Chương 254: Mối nguy hiểm của Tô Thanh Anh

 

“Sau này không được phép nhắc tới chuyện này nữa” Mặc dù ông không có quan hệ gì với Hà Vân Phi, cũng không có ấn tượng gì với Hà Vân Phi, nhưng về chuyện công việc thì anh phải làm theo sự công bằng, có gì nói đấy.

Thái độ của Nghiêm Tuấn Nam mới là nguyên nhân mà ông đi được tới ngày hôm nay.

“Dạ vâng dạ vâng, sau này sẽ không như vậy nữa” Có người nhanh chóng nhận sai, không thì sẽ không có cách nào kết thúc.

Lúc này anh mới hài lòng và trở về phòng làm việc.

“Đồ đệ đó của em vô cùng cuồng ngạo, có điều cũng được đó, rất có phong thái của em năm đó” Bộ trưởng ở trong phòng gọi điện thoại cho vợ cũ của mình.

“Đương nhiên rồi, em rất xem trọng cô ấy, mọi phương diện đều tốt hơn em” Gô rất đắc ý, không ngờ đã li hôn nhiều năm như vậy rồi, lần đầu tiên gọi điện thoại lại là vì chuyện đồ đệ của cô.

“Được rồi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho em, chuyện của đồ đệ của em phải làm phiền anh rồi” Cô nói xong, không biết nên nói gì tiếp, liền dứt khoát cúp máy.

Hà Vân Phi trở về phòng làm việc, cô vừa ngồi xuống, liền nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Hoắc Minh Dương, dáng vẻ tiểu nhân đắc ý của anh khiến cho cô không được vui. “Sao thế? Cảm thấy rất có thành tựu? Rất vui sao?” “Đừng ồn ào nữa, nói linh tinh gì thế, cô xem bàn làm việc của cô tôi còn chưa động tới, cô đi đâu cũng không được, chuyện này có thể trách tôi sao?” Anh nói một cách ngay thẳng, không muốn dây dưa những thứ khác, chỉ có gì nói đấy.

“Được được được. Coi như là cô lợi hại, cô nói đi, buổi tối mời cô ăn cơm, địa điểm do cô chọn?” Hoắc Minh Dương mỉm cười nói với cô, dường như có chút mong chờ với sự lựa chọn trong tương lai của cô.

Anh đã muốn đưa cô tới căn bếp nhỏ mới để nếm thử rồi.

“Được thôi” Cô híp mắt cười và nhận lời.

Sau đó cánh cửa bị đẩy ra. “Minh Dương, em nhớ anh quá.” Tô Thanh Anh bước vào, trong tay có cầm theo cơm hộp.

Vừa nhìn là đã biết mang theo cơm hộp tình yêu tới.

“Sao em lại tới đây?” Hoắc Minh Dương nhìn thấy Tô Thanh Anh, sắc mặt rõ ràng là không được tốt như khi nãy nữa, nhưng anh vẫn cố kiềm chế lại và nói.

“Vừa nãy em gọi điện thoại cho thư kí của anh, nghe cô ấy nói anh vẫn chưa ăn cơm” Cô ân cần đưa cơm cho Hoắc Minh Dương, để anh nếm thử tài nghệ của mình.

Đã rất lâu cô không nấu cho anh ăn rồi, con đường ngắn nhất để đi tới trái tim của người đàn ông là thông qua dạ dày, cô thông minh nên đã học được điều này.

“Không biết em nghĩ như thế nào nữa, được rồi, nói tóm lại là em thấy được là được, hiện giờ anh có hơi bận, em qua bên đó đợi một lát đi” Nói xong anh chỉ về phía sô pha, ra hiệu cho cô qua đó nghỉ ngơi trước.

Hôm nay công việc quả thực rất bận, nhưng phần nhiều vẫn là do anh không muốn tiếp tục ở chung với Tô Thanh Anh, anh luôn cảm thấy rất áp lực, có cảm giác bị ép buộc.

“Không biết là em nghĩ như thế nào, nói tóm lại là dù sao cũng đã như vậy rồi, thì không còn gì để nói nữa, em muốn gì thì mau chọn đi, lát nữa anh lái xe đưa em đi mua” Hiện giờ anh quả thực không muốn đi dạo phố cùng với Tô Thanh Anh, anh cũng không thể kể ra được nguyên nhân.

Nói tóm lại là anh cảm thấy càng ngày càng khó khiến cho cô hài lòng.

Cảm giác đối với cô cũng hoàn toàn không mạnh mẽ như trước đây nữa, từ sau khi Diệp Tĩnh Gia chết, anh đã thấy rõ được rằng có phải mình không thích Tô Thanh Anh hay không.

Chỉ là anh không có cách nào để nói rõ ràng hơn, anh chỉ có thể biểu đạt những suy nghĩ về cơ bản ra, để tránh làm tổn thương quá đến Tô Thanh Anh.

“Không sao, em đợi anh, anh làm việc xong, thì chúng ta đi mua” Cô vội vàng dịu dàng nói, không muốn để lộ ra việc Hoắc Minh Dương không thích cô ở trước mặt Hà Vân Phi, một chút thôi cũng không được.

Có lẽ đây chính là nguyên nhân mà từ trước tới nay cô có thể trở thành người phụ nữ quan trọng nhất ở bên cạnh Hoắc Minh Dương.

“Phục em rồi đó, thật là, bất luận là em lựa chọn như thế nào, thì anh cũng đều ủng hộ quyết định của em” Anh nói xong rồi mỉm cười, như thể tất cả mọi chuyện đều không liên quan tới anh.

Cô chỉ ngoan ngoãn nghe lời Hoắc Minh Dương, là một cô vợ ngoan ngoãn nghe lời. “Thực ra anh có yêu cầu gì cũng đều có thể nói với em, em đều có thể làm rất tốt” Nói xong cô liền muốn giúp đỡ Hoắc Minh Dương, cô đưa tay ra chủ động tìm việc để làm, cô đứng dậy và muốn dọn dẹp.

“Đừng làm nữa, em ngồi nghỉ ngơi đi, sao anh nỡ khiến cho em mệt mỏi chứ” Anh nói xong, liền nhìn Tô Thanh Anh, khiến cho khuôn mặt Tô Thanh Anh trong phút chốc liền đỏ ửng lên.

Khuôn mặt của Hà Vân Phi ở bên cạnh có chút buồn nôn, sao người đàn ông này có thể buồn nôn như vậy chứ, dáng vẻ của anh ta như thể chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

Vừa rồi còn hẹn cô ăn cơm, hiện giờ lại tỏ ra tình cảm với cả Tô Thanh Anh, trước đây anh không như vậy, hiện giờ anh giống như một công tử đa tình vậy.

Cô vừa mới bước ra khỏi cửa, đã nghe thấy bên ngoài bắt đầu có những tiếng xì xào bàn tán. “Mọi người xem, Tô Thanh Anh đó lại tới tìm tổng giám đốc Dương rồi” “Vô liêm sỉ, suốt ngày bám lấy tổng giám đốc Dương, tổng giám đốc Dương ngoài vợ cũ ra, thì cũng chỉ đối xử với luật sư Hà tốt hơn một chút, trông ánh mắt của anh ấy rất khác” Một người khác ở công ty đã lâu vội vàng nói.

“Đúng vậy, không biết là có chuyện gì, nghe nói tổng giám đốc Dương thích nhất là vợ cũ của anh ấy” Hà Vân Phi đi ngang qua cảm thấy sửng sốt, cô đông cứng tại chỗ, không biết phải nói gì mới được.

Những lời họ vừa nói, dường như lướt nhẹ qua trong lòng cô, có chút ngứa ngáy, mong chờ nhưng lại thất vọng.

Cô sợ hãi tất cả mọi thứ đều là giả và không chân thực, cô lắc đầu, rồi bước qua đó.

Mấy người đó nhìn thấy Hà Vân Phi bước ra, liền lần lượt im miệng lại.

Không biết là những lời nói khi nấy, Hà Vân Phi đã nghe thấy chưa, nhưng không thể để cho cô nghe thấy được, không thì không biết rằng sẽ có bao nhiêu người biết được, bọn họ đứng sau lưng bàn luận về ông chủ. “Chuyện đó… chị Phi à, bọn em không cố ý đâu” “Cái gì mà không cố ý chứ, không biết em nghĩ như thế nào nữa, cô ấy đang ở trong văn phòng, mọi người ở bên ngoài có nói thế nào, nếu như cô ấy nghe thấy thì phải làm như thế nào đây?” Cô có chút lo lắng, nhưng cuối cùng thở dài một tiếng, rồi đi thẳng.

Không có gì để nói, nhìn dáng vẻ của họ, cũng biết, đại loại là tình huống gì.

Đến 80% là do trước đây Tô Thanh Anh đối xử với bọn họ không được tốt lắm, dẫn đến việc tâm lí báo thù của họ quá mạnh, không lúc nào là không nghĩ tới việc báo thù người phụ nữ đó.

“Bọn em không có ý đó, chị biết mà, người phụ nữ đó quá đáng biết bao” Cô liếc nhìn Hà Vân Phi một cái, sau đó mới nói: “Nghe nói trước đây cô †a mưu hại thiếu phu nhân của chúng †a, để được lên hạng” Câu nói này quả thực có chút đáng sợ, khiến cho ngay cả Hà Vân Phi cũng sợ hãi, mọi chuyện ban đầu quả thực có rất ít người biết, họ chỉ biết bọn họ xảy ra chuyện cùng với nhau, nhưng tình huống thực sự thì có rất ít người biết.

“Sao mọi người lại biết được?” Cô không kiềm chế được mà tiếp tục hỏi, cô rất bất ngờ và cũng rất muốn biết chuyện xảy ra năm đó, dù sao thì đây cũng là mục đích mà cô trở về đây.

“Cô không biết đâu, có một người biết được chuyện này, nhưng vì để bảo vệ tính mạng, cho nên đã để lại chứng cớ, sau đó người đó đã âm thầm biến mất rồi, đây đã không còn là bí mật nữa rồi, về cơ bản thì tất cả mọi người đều biết” Có người đi tới nói bên tai Hà Vân Phi.

Hiện giờ bọn họ đang nhận chủ nhân, mặc dù họ không quen thân với Hà Vân Phi, Hà Vân Phi cũng không có liên quan gì tới Hoắc Minh Dương.

Nhưng trông thấy sự ăn ý của hai người họ bình thường, còn có cả sự bất thường của tổng giám đốc Dương, họ liền biết được đại loại là tình hình gì, chắc chắn là Hoắc Minh Dương thích Hà Vân Phi.

Hai người họ ở bên nhau quan hệ tốt biết bao, chỉ có hai người họ là không biết điều đó.

“Đúng là phục mọi người thật, trí tưởng tượng tốt như vậy, sao không đi quay phim chứ” Cô nói xong liền mỉm cười, nhưng cô cũng không nói lời nào khác nữa, dù sao thì đây cũng là chuyện của người khác, không liên quan gì đến cô.

“Không biết là mọi người lựa chọn như thế nào, tôi cảm thấy tổng giám đốc Dương thích cô, sau này chắc chắn sẽ không kết hôn với Tô Thanh Anh đâu” Nếu như có cơ hội thì đã kết hôn từ lâu rồi, cũng sẽ không kéo dài lâu như vậy, chỉ là do Hoắc Minh Dương không muốn kết hôn mà thôi, không thì làm gì có chuyện hiện giờ Hà Vân Phi có thể quang minh chính đại làm việc trong phòng làm việc của tổng giám đốc chứ.

“Mọi người đừng hiểu lầm, tổng giám đốc Dương làm việc cùng với tôi là vì tôi được thuê với mức lương cao, tiền lương hàng năm của tôi cũng đã ngang ngửa với anh ấy rồi” Cô mỉm cười, mặc dù Hoắc Minh Dương có tiền, nhưng tiền lương của tổng giám đốc một năm cũng ngang ngửa với cô.

Đa phần là dùng tiền để đẻ ra tiền.

Nghe thấy tin tức bùng nổ này của Hà Vân Phi, mọi người liền bất ngờ: “Không phải chứ, nhiều tiền như vậy sao” Lần này khó tránh việc mọi người phải nhìn Hà Vân Phi bằng một con mắt khác.

Không ngờ mức lương của một người luật sư lại cao như vậy: “Tổng giám đốc Dương đúng thật là ngốc nghếch và lắm tiền” Một người phụ nữ thích nói thật không kiềm chế được thốt lên, trong đầu cũng không suy nghĩ gì hết, về cơ bản không nghĩ đến việc cái mồm làm hại cái thân.

“Cô thì biết gì chứ, nếu như cô am hiểu tổng giám đốc Dương như vậy, thì cô đã trở thành Hoắc phu nhân rồi” Một người đàn ông khác cười nhạo cô và nói.

Anh đã sớm cảm thấy không hài lòng với những người phụ nữ si mê tổng giám đốc Dương này rồi, một nhân vật ở trên cao như vậy còn suy nghĩ gì nữa chứ, mau sà vào lòng họ, cho bọn họ một cơ hội để được mở lòng.

“Đúng là phục mà, tùy cô thôi, không biết mọi người nghĩ thế nào, tôi đi trước đây” Cô tan làm rồi, vốn dĩ chỉ muốn ra ngoài hóng gió một chút, nhưng hiện giờ cô dứt khoát rời khỏi đây.

Cô vẫn không biết thì ra mình có khúc mắc như vậy với cả Tô Thanh Anh, trong phút chốc khó tránh không chịu được.

Thực ra cảm thấy mọi phương diện đều dễ nói chuyện, chỉ là cô không biết phải đối diện với Tô Thanh Anh như thế nào, vả lại khi nãy có người cung cấp manh mối cho cô, hiện giờ cô phải trở về tìm lại chứng cứ năm đó, nhất định đã sót lại gì đó.

Cô tuyệt đối không can tâm.

Tô Thanh Anh đợi Hà Vân Phi rời đi, vẻ mặt liền tỏ ra khinh thường, chẳng phải chỉ là phẫu thuật thẩm mĩ thôi sao, có gì mà đâu mà tự hào chứ, cảm giác như thể bản thân mình giỏi giang lắm vậy. “Minh Dương, anh đừng quan tâm tới người phụ nữ đó, anh bảo cô ta đi đi, em không có cảm giác an †oàn gì cả” Cô làm nũng nói với Hoắc Minh Dương.

Cô không muốn gặp lại Hà Vân Phi một chút nào, người phụ nữ đó quá đáng sợ, dáng vẻ như thể bản thân mình rất thanh cao.

Về cơ bản không quan tâm đến cảm nhận của người khác.

Vả lại, cũng không biết quan sát, không biết rằng cô rất thích anh sao? “Được rồi, em bất mãn với cô ấy như vậy làm gì chứ?” Hoắc Minh Dương có chút không được vui, ngược lại anh cảm thấy Hà Vân Phi rất tốt, cũng không thích người khác nói xấu cô sau lưng cô, hiện giờ trong lòng anh có chút không vui, chỉ là anh không nói rõ ràng.

“Em không quan tâm, dù sao thì Hoắc Minh Dương à anh đừng bảo vệ cô ấy như vậy nữa, em không thích” Cô kiên định, cô thật sự không thích Hà Vân Phi, người phụ nữ đó vừa kiêu ngạo vừa không nói đạo lí.

“Em bảo anh đuổi Hà Vân Phi đi thì anh đi đâu tìm một người luật sư ưu tú, thắng tất cả các vụ kiện như cô ấy đây?” Anh cảm thấy không hài lòng, người phụ nữ này khác với tất cả mọi người, cô ấy phân ra rất rõ thích cái gì và không thích cái gì.

“Tùy em, xem xem em thích cái gì” Trong lòng bất mãn một cách lạ thường, Hoắc Minh Dương không nói gì, Tô Thanh Anh động đến chuyện này khiến bao nhiêu năm nay anh không cảm thấy yên ổn.

“Minh Dương, em cầu xin anh đó, được không, anh đừng vì người phụ nữ đó mà làm tổn thương trái tim em nữa” Cô có chút mềm yếu nói với Hoắc Minh Dương, trong lòng có chút khó chịu, nhưng phần nhiều là sự áy náy và bất lực.

“Được rồi, em có thể nói chuyện khác với anh, nhưng chuyện của Hà Vân Phi thì không thể nào thương lượng được. Anh kiên trì giữ Hà Vân Phi lại, ngoại trừ Hà Vân Phi ra, còn có cả giá trị của cô, đều rất khả quan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play