Một lát sau, Tống Cẩn không có động tĩnh, ánh mắt ướt nhẹp nói: “A Ninh, trẫm khát.”
Ảo giác!
Dù mới nãy người nói cười bình luận về phong thái của Thẩm lang kia chỉ là ảo giác, Khương Ninh cũng không thất vọng, dù Tống Cẩn có thế nào, đều là Tống Cẩn của nàng. Nàng dặn dò Thường Nhạc: “Đi châm trà đến.” Lại nói với Tống Cẩn: “Chi bằng chúng ta vẽ tiếp thôi?”
“Còn vẽ ai nữa?” Tống Cẩn vừa hỏi vừa nhận lấy tách trà từ tay Thường Nhạc. Khương Ninh cười đáp:
“Hộ bộ viên ngoại Giang Thuần Dịch.”
“Người này trẫm cũng chưa từng thấy.” Tống Cẩn hạ bút, nói tiếp: “Nhưng trẫm có nghe qua người này, trong tấu chương của hộ bộ có nhắc đến, người này là người mới, cần cù làm việc….”
Khương Ninh ngẩn người, giờ nàng mới nhận ra Tống Cẩn dường như rất thanh tỉnh chuyện tấu chương, nếu hắn không có bệnh, hẳn đã là vị minh quân được mọi người ca tụng.
Khương Ninh rối lòng, bút họa không mục đích. Tống Cẩn vẽ xong quay sang nhìn tránh nàng: “A Ninh, nàng đang vẽ cái gì vậy!”
Khương Ninh cúi xuống nhìn, oái! Nét vẽ xiêu vẹo quấn lấy khuôn mặt tròn, Tống Cẩn không đợi nàng đáp lại, cầm tranh lên nhìn: “Giang Thuần Dịch sẽ không phải là bộ dáng này thật chứ?”
Khương Ninh định thần, cầm tranh của hắn lên xem, đó là một người đàn ông trung niên vẻ trung hậu: “Bệ hạ cho rằng Giang Thuần Dịch sẽ như thế này?”
Tống Cẩn thản nhiên nhìn nàng: “Chắc vẫn giống hơn của A Ninh!”
Khương Ninh: “…..”
Cái nàng vẽ chắc chắn không phải người, đương nhiên sẽ giống hơn nàng vẽ rồi, nàng nói: “Vậy chúng ta gặp Giang Thuần Dịch thử xem, còn cả Thẩm lang nữa.”
Tống Cẩn rất tán thành: “Vậy mới xem được chúng ta ai thắng.”
Khương Ninh nghiêng người truyền chỉ: “Thường Nhạc, tuyên Thẩm Quát Miêu và Giang Thuần Dịch tiến vào điện.”
Nửa canh giờ sau.
Thẩm Quát Miêu và Giang Thuần Dịch tiến vào điện, Thẩm Quát Miêu trẻ tuổi, quả nhiên có tuấn khí, mà Giang Thuần Dịch lại đúng là một đàn ông trung niên, cũng xem như là người cũng như tên, tuy dung mạo có chút khác tranh của Tống Cẩn nhưng khí chất thì không sai đi được.
Khương Ninh không khỏi than thầm Tống Cẩn tài trí siêu phàm. Năm xưa cha nàng từng khen ngợi Tống Cẩn: “Thái tử điện hạ tài trí cao siêu, tuyệt đối không phải người thường.”
Khi đó nàng đáp thế nào nhỉ, nghĩ thật lâu, nàng mới nhớ một câu: “Dù Thái tử điện hạ ngu ngốc đi nữa, cũng không liên quan gì đến con.”
Kỳ thực lúc đó tâm tư nàng để vào quân doanh, ngày ngày nghĩ làm sao bày binh bố trận, cho rằng người ở kinh thành không liên quan đến mình, bây giờ nghĩ lại, thật sai quá sai.
Thẩm Giang hai người đang quỳ bên dưới.
Tống Cẩn mang mặt nạ không lên tiếng, Khương Ninh lấy cùi chỏ huých hắn, hắn mới chậm rãi nói: “Đứng lên nói chuyện đi.” Kỳ thực cũng không có gì đáng nói, hắn muốn gặp hai người họ cũng chỉ xem xem mình có thắng hay không.
Khương Ninh thấy vẻ không hứng thú của hắn, đành hàn huyên với Thẩm Giang hai người mấy câu, đa phần là hỏi chuyện nằm trong nhiệm vụ của bọn họ, hai người đều đối đáp rất tốt.
Khương Ninh cười: “Bệ hạ từng nhắc qua các ngươi với bổn cung, Thẩm lang dù tuổi trẻ nhưng đại tài, Giang đại nhân cũng cần cù làm việc, nhẫn nhục chịu khó.” Thẩm Quát Miêu và Giang Thuần Dịch nghe xong vội quỳ xuống tạ ân, bệ hạ cư nhiên nhớ bọn họ là ai, trong lòng không khỏi cảm động.
Khương Ninh thấy viên kẹo này phải cho thật thành công, không khỏi hàn huyên cùng bọn hắn thêm vài câu. Tống Cẩn thấy nàng không để ý mình, liền không vui: “A Ninh.”
“Bệ hạ gọi thần thiếp làm gì?” ÁNh mắt nàng liếc qua: “Nên thăng chức cho hai vị đại nhân này sao?”
Thăng cấp rồi thì lập tức đi đi! Tống Cẩn vội gật đầu mãnh liệt rồi nhào đến chỗ nàng: “A Ninh, đi ăn cơm thôi.”
Chờ đến khi hai vị đại nhân kia mơ mơ tỉnh tỉnh ra khỏi điện Thái Hòa, Khương Ninh thầm nghĩ sau này phải nghĩ cách để Tống Cẩn tiếp xúc với thần tử nhiều hơn.
Túc Nhi đến truyền lời của Ô Sơ Niên: “Hắn mời nương nương giữa đêm đến Chiêu Nhân cung.”
“Bổn cung sẽ đi.”
Đêm đến.
Khương Ninh hỏi Tống Cẩn: “Ta phải ra ngoài một chút, chàng có muốn đi không?”
“Không muốn đi lắm.”
“Vì sao?”
“Vì không muốn đi lắm.”
Khương Ninh rất muốn để hắn ra ngoài đi dạo, nhưng lại thấy hắn không mấy hứng thú, đành thở dài một hơi:
“Vậy ta ra ngoài một mình, chàng nghỉ ngơi trước đi.”
Tống Cẩn do dự, chờ Khương Ninh đi đến cửa điện, hắn mới chạy đuổi theo nàng, mỉm cười.
“Trẫm đi!”
Tiếng mưa vừa ngớt, gió đêm mang hơi lạnh, Khương Ninh sợ Tống Cẩn lạnh, dùng y phục gói hắn thành cái bánh chưng mới an tâm dẫn ra điện,
Trên đường thị vệ hướng nàng hành lễ, không khỏi nhìn cái bánh chưng bên cạnh. Bánh chưng chỉ lộ hai mắt, Khương Ninh cùng hắn bước từng bước.
Đến tận Chiêu Nhân cung, bánh chưng mới hỏi: “A Ninh, chúng ta đi lâu như vậy, đêm nay là muốn ngủ lại nơi này sao?”
“Không phải.”
Lúc này, Túc Nhi mới chạy ra nghênh tiếp, vẻ mặt khó nói: “Nương nương, Ô cô nương…” Ô Sơ Niên trước mặt mọi người chính là Ô cô nương.
Khương Ninh: “Nàng ta làm gì?”
“Đang gảy đàn.”
Gảy đành? Hành động này cũng bình thường thôi mà.
Túc Nhi: “Nương nương người đi vào liền biết thôi.”
Khương Ninh kéo theo bánh chưng bên cạnh, bánh chưng theo nàng đi vào, vừa vào đã thấy trên đài là vị nữ tử áo trắng. Ồ, thật ra là nam tử. Nam tử tóc dài xõa ra, mày dài, mặt nhỏ, hắn cụp mắt gảy ngọc cầm, gió đêm thổi, áo mỏng trên người bay bồng bềnh như tiên.
Bánh chưng nhìn hắn một chút, thấp giọng hỏi: “A Ninh, hắn không lạnh sao?”
A Ninh nặn nặn lòng bàn tay hắn: “Chắc chắn là lạnh, đừng học theo hắn.”
Bánh chưng ừ ừ gật đầu.
Khương Ninh mỉm cười: “Ô cô nương gảy đàn không tồi.”
“Nương nương quá khen rồi.”
Khương Ninh nắm tay bánh chưng bước vào điện: “Không biết Ô cô nương muốn gặp bổn cung có chuyện gì?”
“Chỉ là nhớ nương nương thôi.”
Đại bánh chưng: “Làm càn!”
Khương Ninh cắt lời Ô Sơ Niên: “Nói nhăng cuội! Ô cô nương nghỉ ngơi đi.”
Sau đó nắm tay bánh chưng bước qua Ô Sơ Niên.
Ra khỏi Chiêu Nhân cung.
“Nàng ta là ai!” Bánh chưng muốn phát tức, làm thế nào cũng không chịu đi. Khương Ninh đành nói: “Chàng về điện Thái Hòa cùng ta đã, ta sẽ nói cho chàng biết.”
Bánh chưng miễn cưỡng đồng ý.
Trở về điện Thái Hòa.
Bánh chưng xé hết y phục trên người: “A Ninh, nàng giải thích đi.”
Khương Ninh liền đem chuyện Ô Sơ Niên kể hết, Tống Cẩn miễn cưỡng hết giận: “Để hắn đi mau đi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT