*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 109: Tôi phải làm sao để anh ấy thay đổi quyết định

“Họ muốn có cháu trai, chẳng phải vẫn còn có Hoắc Minh Vũ hay sao? Tôi cũng có thể cho họ một đứa cháu, nhưng không phải cùng với cô.” Lời của Hoắc Minh Dương làm cho Diệp Tĩnh Gia câm nín, không nói nên lời.

“Tôi biết, nhưng cậu ấy vẫn chưa kết hôn, hơn nữa anh cũng biết là mẹ không thích Từ Thanh Lam mà.’ Diệp Tĩnh Giai cố gắng thuyết phục Hoắc Minh Dương, nhưng lại không biết phải làm sao, bằng giá nào cô cũng phải có một đứa con với Hoắc Minh Dương.

“Vậy cô nghĩ tôi thích cô sao? Bà ấy thích có cháu, vậy cô hãy cùng bà ấy sinh một đứa con đi.” Hoắc Minh Dương không hiểu tại sao Diệp Tĩnh Gia lại có đủ tự tin để nói ra những lời này vì vậy anh ta đã dùng vài lời để khinh bỉ cô.

“Chúng ta là vợ chồng với nhau mà.” Diệp Tĩnh Gia kiên cường phản bác lại, dáng vẻ hiện tại của Hoắc Minh Dương khiến cô vô cùng sợ hãi, sự tuyệt tình này của anh cũng vậy. Bất luận cô có nói gì đi chăng nữa, Hoắc Minh Dương cũng không đồng ý có con với có.

“Vợ chồng? Cô chỉ là người chăm sóc tôi thôi!” Hoắc Minh Dương nhìn Diệp Tĩnh Giai, càng nhìn càng thấy ngứa mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng bất mãn với cô.

Trong lòng anh đều biết rõ, chỉ là anh không muốn Diệp Tĩnh Gia yêu mình bởi điều này làm anh rất khó chịu, anh nói: “Tôi sẽ không nói thêm gì nữa, cô hãy tự suy ngẫm đi” “Tôi biết rồi” Cô đã hiểu rõ mọi thứ, trong mắt của Hoắc Minh Dương cô chẳng là gì cả.

“Vậy nên sau này đừng nói những chuyện vô ích này nữa, hãy tự chăm sóc bản thân cô nhiều hơn đi, nói không chừng sau này cô sẽ không được ở trong căn nhà này nữa đó.” Câu nói của anh đã làm gián đoạn suy nghĩ của Diệp Tĩnh Gia.

Diệp Tĩnh Giai đã hiểu ý của anh, điều này làm cho cô phải cân nhắc kỹ lưỡng nhiều thứ: “Tôi biết mình phải làm gì rồi.” Diệp Tĩnh Gia nói.

“Đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi nữa.” Hoắc Minh Dương lạnh lùng nói, Diệp Tĩnh Gia nhất thời không biết trả lời gì, nói: “Ừm, được rồi.” Cô ngoan ngoãn ở cạnh anh, đi theo anh đến những nơi anh muốn đi, trong lòng cô bỗng trở nên vô cùng rối bời.

Thậm chí cô không biết bản thân nên làm gì mới có thể khiến Hoäc Minh Dương thay đổi quyết định.

“Cô xem xem có gì ngon mua về ăn đi.” Đi hết một vòng, Hoắc Minh Dương nhìn thấy biết bao nhiêu món ăn, Diệp Tĩnh Gia đi xem xét xem những món ăn hàng ngày anh thích hoặc không thích ăn.

Hoắc Minh Dương chọn những quả nho †o và ngọt nhất để ăn: “Được rồi, nếu cô cảm thấy ổn rồi thì tôi sẽ không nói thêm gì nữa.” Trong lòng Diệp Tĩnh Gia đã hiểu rõ, có nhiều chuyện không thể nào có thể thay đổi, hiện tại chỉ có thể nhẫn nhịn thôi.

“Chà, mùi vị cũng không tồi.” Từ đầu đến giờ Hoắc Minh Dương không nói gì cả, chỉ để cho Diệp Tĩnh Gia một mình nói. “Vậy cứ lấy loại này đi.” Diệp Tĩnh Gia nói gì Hoắc Minh Dương cũng không đáp lại, cô không biết bây giờ trong lòng anh ấy đang nghĩ gì nữa.

Thực ra, Hoắc Minh Dương biết rõ Diệp Tĩnh Gia đang nghĩ gì, chỉ là lúc này có nhiều việc cô không thể làm chủ được: “Chúng ta về thôi!” Sau khi nhận được một ít phản hồi, Hoắc Minh Dương liền xoay người rời đi, không để ý đến Diệp Tĩnh Gia nữa.

Tâm trạng cứ như đang chơi xích đu vậy, lúc thăng lúc trầm. Tự an ủi bản thân rằng không cần phải nghĩ gì nhiều, cứ làm những việc mình cần làm là được.

Với cách nghĩ như vậy, xem ra Hoắc Minh Dương cũng không giống đang không vui.

“Minh Dương à, bây giờ cậu muốn về à?” Lữ Hoàng Trung nhìn vào tài liệu mà y tá đưa cho anh ta, biết rằng Hoắc Minh Dương sắp xuất viện.

“Mẹ tôi nói bây giờ nhà tôi đã thuê được người chăm sóc riêng, hơn nữa bây giờ anh ấy đã dần ổn định hơn, không cần phải đi kiểm tra nữa, nếu có việc gì thì sẽ nhờ anh đến xem.” Cô tường thuật lại lời của mẹ Hoắc Minh Dương, bây giờ việc đầu tiên cô cần phải làm là mang thai một đứa con.

Điện thoại vang lên, Diệp Tĩnh Gia nhìn Hoắc Minh Dương một cái rồi nói: “Tôi ra ngoài nghe điện thoại một lát.” Hà Thúy Mai gọi đến đúng lúc Diệp Tĩnh Gia đang bận.

“Có chuyện gì vậy mẹ?” Cô không biết mẹ cô lại làm sao nữa, nhưng cô biết chắc hẳn là chuyện có liên quan đến Diệp Bách Nhiên nên nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh để nghe điện thoại.

“Tĩnh Gia à, nhà họ Hoắc đã cho chú Nhiên con thêm thời gian một tháng nữa.” Giọng điệu của Hà Thúy Mai vui hơn mọi khi, đây cũng xem như một tin tốt, ít nhất cô cũng biết được Diệp Bách Nhiên vẫn ổn.

“Dạ, đây là một chuyện tốt, trước hết chúng ta cần biết trong tay ông ấy còn bao nhiêu tiền để mau chóng trả lại.” Diệp Tĩnh Gia đã hỏi ý kiến của luật sư, cách tốt nhất là mau chóng trả lại số tiền còn nợ.

Hà Thúy Mai ấp úng không nói gì.

Có nhiều chuyện bà không biết phải giải thích như thế nào với Diệp Tĩnh Gia, bà nói: “Mẹ thấy có một số chuyện hãy để khi khác nói đi.” Hà Thúy Mai biết rõ số tiền này chắc chắn không trả được.

“Đợi gì mà đợi chứ, đợi đến khi mạng không còn nữa, số tiền nợ quá lớn, may mắn thì tù chung thân, luật sư mà không giỏi thì có thể chịu tử hình” Sau khi nghe xong, Hà Thúy Mai choáng váng một lúc.

Đây đúng là một tin sốc.

“Nhưng mà số tiền lớn như vậy, chúng ta kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy? Số tiền đó không phải chỉ một hai ngày mà kiếm ra được, con cũng biết tình hình gia đình mình bây giờ, nếu không thì cũng không cần đem con gả cho người đàn ông đó.” Hà Thúy Mai không nói ra nhưng Diệp Tĩnh Gia đã hiểu rõ mọi thứ.

Tình hình hiện tại quá khó khăn, Diệp Tĩnh Gia trước giờ lại chưa từng trải qua biến cố nào. “Con biết mình nên làm gì rồi.” “Bây giờ mẹ chỉ có thể đặt hết hy vọng vào con, con cũng biết Diệp Thiến Nhi đã tìm được một tên bạn trai như nào, nói là một công tử giàu có, rốt cuộc vì chuyện này cũng bỏ đi mất, chúng ta cũng không có chứng cứ.” Bên kia điện thoại Diệp Bách Nhiên dường như muốn nói gì với Diệp Tĩnh Gia nhưng lại bị Hà Thúy Mai cắt ngang, hai người tiếp tục tranh cãi với nhau không ngừng.

Diệp Tĩnh Gia biết có chuyện quan trọng hơn phải làm nên tắt máy, cô ngồi bệt xuống phòng tắm, nhưng không cảm thấy lạnh.

Lúc này trong đầu Diệp Tĩnh Gia tràn đầy suy nghĩ không biết phải làm sao để Hoắc Minh Dương chịu có con với cô.

Diệp Tĩnh Gia vừa bước ra khỏi phòng †ắm thì Lữ Hoàng Trung bắt chuyện: “Sao vậy? Ởnhà gọi điện cho cô à?” Anh ta nhìn thấy sắc mặt của Diệp Tĩnh Gia không được tốt lắm nên hỏi.

“Ừm, bố tôi được tại ngoại thêm một thời gian.” Diệp Tĩnh Gia biết thừa cho dù có nói gì đi chăng nữa thì cũng không có ích gì, bây giờ chuyện quan trọng là phải nhanh chóng cùng Hoắc Minh Dương sinh một đứa con.

“Cô Tĩnh Gia?” Lữ Hoàng Trung khá thông minh, anh ta cũng biết nếu không có nguồn tài chính lớn và quyền lợi để bảo đảm thì khó có thể đưa Diệp Bách Nhiên ra.

“Sao?” Diệp Tĩnh Gia nhìn Hoắc Minh Dương, cô thành thật gật đầu.

Đột nhiên hiểu ra được ý đồ của Diệp Tĩnh Gia. ” Nhà họ Diệp xảy ra chuyện gì sao?” “Ừm, có thể sẽ bị phán tử hình hoặc chung thân.” Diệp Tĩnh Gia trả lời Hoắc Minh Dương, cô vẫn chưa biết mình đang muốn làm gì.

“ồ, ra vậy.” Hoắc Minh Dương nghĩ đến bộ dạng của Diệp Bách Nhiên, xem ra người đàn ông đó cũng không phải dạng người may mắn, anh hỏi tiếp: “Là bố của em gái cô sao?” “Đúng rồi.” Hoäc Minh Dương biết rõ tình hình gia đình của cô, Diệp Tĩnh Gia không có gì phải giấu giếm cả. Đọc full Nhà có manh thê cưng chiều trên truyen.one

“Tôi sẽ không giúp cô đâu.” Cho dù Diệp Bách Nhiên cuối cùng có ra sao thì cũng do ông ta đáng đời, người đàn ông đó căn bản không xứng được anh giúp đỡ, Hoắc Minh Dương nghĩ sao nên nói vậy.

Diệp Tĩnh Giai nhìn Hoắc Minh Dương với thái độ kiên quyết không giúp đỡ cô, cô nhất thời không nói nên lời.

“Tôi biết rồi.” Miệng thì hứa nhưng trong lòng vẫn đang phân vân không biết phải làm sao cứu Diệp Bách Nhiên ra vì dù sao ông ta vẫn là bố của cô.

“Được rồi, tôi cũng không làm khó cô đâu, những thứ cần nói tôi cũng đã nói rõ. Cô hãy ngoan ngoãn đi.” Hoắc Minh Dương nói với Diệp Tĩnh Gia những thứ cần nói hết rồi.

Biết rằng cô vẫn chưa chịu thua nên nói thêm: “Nhà họ Hoắc, một gia đình danh giá, nếu dính líu đến chuyện của Diệp Bách Nhiên, cô có cảm thấy nó có hơi vô lý không?” Chỉ một câu nói của Hoắc Minh Dương đã làm cho Diệp Tĩnh Gia câm nín không nói nên lời.

Bà Hoắc không ngạc nhiên lắm và phớt lờ lời nói của Hoắc Minh Dương, bà nói: “Con trai, không phải mẹ nói với con là con nên thay đổi tính khí rồi sao?” Với Hoắc Minh Dương, mẹ Hoäắc còn rất tốt, nếu là Hoắc Minh Vũ, bà sẽ làm cho một trận ầm ï.

“Đúng lúc, mẹ đã mời Thanh Uyển sang, tối nay chúng ta sẽ cùng nhau ăn tối.” Để chào mừng Hoäc Minh Dương, bà Hoắc đã đặt biệt chuẩn bị cả một bàn tiệc lớn.

“Mọi người thích ăn, thì cứ từ từ ăn thôi, con cần phải đi nghỉ ngơi.” Hoắc Minh Dương nói xong thì đi làm việc riêng, cũng không thèm quan tâm đến bà Hoäc, bà ấy muốn nghĩ gì, làm gì anh cũng mặc kệ.

“Hả? Con trai, mẹ đặc biệt kêu người chuẩn bị đó, con ít nhiều cũng ăn một ít đi chứ.” bà Hoäc nhanh chóng thuyết phục Hoắc Minh Dương, hôm nay anh chính là nhân vật chính.

“Mẹ còn gọi cả Đinh Thanh Uyển đến hả?” Hoắc Minh Dương cau mày, cảm thấy vô cùng khó chịu.

Mặc dù đã phát triển mối quan hệ hợp tác tốt đẹp với Đinh Thanh Uyển nhưng thái độ và việc làm của Đinh Thanh Uyển thật khiến anh khó chịu. Đọc full Chế Chế Tạo Hào Môn trên truyen.one

“Ở nhà cô ta ăn không ngon sao? Gọi cô †a sang đây làm gì?” “Hai đứa yêu nhau lâu rồi, thỉnh thoảng dẫn bạn gái qua nhà ăn cơm không được sao?” Bà Hoắc trừng mắt nhìn Hoắc Minh Vũ, nói gì đi chăng nữa, bây giờ Hoắc Minh Vũ đồng ý ở bên cạnh Đinh Thanh Uyển đã đủ làm cho bà vui mừng rồi.

“Con biết rồi, nhưng mà mẹ…” Nói thêm cũng vô ích. “Nói đi, khi nào mới ăn cơm đây.” Hoäc Minh Vũ bất lực nói.

Trong nhà này ai cũng có thể xem nhà là trên hết, chỉ riêng anh ta là ngoại lệ.

“Như vậy mới đúng, nghe Thanh Uyển nói dạo gần đây quan hệ của các con khá tốt, xem xem lúc nào thì kết hôn đi.” Bà Hoắc rất ít khi về sớm, cả nhà lại toàn là chuyện vui nên bà vô cùng vui vẻ.

Anh nhất quyết không đề cập đến Diệp Tĩnh Gia và chuyện của Diệp Bách Nhiên.

“Tôi muốn về.” Hoắc Minh Dương nói với Diệp Tĩnh Gia, cô nhanh chóng chạy lại đỡ Hoäc Minh Dương đi từng bước một.

Bà Hoắc rất vui mừng khi thấy Hoắc Minh Dương có thể đi lại được.

“Bây giờ nó còn có thể đi được nữa.” Vừa nói vừa nhìn từng bước chân của Hoắc Minh Dương đang đi lên lầu, bà không ra đỡ anh cũng không ra giúp Diệp Tĩnh Gia một tay.

Diệp Tĩnh Gia đã chịu mệt nhọc ở bên cạnh Hoắc Minh Dương, cùng chung vui với anh.

“Có sao không, nếu đau thì nói với tôi.” Diệp Tĩnh Gia ân cần hỏi anh, đỡ anh lên lầu.

Anh lắc đầu với Diệp Tĩnh Gia, anh biết rõ tính tình của Diệp Tĩnh Gia, trong lòng đã có một ý tưởng.

“Cô xuống dưới phụ giúp nấu ăn đi, tôi sẽ qua phòng sách.” Anh vẫn còn việc chưa làm xong. Tạm thời vẫn chưa thể đi ngủ được.

“Được rồi.” Diệp Tĩnh Gia ngoan ngoãn nghe lời Hoắc Minh Dương, đưa anh đến phòng sách, giúp anh tìm tài liệu anh muốn, sau đó cô còn lấy thêm một tấm chăn cho anh.

Truyen one giới thiệu thêm nhiều truyện mới trong khi chờ ra chương mới nhé

Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chàng Rể Cực Phẩm

Bác Sĩ Thiên Tài Giang Bắc Minh

Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Con Dâu Của Nhà Giàu

Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Y Võ Song Toàn

Sủng Vợ Lên Trời

Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Cô Vợ Xấu Xí Hạ Tịch Nghiên

Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Ngọn Sóng Tình Yêu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play