui nổi.

“Tôi cảm thấy bây giờ làm gì cũng được nhưng phải luôn nghĩ đến một số tình hình quan trọng. Ví dụ lần sau nếu tổng giám đốc lại có tình trạng như thế này thì các cô phải báo sớm với tôi” Sara nói.

Anh ấy hình như có chút tức giận, nhưng lại đang kiềm chế. Dù sao mấy việc này mà trực tiếp hỏi Hoắc Minh Dương thì chỉ càng khiến anh thêm không vui.

“Nếu tôi có bất cứ vấn đề gì xảy ra, nhớ hãy vào dọn xác giúp tôi” Sara dặn dò đồng nghiệp.

Sara biết cơn giận của Hoắc Minh Dương, vừa nãy khi luật sư Hà Vân Phi không ở đó, tính tình của anh đã không tốt.

“Được rồi được rồi, không nên nghĩ nhiều tự doạ mình nữa, không sao đâu” Sara tự an ủi, cổ vũ bản thân lấy thêm động lực tiến vào đưa cà phê cho Hoắc Minh Dương Vừa mới bước vào phòng, Hà Vân Phi cũng đi vào theo, lên tiếng chào hỏi mọi người: “Chào!” “Bây giờ là mấy giờ rồi mà cô mới đến làm” Giọng điệu Hoắc Minh Dương không vui, nhìn thấy Hà Vân Phi đến, tính tình anh dường như còn cáu gắt hơn ban nãy một chút.

“Sao anh phải gắt lên thế, tôi chẳng làm gì cả” Cô thở dài, biểu đạt sự bất mãn.

Dù sao Hà Vân Phi đến rồi là tốt, anh còn tưởng hôm qua đã doạ cho cô Sợ, còn đang lo lắng không biết phải làm thế nào.

“Thôi được rồi được rồi, không hiểu anh nói gì, chuyện hôm qua đừng nhắc lại nữa, sau này tôi cũng không muốn đề cập đến” Trong lòng cô rõ ràng biết bản thân muốn gì, nên khi Hoắc Minh Dương nói vậy, cô lại thấy không vui lạ thường.

Phảng phất như bản thân đã làm ra chuyện gì sai trái lắm, thực ra chỉ là cô không biết phải chấp nhận Hoắc Minh Dương thế nào mà thôi.

“Anh thật sự rất mệt, bất kể em lựa chọn thế nào, em muốn làm gì, anh cũng đều có thể ủng hộ em vô điều kiện, nhưng anh hi vọng em có thể ngoan ngoãn nghe lời một chút” Hoắc Minh Dương mặc kệ Sara đang đứng đây, liền thẳng thắn nói với Hà Vân Phi.

Sara đặt cốc cà phê xuống rồi nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, vừa ra khỏi phòng liền cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều.

“Các cô biết gì chưa, tổng giám đốc vừa tỏ tình với Hà Vân Phi ở trong phòng, chúng ta đoán đúng rồi” “Trời ạ, tôi đã nói rồi mà, tôi cứ có cảm giác luật sư Phi và tổng giám đốc rất xứng đôi” Một người đi đến trước mặt Sara, vừa ngâm cà phê nói.

“Vậy là tốt rồi, như thế này là đúng với tâm nguyện của tôi rồi” “Aiz aiz aiz, các cô đã đọc báo hôm nay chưa?” Một người trong văn phòng nói.

“Sao vậy?” Mấy người đồng thời hỏi, không biết người kia muốn nói chen vào tin tức gì vào thời điểm quan trọng thế này.

“Tổng giám đốc và Tô Thanh Anh tối qua qua đêm với nhau, cụ thể làm gì, trên báo không nói rõ.” Trai chưa vợ gái chưa chồng ở chung còn có thể làm gì, trong lòng mọi người ai mà chẳng rõ.

Tin tức này vừa được đăng, nháy mắt đã chiếm ngay vị trí tin nổi bật.

Hoắc Minh Dương vốn dĩ đã là tâm điểm của sự chú ý, ngoại trừ tin tức gây sự chú ý này ra thì toàn bộ những gì phụ thuộc vào lực ảnh hưởng của anh đều đồng loạt vọt lên một tâm cao mới.

Nhưng lại có mấy người lo lắng mấy chuyện khác người.

Một đồng nghiệp chẳng hiểu ra sao lên tiếng: “Vậy bây giờ là chúng ta đoán chuẩn hay đoán sai vậy?” Mấy cô gái vừa nấy vui vẻ vì bản thân đoán đúng, giờ lại phát hiện ra trong hai người phụ nữ bên cạnh tổng giám đốc, một người thì có quan hệ mập mờ với tổng giám đốc vào sáng sớm nay, người còn lại kia thì lại dây dưa với tổng giám đốc vào tối qua, ai cũng khả nghi.

Hai người này đều có mối liên không bình thường với Hoắc Minh Dương. “Nếu có chuyện gì thì có thể nói với chúng tôi, mọi người chia sẻ với nhau một chút” “Nói với cô cái gì, các anh chị đang làm gì vậy?” Hà Vân Phi đi ra cà phê liền nghe thấy tiếng mấy người trợ lý đang thảo luận chuyện gì đó, trực giác bảo cô đó không phải chuyện gì hay ho.

“Không có gì, không có gì, chị, lần sau cần cà phê thì cứ bảo em một tiếng là được” Không biết luật sư Phi có nhìn thấy tin tức nổi bật kia không, hi vọng là không nhìn thấy.

Nhân cơ hội Hà Vân Phi đi pha cà phê, Sara liền vội vàng bước vào văn phòng của Hoắc Minh Dương, đẩy một tờ báo với tin tức nổi bật đang chình ình bên trên đến trước mặt anh: “Anh Dương à, tin tức này anh định giải quyết thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play